Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Tô Đồ Lang Quân mang theo ánh mắt tinh tường quan sát nhất cử nhất động của Hoàng Thế Vinh, nãy giờ hắn cũng gặp qua được kha khá những người tai to mặt lớn rồi, lại có thêm sự trợ giúp của Hoàng Thé Trung, cả một quá trình đều diễn ra rất tốt.

Nhưng mà khi Tô Đồ Lang Quân nhìn tới Âu Tịnh Vân, cô gái kia lại luôn mang một ánh mắt hạnh phúc, nụ cười vui vẻ đi bên cạnh hắn thì cậu lại cảm thấy có một chút nực cười. Âu Tịnh Vân hình như vẫn còn chưa phát hiện ra, vai trò của cô ấy đích thực chỉ là cho những người đàn ông khác dùng ánh mắt khiếm nhã nhìn cơ thể mình.

Hoàng Thế Vinh uống không ít, lúc Hoàng Thế Trung rời đi hắn liền quay về phía sau nhìn tới chỗ Tô Đồ Lang Quân đang đứng. Không biết có phải là do trong người hắn có men rượu, mà hiện tại hắn lại thấy ánh mắt của Tô Đồ Lang Quân giống như là động tình đang ra hiệu quyến rũ hắn, đôi mắt ngập nước xinh đẹp, bên khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng. Hoàng Thế Vinh giống như bị hút mất hồn vía, không nói một lời mang cánh tay nãy giờ vẫn đang khoác lấy tay hắn của Âu Tịnh Vân gỡ ra, bước chân chuẩn xác tiến về chỗ Tô Đồ Lang Quân đang đứng.

Âu Tịnh Vân cũng bị bất ngờ, ở phía sau gọi Hoàng Thế Vinh vài câu nhưng không được hắn đáp lại, phát hiện thì ra hắn đang đi về phía Tô Đồ Lang Quân liền nhíu mày, hai nắm tay cũng nắm chặt lại có điểm tức giận.

Hoàng Thế Vinh bước tới, nơi này là nơi cao nhất của tòa nhà, cũng là nơi nguy hiểm có thể khiến cho người bình thường đứng ở vị trí đó run chân hoa mắt.

Cảnh về đêm của thành phố rất đẹp, những tòa nhà cao tầng san sát phía xa vẫn còn ánh đèn, tạo ra một khung cảnh hoa lệ, sầm uất. Cơn gió đầu đông thổi tới, qua kẽ tay luồn vào trong áo cũng có thể khiến người ta co mình phát run một nhịp. Tô Đồ Lang Quân trong mắt có tình, ở dưới ánh điện nhiều màu sắc cũng tự động tạo ra cảm giác ngập nước lung linh:

"Hôm nay đã uống mấy ly rồi?"

Tô Đồ Lang Quân mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu, mang theo tia cưng chiều tuyệt đối mà hỏi Hoàng Thế Vinh. Hoàng Thế Vinh nhìn tới cảnh tượng này, trong lòng cũng bắt đầu nhộn nhạo, giọng nói trầm khàn, ánh mắt lần đầu tiên dám cùng cậu đối diện nhìn thẳng trong vài phút:

"Tớ cũng không đếm"

Tô Đồ Lang Quân đưa ly cocktail trong tay mình về phía trước, Hoàng Thế Vinh hiểu ý cầm lấy giúp cậu. Cậu đưa tay giúp hắn chỉnh lại cổ áo cùng cà vạt bị nới lỏng kia, động tác cố tình thật chậm rãi cùng nhẹ nhàng:

"Uống say cũng không sao, lát nữa có tớ đưa cậu về nhà"

Hoàng Thế Vinh khàn giọng, cả người có lẽ cũng vì do men rượu làm cho khô nóng khó chịu:

"Cậu uống bao nhiêu rồi?"

Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn tới ly cocktail ở trên tay Hoàng Thế Vinh:

"Từ lúc đến đây, còn chưa hết một ly đó"

Hai người tiếp theo liền im lặng nhìn nhau, trong ánh mắt chỉ xuất hiện duy nhất hình bóng của đối phương, không biết qua bao lâu Hoàng Thế Vinh vẫn là người lên tiếng trước:

"Vừa rồi cậu nhảy với ai thế?"

Tô Đồ Lang Quân bình thản đáp:

"Âu Na Na"

Hoàng Thế Vinh nói:

"Nếu không nhầm cô ấy là người của Dương tổng trong lĩnh vực hàng hải"

Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng:

"Hôm nay cậu hẳn là quen được nhiều người rồi"

Hoàng Thế Vinh không trả lời câu hỏi kia của Tô Đồ Lang Quân:

"Cậu chủ động mời cô ấy nhảy hả?"

Tô Đồ Lang Quân đưa tay chỉnh lại áo vest ngoài của Hoàng Thế Vinh, ánh mắt cũng chuyển hướng tập trung nhìn tới chiếc áo đó:

"Cô ấy mời ba của tớ nhảy, ba của tớ không muốn ba lớn làm to chuyện cho nên ba nói tớ nhảy thay ông ấy. Nói thế nào được nhỉ, cái này không được gọi là tớ chủ động mời cô ấy nhảy, cũng không phải cô ấy chủ động mời tớ"

Hoàng Thế Vinh đưa tay về phía trước, đóng lại hàng cúc áo để hở của Tô Đồ Lang Quân, lần này cậu cũng không ngăn cản hắn nữa, hai tay buôn xuống để song song bên đùi, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm:

"Sau đó thì thế nào, cô ấy nói gì với cậu?"

Tô Đồ Lang Quân đáp:

"Chúng tớ chỉ nhảy, không có sau đó"

Tô Đồ Lang Quân đóng lại hàng cúc áo kia cũng không làm ảnh hưởng đến nửa phần khí chất thanh cao tao nhã trên người cậu, lại càng không ảnh hưởng đến ý đồ thiết kế trang phục. Khi đóng lại hàng cúc kia, trang phục trên người cậu liền biến thành loại trang phục lịch thiệp, sang trọng.

Hoàng Thế Vinh không rõ là do rượu hay là do chuyện cô gái Âu Na Na kia mà lòng hắn lúc này rất khó chịu:

"Lát nữa cậu cùng tớ đi gặp một số người khác"

Tô Đồ Lang Quân nhìn chăm chú vào ánh mắt của Hoàng Thế Vinh giống như muốn xoáy sâu vào tâm can hắn vậy:

"Được thôi, nhưng mà tớ uống không giỏi như thư ký của cậu"

Hoàng Thế Vinh bá đạo ra lệnh:

"Cậu không được uống, tớ sẽ uống"

Tô Đồ Lang Quân dịu dàng như nước ừ một tiếng.

Tiếp sau đó Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân liền sóng bước bên nhau đi gặp thêm một số người có địa vị, nhưng những người này là những người đến bữa tiệc một mình, không dẫn theo bất cứ một tình nhân nào. Sẽ một số doanh nhân không thích thú vui mang phụ nữ để thể hiện, bọn họ thích nói chuyện với người khôn ngoan, mà Tô Đồ Lang Quân vừa vặn chính là người khôn ngoan điềm tĩnh, ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh lúc này cũng khiến cho hắn đỡ được một số câu hỏi hóc búa.

Hoàng Thế Vinh tài giỏi quyết đoán, Tô Đồ Lang Quân lại điềm tĩnh thông mình, hai người bọn họ đi đến đâu liền khiến cho những doanh nhân tiếng tăm có mặt trong bữa tiệc cũng phải hứng thú mà thưởng trước sự phối hợp ăn ý này.

Hoàng Thế Trung đứng từ xa quan sát con trai, ánh mắt sâu sắc nhìn tới Tô Đồ Lang Quân đánh giá một hồi, trong lòng thầm nghĩ đúng là hổ phụ sinh hổ tử, đứa nhỏ nhà họ Tô kia cũng gian xảo giống y như là ba của nó vậy.

Hàn Kỳ càng ngày càng hài lòng, ở bên cạnh Hoàng Thế Trung nói nhỏ với hắn:

"Người thích hợp nhất đi cùng với con trai nhà chúng ta trong bữa tiệc này, không ai khác chính là đứa nhỏ nhà họ Tô kia"

Hoàng Thế Trung ừ một tiếng:

"Tô Thành hắn là đang tính nợ dần rồi, con trai hắn không giúp hắn quản lý công ty, lại chạy sang Hoàng thị làm nhân viên, cả ngày đi theo con trai nhà chúng ta giúp đỡ. Tô Thành cũng không phải người đơn giản, món nợ vô hình này Tô Thành nhất định sẽ nhân lên gấp đôi"

Âu Tịnh Vân đột nhiên mất đi vị trí liền có chút tức giận, nhân lúc Hoàng Thế Vinh rời bữa tiệc tiến vào nhà vệ sinh, cô liền bước tới chỗ Tô Đồ Lang Quân nói thế này:

"Hoàng tổng nói tôi sẽ là người đi bên cạnh Hoàng phó tổng tại bữa tiệc này"

Tô Đồ Lang Quân ánh mắt không nhìn Âu TỊnh Vân chỉ nhàn nhạt đáp lại:

"Tôi cũng không cấm cản cô làm công việc đó"

Âu Tịnh Vân tức giận:

"Thế tại vì sao anh lại đi cạnh Hoàng phó tổng nãy giờ?"

Tô Đồ Lang Quân lười biếng quay sang nhìn Âu Tịnh Vân:

"Hoàng phó tổng của cô cũng nói tôi đi cùng cậu ấy"

Âu Tịnh Vân nghẹn khuất ở trong lòng:

"Anh..."

Tô Đồ Lang Quân thờ ơ:

"Tôi làm sao?"

Âu Tịnh Vân hừ lạnh:

"Anh có biết xã giao hay không, bữa tiệc này có rất nhiều đại nhân vật trong giới kinh doanh, làm không tốt còn sẽ ảnh hưởng đến Hoàng thị"

Tô Đồ Lang Quân chỉ mỉm cười không nói, Âu Tịnh Vân lại tưởng đã nhắm trung điểm yếu của cậu liền nói tiếp:

"Nếu như chỉ vì một câu nói không suy nghĩ trước sau, hoặc một ánh mắt cũng có thể làm phật ý bọn họ, anh có gánh nổi hay không?"

Tô Đồ Lang Quân nhấp một ngụm cocktail, động tác tao nhã thuần thục, không che giấu được phong cách một thiếu gia xuất thân từ gia tộc hiển hách:

"Những đại nhân vật cần nụ cười, ánh mắt cô chẳng phải đã giúp Tiểu Vinh giải quyết rồi sao. Tôi đứng từ xa còn thấy ánh mắt những người đàn ông đó dù có khiếm nhã như thế nào thì cô vẫn cứ nở nụ cười vui vẻ, lãnh đạo cao cấp của công ty nhất định sau bữa tiệc này sẽ khen thưởng cô"

Một lời nói này của Tô Đồ Lang Quân thật sự sắc nhọn giống như mũi dao đâm vào trong da thịt của Âu Tịnh Vân. Cô đúng là phát hiện ra ánh mắt khiếm nhã đó, tuy rằng trong lòng có điểm chán ghét nhưng cánh tay vẫn vắt qua khủy tay của Hoàng Thế Vinh chính là động lực để cô tiếp túc mỉm cười vờ như không phát giác ra:

"Ý của anh là gì hả?"

Tô Đồ Lang Quân thu lại dáng vẻ lười biếng, ánh mắt trầm xuống, cả người phát ra khí tức nguy hiểm vô hình:

"Tôi không phải đã nhắc nhở cô một lần rồi sao, cô không phải chim phượng hoàng, Tiểu Vinh cũng không phải cây ngô đồng của cô"

Âu Tịnh Vân bị nói trung tâm tư đương nhiên không thể nào bình tĩnh được:

"Anh lấy tư cách gì mà quản chuyện này"

Tô Đồ Lang Quân cười lạnh:

"Cô cũng không đủ tư cách để hỏi tôi chuyện này"

Đúng lúc này Hoàng Thế Trung bước tới, Tô Đồ Lang Quân cũng không sợ Hoàng Thế Trung nghe được đoán đối thoại này, nhưng Âu Tịnh Vân thì có chút hoảng hốt vội đúng sang một bên nói:

"Hoàng tổng"

Hoàng Thế Trung nhìn lướt qua Âu Tịnh Vân một hồi rồi chuyển hướng nhìn tới Tô Đồ Lang Quân:

"Quân Quân, hôm nay Tiểu Vinh uống hơi nhiều, chú đã nói người ở bên dưới đợi rồi, cháu giúp chú chăm sóc Tiểu Vinh có được không?"

Tô Đồ Lang Quân gật đầu đồng ý, Hoàng Thế Trung liền rời đi. Lúc này Âu Tịnh Vân liền mang sắc mặt vặn vẹo khó chịu, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân cũng không muốn hơn thua với một cô gái đến cùng, bây giờ việc quan trọng của cậu là đưa Hoàng Thế Vinh trở về nhà.

Hoàng Thế Vinh hôm nay chưa kịp ăn tối, đến bữa tiệc cũng không ăn được gì mà chỉ uống rượu, không những uống mà còn uống rất nhiều. Trong bữa tiệc có đến hơn hai mươi loại rượu cùng cocktail, Hoàng Thế Vinh đã uống gần hết những loại rượu đó. Cho dù tửu lượng của hắn có tốt đến như thế nào thì trong hoàn cảnh này cũng phải say đến không tỉnh táo được, bước chân xiêu vẹo được Tô Đồ Lang Quân dìu vào trong xe đã đợi sẵn dưới sảnh.

Một chiếc rolls royce màu bạc đắt giá đỗ trước cửa của tòa nhà, Tô Đồ Lang Quân giúp Hoàng Thế Vinh ngồi vào trong xe, người lái xe là tài xế riêng của Hoàng Thế Trung quay lại hỏi:

"Tô thiếu gia, tôi đưa cậu chủ về Hoàng gia hay nhà của cậu chủ?"

Tô Đồ Lang Quân đáp:

"Đưa chúng tôi về nhà đi"

Quãng đường từ đây về đến nhà của Hoàng Thế Vinh cách nhau hơn mười cây số, người lái xe vốn định để đèn ở trong xe nhưng liền bị Tô Đồ Lang Quân đưa tay lên phía trên tắt đi.

Tô Đồ Lang Quân biết Hoàng Thế Vinh khó chịu, ngồi ở bên cạnh giúp hắn mở ra cúc áo phía trên, sau đó lại giúp hắn nới lỏng cà vạt. Sau đó Tô Đồ Lang Quân liền dừng lại động tác vì bàn tay của Hoàng Thế Vinh đột nhiên đang nắm chặt lấy cổ tay của cậu. Hắn không nói một lời, kéo lấy cậu ngã lên người hắn, bàn tay to lớn ở phía sau cần cổ cậu ghi chặt lấy, giây tiếp theo trên môi cậu liền bắt đầu có một sự va chạm cọ sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui