Hoàng Thế Vinh đột nhiên điên cuồng luật động, khiến cho Tô Đồ Lang Quân không bắt kịp tiết tấu, hơi thở hỗn loạn, lời nói ngắt quãng:
"Không biết... vừa rồi chỉ lo anh... tay bị thương... a"
Hoàng Thế Vinh nghe được câu trả lời thì mỉm cười:
"Phải không?"
Tô Đồ Lang Quân vòng tay ôm lấy cần cổ của Hoàng Thế Vinh kéo xuống, hai mắt sớm đã phiếm hồng vì dục vọng, cả người có một tầng mồ hôi mỏng bỏng loáng đến quyến rũ:
"Tiểu Vinh, đừng quá nhanh... sẽ hỏng mất"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng:
"Không nhanh sẽ không khiến em ghi nhớ, lần sau một mình ở bên ngoài sẽ trêu chọc người khác"
Tô Đồ Lang Quân nức nở cầu xin:
"Sẽ... hỏng mất... đừng như vậy... ông xã.... Tiểu Vinh... sẽ hỏng"
Hoàng Thế Vinh nhìn thấy dáng vẻ thấm mệt đến vô lực kia của Tô Đồ Lang Quân cũng đau lòng không cố tình trêu chọc cậu nữa, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ tóc cậu, động tác cũng biến chuyển khoan thai nhịp nhàng:
"Tiểu Lang Quân ngoan, ông xã thương em, chỉ là em sau này phải ngoan ngoãn, ra ngoài một mình không được trêu chọc đàn ông có biết chưa"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu, tuy rằng vô duyên vô cớ bị thành lập tội danh không làm, sau đó bị đưa tới thực hiện "phán quyết" nhưng mà đối với vị "thẩm phán" đang rong ruổi trên người này đây lại không có năng lực kháng cự, chỉ có thể nhỏ giọng phục tùng:
"Ừm... đã biết... nhẹ một chút... nhẹ một chút có được không"
Hoàng Thế Vinh hôn lấy cái miệng nhỏ ngọt ngào liên tục đáng thương cầu xin kia của Tô Đồ Lang Quân, hắn thật sự muốn cho cậu ngày mai không còn cách nào xuống giường, nhưng lại bị mấy lời cầu xin kia của cậu làm cho mềm lòng, thế cho nên hắn chỉ còn cách dùng miệng mình chặn lại lời nói kia của cậu.
Tô Đồ Lang Quân cảm thấy đêm nay thật sự rất dài, cũng cảm nhận được sự nóng giận qua từng động tác chiếm hữu bá đạo kia của Hoàng Thế Vinh. Phía dưới của cậu bị hắn chà sát đến đau nóng như bốc cháy, bên trong bị hắn dày vò không thương tiếc, nơi đó cũng chứa rất nhiều tinh dịch nóng bỏng của hắn, chẳng biết hắn đã phát tiết biết bao nhiêu lần mới chịu dừng lại, hại cậu phối hợp cùng hắn đến rã rời chân tay.
Lúc này đây, đêm khuya tĩnh mịch, mặt trăng vàng treo sáng trên bầu trời, thứ ánh sát tự nhiên kia chiếu vào bóng dáng hai người đang nằm trên giường lớn. Tô Đồ Lang Quân cả người đều được bao phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh trăng càng thêm phần mê người, Hoàng Thế Vinh một tay ôm lấy cậu, tay còn lại không ngừng vuốt ve phía trên ngực cậu, bản thân hiện tại vẫn còn chưa chịu buông tha, nơi đó còn cắm sâu trong cơ thể cậu thật là khó chịu:
"Tiểu Vinh"
Hoàng Thế Vinh cúi đầu hít một hơi phía sau gáy của cậu:
"Ừ"
Tô Đồ Lang Quân kiếm cớ:
"Muốn quay lại nhìn anh"
Hoàng Thế Vinh làm sao mà không hiểu ý tứ kia, vật nhỏ đáng yêu này là đang nhắc hắn nhanh nhanh rút tính khí của mình khỏi cơ thể cậu:
"Vậy thì chúng ta đổi tư thế, em nằm trên người anh là được rồi, cho em lựa chọn"
Tô Đồ Lang Quân bị bàn tay kia tác quái trên người rất lâu còn chưa chịu dừng lại, cậu nắm lấy cổ tay của Hoàng Thế Vinh yên phận đặt lên eo mình:
"Tiểu Vinh, chúng ta đi ngủ thôi"
Hoàng Thế Vinh lại đưa tay về chỗ cũ, đầu ngón tay lại xoa xoa nắn nắn trêu đùa trước ngực Tô Đồ Lang Quân:
"Tiểu Lang Quân, anh không muốn ngủ, anh chỉ muốn em, chờ em nghỉ ngơi một lúc chúng ta lại tiếp tục"
Tô Đồ Lang Quân vừa nghe thấy vậy liền giật mình, cảm thấy Hoàng Thế Vinh đêm nay thật sự muốn trừng phạt cậu:
"Tiểu Vinh, vừa rồi anh nói đêm nay chúng ta chia phòng ngủ còn tính hay không?"
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Tính không được nữa, bây giờ đã là 3 giờ sáng ngày hôm sau rồi"
Tô Đồ Lang Quân rũ mắt, cậu không buồn ngủ nhưng mà cậu thật muốn nghỉ ngơi, Hoàng Thế Vinh ở trong phòng khách sạn này là khoảng 22 giờ 30 phút, hai người bọn họ nói chuyện qua lại đến 23 giờ liền phát sinh sự việc kia, đến bây giờ đã là 3 giờ sáng ngày hôm sau, tính ra cũng đã 4 tiếng rồi, Hoàng Thế Vinh quả thật cảm thấy không mệt hay sao.
Tô Đồ Lang Quân nhanh chóng chuyển mình, thành công thoát khỏi tính khí to lớn suốt 4 tiếng đồng hồ chiếm hữu cơ thể mình, xoay người vòng tay ôm lấy eo của Hoàng Thế Vinh:
"Em cho anh sờ, anh tha cho em có được không"
Hoàng Thế Vinh đưa tay xuống mông của Tô Đồ Lang Quân vuốt loạn, nơi đó còn có tinh dịch ướt át vương lại:
"Gọi ông xã"
Tô Đồ Lang Quân nũng nịu lấy lòng:
"Ông xã, tha cho em có được không, em thật sự bị sáp đến hỏng rồi"
Hoàng Thế Vinh hài lòng ừ một tiếng, tuy rằng vẫn còn chưa thật sự thỏa mãn nhưng mà hắn quả thật không nỡ tiếp tục dày vò người trong lòng nữa. Hắn cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn, kế đến liền đáp thế này:
"Ừ, tạm thời tha cho em"
...
Bệnh viện tổng hợp Thương Á đang náo loạn một hồi, toàn bộ bác sĩ cùng y tá đều nhanh chân chạy qua chạy lại dọc hành lang, mà bên trong phòng sớm đã có rất nhiều người mặc đồng phục bác sĩ đứng xung quanh giường bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh tập hợp đầy đủ những người có máu mặt tại Hoắc gia, chỉ có điều mỗi người đều mang một dáng vẻ khác nhau. Hoắc Kình Thiên ngồi ở dãy ghế chờ, dáng vẻ già nua lộ rõ trên gương mặt, ánh mắt kia liên tục nhìn về phía phòng cấp cứu không rời. Hoắc Thiếu Hóa đứng ở cuối hành lang, trên gương mặt không có biểu cảm dư thừa, vẫn lạnh băng đứng ở đó nhả từng ngụm thuốc lá, giống như người trong phòng cấp cứu kia đối với hắn không có quan hệ gì. Hoắc Giao Long đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh, người này là cậu hai vô dụng tại Hoắc gia, tuy rằng cố gắng làm ra dáng vẻ lo lắng cho em trai, nhưng mà ai cũng có thể nhận ra được rằng hắn đang giả bộ.
Đúng lúc này, phía cuối hành lang truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, một người đàn ông trung niên dáng vẻ cao lớn đi về phía Hoắc Kình Thiên, đối với ông ta vô cùng cung kính nói thế này:
"Đã điều tra ra được, chuyện này đúng là có liên quan đến Tô Đồ Lang Quân, chỉ là người ra tay không phải là cậu ta"
Hoắc Kình Thiên nhíu mày:
"LàTriệu Chung?"
Người nọ lắc đầu:
"Không phải là Triệu Chung, mà là đại thiếu gia của Hoàng thị, Hoàng Thế Vinh"
Hoắc Kình Thiên có điểm không ngờ tới, vốn tưởng rằng người đi bên cạnh Tô Đồ Lang Quân ra tay với con trai mình, vậy thì ông có thể cho người lập tức đến giải quyết tên Triệu Chung kia, tuy rằng ông quả thật kiêng dè thế lực của Tô gia, nhưng chuyện này là do Tô gia ra tay trước, ông chẳng qua chỉ là động tay động chân với tên họ Triệu kia, cũng chẳng phải là người nhà họ Tô, chuyện này có thể châm trước được. Chỉ có điều lần này người đánh con trai ông lại không phải Triệu Chung mà là đại thiếu gia của Hoàng thị, hắn chính là con trai độc nhất của Hoàng gia, động đến hắn không được mà động đến Tô Đồ Lang Quân cũng không xong, như vậy có phải con trai của ông lần này bị ăn đau mà không có chỗ nói rồi hay sao.
Cửa phòng bệnh cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, vốn dĩ đối với tình trạng hiện tại của Hoắc Tử Trì không cần nhiều bác sĩ như vậy làm phẫu thuật, nhưng mà Hoắc gia tại Thương Á này là gia tộc có máu mặt, người nhập viện lại là cậu út nhà họ Hoắc, chính vì thế bệnh viện không dám qua loa chậm trễ:
"Hoắc lão gia, tình trạng của của Hoắc thiếu gia đã không còn gì nguy hiểm, sống mũi bị đánh gãy đã được định hình lại, vài ngày tới cần lưu ý không nên cử động mạnh. Tuy rằng đại não có xuất hiện máu bầm nhưng đang dần dần tan, để cậu Hoắc nằm viện theo dõi vài ngày, đợi máu bầm tan hết có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng"
Hoắc Kình Thiên gật đầu, Hoắc Tử Trì ở trong phòng bệnh được chuyển ra, hắn vẫn còn bất tỉnh nằm trên giường bệnh, gương mặt bầm tính biến dạng, trên mũi còn được băng lại bởi băng gạc trắng.
Hoắc Giao Long hướng Hoắc Kình Thiên nói:
"Con đi làm thủ tục thanh toán"
Hoắc Kình Thiên không nói gì, ngồi xuống dãy ghế chờ bên hành lang bắt đầu phiền não suy nghĩ. Đợi tất cả bác sĩ cùng y tá đều đi hết, Hoắc Thiều Hóa lúc này mới chậm rãi đi về phía của Hoắc Kình Thiên:
"Chuyện này ba định giải quyết như thế nào?"
Hoắc Kình Thiên quả thật không nuốt trôi cục tức này, không cần biết Tô gia hiển hách ra sao, nhưng tại Thương Á này Hoặc gia mới là người có tiếng nói:
"Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy"
...
Sáng ngày hôm sau, Tô Đồ Lang Quân bị đánh thức bởi bàn tay nào đó đang tác quái dưới mông mình, hơn nữa ngón tay thô lớn kia còn cố tình vẽ vòng tiến sâu vào bên trong rãnh mông cậu. Tô Đồ Lang Quân nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Hoàng Thế Vinh kéo ra:
"Tiểu Vinh đừng như vậy, mấy giờ rồi"
Hoàng Thế Vinh buổi sáng đã mang theo gương mặt thỏa mãn lười biếng chống một tay lên đầu ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của người bên cạnh, hắn nhẹ giọng đáp:
"Gần 7 giờ"
Tô Đồ Lang Quân như có như không kéo chăn lên người, ý muốn ngăn cản thú tính chuẩn bị phát tác của người nào đó, giọng nói còn mang theo tia ngái ngủ:
"Anh tới nơi này có phải là có việc gì khác nữa hay không?"
Hoàng Thế Vinh nằm xuống giường trả lời:
"Tới để tham dự bữa tiệc khánh thành của đối tác, cùng gần chỗ này nên nhân tiện tới thăm em, vừa hay thấy được em buổi tối cùng người đàn ông khác vụng trộm"
Tô Đồ Lang Quân hừ một tiếng, cũng lười không thèm phản ứng ai kia. Hoàng Thế Vinh nói tiếp:
"Tối nay đi cùng anh"
Tô Đồ Lang Quân vẫn còn buồn ngủ, hai mắt không mở, chỉ thuận miên đáp lại Hoàng Thế Vinh:
"Chẳng phải anh nói sẽ làm em không xuống được giường hay sao, anh tự mình đi đi"
Hoàng Thế Vinh cười tà, vòng tay ôm lấy eo của Tô Đồ Lang Quân:
"Cũng được, tối này anh tự mình đi dự tiệc, nhưng mà anh phải làm em không xuống được giường trước đã"
Tô Đồ Lang Quân nghe vậy thì vội vàng xin tha:
"Đùa thôi, đùa thôi, anh đừng tin là thật, còn làm nữa sẽ xảy ra án mạng đấy".