Tô Thành nói rằng ngày mai sẽ rời đi, nhưng khi Đồ Du Du còn đang say ngủ, trời còn chưa sáng thì hắn đã rời giường nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đến sân bay rồi. Nhìn tới người bản thân mình yêu nhất an ổn ngủ như vậy, Tô Thành đúng là không nỡ rời xa, nếu như chuyện lần này không nguy hiểm hắn nhất định sẽ ôm cậu đi cùng, chị là nếu như lần này lại mang cậu đi thì không được.
Tô Thành cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán của Đồ Du Du rồi thở nhẹ một hơi, xoay người chậm rãi rời khỏi, cẩn thận đóng lại cửa bước xuống dưới lầu. Hiện tại đã là 2 giờ sáng, thời tiết bên ngoài cũng vẫn còn rất lạnh, Tô Thành chỉ đơn giản mặc trang phục thường ngày như mọi khi, một chiếc áo măng tô dáng dài cũng một chiếc áo len cao cổ mỏng. Triệu quản gia đứng ở phía dưới khẽ cúi người:
"Tô thiếu, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe"
Tô Thành gật đầu đi về chỗ Triệu quả gia nhắc nhở vài câu rồi mới rời đi:
"Ở nhà giúp tôi chăm sóc em ấy thật tốt, có chuyện gì phải gọi điện báo cho tôi ngay, còn có tôi cũng đã bố trí người đi cùng em ấy lúc ra ngoài"
Triệu quản gia chậm rãi trả lời:
"Tôi đã hiểu rồi, Tô thiếu đi bảo trọng"
Tô Thành gật đầu rồi xoay người rời đi... đến khi bóng dáng kia chìm sâu vào trong bóng tối không còn nhìn rõ ràng thứ gì nữa thì Triệu quản gia mới đóng cửa lại trở về phòng.
Sáng ngày hôm sau Đồ Du Du đã cố tình đặt đồng hồ trên điện thoại thật sớm để dạy tiễn Tô Thành ra sân bay, nhưng khi tỉnh dậy rồi liền phát hiện bên cạnh trống rỗng, hơi ấm cũng không còn vương lại một chút gì cả. Đồ Du Du giật mình vội ngồi dậy bước xuống giường xỏ dép rồi chạy xuống dưới lầu, mắt thấy Tiểu Hoa và Tiểu Hạ đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng thì có điểm gấp gáp hỏi:
"Các cô có nhìn thấy Tô Thành đâu hay không?"
Tiểu Hoa và Tiểu Hạ đồng loạt dừng lại động tác quay lại phía sau, Tiểu Hạ nhanh chóng trả lời:
"Cậu Đồ, Tô thiếu đã đi từ lúc nửa đêm rồi"
Đồ Du Du có điểm bất ngờ hả một tiếng:
"Đi từ lúc nửa đêm sao?"
Tiểu Hoa gật đầu:
"Đúng vậy cậu Đồ"
Đồ Du Du ủ rũ xoay người bước trở lại lên lầu, Tô Thành lúc nào cũng đều như vậy, đều nhân lúc cậu ngủ mà nhanh chóng rời đi, hại cậu quả thật rất lo lắng cho hắn.
...
Ở bên này Tô Thành vừa xuống sân bay liền có Tiểu Ngũ đứng đợi sẵn ở đó đón hắn:
"Tình hình như thế nào rồi?"
Tiểu Ngũ vừa đi vừa thông báo lại toàn bộ những sự việc đã xảy ra trong thời gian này:
"Đại ca, nhóm người Hạ gia và Lôi gia thông đồng cùng với nhau đang muốn thâu tóm một vài địa bàn trọng yếu của chúng ta, hơn nữa một vài bang hội nhỏ lẻ cũng nhân cơ hội anh không có ở đây mà chạy sang đứng về phía bọn họ, hiện tại tình hình trong bang đang rất loạn"
Tô Thành mặt không một chút đổi sắc lạnh giọng nói:
"Vậy gọi toàn bộ bọn họ đều đến tổng cục gặp tôi, cứ nói ai không đến thì chính là đối đầu với Tô thiếu này, đến lúc đó hậu quả tự gánh"
Tiểu Ngũ nhanh chóng gật đầu:
"Còn có một chuyện nữa, hiện tại người trong bang đều đang nói anh..."
Tiểu Ngũ nói đến đây liền dừng lại, Tô Thành xoay đầu sang bên cạnh nhíu mày:
"Nói cái gì?"
Tiểu Ngũ ngưng một lúc mới trả lời:
"Chính là nói anh vong ơn phụ nghĩa, Phó lão gia lúc trước giúp đỡ anh rất nhiều, lúc ông ấy qua đời có nói giao con gái cho anh chăm sóc nhưng hiện tại Phó Ngan Thiến lại..."
Tô Thành trầm giọng:
"Cô ta làm sao?"
Tiểu Ngũ cũng có chút tức giận:
"Em có điều tra ra thì tin này cũng xuất phát từ cô ta, cô ta đi đâu cũng nói anh vong ơn phụ nghĩa đối xử tệ bạc với cô ta"
Tô Thành nhếch môi:
"Là vậy sao, như vậy liền làm cho mấy lời đó thành sự thật luôn đi, không cần để ý tới cô ta"
Hắc đạo trong thành phố nghe tin Tô Thành trở về liền tự giác run sợ một chút, tất cả mọi người đều họp bàn với nhau trước rằng sẽ ứng phó ra sao. Lôi gia Lôi Đạo là người đi đầu đứng ra lớn tiếng nói:
"Hắn ta về rồi thì đã sao, chúng ta hiện tại đông hơn hắn, mọi người phải đoàn kết lại, hiện tại tất cả cùng tới xem hắn muốn giở trò gì"
Một vài người xem như là lão đại tuy vẫn khống chế gương mặt thật là tốt nhưng trong lòng đã sợ đến mức muốn nghĩ đường thoát thân, những tên lâu la ăn theo vừa nghe thấy danh Tô thiếu liền đã sợ đến trắng bệch cả mặt mũi. Lôi Đạo ôm mộng làm bá chủ trong thành phố, nhìn tới một đám người đều sợ chết liền có điểm tức giận quát lớn:
"Nếu như mọi người còn không chịu tin tưởng, như vậy tôi có một chuyện nói ra nhất định sẽ có thể trấn an được tinh thần của mọi người"
Một người trong đám vội hỏi:
"Lôi gia, có phải là đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi hay không"
Lôi Đạo cười ha ha:
"Tôi có người bên trong bang hội của hắn, đợi khi hắn gặp mặt chúng ta nên xe xong trở về thì BÙM... mọi người nghĩ xem hắn có thể nào... ha ha"
Hạ gia Hạ Đằng lúc này lên tiếng ủng hộ:
"Được, nếu Lôi huynh đây đã chuẩn bị kế sách chu toàn vậy thì Hạ Đằng tôi cũng không cần phải sợ gì nữa"
Nhóm người còn lại theo đó cũng ủng hộ, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chỗ này tiến về phía tổng cục nằm trong quán bar xa hoa giữa lòng thành phố.
Tô Thành ngồi trong phòng quán bar ánh đèn mờ nhạt, khói thuốc quanh quẩn như muốn bao chọn lấy cơ thể hắn, ánh mắt hắn có điểm lạnh buốt thờ ơ nhìn về phía người thanh niên đã bị đánh đến mau me bê bết, gương mặt biến dạng so với đầu heo còn muốn khủng bố hơn.
Người nọ chính là một tên lưu manh nho nhỏ không có tên tuổi gì cả nhưng lại dám cả gan không biết sống chết muốn cài bom vào trong xe của Tô Thành, từ lúc hắn xuống sân bay đã phát hiện ra có kẻ bám đuôi mình, sau đó lúc trở vào trong quán bar âm thầm quan sát liền thấy được người nọ một bộ dáng cảnh giác loay hoay từ trong áo lấy ra một thứ gì đó định đặt vào trong xe hắn, dĩ nhiên người kia còn chưa kịp hoàn thành việc mình muốn làm đã bị bắt lại lôi tới trước mặt Tô Thành đánh đến thành bộ dạng này.
"Gan cũng thật lớn chỉ có điều đầu óc ngu ngốc" Tô Thành ngồi vắt chân trên ghế, đôi chân dài càng làm cho bộ dạng của hắn lúc này thêm phần cường ngạo giống như một vương tử, lại có thêm đôi mắt lạnh lẽo như muốn giết người kia càng làm cho người nọ vừa ngẩng đầu liền sợ đến muốn tim ngừng đập, hắn giống như là người nắm quyền sinh sát trong tay vậy.
"Tô thiếu, Tô thiếu, xin anh hãy tha cho em, cầu xin anh, anh nói em làm gì em cũng sẽ làm, chỉ cầu xin anh đừng giết em"
Tô Thành cười nhạt:
"Thật sự?"
Người nọ giống như nắm được sợi dây cứu mạng liền vội vàng đáp:
"Đúng vậy Tô thiếu, chuyện dù có khó đến đâu em nhất định cũng sẽ làm"
Tô Thành im lặng một chút, sau vài giây liền mang theo giọng nói trầm thấp lạnh lẽo:
"Như vậy một lát nữa cậu liền ôm quả bom hẹn giờ đó chạy tới chỗ người đã sai cậu làm như vậy cùng chết đi"
Người nọ hả một tiếng, còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời mà Tô Thành nói xong đã bị người của hắn kéo lôi xuống rồi. Tiếp theo liền có một cậu thanh niên khác được hai người đàn ông lôi vào trong phòng, người này không ai khác chính là Lôi đại thiếu gia độc nhất Lôi Đức, con trai của Lôi Đạo. Ai cũng biết Lôi Đạo đặc biệt cưng chiều đứa con trai này, hiện tại đứa con trai này vừa bị Tô Thành cho dùng thuốc kích thích hơn nữa trên người còn được buộc chặt chính quả bom hẹn giờ mà vừa mới rồi hắn lấy được ở chỗ tên lưu manh kia, Lôi Đạo vừa đến nhìn thấy cảnh này khẳng định sẽ vô cùng bất ngờ.
Nửa tiếng sau nhóm người kia cũng cùng một lúc mà kéo tới, lúc đến quả thật rất hùng hổ nhưng khi nhìn thấy một cậu thanh niên nằm co quắp ở trong lồng chó, trước người còn quấn một trái bom hẹn giờ rõ ràng liền giật mình, đến khi Lôi Đại lên tiếng nói một câu thì mọi người lại chuyển từ giật mình qua hoảng hốt, có người còn đứng không vững lảo đảo.
"Đức Nhi"
Tô Thành vẫn ngồi ở trên ghế, một bộ dáng vẻ thờ ơ nhìn một màn phía trước mặt:
"Như thế nào mọi người lại cùng nhau đến một lúc như vậy, súc sinh kia tôi mới vừa bắt được Lôi gia cũng có quen biết hay sao?"
Lôi Đạo chạy tới bên cạnh lồng chó thử mở cửa nhưng phát hiện ra chiếc lồng kia đã bị khóa lại, ông tức giận hai mắt đầy tơ máu quay sang Tô Thành quát:
"Mày muốn làm gì?"
Tô Thành hút một ngụm thuốc, khói thuốc phảng phất trên gương mặt hắn làm cho gương mặt kia càng thêm phần mở ảo, lại khiến cho tất cả mọi người nơi đây càng thêm phần không thể nào nhìn ra được hắn hiện đang tức giận hay vui vẻ:
"Muốn làm cái gì? Hôm nay súc sinh kia không chết thì ông phải chết, nếu hai người không chết thì toàn bộ các người ở chỗ này đều phải chết"
Lời của Tô Thành vừa nói xong liền có một tiếng súng nổ vang vọng, kế tới Lôi Đạo chỉ vừa kịp quay lại phía sau nhìn tới người nổ sung là ai thì đã ngã xuống sàn chết không nhắm được mắt. Người nổ sung chính là người vừa mới rồi còn đi đầu ủng hộ Lôi Đạo, Hạ Đằng. Tất cả mọi người trong phòng đều rất bất ngờ không hiểu chuyện gì thì Hạ Đằng đã nhanh chóng thu súng lại bước đến chỗ Tô Thành cười nói:
"Xin lỗi đã để Tô Thiếu vừa trở về lại phải nhìn thấy cảnh máu me, chỉ là tôi đây thật sự không thể chịu đựng được trong bang hội có kẻ phản bội mà thôi"
Tô Thành ngồi ở trên ghế nhìn Hạ Đằng một lượt, ánh mắt kia của hắn khiến cho không có bất cứ một ai đoán ra được hắn đang muốn cái gì:
"Tiểu Ngũ, rót cho Hạ gia đây một ly rượu đi"
Tiểu Ngũ nhanh chóng cúi người rót rượu ra ly, Tô Thành đưa tay với lấy một lát chanh đang được ngâm trong một ly nước lạnh khác bỏ vào trong ly rượu đó. Rõ ràng rượu này chính là rượu trắng bình thường, bỏ thêm một lát chanh quả thật có chút không đúng, Hạ Đằng sống lưng lạnh buốt trong đầu thầm nghĩ có khi nào lát chanh kia được ngâm qua thứ gì đó không sạch sẽ, nếu như uống vào sẽ không còn mạng nữa. Tô Thành nhìn tới ly rượu trên bàn rồi lại nhìn Hạ Đằng:
"Tôi vừa mới trở về liền nhận được từ Hạ gia một món quà lớn như vậy, Hạ gia không những không đáng trách mà ngược lại còn đáng tán dương, nào ly rượu này cứ coi như là một chút thành ý của tôi đi"
Hạ Đằng mặt mày biến sắc xanh trắng, cười còn xấu hơn so với khóc:
"Ha ha, cảm ơn Tô thiếu đã tán dương tôi đây xin nhận, chỉ có điều là gần đây đang chữa bệnh nên kiêng rượu..."
Lời còn chưa nói xong thì Tô Thành đã lạnh giọng cắt ngang câu kế tiếng của ông ta:
"Uống đi, uông một ly rượu cũng chưa thể nào chết ngay được!"
Hạ Đằng ngẩn người, nhóm người đứng phía sau cũng tự động hít một ngụm khí lạnh, vẫn là thường nói Tô thiếu nổi tiếc độc ác tàn bạo, thủ đoạn máu lạnh dứt khoát, ngay cả chớp mắt cũng sẽ không động, hiện tại tất cả mọi người được chứng kiến xem như đã ghi tạc ở trong lòng.
"Tiểu Ngũ, cậu thay tôi giúp Hạ gia uống rượu đi"
Nói rồi liền có hai người đàn ông cao lớn bước tới nắm chặt lấy tay của Hạ Đằng, Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc đi tới mang ly rượu đổ vào trong miệng của ông ta không sót một giọt. Rượu rất nhanh được đi vào cơ thể, cổ họng bỏng rát, đi vào trong bụng liền muốn cồn cào hơn, Hạ Đằng hoảng sợ vội vã đưa ngón tay vào trong miệng móc họng hòng muốn ói ra toàn bộ ly rượu kia nhưng vô ích:
"Tô thiếu, cậu... cậu bỏ cái gì vào trong rượu?"
Tô Thành trầm giọng:
"Devil Spring Vodka, nồng độ cồn 80, khi vào cơ thể sẽ có cảm giác cháy nóng cổ họng một chút, Hạ gia không cần phải lo sợ một lát rồi sẽ qua nhanh mà thôi"
Lời cuối cùng Tô Thành phát ra cũng thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức làm cho tất cả mọi người đều lo lắng sợ hãi.
"Được rồi, nghe nói gần đây có một số người muốn chống lại tôi, tôi chính là chỉ nghe nói còn chưa có xác nhận chính xác, hiện tại đến đây là muốn chứng thực, nếu như ai muốn chống đối liền bước ra cho tôi xem"
Tô Thành nói xong, không gian trong phòng đều rơi vào im lặng, ngay cả một tiếng thở mạnh cũng đều không có. Làm gì có người nào có đủ can đảm ngay tại chỗ này mà bước ra, ngay cả suy nghĩ muốn phản nghịch cũng không có. Tô Thành hừ lạnh nhìn mọi người trong phòng một hồi cuối cùng liền nói thế này:
"Kết cục ngày hôm nay mọi người đều chính mắt nhìn thấy rõ, Tiểu Ngũ thả tên kia ra đi"
Tô Thành chậm rãi đứng dậy bước ra khỏi phòng, mọi người nãy giờ vẫn đang đứng ở chỗ cửa ra vào liền tự động lùi bước nhường đường tránh qua một bên cho hắn đi. Tô Thành đưa tay vào trong túi áo khoác lấy ra điện thoại di động của mình, nhìn tới trên màn hình di động hiển thị bảy cuộc gọi nhỡ cùng một tin nhắn, trong đó số điện thoại gửi tin nhắn kia và sáu cuộc gọi nhỡ còn lại chính là cùng một người, người đó không ai khác là Lâm Mỹ, Lâm Mỹ nhắn tin hỏi hắn tại sao chưa tới công ty, còn một cuộc gọi nhỡ còn lại chính là Đồ Du Du. Tô Thành trực tiếp bỏ qua Lâm Mỹ liền nhấn số gọi tới cho cừu nâu ngốc nhà mình, đầu dây bên kia giống như là đang chờ đợi điều gì đó cho nên rất nhanh liền bắt máy:
"Tô Thành, tại sao anh đi lại không gọi em dậy?"
Tô Thành nhẹ giọng dỗ dành:
"Lúc anh đi em vẫn ngủ, anh không nỡ đánh thức em. Được rồi mà, cho anh thêm vài ba ngày nữa giải quyết xong công việc tại chỗ này thì anh sẽ quay về chuộc lỗi với em"
Đồ Du Du im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
"Công việc bên đấy có gặp gì khó khăn hay không, anh sớm về một chút em ở đây đợi anh"
Tô Thành khẽ mỉm cười:
"Anh biết rồi, anh rất nhớ em"
Đồ Du Du hạ giọng:
"Em cũng vậy"
Tô Thành kết thúc cuộc điện thoại, vừa để tới điện thoại vào trong túi áo liền nghe thấy có một tiếng hét lớn gọi tên của hắn:
"Tô Thành..."
Theo sau đó là tiếng bước chân chạy cùng tiếng nhốn nháo của nhiều người phía sau:
"Mau bắt nó lại..."
Tô Thành vừa quay đầu lại liền có một lực đạo thật lớn va tới, theo sau đó là tiếng nổ đến vang tai, hắn chỉ vừa kịp nhìn thấy trước mắt mình đang bốc cháy không ngừng, trong khoảng thời gian đó hắn liền cảm thấy cả người đau đớn khó tả, đầu óc cũng như muốn nổ tung, cơn đau thể xác này chính là cơn đau lớn nhất từ trước đến nay hắn chịu đựng, cứ như vậy Tô Thành liền giống như ngã vào trong một hố sâu đen không có đáy.
- Học sinh Tô, tôi là thầy giáo không được gọi thẳng tên của tôi như vậy!
- Học sinh Tô, cậu sao lại không biết kính trên nhường dưới, lễ phép với người lớn tuổi một chút, nói cho cậu biết cậu gọi tôi một tiếng thầy rồi thì một ngày là thầy cả đời cũng là thầy, cậu có hiểu hay không?
- Chuyện tấm ảnh kia cậu muốn thế nào?
- Sau này không nên đánh nhau, không thể cứ hở một chút là đánh nhau được.
- Tôi đã nói rồi, chúng ta không thể quen nhau được, tôi là thầy giáo của cậu, huống chi hai chúng ta còn là đàn ông, làm sao có thể.
- Cậu tránh ra đi, bạn gái của cậu còn đang đứng ở đây đó, tôi không muốn vì tôi mà hai người các cậu cãi nhau đâu.
- Tô Thành, em yêu anh
- Tô Thành, em xin lỗi...em sau này sẽ nghe lời anh.
- Tô Thành, em đợi anh trở về.
...
Hình như Du Du được sủng quá rồi, có nên ngược em ấy không đây 😂😂😂