2 tháng sau.
Vào ngày mùng 10 tháng 10, trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất Tấn Hoàng Thành diễn ra hôn lễ thế kỷ.
Hôn lễ này vô cùng xa hoa và đắt đỏ, khách mời đến dự tiệc cũng toàn là những người có máu mặt trong giới chính trị, chỗ đứng ở trong ngành kinh doanh, ngay cả những người ở thế giới ngầm không thường xuyên lộ diện tại những nơi đông người như thế này cũng xuất hiện.
Thời tiết ngày hôm nay vô cùng mát mẻ, sắc trời trong xanh, nắng vàng dịu nhẹ, cả một tầng thượng ngoài trời đều được trang hoàng lộng lẫy bởi những dải lụa trắng xanh mềm mại.
Hoa tươi ở khắp mọi nơi, tất cả đều là hoa hồng Juliet của nước Anh, xinh đẹp và đắt đỏ bậc nhất.
Ở phía trên khán đài có một màn hình led cực kỳ lớn, chiếu những bức ảnh cưới của hai người, thỉnh thoảng cũng sẽ có cả Tiểu Dực và Tiểu Dạ xuất hiện.
Có một vài phóng viên nhận được thiệp mời đến dự, những hình ảnh trong lễ cưới cũng được bọn họ cố tình truyền ra ngoài đứt quãng, giống như là muốn trêu chọc những người không có mặt tại hiện trường, chỉ có thể thông qua màn hình điện thoại mà xem.
[Pháo Hoa Nở Rộ]: Ối trời ơi, toàn là hoa hồng Juliet luôn, tôi vừa tìm hiểu một chút, trên mạng giao bán với giá thấp nhất là 50 đô một bông.
Nhìn xem đám cưới này chính là một vườn hoa rồi.
Hoàng tổng thật chịu chi!
[Có Là Gì]: Nhìn thực đơn này đi, nghe nói tổng cộng 100 bàn tiệc, một vườn Juliet này có thấm vào đâu.
[Thư Ký Hệ Thống]: Chỉ hận không thể đến trực tiếp nhìn xem
[Một Đoạn Đường Thẳng]: Đến làm gì chứ, càng đến càng đau lòng hu hu
[Hoa Hoa Đán]: Có hình chụp của hai đương sự hay chưa?
[Fan Dạ Dạ Dực Dực]: Tôi hóng hình hai nhóc con.
Hoàng Thế Vinh hôm nay mặc một bộ vest đen, trước ngực cài ba bông hoa nhỏ, vừa lịch lãm đẹp trai bức người, lại vừa lộ rõ vẻ hạnh phúc trong đáy mắt.
Giờ đẹp còn chưa tới, Hoàng tổng cũng không thể tập trung mà nói chuyện với với khách khứa, chốc chốc lại cúi xuống nhìn đồng hồ đắt tiền ở trên tay, muốn thời gian trôi qua nhanh một chút để đi đón người về.
Tô Đồ Lang Quân lúc này cũng đang ở biệt thự Tô gia, hiện trường hôn lễ cậu chưa được nhìn qua, cũng giống như những người khác ngồi ở nhà xem ảnh truyền ra.
Từ lúc bước vào những tháng chuẩn bị hôn lễ, Hoàng Thế Vinh chỉ hỏi cậu muốn cái gì chứ tuyệt đối không để cho cậu đến nhìn qua, hắn nói hắn muốn tạo bất ngờ cho cậu.
Tô Đồ Lang Quân sớm đã mặc xong vest trắng, mái tóc để tùy ý không dùng gel, nhìn sao cũng vừa trẻ trung lại có đường nét đáng yêu.
Bộ vest trắng này cũng là hàng thiết kế đặt may từ một nhà thiết kế nổi tiếng người Ý, nghe nói muốn ông ta thiết kế thường phải đặt trước 1 năm, cũng không biết Hoàng Thế Vinh làm cách nào đã có thể dễ dàng đặt may hai bộ trong thời gian gấp rút như vậy.
Lúc này ở bên Tô Đồ Lang Quân chỉ có Tiểu Dạ, Tiểu Dực thì ở bên Hoàng Thế Vinh.
Đứa nhỏ Tiểu Dạ này vốn dĩ muốn theo Hoàng Thế Vinh đi, nhưng bởi vì tiểu tăng động này luôn không chịu yên tĩnh, cho nên mọi người sợ nó phá hỏng buổi tiệc, mới để cho nó tạm thời ở nhà.
Tiểu Dạ biết hôm nay là ngày vui, tuy chưa biết kết hôn rốt cuộc trọng đại như thế nào nhưng cũng luôn ở bên cạnh Tô Đồ Lang Quân quan tâm chăm sóc, thỉnh thoảng còn bắc một chiếc ghế nhỏ đứng lên chỉnh lại mái tóc hỗn loạn cho cậu một chút:
"Ba nhỏ hôm nay rất là đẹp nha"
Tô Đồ Lang Quân nhìn Tiểu Dạ mặc một bộ vest đen chỉnh chu cười nhẹ:
"Phải không? Tiểu Dạ cũng rất đẹp"
Tiểu Dạ giống như nhớ ra điều gì đó liền nói:
"Đúng rồi, ba lớn dặn một lát nữa con phải nắm tay ba nhỏ đi xuống dưới, là sợ ba bị vấp té"
Tô Đồ Lang Quân ha ha cười lớn:
"Vậy nhờ cả vào Tiểu Dạ nha"
Giờ lành đã đến, Hoàng Thế Vinh lên xe cùng Tiểu Dực, phía sau là mười chiếc siêu xe đắt đỏ hộ tống, tạo thành một cảnh tượng vô cùng nổi bật suốt cả dọc mấy con phố.
Hoàng Thế Vinh ngồi phía sau xe bên cạnh Tiểu Dực, Tiểu Dực mặc một bộ vest trắng, đứa nhỏ ngoan ngoãn điềm đạm ngồi bên, trong mơ hồ hắn đột nhiên nhìn thấy hình ảnh của Tô Đồ Lang Quân lúc còn nhỏ cũng luôn bình thản điềm tĩnh như thế.
Tiểu Dực quay sang nhìn Hoàng Thế Vinh đang thất thần, thấy bông hoa ở trên túi áo của hắn hơi lệch, bàn tay nhỏ bé cẩn thận đưa lên giúp hắn chỉnh lại:
"Cô giáo nói kết hôn là ngày trọng đại, cần phải cẩn thận với mọi thứ"
Hoàng Thế Vinh cười lớn:
"Cô giáo còn nói gì với con nữa không?"
Tiểu Dực đáp:
"Cô còn nói, ba của em kết hôn, nhất định phải nhớ dành cho cô một vé mời'
Hoàng Thế Vinh có chút tò mò:
"Hôm nay con có mời cô giáo đến hay không?"
Tiểu Dực nhìn về phía trước đường đi, gương mặt bình thản đáp một câu thế này:
"Biểu hiện của cô giáo khi nhắc đến chuyện đó rất không bình tĩnh, còn cảm thấy cần phải cẩn thận, cho nên quyết định không gửi thiệp mời"
Dáng vẻ này, lời nói này, quả thật là rất giống với Tô Đồ Lang Quân, khiến cho Hoàng Thế Vinh cũng phải sảng khoái cười to ba tiếng.
Tấn Hoàng Thành cách Tô gia không xa, lái xe chưa đầy 10 phút là đến nơi.
Lúc Hoàng Thế Vinh cùng hai ba nhà mình tới biệt thự Tô gia, ở bên dưới làm một vài nghi thức không thể bỏ, một hồi sau Tiểu Dạ cũng nắm tay Tô Đồ Lang Quân đi xuống.
Tô Đồ Lang Quân vẫn luôn rất đẹp, là người đẹp nhất trên đời này trong mắt của Hoàng Thế Vinh.
Lần đó khi Đồ Du Du đưa cậu đến lớp mẫu giáo, hắn đã cảm thấy đặc biệt yêu thích cậu bé này, cho dù cậu bé này có ít nói, xa cách đến đâu, hắn cũng nhất quyết muốn chơi chung, ngồi bên cạnh nhiều lời nói chuyện với người ta.
Thời gian trôi qua nhanh đến mức chính bản thân hắn cũng không ngờ tới, người bạn thân chơi chung từ nhỏ mà hắn luôn ra mặt bảo vệ, bênh vực bất chấp đúng sai, đến cuối cùng lại trở thành người bạn đời gắn kết với sinh mạng của hắn, người mà hắn cả đời này muốn yêu thương bao bọc.
Hoàng Thế Vinh đứng ở bên dưới, đưa tay về phía trước, Tô Đồ Lang Quân bước xuống dưới cũng đưa tay ra nắm lấy tay của hắn, trong khoảnh khắc đó, mọi ký ức lúc nhỏ đều giống như ùa về trong tâm trí cậu.
Ấn tượng đầu tiên về Hoàng Thế Vinh trong lòng cậu là một đứa nhóc rất ồn ào, có chút đau đầu, nhưng hắn lại là người tình nguyện chơi chung với cậu một cách rất kiên trì, cậu cảm thấy được một đứa nhóc luôn nghịch ngợm như hắn lại đặt một sự kiên nhẫn dành cho cậu vô cùng cao độ.
Bản thân cậu không ngạc nhiên khi hiện tại mình và hắn đã ở cùng một chỗ với thân phận bạn đời, cũng không quá bất ngờ khi mà hắn dành tình cảm vô cùng sâu đậm cho cậu như thế, bởi vì cậu biết ngay từ khi cậu xác nhận hắn thì mọi người xung quanh cho dù có muốn mơ tưởng đến hắn cũng vô dụng.
"Hôm nay em rất đẹp" Hoàng Thế Vinh nhỏ giọng, dùng giọng nói nam tính trầm thấp chỉ cho hai người nghe thấy
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười, đáp lại hắn một câu:
"Anh cũng rất đẹp trai".
Hôn lễ thế kỷ mà Hoàng Thế Vinh dày công thực hiện, muốn tạo bất ngờ cho Tô Đồ Lang Quân cho dù đã không có bất cứ một sai sót gì, nhưng đến khi đi đến thang máy, chuẩn bị tiến vào lễ đường, Hoàng Thế Vinh vẫn lo lắng quay sang nói với cậu:
"Quân Quân, mấy tháng nay anh chuẩn bị hôn lễ này là vì em, không muốn để em can dự vào quá nhiều là vì muốn tạo bất ngờ cho em, muốn em trở thành người hạnh phúc nhất, nhưng mà một lát nữa em tiến vào nếu như mọi thứ không giống như trong tưởng tượng của em, xin lỗi em vì khiến em thất vọng"
Tô Đồ Lang Quân không quá quan trọng những nghi thức này, được cùng Hoàng Thế Vinh kết hôn sớm đã là mục tiêu cả đời của cậu, chỉ cần một hôn lễ đơn giản cũng có thể khiến cho cậu hạnh phúc, căn bản cũng không quá đòi hỏi cao đến hôn lễ thế kỷ mà Hoàng Thế Vinh nói.
Tô Đồ Lang Quân thấy Hoàng Thế Vinh khẩn trương như vậy, cũng mặc kệ trong thang máy còn có gia đình hai bên cùng hai nhóc con, liền trực tiếp đặt một nụ hôn lên môi của hắn:
"Kết hôn cùng anh chính là hạnh phúc lớn nhất trong đời của em"
Thang máy mở ra, khung cảnh bên ngoài quả thật đã vượt qua ngoài sự dự đoán của Tô Đồ Lang Quân.
Mùi hương hoa hồng thơm mát dịu nhẹ, bàn ghế sơn trắng tinh tế, ở giữa khán đài còn có một khinh khí cầu vô cùng lớn màu đỏ nổi bật, người ở xung quanh đều mặc lễ phục hoa lệ chúc phúc.
Hoàng Thế Vinh nắm tay Tô Đồ Lang Quân tiến vào bên trong, chậm rãi bước về phía trước.
Màn hình lớn chiếu lại toàn bộ những hình ảnh của Tô Đồ Lang Quân từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành, từng quá trình đều có một dòng tâm sự do chính Hoàng Thế Vinh viết.
Hình ảnh lúc nhỏ khi cậu còn là một cậu bé, Hoàng Thế Vinh viết là: Bị ấn tượng bởi đôi mắt lớn xinh đẹp cao ngạo kia.
Thời điểm khi hai người học cao trung, có một tấm hình cậu mặc đồng phục đang ngồi ở hàng ghế khán giả trên sân bóng rổ của trường, hình ảnh này đến chính cậu cũng chưa từng thấy, giống như là được ai đó lén lút chụp lại.
Bên cạnh có dòng chữ: Tô Đồ Lang Quân là người khiến cho mọi sự tập trung của tôi khi làm việc gì đó đều biến mất.
Thời điểm khi hai người xác nhận mối quan hệ, Hoàng Thế Vinh chụp lại bức ảnh phía sau lưng của Tô Đồ Lang Quân, khi đó cậu đang mặc tạp dề, bình dị đứng ở trong bếp mà nấu ăn ngay tại chính căn nhà của hắn.
Dòng chữ chậm rãi hiện lên: Hạnh phúc chính là khi trở về nhà nhìn thấy có người vì mình mà nấu cơm.
Quân Quân của tôi nấu đồ ăn là ngon nhất thiên hạ.
...!
Tô Đồ Lang Quân tập trung xem toàn bộ những hình ảnh ở trên màn hình lớn, khóe mắt nóng ấm cay cay, tư vị hành phúc như vỡ òa.
Không chỉ vì những hình ảnh chụp lén mà cậu chưa bao giờ biết, không chỉ vì những lời ghi lại do Hoàng Thế Vinh viết, không chỉ vì hôn lễ thế kỷ mà hắn nói thật sự rất dụng tâm, cũng không chỉ vì ngày hôm nay hắn đã rất lo lắng về mọi thứ vì muốn cậu trở thành người hạnh phúc nhất, mà còn vì người hôm nay xuất hiện cùng cậu tại hôn lễ này chính là hắn, là Hoàng Thế Vinh mà cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm từ nhỏ đến lớn, là người mà cậu vẫn luôn giữ rất chặt không dám lơ là vì sợ sẽ bị người khác cướp mất.
Xem xong đoạn ghi hình kia, mọi người đều vỗ tay ồ lên một tiếng, ai lấy cũng đều ghen tỵ với Tô Đồ Lang Quân.
Hoàng Thế Vinh nắm tay Tô Đồ Lang Quân đi vào bên trong khinh khí cầu, nhân viên ở bên dưới bắt đầu thả dây để nó chậm dãi bay lên.
Hoàng Thế Vinh biết Tô Đồ Lang Quân thích bầu trời, thích sự yên tĩnh, nhưng bởi vì hai người vốn dĩ là nhân vật lớn trong giới kinh doanh cho nên khi tổ chức hôn lễ tránh không khỏi phải mời nhiều khách hàng, đối tác đến dự, thế cho nên hắn chỉ còn cách vào thời điểm thiêng liêng nhất mang cậu bay lên không trung, tạm thời tránh xa ồn ào bên dưới.
Khinh khí cầu bay lên trên cao, tiếng ồn ào náo nhiệt dưới đã không còn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ trong trẻo.
Hoàng Thế Vinh quỳ xuống trước mặt Tô Đồ Lang Quân, mang hộp nhẫn sớm đã chuẩn bị từ trước mở ra, bên trong là hai cặp nhất được thiết kế riêng vô cùng cầu kỳ và tinh tế:
"Hôn lễ này của chúng ta anh không mời người chủ hôn, chúng ta lấy trời xanh mây trắng, còn có mặt trời trên cao chứng giám.
Hoàng Thế Vinh anh đang thiếu một người cai quản bản thân, nếu như em đồng ý kết thúc kiếp đào hoa của mình thì xin hãy nhận lấy chiếc nhẫn này.
Anh xin hứa sẽ cho em hạnh phúc, luôn luôn ở mãi bên cạnh em, nghe theo lời em, em là tình yêu độc nhất vô nhị trong lòng anh".
Tô Đồ Lang Quân hai mắt phiếm hồng, trên miệng vẫn duy trì nụ cười hạnh phúc hỏi hắn:
"Thật sự sẽ nghe theo em sao?"
Hoàng Thế Vinh quả quyết gật đầu:
"Đúng vậy!"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đáp:
"Vậy anh đeo nhẫn cho em đi, sau khi kết thúc hôn lễ này, hai chúng ta đến nam khoa nhìn xem, rốt cuộc anh vì sao lại ham muốn nhiều như thế"
Hoàng Thế Vinh cười khổ, nhanh chóng mang nhẫn đeo vào ngón áp út của Tô Đồ Lang Quân, chiếc nhẫn vừa khít là bởi vì hắn đã nhân lúc Tô Đồ Lang Quân đi ngủ lén lấy thước dây đo lại gửi cho bên thiết kế nhẫn cặp.
Hoàng Thế Vinh đứng dậy, trong lúc đợi Tô Đô Lang Quân giúp mình đeo nhẫn, hắn nói rằng:
"Vì sao anh ham muốn nhiều như thế nên hỏi em chứ sao lại đến bác sĩ hỏi"
Tô Đồ Lang Quân đeo nhẫn xong thì chủ động hôn môi của Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh ôm lấy eo của cậu, đổi thành thế chủ động, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng cậu, tham lam quấn quít tư vị hạnh phúc này, đến khi hai người chậm rãi buông nhau ra, dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt ngọt ngào như mật ong, Hoàng Thế Vinh khẽ nói:
"Anh yêu em!"
Tô Đồ Lang Quân cũng đáp lại:
"Em cũng yêu anh từ rất lâu rồi".
- --
Chính văn hoàn
Hoàn rồi mọi người nha, hơn một năm trời, không nghĩ tới viết lan man dài dòng như vậy.
Cảm ơn mọi người đã có đủ kiên nhẫn theo dõi đến tận những dòng này.
Đừng quên đón đọc "Bày Mưu Tính Kế" nha
20/08/2021..