Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Nụ hôn kéo dài đến khi trong thang máy "ding" một tiếng, cảnh cửa mở ra tại tầng thứ 20 thì Đồ Du Du mới giật mình vội đẩy Tô Thành ra. Tô Thành nhìn người nào đó khoe môi vẫn còn đọng nước, bờ môi ngọt ngào vừa mới rồi được hắn yên thường hiện tại đã sưng đỏ lên một chút, bộ dạng này làm cho hắn hận không được ở ngay chỗ này ăn cậu thật lo. Tô Thành khẽ nhếch môi mỉm cười, nhìn tới nụ kìa của người đàn ông bá đạo kia Đồ Du Du thẩm thở phào nhẹ nhõm, một nụ hôn liền có thể làm cho hắn không giận nữa quả thật đối với cậu không có thiệt hại gì.

Lâm Mỹ nghe thấy tiếng chuông thang máy liền đoán ra là Tô Thành trở về, cô đang định ngỏ ý mời Tô Thành đi ăn cơm trưa coi như là ra tăng tình cảm nhưng vừa nhìn thấy Đồ Du Du nụ cười trên mặt chợt tắt, nhưng rất nhanh sau đó cô liền bước ra khỏi vị trí của mình tiến về chỗ hắn:

"Tô phó tổng, em đang định đi ăn trưa, anh có muốn đi cùng hay không?"

Tô Thành liếc mắt nhìn Lâm Mỹ lạnh giọng nói thế này:

"Lần sau em ấy đến không cần phải hẹn trước, cứ trực tiếp để em ấy tiến vào"

Nói rồi Tô Thành liền bước ngang qua chỗ của Lâm Mỹ bỏ lại cô ta vẫn còn đang mang một bộ mặt khó coi đứng ở đó. Đồ Du Du nhạy cảm nhận ra một vấn đề, chính là cô gái ở bên ngoài kia dường như là có điểm ái mộ với Tô Thành, nếu không vì sao ánh mắt của cô ta khi nhìn hắn lại sáng đến như vậy.

Tô Thành vào trong phòng liền đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn mở ra, mang toàn bộ khay thức ăn xếp ra bên ngoài, lại từ trong túi lấy ra hai chiếc bát cùng hai đôi đũa. Đồ Du Du bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn bâng quơ thăm dò:

"Phải rồi, cô gái ở bên ngoài kia làm công việc gì thế?"

Tô Thành lấy cơm bỏ vào trong bát rồi đặt xuống ở trước mặt của Đồ Du Du:

"Làm thư ký"

Đồ Du Du chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt của Tô Thành, giọng nói có điểm kéo dài ra một chút:

"Là vậy à..."

Tô Thành quay sang đưa tay muốn cởi áo khoác ngoài cho Đồ Du Du:

"Còn không cởi áo khoác ra ăn cơm đi"

Đồ Du Du ngoan ngoãn để cho Tô Thành giúp mình cởi áo:

"Hình như cô ấy thích anh đó""

Tô Thành mặt không đổi sắc đáp thế này:

"Có lẽ là vậy"

Đồ Du Du ngay lập tức nhíu mày nâng giọng nói:

"Là sao?"

Tô Thành ngẩng đầu:

"Anh không biết"


Đồ Du Du tức giận:

"Anh rõ ràng biết, người ta có ý với anh sao mà anh không biết được"

Tô Thành buồn cười điểm nhẹ vào chóp mũi của Đồ Du Du:

"Trong mắt anh chỉ toàn là em thôi làm gì có thời gian để ý đến người khác chứ"

Đồ Du Du mất vài giây ngẩn người cuối cùng liền nhận ra được Tô Thành đang trêu chọc mình, chỉ có điều không thể phủ nhận được câu nói kia của hắn làm cho cậu thật sự vô cùng vui vẻ, cậu giả bộ tức giận đánh vào lồng ngực của hắn nói:

"Đáng ghét"

Đồ Du Du cùng Tô Thành im lặng ăn cơm, khoảng hai mươi phút sau liền ăn xong bữa trưa của mình, cậu ngồi tựa vào vai của Tô Thành, hắn vòng tay ôm lấy eo cậu, hình ảnh này quả thật làm cho người ta vừa thấy liền có cảm giác hai người họ rất hạnh phúc:

"Tô Thành, em muốn đi làm"

Tô Thành vuốt vuốt mái tóc của Đồ Du Du:

"Em ngoan ngoãn ở nhà là được rồi, anh không muốn em chịu vất vả"

Đồ Du Du hừ hừ:

"Chẳng phải lần đó anh nói sẽ để em đi làm hay sao"

Tô Thành hôn vào đỉnh đầu của Đồ Du Du:

"Em ở nhà không được sao, buổi trưa đến công ty cùng anh ăn cơm, buổi chiều đến đón Lang Quân, rảnh rỗi thì đi dạo phố muốn mua cái gì liền mua cái đó"

Đồ Du Du nhéo vào bàn tay của Tô Thành:

"Em chẳng phải là phụ nữ, không thích đi dạo phố đâu"

Tô Thành cưng chiều cười khổ:

"Được rồi, như vậy anh sẽ nói người chuyển tới một chiếc bàn vào trong đây, để em ở chỗ này làm thư ký cho anh là được rồi"

Đồ Du Du hỏi lại:

"Chẳng phải là anh có cô thư ký xinh đep ở bên ngoài rồi sao"

Tô Thành nhéo cái má của Đồ Du Du:


"Giọng điệu chứa đầy vị chua này"

Đồ Du Du đẩy tay của Tô Thành ra:

"Như vậy không được, tự nhiên vào chỗ này làm thư ký em cũng không có bằng cấp gì, hơn nữa anh cũng vừa mới nhận chức mà thôi, em không muốn người khác ở sau lưng bàn tán về việc anh lộng quyền gì gì đó đâu"

Tô Thành trầm giọng:

"Anh sẽ không để em ra ngoài làm việc cho người khác đâu, anh không muốn người ta bắt nạt em"

Đồ Du Du ngẩng đầu nhìn Tô Thành sau đó liền nói thế này:

"Cũng chẳng thể nào vừa vào liền làm thư ký được, huống chi anh cũng có một thư ký rồi, em không muốn anh bị người khác to nhỏ nói rằng anh lạm dụng chức quyền"

Tô Thành bá đạo nói:

"Anh cho cô ta nghĩ việc"

Đồ Du Du nhíu mày:

"Không thể được, cô ấy có chuyên môn em không có chuyên môn, nếu như anh không có một thư ký sắp xếp công việc cho anh nhất định là không được"

Tô Thành trầm giọng:

"Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy thì em liền ngoan ngoãn ở nhà cho anh"

Đúng lúc này bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, Tô Thành đang không vui cho nên ngữ điệu trong giọng nói cũng biểu lộ rõ sự khó chịu:

"Ai?"

Lâm Mỹ cũng không dám tự động tiến vào chỉ có thể đứng ở bên ngoài nâng giọng thông báo:

"Tô phó tổng, lát nữa 2 giờ sẽ có cuộc họp của hội đồng quản trị"

Tô Thành lạnh giọng:

"Tôi biết rồi"

Đồ Du Du nắm lấy cổ tay của Tô Thành nhìn tới đồng hồ đắt giá đeo ở trên tay của hắn:

"Mấy giờ rồi?"


Tô Thành bất ngờ chuyển người đè lên Đồ Du Du, giây tiếp theo liền bá đạo tuyên bố:

"Anh có một công việc thích hợp dành cho em, chính là làm cho anh lo bụng"

Nói rồi Tô Thành liền cúi người hôn vào cần cổ của Đồ Du Du, bàn tay không thành thật gấp gáp cởi đi áo len trên người cậu, tay khác lại di chuyển xuống mở tới khuy quần kia. Đồ Du Du hoảng hốt dùng sức đẩy Đồ Du Du ra:

"Tô Thành, sắp 2 giờ rồi""

Không đợi cho Đồ Du Du nói hết câu, Tô Thành liền cúi đầu dùng miệng ngăn chăn cái miệng không nghe lời kia, bàn tay to lớn nắm lấy vật tượng trưng nam tính của cậu, động tác nhanh gọn thân thuộc vuốt ve nơi đó:

"A... không được đâu Tô Thành"

Tô Thành mạnh mẽ mang hai chân cậu tách mở, đầu ngón tay to lớn bắt đầu xâm nhập tới phía dưới kẽ mông xinh đẹp kia tiến vào trong động nhỏ ấm áp. Đồ Du Du khổ sở, một bên cố gắng ngăn chăn bàn tay đang không ngừng bóp lấy trêu đùa điểm nhỏ trước ngực của cậu, một tay lại cố gắng ngăn không cho đầu ngón tay ở phía dưới kia tác quái:

"A... Tô Thành đáng ghét..."

Tô Thành hạ thấp giọng ở bên tai Đồ Du Du thổi gió:

"Bé ngoan em cố tình muốn anh muộn họp có đúng không, còn kháng cự không cho anh tiến vào nhất định là không muốn anh đi làm"

Nói rồi phía bên dưới cậu bất ngờ bị xâm chiếm bởi một vật thô to cứng nóng, cảm giác khoái cảm xen lẫn chút đau đớn lấn át toàn bộ lý trí cậu. Đồ Du Du cả người vô lực bị đối phương đưa tới từng nhịp đưa đẩy mãnh liệt:

"Tô Thành... đừng quá nhanh"

Trong phòng làm việc vốn dĩ phải thật nghiêm túc lúc này lại không nghiêm túc chút nào, người thanh niên cả người trần trụi, đôi chân dài xinh đẹp bị người đàn ông đang ở trên người mình kia mở ra hết mức, nơi tư mất không ngừng bị dị vật thô to của đàn ông cắm vào rút ra tạo thành âm thanh vô cùng xấu hổ. Nếu như là một người ngoài cuộc tình cờ bắt gặp hình ảnh này nhất định sẽ mang trong đầu suy nghĩ người đàn ông đang cưỡi trên người cậu thanh niên kia là đang cưỡng bức cậu, bởi vì động tác của hắn vô cùng thô bạo giống như một con thú hoang, còn cậu thanh niên nọ liên tục cầu xin tha thứ.

"Bé ngoan, em thấy công việc này có được hay không?" Tô Thành vừa động thân vừa tà ác hỏi.

Đồ Du Du làm gì còn sức lực mà nghe thấy câu hỏi kia của hắn chứ đừng nói là hé miệng trả lời. Tô Thành nhấc Đồ Du Du ngồi lên đùi của mình, nơi cứng nóng kia vẫn cắm sâu trong cơ thể cậu còn chưa chịu buông tha:

"Bé ngoan, em thật đẹp, đẹp đến mức anh chỉ muốn giấu em đi mà thôi""

Đồ Du Du đỏ mặt, nhìn tới cả người mình toàn bộ đều không một thứ che đậy, người đàn ông trước mặt lại vẫn nghiêm chỉnh mặc đồ không hề hỗn loạn chút nào, càng nghĩ tới lại càng xấu hổ không thôi. Lúc Đồ Du Du còn đang chìm đắm trong sự ngượng ngùng thì cả người cậu lại bất ngờ bị nhấp nhô mãnh liệt, Đồ Du Du hoảng hốt nắm lấy hai vai của Tô Thành vô lực cầu xin:

"Đừng... Tô Thành em mệt rồi...còn có cuộc họp của anh... đã mấy giờ rồi?"

Đúng lúc này bên ngoài cửa lại có tiếng gõ, Đồ Du Du nắm chặt lấy bả vai của Tô Thành ý nói hắn đừng làm như vậy. Tô Thành ở bên này đương nhiên là không quan tâm cái gì cả, hắn đang hưởng thụ thân thể hoàn mỹ này làm gì có khả năng quan tâm đến sực việc xung quanh. Tiếng gõ cửa liên tục truyền tới càng khiến cho trái tim đập trong lồng ngực Đồ Du Du thêm phần nhanh chóng, có lẽ người bên ngoài không kiên nhẫn được cho nên đành cất giọng nói lớn:

"Tô phó tổng, Tô phó tổng anh có ở bên trong hay không, cuộc họp sắp diễn ra rồi..."

Đồ Du Du gục đầu vào vai của Tô Thành khó khăn nói:

"Tô Thành... a... a"

Tô Thành nắm chặt eo của Đồ Du Du điên cuồng đâm tới, làm cho cậu không có cách nào lên tiếng nói ra một câu hoàn chỉnh. Đúng lúc này cánh cửa phòng làm việc liền chậm rãi mở ra, Tô Thành ở trong thời điểm đó liền nhanh chóng với lấy áo khoác của Đồ Du Du ở bên cạnh khoác lên người cậu. Người làm ra hành động lớn mật này không ai khác chính là Lâm Mỹ, Lâm Mỹ chính mắt nhìn tới cảnh kia liền khiếp sợ đứng ngây ngốc tại chỗ, Tô Thành tức giận quát lớn:

"Cút"


Giây tiếp theo cô gái nào đó ngay lập tức xoay người đóng cửa lại, Đồ Du Du không hề biết chuyện này bởi vì trước khi Lâm Mỹ đẩy cánh cửa kia ra thì cậu sớm đã mệt mỏi vì lần kịch liệt quá sức này mà ngủ gục trên vai của Tô Thành. Mang người yêu nhỏ bé đặt xuống ghế sô pha, Tô Thành xoay người lấy khăn giấy giúp cậu lau đi vết tinh dịch trắng loang lổ còn vương lại trên bắp đùi cùng sâu trong nơi tư mật kia, nhìn đến khắp thân thể đối phương đều là vết xanh tím, Tô Thành trong lòng cũng có điểm xót xa, vừa mới rồi ra tay cũng quá sức lần sau nhất định sẽ chấn chỉnh lại.

Tô Thành luyến tiếc vuốt vẻ thân thể xinh đẹp tuyết trắng, Đồ Du Du rất gầy, cái eo nhỏ mảnh khảnh, đôi chân thon dài, còn có hai điểm nhỏ trước ngực như một nụ hoa sắp nở rộ, tất cả đều khiến cho Tô Thành yêu thích không thôi.

Cuộc họp của ban quản trị vốn dĩ khá quan trọng, Tô thiếu của chúng ta lại chẳng xem làm cái gì, hắn lẽ ra có thể đến đúng giờ nhưng bởi vì ngồi ở một chỗ nhìn ngắm thân thể của người nào đó nên mới đến trễ 15 phút. Tuy rằng Tô Thành đến muộn nhưng khi hắn bước vào trong cũng không hề có điểm hối lỗi nào cả, mấy lão già ngồi bên trong đều hướng mắt nhìn hắn có điểm khó chịu nhưng tất cả Tô Thành đều không đặt vào trong mắt, hắn kéo ghế tùy tiện ngồi xuống thờ ơ không nói gì.

Phòng họp tĩnh lặng có phần căng thẳng, cuối cùng liền có một tiếng nói cất lên:

"Được rồi, mọi người cũng đã đến đủ, chúng ta tiến hành cuộc họp thôi"

Người nói là Tô Thánh, thật ra hôm nay có cuộc họp này chính là vì mấy người trong ban hội đồng quản trị đang không muốn Tô Thành đột nhiên giữ vị trí cao trong công ty như thế. Lưu Thế Văn là người trước tiên lên tiếng:

"Tô phó tổng mới đến nên vẫn chưa nắm rõ được cách làm việc của công ty, lần sau Tô phó tổng nên tới đúng giờ một chút"

Tô Thành im lặng không lên tiếng, không phải là hắn sợ hãi những người ở chỗ này mà là hắn căn bản không muốn quan tâm đến bọn họ. Tô Thánh nhíu mày nhìn về phía chỗ Tô Thành, Lâm Đạt cũng có ở trong hàng ghế chủ tịch cho nên lúc này liền cũng lên tiếng nói thay, dù gì ông với Tô gia cũng là quan hệ thông gia, huống chị ông còn có ý định cho Lâm Mỹ cùng Tô Thành kết hôn:

"Được rồi, chúng ta cũng không cần phải tốn nhiều thời gian nữa, Lưu Thế Văn hôm nay ông muốn gọi mọi người tới họp là muốn làm rõ việc gì đây?""

