Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
“Hình như em ăn rất nhiều thì phải, không còn một miếng.” Mộ Dung Thừa nhìn cô lạnh lùng như có điều suy nghĩ.
Thịt kho tàu đậu nành móng heo là món Tô Tử thích ăn nhất, ban đầu hắn muốn dùng để dò xét Hứa Thi Hàm.
Bất quá hiện tại đều trong dạ dày của Mộ Tử.
“A…” Mộ Tử mút đũa, hai mắt sáng ngời chớp chớp, trêu tức nói ra: “Anh, móng heo có thể dưỡng nhan, hay là giữ cho nữ nhân tới ăn đi.”
“Em định tính toán cái gì?” Hắn nhìn cô xem thường.
“Chính là phát triển bên trong nữ nhân chứ sao.” Món ngon trước mặt, Mộ Tử không bị ảnh hưởng tí nào, vẻ mặt cười tủm tỉm.
Cô nheo mắt cười khúc khích như một bông hoa đào vào đầu mùa xuân, quyến rũ, thuần khiết, vì tuổi còn trẻ, cô toát lên một chút tinh ranh, vui tươi, rất hấp dẫn.
Mộ Dung Thừa đã không nhớ em gái hắn bao lâu không cười rồi, cảm giác, cảm thấy bộ dạng hiện tại của cô có chút tương tự …
Ma xui quỷ khiến, Mộ Dung Thừa bật thốt lên: “Sao em không ăn đĩa đồ ăn kia?”
Cái này, một bàn đồ ăn thịnh soạn cũng không phải là toàn bộ đều là món ăn cô yêu thích, có một đĩa đồ ăn, cô chưa chạm đến.
Đôi mắt Mộ Tử rơi vào đĩa xơ mướp tỏi trước mặt anh.
Cô không ăn xơ mướp.
Từng nghe qua một chuyện cười liên quan đến xơ mướp, từ đấy về sau đối với xơ mướp cô không cách nào nhìn thẳng.
Bạch Vi thấy Mộ Tử chỉ nhìn chằm chằm thức ăn, không động đũa, cũng lên tiếng hỏi cô: “Làm sao vậy, không thích ăn cái này sao? Ngẫu nhiên cũng nên ăn chút dưa leo cùng rau quả, đừng kiêng ăn, như vậy mới có dinh dưỡng…”
Để tay lên ngực mà nói, Bạch Vi làm món xơ mướp tỏi, nhìn qua rất đẹp.
Các lát xơ mướp được sắp xếp gọn gàng, bên dưới phủ lên ít bơ óng ánh, cà rốt được tô điểm bên trên, cùng màu xanh lá dưa mướp phối hợp cùng một chỗ, màu sắc tươi đẹp, thoạt nhìn thập phần ngon miệng.
Mộ Dung Thừa nhìn chằm chằm vào cô, thẳng đến khi cô đem miếng xơ mướp hoàn hoàn chỉnh chỉnh nuốt xuống...
Mộ Tử cười nói: “Mẹ, người làm món nào cũng ngon.”
Con gái dỗ ngon dỗ ngọt làm cho Bạch Vi cao hứng.
Cùng lúc đó, hai mắt Mộ Dung Thừa triệt để lạnh xuống.
Mộ Tử cảm thấy Mộ Dung Thừa tâm tình bất định, nhìn không khác gì người điên.
“Anh, anh không ăn sao?” Mộ Tử vừa rồi bị hắn đối xử lạnh nhạt nhìn chằm chằm hồi lâu, hiện tại không hiểu muốn miệng thiếu nợ một lần, “Có phải cãi nhau với bạn gái nên tức đến no rồi?”
“Em ăn đi.” Mộ Dung Thừa liếc cô: “Ăn nhiều một chút mới cao được, hành tây lùn.” (ổng chê bả lùn)
Con ngươi Mộ Tử híp lại: “Tăm xỉa răng.” (ý chị nói anh gầy như tăm xỉa răng =))
Một lời không hợp liền công kích lẫn nhau.
Mộ Thừa Dung giận tím mặt: “Em nói lại lần nữa.”
Mộ Tử lập tức quay ra Bạch Vi làm nũng: “Mẹ…”
Bạch Vi đau đầu không thôi, một bên bảo vệ Mộ Tử, một bên quay mặt nói với Mộ Dung Thừa: “Con tức giận cái gì? Tử Tử chỉ là muốn giỡn với con thôi mà!”
Mộ Dung Thừa tức giận khó át: “Nó nói con là…”
Cái từ kia quả thực vũ nhục một nam nhân cao lớn.
“Mẹ biết, mẹ biết, con bé không phải chỉ nói con gầy thôi sao?” Bạch Vi thiện lương không hiểu được thâm ý bên trong, đương nhiên nói: “Là con nói con bé thấp trước, Dung Thừa, con là anh trai, không thể nói với em gái như vậy.”
Mộ Tử núp đằng sau Bạch Vi, khiêu khích hất cằm nhìn hắn
Mộ Dung Thừa giận dữ, một tay chỉ vào Mộ Tử, nghiêm nghị lạnh giọng: “Mẹ! Người cứ như vậy là nuông chiều nó!”
Bạch Vi khuyên bảo: “Tử Tử, nó còn nhỏ…”
Mộ Tử bưng bát, yên tâm thoải mái đứng sau lưng Bạch Vi gặm móng heo.