Thời điểm Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân quay trở về Bắc Kinh là 4 giờ sáng ngày hôm sau.
Trong bệnh viện lúc này có Tô Thành và Hoàng Mộng Đình đang đứng ở đó, Hoàng Thế Vinh nhanh chân đi đến hỏi Tô Thành:
"Ba của cháu thế nào rồi?"
Tô Thành quay sang nhìn Hoàng Thế Vinh im lặng một lúc rồi nhàn nhạt đáp lời:
"Đã phẫu thuật xong, vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, 48 giờ kế tiếp cần cẩn thận theo dõi"
Hoàng Thế Vinh nhìn xung quanh không thấy Hàn Kỳ đâu lại lo lắng hỏi:
"Ba nhỏ hiện tại đang ở chỗ nào?"
Hoàng Mộng Đình lúc này mới lên tiếng, cô tiến gần Hoàng Thế Vinh hơn một bước:
"Em họ, chú Hàn Kỳ không sao, hiện tại đang ở phòng chăm sóc hồi sức"
Hoàng Thế Vinh quay sang nhìn Hoàng Mộng Đình:
"Ba nhỏ cũng bị tai nạn sao?"
Hoàng Mộng Đình đặt tay lên vai của Hoàng Thế Vinh vỗ nhẹ, ý muốn quan tâm trấn an hắn:
"Đúng vậy, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này chú ấy vẫn còn chưa tỉnh"
Tô Đồ Lang Quân đứng ở phía sau, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hai người phía trước.
Hoàng Mộng Đình từ nhỏ đã thích Hoàng Thế Vinh, chuyện này cậu đương nhiên biết rõ, nhưng hiện tại sự việc trước mắt có vẻ rất nghiêm trọng, lại nhìn thấy Hoàng Thế Vinh hiện tại đang trong trạng thái lúng túng không biết làm sao, thế cho nên cậu cũng không quan tâm nhiều quá, chỉ tiến đến nắm lấy tay của hắn nói khẽ:
"Đừng quá lo lắng Tiểu Vinh, hai bác nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì"
Hoàng Mộng Đình như có như không gạt tay Tô Đồ Lang Quân ra khỏi Hoàng Thế Vinh:
"Đi, chúng ta đến nhìn chú nhỏ"
Hoàng Thế Vinh cũng không suy nghĩ được nhiều gì, nhanh chóng đi theo Hoàng Mộng Đình đến nhìn Hàn Kỳ, lúc này trên hành lang bệnh viện chỉ còn mỗi Tô Thành cùng Tô Đồ Lang Quân đứng đối diện nhìn nhau.
"Chú Hoàng vì sao đột nhiên lại gặp tai nạn?"
Tô Thành đứng ở một bên nhìn Tô Đồ Lang Quân, lại nhìn theo bóng dáng Hoàng Mộng Đình cùng Hoàng Thế Vinh đã đi xa, lúc này mới chậm rãi nói:
"Thắng xe đã bị hỏng, bọn họ đâm phải xe cảnh sát, viên cảnh sát ở trong xe kia xác định đã tử vong ngay tại chỗ"
Tô Đồ Lang Quân nhíu mày, việc này hình như không chỉ đơn giản là không may xảy ra tai nạn, nhất định có người sắp đặt phía sau.
Tô Thành dừng một lúc rồi nói tiếp:
"Có điều cảnh sát kia cũng không phải người bình thường, cậu ta chính là con rể tương lai của cục trưởng Hồ, chuyện đâm chết người này không dễ dàng bỏ qua như vậy"
Cục trưởng Hồ là người có thế lực trong thanh phố, ông ta nổi tiếng là người chính trực, một hai lời nói thương lượng nhất định sẽ không thể nào giải quyết mọi chuyện xong xuôi.
Buổi sáng ngày hôm sau trên ti vi bắt đầu ngập tràn tin tức vụ tai nạn giao thông ở trước đồn cảnh sát, nạn nhân được xác định là Lăng Chính Mãnh một vị cảnh sát trong tổ trọng án điều tra về tội phạm kinh tế, mà người đâm phải không ai khác lại chính là tổng tài của công ty xây dựng Hoàng thị, Hoàng Thế Trung.
Phóng viên nhà báo đương nhiên sẽ không bỏ qua sự việc rúng động này, từ lúc sáng sớm đã ở bên ngoài bệnh viện chen chúc hỗn loạn, khiến cho bảo an trong bệnh viện cũng phải làm việc hết công suất mới có thể chặn được lực lượng báo trí hùng hậu ở bên ngoài kia.
Trong ngân hàng máu của bệnh viện tạm thời không có đủ nhóm máu tương thích với Hoàng Thế Trung, mà Hoàng Thế Trung lúc này đang gặp nguy hiểm cần truyền máu gấp:
"Người nhà của bệnh nhân Hoàng Thế Trung có ở đây hay không?"
Hoàng Thế Vinh sốt ruột đứng ở hành lang bệnh viện, mắt thấy có rất nhiều y bác sĩ nhanh chân chạy vào trong phòng cấp cứu của Hoàng Thế Trung, sau đó có một nữ y tá mang theo sắc mặt nghiêm trọng đi ra hỏi.
Hoàng Thế Vinh ngay lập tức bước nhanh đến:
"Là tôi, ba của tôi có chuyện gì sao?"
Y tá nhanh chóng nói:
"Bệnh nhân cần truyền máu gấp, hiện tại nhóm máu B và O trong bệnh viện không đủ, cậu nhanh chóng theo tôi đến phòng truyền máu đi"
Hoàng Thế Vinh giật mình lùi lại một bước, trong nhất thời có chút trống rỗng:
"Tôi thuộc nhóm máu A"
Lúc này Hoàng Mộng Đình đứng bên cạnh liền nhanh chóng nói:
"Để tôi đi, tôi thuộc nhóm máu B"
Hoàng Thế Vinh nghe vậy liền nhanh chóng hướng mắt nhìn sang Hoàng Mộng Đình giống như tìm được sợi dây cứu mạng:
"Chị Mộng Đình, cảm ơn chị, nhờ cả vào chị"
Hoàng Mộng Đình nhìn Hoàng Thế Vinh mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay của hắn:
"Chú Thế Trung là người nhà của chị"
Một từ người nhà này liền khiến cho Hoàng Thế Vinh cứng ngắc cả người, đối diện với sống chết của ba mình, hắn thế nhưng không có năng lực dùng máu của mình cứu sống ba hắn, bởi vì hắn căn bản không phải thật sự là con ruột của Hoàng Thế Trung, là ba hắn dẫn hắn từ cô nhi viện ra ngoài.
Khi Tô Đồ Lang Quân đến bệnh viện, liền nhìn thấy Hoàng Thế Vinh thất thần ngồi trên ghế ở dãy hành lang, cậu chậm rãi bước đến đứng trước mặt của hắn, bàn tay đưa lên chạm nhẹ vào tóc hắn:
"Tiểu Vinh, mệt sao?"
Hoàng Thế Vinh vừa thấy Tô Đồ Lang Quân liền lập tức ôm chầm lấy cậu vào trong lòng, hắn có điểm rầu rĩ, lại mang theo chút yếu đuối;
"Quân Quân, ba của anh đang nguy kịch, cần phải truyền máu gấp, nhưng mà anh không cùng nhóm máu với ông ấy"
Tô Đồ Lang Quân lo lắng hỏi:
"Như vậy hiện tại đã có người truyền máu chưa?"
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Chị Mộng Đình đang đi làm xét nghiệm, Quân Quân anh phát hiện ra mình thật vô dụng, đến cuối cùng vẫn là người mang dòng máu Hoàng gia chân chính mới có thể cứu được ba anh, còn anh thì không phải"
Tô Đồ Lang Quân lúc này tuy không nhìn thấy gương mặt của Hoàng Thế Vinh, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự hổ thẹn cùng thất vọng qua giọng nói của hắn.
Cậu khẽ vuốt nhẹ mái tóc hắn, ôm hắn vào trong lòng, chậm rãi an ủi hắn:
"Ba anh đã từng nói, anh chính là đứa con duy nhất của chú ấy.
Hiện tại anh phải giữ vững tinh thần, Hoàng thị là tâm huyết của chú ấy, anh không thể không quan tâm đến Hoàng thị, nếu không đến khi chú ấy khỏe lại nhất định sẽ không tha thứ cho anh"
Hoàng Thế Vinh im lặng một hồi, cuối cùng liền khẽ nói:
"Hoàng thị vẫn là nên thuộc về người nhà họ Hoàng.
Minh thúc thúc chú ấy..."
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh bên cạnh lại một lần nữa mở ra, Hoàng Mộng Đình cùng nữ y tá vừa rồi bước ra.
Y tá một lần nữa mang theo sắc mặt ngưng trọng nói:
"Cô gái này không thể cho máu được, đã ghi nhận tiền sử liên quan đến tim mạch"
Hoàng Thế Vinh trong nhất thời rơi vào tuyệt vọng, Tô Đồ Lang Quân lúc này lại buông hắn ra, hướng y tá nói:
"Tôi thuộc nhóm máu O, có thể được hay không?"
Nữ y tá kia gật đầu:
"Cậu nhanh chóng theo tôi vào trong làm xét nghiệm"
Hoàng Thế Vinh cũng theo Tô Đồ Lang Quân vào trong phòng, sau khi đo huyết áp cùng lấy máu xét nghiệm, ngoài chuyện hiện tại trong người có chút lao lực, nếu như là bình thường y tá nhất định sẽ không đồng ý rút máu, nhưng bởi vì tình trạng quá mức khẩn cấp, hơn nữa đối phương cũng tình nguyện cho nên liền hoàn tất thủ tục, mau chóng chuẩn bị kim tiêm cùng túi máu bắt đầu rút máu.
Hoàng Thế Vinh đứng ở bên cạnh Tô Đồ Lang Quân, nắm lấy tay của cậu nói khẽ;
"Quân Quân, cảm ơn em"
Y tá vừa rồi đã đi ra khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh lúc này cũng chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Đồ Lang Quân ngồi ở trên ghế, gương mặt ôn hòa, ánh mắt dịu dàng nhìn Hoàng Thế Vinh:
"Vừa mới rồi anh nói, đến cuối cùng chỉ người họ Hoàng mới cứu được họ Hoàng, như vậy hình như không đúng lắm thì phải"
Hoàng Thế Vinh cúi đầu, trịnh trọng đặt lên trán Tô Đồ Lang Quân một nụ hôn:
"Quân Quân, cảm ơn em vì tất cả"
Truyền máu xong xuôi, Hoàng Thế Trung tạm thời qua cơn nguy hiểm, Hàn Kỳ cũng có thể đi lại, hiện tại đang cùng Hoàng Thế Vinh đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Mà Tô Đồ Lang Quân sau khi nói chuyện điện thoại xong, quay người muốn vào trong liền nhìn thấy Hoàng Mộng Đình đang dùng ánh mắt không vui đứng trước mặt cậu.
Tô Đồ Lang Quân vốn định không để ý bước qua, nhưng lúc này Hoàng Mộng Đình lại nói một câu thế này:
"Cậu cũng thật biết tranh thủ lấy lòng Tiểu Vinh, muốn để cho Tiểu Vinh nợ cậu, chú Thế Trung nợ cậu sao?"
Tô Đồ Lang Quân dừng bước, quay lại phía sau nhìn Hoàng Mộng Định mỉm cười:
"Chị cũng vậy còn gì, chỉ là tôi nhanh hơn chị một bước thôi"
Hoàng Mộng Đình cũng thuộc nhóm máu A, vừa mới rồi ở trước mặt Hoàng Thế Vinh nói dối vốn là định nhân lúc vào trong truyền máu nhờ người ở bên ngoài tìm gấp một người có nhóm máu tương thích rồi nói đấy là máu của mình, nhưng ai ngờ lúc vào trong phòng lại có thêm một tên bảo an nào đó do Tô Thành phái đến luôn nhìn chằm chằm cả quá trình truyền máu, kết quả cô chỉ có thể nói rằng mình có tiền sử tim mạch nên không thể truyền máu được
"Tô Đồ Lang Quân, trên đời này cũng chỉ có một mình Hoàng Thế Vinh bị cậu qua mặt, người khác vừa nhìn liền biết cậu không phải người tốt rồi"
Tô Đồ Lang Quân cười lạnh:
"Dù sao thì máu này cũng là của tôi cho, Tiểu Vinh cũng ở bên cạnh tôi cả một quá trình, chuyện này nếu nói tôi qua mặt người nào đó, hắn là qua mặt chị thì đúng hơn, có phải không chị Mộng Đình?"
Hoàng Mộng Đình tái mặt, không phải vì sợ hãi mà chính là tức giận:
"Tô Đồ Lang Quân, sớm muộn gì thì cậu cũng gặp báo ứng"
Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng, ánh mắt mang theo ý cười châm chọc:
"Được rồi chị Mộng Đình, không phải chị không biết, Tiểu Vinh từ nhỏ vốn thích nhu thuận đáng yêu, bộ dạng này của chị...!cũng không trách được tại vì sao Tiểu Vinh luôn muốn trốn tránh chị"
Hoàng Mộng Định bị chọc tức đến giậm chân tại chỗ nói:
"Tô Đồ Lang Quân, tôi là sống thật với chính mình, còn cậu luôn mang vẻ giả tạo như vậy không mệt sao?"
Tô Đồ Lang Quân đột nhiên xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình hài lòng nói:
"Không mệt, mọi thứ chẳng phải đều đang rất xứng đáng hay sao".