Editor: Bắp
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Mộ Linh ủy khuất cực kỳ: “Không phải, ba, cô ta dùng chân ngáng con…”
“Nó vô duyên vô cớ ngáng con làm cái gì! Chẳng lẽ một người có thể đánh thắng được hai người các con?!” Mộ Vinh Hiên phẫn nộ quát.
Hắn không tin lời Mộ Linh nói, cho rằng Mộ Linh muốn đuổi đánh Mộ Tử, kết quả chính mình không cẩn thận ngã xuống.
Mộ Vinh Hiên rất ít khi tức giận lớn như vậy, Mộ Linh bị quát giật cả mình. Mím môi không dám lên tiếng, yên lặng rơi lệ.
Mộ Vinh Hiên nghiêm khắc nói ra: “Sau này mấy việc lông gà vỏ tỏi này, tự giải quyết, đừng đến tìm ba gây phiền phức.”
Mộ Linh trong điện thoại nói rất khoa trương, hắn còn cho rằng con gái bị hủy dung, hội nghị vừa kết thúc liền lo lắng trở về, kết quả con gái tự biên tự diễn, làm sao có thể không tức giận?
“Vâng, thưa ba.” Hai chị em cúi đầu đồng ý.
“Trở về phòng đi!”
Hai chị em hướng cầu thang đi lên, Mộ Vinh Hiên nhớ tới cái gì đấy, gọi với bọn họ lại: “Đợi một chút.”
Mộ Vân Mộ Linh quay người trở lại, cẩn thận từng li từng tý nhìn sắc mặt ba.
“Các con thường xuyên nói Mộ Tử là ma xấu xí.” Mộ Vinh Hiên ấn mi tâm, có chút bực bội: “Bị người hầu nghe thấy còn ra thể thống gì nữa? Con bé cũng là người trong gia phả nhà này, luận về bối phận mấy đứa phải gọi là cô nhỏ, nhớ kỹ chưa!!!”
Mộ Linh khóc hồng cả mắt không cam lòng, thế nhưng chạm đến ánh mắt thị uy của ba, cô ta vẫn cùng Mộ Vân gật đầu: “Nhớ kỹ, ba.”
Hai chị em rời đi.
Trên hành lang, Mộ Linh không nhịn được túm tay Mộ Vân, chỉ trích: “Chị vừa rồi sao không giúp em nói chuyện! Rõ ràng là Mộ Tử đẩy em.”
“Chị giúp em thế nào đây? Ba căn bản không tin tưởng lời chúng ta nói, chị nói càng nhiều, ba càng cho rằng chúng ta đang nói xạo!”
Mộ Vân hất tay Mộ Linh, cảm thấy em gái mình không hiểu tình huống. Ba tức giận rõ ràng bởi vì, hắn cho rằng bọn họ nói dối!
“Chị đương nhiên không sao cả, người bị mắng cũng đâu phải chị.” Mộ Linh khóc lớn, quay người chạy ra ngoài.
Mộ Linh một đường gào khóc lao ra khỏi nhà, vẫn chạy đến bên hồ.
Cô ta ngồi trước hồ dưới gốc liễu rũ xuống khóc không ngừng.
Kết quả oan gia ngõ hẹp, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy Mộ Tử.
Mộ Tử chau mày, cũng thật bất ngờ.
“Cô ở đây làm gì? Muốn chê cười tôi?!” Mộ Linh lau nước mắt, phẫn hận nhìn Mộ Tử.
“Cô bị chứng vọng tưởng bị hại à? Tôi chỉ đi ngang qua.” Mộ Tử im lặng, cô không muốn dây dưa với Mộ Linh, xoay người rời đi.
Mô Linh lại đuổi theo, ngăn cô lại: “Thế nào? Hiện tại lộ bộ mặt thật? Không phải lúc nãy trước mặt ba tôi giả bộ rất giỏi sao!??”
“Tôi cũng không giả bộ.” Mộ Tử miễn cưỡng liếc cô cười khẽ: “Lời tôi nói đều là thật, là chính cô gieo gió gặt bão, nếu như không có cố gắng nhào đầu về phía tôi, liền sẽ không có chuyện dập đầu sứt môi.”
“Cô!!” Mộ Linh giận dữ, giơ tay lên muốn tát Mộ Tử.
Bốp!
Tay chưa có kề mặt Mộ Tử, đã bị cô bắt lấy cổ tay, dùng góc độ xảo trá vặn tay cô ta, đau đến độ mặt Mộ Linh đều choáng!
“Cô xác định muốn tiếp tục?” Giọng Mộ Tử cao vút: “Bên hồ khắp nơi đều là đá, nếu như ngã một cái, chỉ sợ đầu rơi máu chảy đấy.”
Mộ Linh cứng đờ, mặt mũi trắng bệch.
Cô ta hận Mộ Tử! Nhưng cô ta càng sợ mình bị hủy dung.
Mộ Tử thấy Mộ Linh bất động, cũng buông lỏng tay ra. Cô không có đam mê bắt nạt trẻ nhỏ.
Mộ Linh nhìn bóng lưng Mộ Tử rời đi, ngực phập phồng lửa giận! Trong ánh mắt gần như muốn phun ra lửa.
Dựa vào cái gì ?!
Chỉ là một đứa con nuôi thôi mà, ăn nhờ ở đậu cũng nên tuân thủ quy tắc, dựa vào cái gì ở trước mặt cô diễu võ giương oai?!
Hại cô ta bị thương, hại cô ta bị ba mắng.
Đáng chết!
Mộ Tử đáng chết!
Mộ Tử nên đi chết !AA
Mộ Linh giận điên lên, mắt thấy Mộ Tử đi lên cầu gỗ, Mộ Linh đột nhiên vọt tới! Dùng toàn bộ sức lực đem Mộ Tử đẩy xuống.
“Tử Tử?!”
Tiếng hô lo lắng cùng phẫn nộ của nam nhân vang lên.