Trong công ty này người giữ cổ phần lớn nhất chính là Tô Thành, hiện tại hắn nắm trong tay bốn mươi phần trăm cổ phần, sau đó đến Tô Thánh có mười năm phần trăm, Vu Phóng có mười phần trăm, kế tiếp là Lâm Đạt có mười phần trăm, ngoài ra là các cổ đông khác mỗi người giữ khoảng năm phần trăm.

Lưu Thế Văn nắm trong tay chín phần trăm cổ phần, lần này đột nhiên muốn mở cuộc họp chính là vì phía sau có người thúc đẩy làm khó Tô Thành, mà người này không ai khác chính là Vu Phóng:

"Tôi là muốn biết công ty có đang hoạt động bình thường hay không, tuy tôi không phải là người nắm giữ cổ phần nhiều nhất nhưng cũng coi như là cùng công ty cống hiến cả một đời..." Nói đến đây Lưu Thế Văn liền nhìn về phía Tô Thành, có điều Tô Thành một chút cũng không hề cảm thấy sợ hãi, công ty này muốn thế nào thì thành thế đó đi, ngay cả việc ngày mai nó phá sản rồi hắn cũng không một chút mảy may lo lắng gì.

"Tuy rằng Tô phó tổng đây đúng là người đang nắm giữ nhiều cổ phần nhất, nhưng tôi thật muốn biết Tô phó tổng có chứng chỉ năng lực gì hay không, nếu như không có năng lực lại ngồi lên vị trí phó tổng như vậy, vậy thì tôi ở đây xin rút lại hết toàn bộ vốn đầu tư"

Dĩ nhiều ngoài việc có Vu Phóng đứng ở phía sau thúc đẩy thì Lưu Thế Văn cũng không quên lôi kéo một số người, ông ta vừa nói xong thì lập tức có một nhóm người cũng phản ứng lại:

"Đúng vậy, tôi cũng muốn rút vốn đầu tư"

"Tôi cũng muốn"

Vu Phóng ngồi ở một bên âm thầm xem kịch vui, Tô Thành cũng không có ý định lên tiếng, Tô Thánh dĩ nhiên là người lo lắng nhất, công ty này là do Tô gia mấy đời truyền lại, bây giờ các cổ đông đột nhiên nói muốn rút vốn đầu tư làm sao mà được:

"Mọi người bình tĩnh, có chuyện gì từ từ ngồi giải quyết là được rồi"

Lưu Thế Văn được đà nâng giọng:

"Chúng tôi chỉ muốn biết người đứng đầu công ty có đủ khả năng để dìu dắt công ty hay không mà thôi"

Tô Thánh nhìn đến Tô Thành, đúng là đứa con trai này chưa bao giờ làm ông ngừng tức giận được, trước thái độ kiên quyết của ban quản trị như vậy Tô Thành vẫn ở một bên nhàn nhã không hề lên tiếng nói thêm lời nào.

Lưu Thế Văn từ trong cặp lấy ra một số giấy tờ văn kiện gì đó để ở trên bàn:

"Tô tổng, tôi đây đi đầu đã thảo sẵn văn kiện rút vốn rồi, nếu bây giờ Tô phó tổng không cho chúng tôi thấy rõ được năng lực lãnh đạo vậy thì chỉ còn có hai khả năng, thứ nhất chúng tôi sẽ mua lại số cổ phần kia, hoặc là thứ hai chúng tôi sẽ đồng loạt rút vốn rời khỏi công ty".

___

Dạo này hình như mọi người ít thấy có quan tâm đến truyện nhiều rồi thì phải, truyện cũng sắp đi đến hồi kết thúc nhưng đầu óc trống rỗng không biết viết cái gì, có ai có ý tưởng nào gợi ý cho tôi được không T_T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận