Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Bởi vì muốn cho tin đồn không bị lần nữa lắng xuống, Diêu Tịnh Tuyết mỗi ngày đều tự đặt cho mình một bó hoa thật lớn mang đến phim trường, bất kể là ở nơi đó có ký giả hay không có ký giả, cô đều mỉm cười khoa trương như muốn khoe khoang với mọi người. Nữ diễn viên chính trong đoàn làm phim trước đây vốn dĩ không để cô vào mắt, hiện tại lại chủ động bắt chuyện làm thân. Đạo diễn còn đặc biệt thêm cho cô rất nhiều phân cảnh, để cô có cơ hội lộ diện nhiều hơn, người trong đoàn phim cứ như vậy quan tâm đặc biệt đến cô.

Diêu Tịnh Tuyết bắt đầu yêu thích sự đặc cách này, trong lòng cũng dần quên đi mất một người quan trọng cần đề phòng, ngày hôm đó khi Cindy mang bó hoa lớn cô tự đặt trở về xong thì mười phút sau lại có người gửi đến một bó hoa nữa. Bó hoa đưa tới cũng lớn ngang bó hoa cô tự mình đặt, còn toàn là hoa hồng đỏ vô cùng đẹp mắt, Diêu Tịnh Tuyết quả thật cũng bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là do fan hâm mộ tặng mình.

Tất cả người trong trường quay đổ dồn ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Diêu Tịnh Tuyết, việc này khiến cho cô cũng ngẩng cao đầu hơn, xoay người ôm bó hoa kia đi vào trong phòng nghỉ. Cindy ở bên cạnh nhìn bó hoa hồng đỏ kia liền mỉm cười:

"Tịnh Tuyết, hoa này là ai gửi tới vậy?"

Diêu Tịnh Tuyết lắc đầu, khóe miệng cong cong không che giấu được sự vui thích hiện giờ:

"Không biết, ở đây có tấm thiệp này, để tôi mở ra xem thử"

Diêu Tịnh Tuyết cầm tấm thiệp kia mở ra, bên trong không hề viết bất cứ dòng chữ nào mà chỉ là những bức ảnh không mấy tốt đẹp trong quá khứ của cô. Diêu Tịnh Tuyết lập tức biến sắc, đôi mắt mở lớn, bàn tay run run cầm tấm thiệp. Cindy nhìn thấy biểu cảm khác thường kia của Diêu Tịnh Tuyết thì nghiêng đầu qua xem thử, lúc thấy những tấm hình kia sắc mặt cô cũng ngưng trọng:

"Bức ảnh này..."

Diêu Tịnh Tuyết không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gửi tới, phương thức nham hiểm như vậy cũng chỉ có người đàn ông mang tên Tô Đồ Lang Quân kia mà thôi. Cô mấy ngày nay vì chìm đắm trong mộng tiến vào hào môn mà quên đi mất sự xuất hiện của người này, nhưng mà bây giờ tin tức kết hôn đã đầy trên mặt báo, phía Hoàng Thế Vinh cũng im lặng không lên tiếng, há chẳng phải cô đang chiếm thế thượng phong rồi hay sao, Tô Đồ Lang Quân cái tên này chắc chắn sẽ không thể may mắn như trước đây nữa.

Diêu Tịnh Tuyết ném bó hoa xuống dưới sàn, cô đưa cho Cindy tấm ảnh trong thiệp kia:

"Cô đốt chúng đi, đừng để ai thấy được"

Cindy gật đầu, cầm lấy tấm ảnh kia rời khỏi phòng. Đợi cho Cindy đi rồi, Diêu Tịnh Tuyết liền lấy điện thoại của mình ra, do dự một hồi mới nhấn xuống số điện thoại của Tô Đồ Lang Quân. Mỗi lần tiếng chuông chờ phát ra từ đầu dây bên kia, trái tim của Diêu Tịnh Tuyết cũng giống như không thể bình ổn trở lại, tuy trong lòng luôn tự lừa dối bản thân rằng mình không có cái gì phải sợ, nhưng thực chất cô vẫn rất sợ Tô Đồ Lang Quân.

Anh mắt của Tô Đồ Lang Quân lạnh lẽo không biểu lộ ra bất cứ tia cảm xúc nào nhìn màn hình điện thoại di động của mình sáng tối liên hồi, không phải là cậu sợ hãi Diêu Tịnh Tuyết mà cậu đang muốn Diêu Tịnh Tuyết ở bên kia phải chờ đợi cậu trong sự thấp thỏm không yên.

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi nhấc tay nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói mang theo ý cười trào phúng, không nhanh không chậm đáp lời:

"Cuối cùng cô cũng chịu gọi đến"

Diêu Tịnh Tuyết không giấu nổi sự lo lắng trong giọng nói, trước lúc gọi điện thoại cô đã tự trấn an bản thân không được lộ sơ hở trước mặt Tô Đồ Lang Quân, nhưng khi nghe thấy Tô Đồ Lang Quân mở miệng, mọi sự trấn an lúc trước cứ như vậy liền tiêu tan. Giọng nói của Diêu Tịnh Tuyết lúc này vừa gấp vừa run:

"Anh gửi những thứ kia cho tôi là có mục đích gì?"

Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, từ bên kia đầu dây điện thoại còn truyền đến một tiếng thở nhẹ:

"Cô gái có quá khứ như vậy, làm sao có thể trở thành thiếu phu nhân của Hoàng thị đây?"

Diêu Tịnh Tuyết bị chạm đúng chỗ đau, người đàn ông này mỗi lần mở miệng đều giống như một lưỡi dao sắc nhọn sáng bóng, không lưu tình nhắm thẳng đến vị trí trí mạng như vậy:

"Tôi không thể thì anh cũng không thể, hiện tại tất cả mọi người đều biết tôi sắp kết hôn cùng Thế Vinh rồi"

Tô Đồ Lang Quân à một tiếng:

"Thế sao? Tất cả mọi người đều biết, sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ?"

Diêu Tịnh Tuyết rất sợ Tô Đồ Lang Quân sẽ phá hỏng mọi kế hoạch của cô, lúc này cùng cậu nói chuyện cũng giống như mất hết tự chủ mà run rẩy:

"Tôi không quan tâm anh có biết hay là không, tôi và Thế Vinh sắp kết hôn rồi"

Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến một tràng cười hồi lâu, Diêu Tịnh Tuyết ở bên này nghe được, sắc mặt cũng trắng bệt, bàn tay siết chặt điện thoại hơn. Sau khi tràng cười đó kết thúc, Tô Đồ Lang Quân liền nói thế này:

"Đêm đó cô nằm trên chiếc giường kia, hẳn là biết được chúng tôi đã trải qua một hồi cuồng nhiệt như thế nào rồi. Tôi có nên đi nói cho Tiểu Vinh biết hay không đây, nếu như cô vì ngủ với cậu ấy một đêm liền bắt cậu ấy phải chịu trách nhiệm kết hôn với cô, vậy thì người cậu ấy phải chịu trách nhiệm là tôi mới đúng"

Diêu Tịnh Tuyết nghe Tô Đồ Lang Quân nói muốn mang chuyện này nói cho Hoàng Thế Vinh biết, cô liền lập tức hoảng sợ, ở bên kia đầu dây điện thoại gấp rút ngăn hắn lại:

"Khoan đã, tôi muốn gặp anh nói một số chuyện"

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi trả lời:

"Tôi không có chuyện gì nói với cô cả"

Diêu Tịnh Tuyết vội ngăn Tô Đồ Lang Quân lại:

"Là chuyện liên quan đến Thế Vinh, nếu như anh không đến thì đừng hối hận"

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy cô gái kia đúng là điên rồi, chuyện liên quan đến người đàn ông của cậu còn phải nghe từ người khác nói hay sao:

"Chuyện liên quan đến Tiểu Vinh, chỉ sợ là tôi biết rõ hơn cô rồi"

Diêu Tịnh Tuyết bởi vì không muốn Tô Đồ Lang Quân mang chuyện đêm hôm đó nói ra với Hoàng Thế Vinh cho nên cô liền nhanh chóng hạ giọng:

"Tôi muốn gặp anh nói chuyện, nói xong rồi tôi sẽ không làm phiền anh nữa"

Tô Đồ Lang Quân biết Diêu Tịnh Tuyết vốn dĩ chỉ muốn trì hoãn thời gian mà thôi, hơn nữa chuyện đêm hôm đó phát sinh cùng Hoàng Thế Vinh, cậu không có ý định tự mình nói ra, Hoàng Thế Vinh đêm đó đã làm cái gì chẳng lẽ hắn không rõ ràng hay sao chứ:

"Được rồi, tôi rảnh lúc 10 giờ sáng nay tại tiệm cà phê Phổ Nguyệt"

Phổ Nguyệt là một tiệm cà phê nằm ở phía tây thành phố, là địa điểm dành cho giới thượng lưu. Nơi này rất yên tĩnh, không sợ bị người khác làm phiền, càng không có đám ký giả vây quanh. Lúc Tô Đồ Lang Quân đến nơi này thì Diêu Tịnh Tuyết đã có mặt ở đó trước rồi.

Tô Đồ Lang Quân ngồi xuống đối diện Diêu Tịnh Tuyết, nhân viên phục vụ nhanh chóng bước ra cúi đầu chào hỏi, giống như cậu đã là khách quen tại tiệm này rồi:

"Chào Tô thiếu gia"

Tô Đồ Lang Quân gật đầu, nhàn nhạt đáp:

"Cho tôi như cũ đi"

Nhân viên phục vụ nhanh chóng rời đi, Diêu Tịnh Tuyết nhìn tới một vẻ thiếu gia giàu sang được nhiều người tận tình kia của Tô Đồ Lang Quân, lại nhìn đến mình hiện tại không bằng, trong lòng vừa xấu hổ vừa ghen ghét. Nếu như trước đây Tô Đồ Lang Quân không làm khó gia đình cô, vậy thì cô bây giờ cũng sẽ là một cô tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo rồi.

"Cô gọi tôi đến chỉ để nhìn kỹ tôi hay sao?" Tô Đồ Lang Quân đợi một hồi lâu không thấy Diêu Tịnh Tuyết nói gì thì trầm giọng hỏi.

Diêu Tịnh Tuyết hít một hơi thật sâu, trước lúc đến đây cô nghĩ mình sẽ vứt bỏ tất cả thể diện để cầu xin người này, chỉ cần Tô Đồ Lang Quân đồng ý không làm khó chuyện giữa cô và Hoàng Thế Vinh thì cô sẽ không chấp nhặt chuyện trước đây với cậu:

"Tôi thật lòng yêu Thế Vinh"

Tô Đồ Lang Quân đẩy nhẹ gọng kính trên mắt, đằng sau cặp kính kia che giấu một đôi mắt đáng sợ lạnh lẽo, cậu nhếch môi trào phúng hỏi lại:

"Thì sao?"

Diêu Tịnh Tuyết rất không thích nụ cười đó của Tô Đồ Lang Quân, cảm giác giống như là cậu không coi nhưng lời cô nói là gì cả. Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng liền cúi đầu hạ giọng:

"Cho nên tôi cầu xin anh đừng làm phiền chúng tôi"

Tô Đồ Lang Quân thu lại nụ cười, ánh mắt sâu thẳm như muốn xoáy sâu vào tận tâm can đang không ngừng run rẩy kia của Diêu Tịnh Tuyết:

"Chúng tôi? Làm phiền? Những từ này chẳng phải nên là tôi nói mới đúng sao?"

Diêu Tịnh Tuyết cảm thấy mọi sự nhẫn nhục của mình đều vô nghĩa, Tô Đồ Lang Quân vẫn không hề mảy may quan tâm đến cảm nhận của cô. Nghĩ lại chuyện hạ mình cầu xin Tô Đồ Lang Quân, Diêu Tịnh Tuyết vô cùng tức giận và xấu hổ, đôi mắt ánh lên tia quyết tâm lớn tiếng nói:

"Tô Đồ Lang Quân, chúng tôi sắp kết hôn rồi, hy vọng anh sau này tránh xa anh ấy ra một chút. Tôi không muốn Thế Vinh ở bên cạnh một người xảo quyệt như anh"

Đúng thế, tất cả mọi người đều biết Tô Đồ Lang Quân là một người không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài cậu vẫn ngụy trang, chỉ có duy nhất một mình Hoàng Thế Vinh coi cậu là đơn thuần mà bảo vệ. Việc này cũng không thể trách Tô Đồ Lang Quân được, cậu vốn dĩ là một đứa nhỏ được nhận nuôi về, đã từng trải qua những ngày tháng tối đen nhất của cuộc đời trong môi trường rèn luyện khắc nghiệt của hắc đạo, đã từng phải học cách sinh tồn cũng như phải ngụy trang bản thân. Nếu không phải năm đó Tô Thành đưa cậu về cho Đồ Du Du nuôi dưỡng, thì chỉ sợ rằng phần tính cách độc ác kia của cậu sớm bị lấn át sự lương thiện rồi. Đời này Tô Đồ Lang Quân không hề quan tâm ai ngoại trừ Tô Thành và Đồ Du Du, còn có một người nữa chính là Hoàng Thế Vinh. Cô gái trước mặt đây thế nhưng lại không biết tốt xấu muốn tranh người đàn ông của cậu, cậu càng nghe càng cảm thấy thật buồn cười, nụ cười trên môi cũng khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh lẽo đáp lại một câu thế này:

"Cô nghĩ cô thắng được tôi sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui