Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Đồ Du Du gọi điện thoại hỏi Tề Chân Úy, kết quả sự thật liền đúng như lời của Tô Thành đã nói, lúc mới đầu cậu quả thật còn tức giận với hắn, nhưng sau đó cậu liền cảm thấy vừa đau lòng vừa lo lắng, nếu như quả bom kia tiến gần hơn một chút vậy thì Tô Thành hiện tại cũng không có khả năng ở trước mặt cậu như thế này rồi:

"Như thế nào, cậu đã chịu tin hay chưa?"

Đồ Du Du trả lại điện thoại cho Tô Thành, hắn hiện tại thành ra như thế bản thân cậu coi như cũng sẽ rộng lượng tha thứ cho những chuyện buổi sáng hôm nay của hắn:

"Tô Thành, anh thật sự không nhớ ra em sao?"

Tô Thành mọi thứ đều có thể nhớ nhưng chỉ duy nhất Đồ Du Du là không nhớ ra:

"Tôi không nhớ cậu, cậu kể qua cho tôi biết không phải là được rồi hay sao?"

Đồ Du Du không ngại kể cho Tô Thành nghe, nhưng cậu sợ nhất chính là hắn không nhớ ra cậu, cậu cho dù có nói ra sao hắn cũng sẽ coi như cậu đang lừa gạt hắn. Đồ Du Du có kỹ năng sư phạm, đương nhiên khi lý giải sẽ tường tận có đầu có cuối hơn những người khác, cậu hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:

"Em là Du Du, trước đây cũng chính là thầy giáo của anh... sau đó chính là..."

Tô Thành cười xấu xa hỏi:

"Sau đó chính là cậu quyến rũ tôi hả?"

Đồ Du Du ngay lập tức trợn lớn hai mắt, nhớ lại đoạn ký ức đó nếu như không phải vì người này miệng lưỡi trơn tru, lại giữ được tấm hình quan trọng kia uy hiếp cậu, lại thực hành biện pháp bá đạo mà ép buộc cậu, như vậy cậu khẳng định cũng không thể nào ở cùng một chỗ với hắn được, chính là hắn đã bẻ cong cậu:

"Đương nhiên không phải, là do anh không biết xấu hổ mà ép buộc em phải quen anh"

Tô Thành đột nhiên vòng tay đưa vào bên trong áo của Đồ Du Du:

"Thật thế sao? Vậy chúng ta đã làm hay chưa?"

Đồ Du Du đẩy tay Tô Thành ra khỏi người mình thở dài:

"Anh không tin có phải không?"

Tô Thành nhếch môi:

"Nói sao nhỉ... tôi đương nhiên không tin được, tuy rằng tôi hiện tại có thể cùng cậu làm nhưng bản thân tôi cảm thấy vẫn là thích phụ nữ hơn"

Đồ Du Du giật mình quay sang nhìn Tô Thành:

"Như vậy anh hiện tại lại thích Phó Ngan Thiến hay sao?"


Tô Thành sảng khoái đáp:

"Đương nhiên không phải"

Đồ Du Du cụp mắt, trong lòng có một chút buồn rầu, vốn đã quen được Tô Thành yêu thương, coi giống như là bảo bối trong lòng, hiện tại hắn lại không thể nhớ ra được cậu, tránh không được Đồ Du Du có điểm mất mát vô cùng:

"Nhưng so với cậu tôi thích cô ta hơn"

Đồ Du Du nghe thấy vậy, cuối cùng liền không thể kìm nén được nữa, đáy mắt long lanh phủ một tầng sương mờ ảo, cậu cắn cắn môi run giọng hỏi hắn:

"Anh chán ghét em?"

Tô Thành cũng có chút giật mình, hắn chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa cậu một chút mà thôi, không nghĩ tới nhanh như vậy liền biến hoa ra được bộ mặt thế này:

"Trước đây tôi hay để cho cậu đánh lắm hả?"

Đồ Du Du lắc đầu:

"Trước đây em đều không bao giờ đánh anh cả"

Tô Thành nhíu mày:

"Vậy tại sao hôm nay gặp tôi liền muốn đánh tôi mấy lần liền, tôi vẫn còn chưa tính sổ chuyện đó với cậu đâu, cậu còn ở đó mà làm ra dáng vẻ đáng thương này"

Đồ Du Du nghẹn giọng:

"Đều là do anh đáng đánh, anh tại sao có thể quên em được chứ"

Tô Thành ngồi dậy muốn xuống giường:

"Tô Thành tôi muốn quên liền sẽ quên, cậu cũng chính là như thế, sẽ không có bất cứ ai ngoại lệ"

Đồ Du Du cố gắng chống đỡ đau đớn truyền tới ngồi dậy:

"Anh lại muốn đến quán bar sao?"

Tô Thành quay lại phía sau cười xấu xa:


"Tôi đi tìm người làm cho tôi vui vẻ, ở nhà nhìn cậu như vậy thật chán chết"

Đồ Du Du hít một hơi thật sâu nghiêm túc nói:

"Nếu như anh ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với em, mặc kệ anh nhớ ra rồi hay không nhớ, chúng ta sau này sẽ không liên quan đến nhau nữa"

Tô Thành cũng có điểm giật mình, kết quả liền đáp thế này:

"Tôi đi đua xe"

Tô Thành tuy rằng ngoài mặt làm ra vẻ không quan tâm đến điều gì cả, nhưng khi nghe thấy lời cảnh cáo kia của Đồ Du Du vẫn là khựng lại mà giải thích ngắn gọn với cậu như thế. Đồ Du Du nhìn Tô Thành rời đi rồi liền khẽ thở dài một hơi, kết quả liền nhìn tới lui trong căn phòng lớn một hồi phát hiện ra điện thoại của mình đang để ở trên giường, cậu lấy điện thoại gọi về nhà cùng Tô Đồ Lang Quân trò chuyện vài cậu, nói với nó bản thân ở bên này có việc phải ở lại vài ngày. Sau đó Đồ Du Du liền lấy điện thoại gọi cho Đồ Đóa Đóa, cậu hiện tại không muốn ở lại chỗ này nữa, cậu muốn có không gian riêng để suy nghĩ lại mọi chuyện, cậu sẽ không thể chấp nhận được nếu như lát nữa Tô Thành trở về liền sẽ dẫn theo một người khác.

Hôm nay là chủ nhật cho nên Đồ Đóa Đóa không phải tới công ty làm việc, Đồ Đóa Đóa lúc đi đến đón Đồ Du Du liền có điểm bất ngờ, nhưng nhìn tới gương mặt của cậu thì cô cũng không tiện hỏi, chỉ có thể đoán rằng giữa cậu và Tô Thành nhất định xảy ra chuyện gì đó.

Giang Kỳ Ngọc vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của Đồ Du Du liền có chút muốn so sánh với con gái của mình, tuy rằng Đồ Du Du không có mối quan hệ huyết thống gì với bà nhưng nói gì thì nói đây cũng là đứa con của chồng mình với người vợ trước, thế cho nên trong lòng tránh không được vẫn có điểm muốn so bì.

"Du Du đến đó hả con, vì sao lại thành ra như vậy?"

Đồ Du Du vừa tiến vào nhà liền được Giang Kỳ Ngọc chậm dãi bước ra đỡ lấy, tuy rằng lời nói kia không có biểu hiện ý gì nhưng ngữ điệu chính là muốn nâng cao châm chọc. Đồ Du Du cũng không muốn so đo với Giang Kỳ Ngọc, ngay từ khi còn nhỏ người đàn bà này đối với cậu luôn xây một bức tường ngăn:

"Con không cẩn thận bị ngã cầu thang"

Giang Kỳ Ngọc ai nha một tiếng:

"Thì ra là như vậy, còn có cậu Tô kia gì đó đâu rồi?"

Đồ Du Du im lặng không nói, Đồ Đóa Đóa biết Đồ Du Du đang có vấn đề với Tô Thành cho nên liền nhanh chóng hướng mẹ mình nói:

"Mẹ à, trước để anh ấy ngồi xuống ghế đã, chân anh ấy bị như vậy cũng không tiện đứng lâu"

Giang Kỳ Ngọc liếc mắt nhin con gái sau đó cũng phụ một tay để Đồ Du Du ngồi xuống ghế sô pha. Đồ Du Du nhìn quanh căn nhà một lượt, ngôi nhà này là do cậu dùng tiền của Tô Thành mua cho Đồ Đóa Đóa, một là thay lời cảm ơn cô ấy, cái khác chính là không muốn để cho Giang Kỳ Ngọc tạo cơ hội cho cô ấy và Tô Thành:

"Dì à, mấy ngày nay có thể phiền gì rồi""

Giang Kỳ Ngọc thầm cười trong lòng, nhìn tới bộ dạng kia của Đồ Du Du bà có thể đoán chắc được tám chín phần cậu cùng người đàn ông kia xảy ra chuyện, thương tích này không biết chừng còn là do người đó gây ra. Ngẫm lại nếu như Đồ Du Du lần ấy không lo sợ đưa mẹ con bà ra khỏi biệt thự kia, nếu như để cho người đàn ông đó cùng con gái bà ở cung một chỗ thì hiện tại cậu đã không thảm đến như vậy rồi:


"Sao lại nói phiền chứ, căn nhà này cũng xem như là nhà của con mà"

Đồ Du Du khẽ thở nhẹ một hơi, mẹ ruột so với mẹ kế quả thật khác biệt rất lớn, tuy rằng Giang Kỳ Ngọc ngoài miệng nói lời khách sao như thế nhưng tròng lòng khẳng định nghĩ là nếu như cậu ở lại đây sẽ rất phiền. Giang Kỳ Ngọc có hẹn đánh mạt chược với mấy người lớn tuổi cho nên cùng Đồ Du Du nói vài câu khách sáo xong liền rời đi, Đồ Đóa Đóa lúc này mới đặt một ly nước xuống dưới bàn hỏi cậu:

"Anh à, anh cùng với Tô thiếu xảy ra chuyện gì hay sao?"

Đồ Du Du im lặng thật là lâu, đến cuối cùng mới quyết định nói thế này:

"Tô Thành gặp chuyện... anh ấy hiện tại không còn là anh ấy nữa"

Đồ Đóa Đóa cũng không biết rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô biết anh trai đang rất thương tâm cho nên cũng không muốn đào quá sâu vào sự việc này:

"Anh yên tâm đi, Tô thiếu đối với anh tốt như vậy, suốt 6 năm đó đều là anh ấy vẫn luôn không bỏ qua hy vọng để chăm sóc anh"

Đồ Du Du cảm thấy trái tim giống như bị thắt chặt lại, có một bàn tay mang theo sức lực to lớn bóp chặt lấy nó. Hoài niệm chính là thứ vũ khí sắc bén nhất khiến cho con người ta rơi vào sự đau đớn tuyệt vọng. bản thân Đồ Du Du đã quen với việc được Tô Thành bao bọc cưng chiều, luôn coi cậu như bảo bối quý giá đặt trong lồng ngực hắn, hiện tại hắn lại thay đổi trái ngược nhanh như vậy quả thật khiến cho bản thân cậu cũng không biết bắt đầu từ đâu:

"Anh ấy đợi anh 6 năm được, nhưng anh lại giống như không thể đợi anh ấy được một ngày, anh thật sự rất mệt mỏi, em nói xem có phải là anh quá kém cỏi rồi hay không?"

Đồ Đóa Đóa vỗ vỗ lấy vai của Đồ Du Du:

"Chuyện gì cũng đều có thể có cách giải quyết, hay là anh cùng anh ấy gặp mặt nói ra hết tất cả mọi chuyện đi"

Đồ Du Du khẽ thở dài:

"Em không hiểu đâu"

Đồ Du Du không ngại chuyện kể cho Tô Thành nghe những ký ức hắn đã lãng quên về cậu, nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt mang theo tia châm chọc cùng những lời nói châm biếm nghi ngờ kia của hắn làm cho bản thân cậu không thể nào thích nghi được, bởi vì từ trước đến nay Tô Thành sẽ không làm như vậy với cậu.

Đồ Du Du bị thương ở tay phải, việc cầm nắm hay là ăn uống cũng gặp khó khăn, Giang Kỳ Ngọc không muốn để cho con gái phục vụ cậu, cậu dĩ nhiên cũng không thể để cho bà ta giúp mình ăn cơm, thế cho nên Đồ Du Du liền chậm rãi dùng tay trái gắp thức ăn. Đồ Du Du bữa nay ăn rất ít, có thể là do bản thân cầm nắm không thuận tiện hoặc cũng có thể là do tâm trạng cậu hiện tại rất tồi tệ.

Chưa đến 8 giờ tối, Đồ Du Du đã tự nhốt mình ở trong phòng không muốn ra ngoài nữa, Giang Kỳ Ngọc ngồi ở phòng khách mở TV rất là lớn, ba đang xem chương trình hài kịch nên thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười phát ra. Căn nhà này dĩ nhiên sẽ không thể so với biệt thự của Trình Kiệt, tường cách âm không tốt nếu như không muốn nói là rất tồi tệ. Đồ Du Du ngồi ở trên giường, căn phòng này không có cửa sổ, cậu rất thích phòng ngủ có ban công và một cửa sổ lớn bởi vì cậu rất thích ngắm bầu trời đêm, càng thích nhìn xem thời tiết ngày hôm nay mưa hay là nắng, thế cho nên phòng ngủ của cậu và Trình Kiệt chưa bao giờ bỏ qua chi tiết này cả. Trình Kiệt đối với cậu thật tốt, tốt đến mức cậu liền quen mất rồi, hiện tại hắn lại không còn giống như trước đây nữa thật khiến cậu không biết bắt đầu từ đâu bây giờ.

Nghĩ tới mọi chuyện sống mũi lại cay cay, hốc mắt cũng bất giác ẩm ướt, nếu như Trình Kiệt không nhớ ra cậu vậy thị bản thân cậu phải làm sao bây giờ. Tiêu Dật giống như một bông hoa, mà người làm vườn tài giỏi chính là Trình Kiệt, người làm vườn vốn rất yêu thích bông hoa đó, ngày ngày chăm sóc nó, trân trọng nó, nắm trong tay cũng sợ làm nó bị thương, nhưng đến một ngày người làm vườn kia liền không quan tâm nó nữa, bông hoa kia cũng chẳng biết làm sao, phải biết bắt đầu từ đâu.

Đồ Du Du trước nay không phải như vậy, cậu là người không dễ dàng bỏ cuộc, nhưng cứ gặp những chuyện liên quan đến Tô Thành là cậu rất nhanh khuất phục, ví như trước đây cứ như vậy bị Tô Thành thu phục mà bất tri bất giác phải quen với hắn, hiện tại bị Tô Thành không quan tâm đến liền chỉ biết đau lòng ngồi một chỗ như vậy. Ngay cả chính Đồ Du Du cũng ghét tính cách của mình hiện tại, cậu khẽ thở dài ngồi tựa lưng vào đầu giường với lấy điện thoại gọi cho Tô Thành, ít ra cậu cũng không nên nhanh như vậy mà bỏ cuộc.

Đầu dây bên kia có tiếng tạp âm hỗn loạn rất khó nghe, Tô Thành đang ở trong cuộc vui, hắn vốn dĩ là người ưa náo nhiệt nhưng vì Đồ Du Du liền không cần điều đó nữa, hiện tại hắn bị mất trí nhớ rồi dĩ nhiên sẽ quay lại với thói quen trước đây:

"Có chuyện gì?"

Đồ Du Du không thích Tô Thành cùng nhóm người xấu giao du, càng không thích hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nếu như hiện tại cậu tức giận liệu có thể giải quyết được chuyện gì sao. Đồ Du Du im lặng rất lâu cuối cùng liền nhẹ giọng nói:

"Tô Thành, anh hôm nay có về nhà không?"

Tô Thành cũng có hơi bất ngờ một chút, hắn biết người gọi tới này chính là người tên Đồ Du Du, nhưng khi nghe thấy giọng nói có điểm bất lực cùng u sầu kia của cậu hắn chẳng hiểu sao liền thấy mất hứng với cuộc vui hiện tại:


"Tôi có về hay không thì liên quan gì đến cậu chứ?"

Đồ Du Du cắn cắn cánh môi, thật sự lại muốn khóc, một con người đã quá quen với sự ôn nhu của Tô Thành hiện tại lại bị hắn nói như vậy đúng lúc rất khó thích ứng:

"Chỉ là em lo lắng cho anh"

Lại một câu trả lời thật đơn giản nhưng có thể chạm đến được tâm can của Tô Thành, hắn không biết người này là ai, càng không nhớ ra được bất cứ điều gì về cậu nhưng chỉ cần một lời nói, một cứ chỉ hay đơn giản chỉ là một ánh mắt của cậu cũng đều khiến cho hắn phải ngừng lại ngẩn người:

"Tôi không cần cậu lo lắng cho tôi, tôi cảm thấy phiền lắm, nếu như không có chuyện gì thì tắt máy đi"

Đồ Du Du có điểm gấp gáp nói với vào điện thoại giống như là sợi người ở phía bên kia sẽ dập máy:

"Anh đừng uống rượu"

Tô Thành có nghe thấy lời nói kia nhưng hắn rất nhanh liền cúp máy, đáng ghét người này thật phiền phức, sau cuộc điện thoại này liền khiến cho hắn không còn tâm trạng để chơi nữa.

"Tô thiếu, anh đi đâu vậy, Đại Hòa đã mang xe tới rồi"

Tô Thành lớn tiếng:

"Không chơi nữa!"

Tô Thành lái xe đến chỗ của Tề Chân Úy, Tề Chân Úy vừa nhìn thấy bộ dạng kia của hắn cũng không quá mức để tâm, dù sao thì trước đây người này cũng thường kiếm rất nhiều việc cho mình nhìn thấy hắn bộ dáng đau đầu như vậy cũng cảm thấy hả hê đôi chút:

"Tề Chân Úy, cái người tên Đồ Du Du đó rốt cuộc có mối quan hệ gì với tôi?"

Tề Chân Úy ở trên bàn làm việc đang đưa mắt nhìn vào kính hiển vi:

"Cái này cậu phải là người rõ nhất chứ, chính là người yêu đó"

Tô Thành lạnh giọng:

"Tôi có thể thích người phiền phức như vậy hay sao?"

Tề Chân Uý lại lấy thêm một cái gì đó đặt ở trước kính hiển vi:

"Dù sao thì việc này cũng chỉ có cậu biết được, nếu như sau này cậu nhớ ra rồi liền sẽ muốn tự đánh chết mình... cậu đối với người kia chính là đặc biệt cưng chiều"

Tô Thành không thể tìm ra được một lý do tại vì sao mình đối với Đồ Du Du lại đặc biệt cưng chiều, dù sao thì việc hắn bị người kia làm phân tâm cũng thật sự cảm thấy rất khó chịu. Tô Thành nhanh chóng lấy chìa khóa xe đi tới quán bar, trong quán bar đèn nháy mờ ảo, tiếng nhạc xập xình làm cho hắn hơi chút đau đầu.

Tô Thành đi vào trong phòng riêng, vừa đóng cánh cửa cách âm kia lại liền không nghe thấy sự ồn ào nào nữa, hắn là khách quen ở đây, hay nói cách khác quán bar này tồn tại được chính là nhờ sự bảo kê của hắn. Bồi bàn là một nam nhân viên, vừa nhìn thấy hắn tới liền tự động bưng tới một vài chai rượu chivas, rất nhanh sau đó liền có hai cô gái ăn mặc mát mẻ mở cửa đi vào phòng mỉm cười ngọt ngào với hắn:

"Tô thiếu anh tới rồi sao".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận