Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Tối hôm ấy Tô Đồ Lang Quân nói muốn ngủ cùng với Đồ Du Du, Đồ Du Du dĩ nhiên là sẽ không từ chối, nằm được một lúc Tô Đồ Lang Quân rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, Đồ Du Du cảm thấy có chút khát nước liền xuống giường ra khỏi phòng đi về phía phòng bếp tìm nước uống, vừa vặn Tô Thành cũng từ trên lầu bước xuống. Tô Thành mắt thấy Đồ Du Du đang loay hoay định rót nước liền khàn giọng nói:

"Cậu muốn uống cái gì để tôi giúp cậu"

Đồ Du Du cũng có chút bất ngờ xoay người lại phía sau:

"Cho em một ly nước lọc là được rồi, anh còn chưa ngủ sao?"

Hiện tại mới là mười một giờ, bình thường vào thời điểm này Tô Thành sẽ không bao giờ ngủ bởi vì hắn sẽ cùng một nhóm người tụ tập đua xe, cảm giác ban đêm đường xá thông thoáng chính là thời điểm lý tưởng nhất:

"Cậu cũng chưa ngủ đấy thôi"

Đồ Du Du uống nước xong liền đặt ly nước xuống dưới bàn bếp:

"Em khát nước, muốn đi tìm nước uống rồi lại về phòng ngủ đây"

Tô Thành tiến lên một bước ngăn chặn Đồ Du Du lại:

"Khoan đã"

Đồ Du Du dừng bước ngẩng đầu nhìn Tô Thành, trong bếp chỉ mở duy nhất một bóng đèn nhỏ, ánh đèn vàng lờ mờ đủ sáng để nhìn mọi vật xung quanh. Tô Thành đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu tự giác cử động trơn trượt, cảm giác này dĩ nhiên hắn rất nhanh hiểu được mình muốn cái gì. Tô Thành không phải là người tự ngược muốn làm khó bản thân mình, hắn cũng không cần đi đường vòng đã trực tiếp cúi người bế Đồ Du Du đi lên lâu:

"Phòng ngủ của tôi có cái giường lớn như thế, tôi đoán trước đây hẳn cũng không phải có một mình tôi nằm"

Đồ Du Du không làm loạn cũng không có ý định trốn tránh, cậu im lặng nằm trong lồng ngực Tô Thành, cảm nhận được sự vững trãi cùng tiếng tim đập trầm ổn của hắn. Đồ Du Du được Tô Thành đặt xuống dưới giường, giây tiếp theo cần cổ cậu liền được đón nhận tới những nụ hôn nóng bỏng:

"Tôi bây giờ rất có hứng thú muốn nghe những chuyện trước đây của chúng ta"

Đồ Du Du cảm nhận được cúc áo pijama từng nút từng nút được bật mở, trên cơ thể liên tục đón nhận được những nụ hôn dịu dàng của Tô Thành:

"Khoan đã Tô Thành..."

Tô Thành hơi dừng lại động tác ngẩng đầu hửm một tiếng, Đồ Du Du hôm nay quả thật không được, Tô Thành đêm hôm trước quá mức cuồng dã hiện tại phía dưới của cậu vẫn còn đau rát không thôi:

"Hôm nay em có chút mệt"

Tô Thành trầm giọng:

"Mệt?"

Đồ Du Du dùng tay không bị thương của mình chống đỡ lấy cơ thể của Tô Thành:

"Ừ, hơn nữa ngày mai anh còn phải đến công ty đúng giờ nữa"

Tô Thành cúi đầu đặt từng nụ hôn lên trên cơ thể mềm mại mịn màng kia của Đồ Du Du:

"Tôi muốn cậu, rất rất muốn cậu bây giờ"


Đồ Du Du nhanh chóng bị Tô Thành chạm tới phía dưới, bàn tay to lớn nắm lấy vật nam tính kia của cậu khẽ vuốt ve, Đồ Du Du khẽ thở dài đứt quãng, cuối cùng đành để tùy ý Tô Thành. Tô Thành biết ở tủ đầu giường hắn có gel bôi trơn, chuyện này hắn cũng vừa mới phát hiện ra mà thôi, gel bôi trơn để ở chỗ dễ lấy như vậy khẳng định trước đây hắn đã cùng Đồ Du Du trải qua thật nhiều lần, chẳng trách hắn đối với thân thể này lại quen thuộc như thế, còn biết được nơi mẫn cảm ở trên người của cậu là ở đâu.

Lần này trái ngược với đêm hôm trước, Tô Thành đều thật cẩn thận kỹ càng trải qua các bước chuẩn bị, cũng rất quan tâm đến cảm nhận của Đồ Du Du, khi ba ngón tay ở trong nơi ấm áp kia có thể cử động dễ dàng rồi thì hắn mới mang vật nam tính sớm đã cứng nóng đến nổi lên từng đường gân guốc đáng sợ tiến vào bên trong Đồ Du Du:

"Tôi có chuyện này muốn hỏi cậu"

Đồ Du Du khẽ ừ một tiếng, Tô Thành cúi đầu ngậm lấy vành tai của Đồ Du Du, giọng nói trầm khàn đầy từ tính:

"Chúng ta đã quen nhau được bao lâu rồi?"

Đồ Du Du đón nhận từng đợt khoái cảm giống như sóng đánh liên tiếp vào cơ thể mình, cậu khẽ khàn giọng đáp:

"Lâu đến mức anh cũng phải bất ngờ"

Tô Thành chuyển hướng hôn lên đôi môi của Đồ Du Du, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cậu bắt đầu trêu đùa khắp mọi ngóc ngách, hắn cảm nhận được sự ngọt ngào cùng quen thuộc, lại cảm nhận được sự cưng chiều của chính bản thân mình tạo ra:

"Là thế sao, chẳng trách tôi lại thích cùng cậu làm như thế này"

Nói không sai, Tô Thành cho dù là lúc trước hay là hiện tại hắn đều rất thích cùng Đồ Du Du làm loại chuyện này, cơ thể này chẳng khách nào một chất gây nghiện khiến cho hắn không có cách nào cai được, một khi dính vào rồi dù chỉ một chút ít thôi cũng khó làm cho hắn tách ra,

Không phải chỉ Tô Thành thích cùng Đồ Du Du làm loại chuyện đó mà ngay cả Đồ Du Du cũng thích cùng hắn làm chuyện này, tuy rằng là trước đây cậu không nói ra, nhưng mỗi lần ở cùng một chỗ với hắn đều khiến cho cậu cảm thấy sung sướng không thôi, hắn chính là người hiểu rõ nhất từng chi tiết trên thân thể cậu, hiểu rõ được cậu muốn cái gì, biết được cậu tại thời điểm nào sẽ run rẩy khó nhịn, cho nên câu nói kia của hắn Đồ Du Du không coi là một sự châm biếm mà chính là một sự khen ngợi.

Hôm nay Tô Thành ăn chưa no nhưng vì Đồ Du Du có vẻ rất mệt không thể chống đỡ thêm nữa cho nên lúc này hắn liền ôm lấy cậu vào trong lòng im lặng nghe tiếng thở dốc kia của cậu:

"Tô Thành, ngày mai em vẫn sẽ như trước mang cơm trưa đến chỗ anh có được không?"

Tô Thành đáp:

"Cậu lúc trước như thế nào thì cứ như thế đi, chỉ là chân của cậu đi lại không tiện cho nên ngày mai không cẩn phải mang cơm đến chỗ tôi làm gì"

Đồ Du Du nhỏ giọng nỉ non:

"Không sao cả, cũng có xe đưa đi, hơn nữa công ty cũng có thang máy không phải leo cầu thang"

Tô Thành có bàn tay không ngoan ngoãn, tuy rằng đã đồng ý tha cho Đồ Du Du đêm nay rồi nhưng hắn vẫn cứ liên tục xoa nắn cơ thể cậu không ngừng, thỉnh thoảng sẽ còn mang đầu ngón tay kia cố tình đi vào bên trong nơi đó của cậu:

"Tô Thành, ngày mai anh muốn ăn gì?"

Tô Thành khàn giọng, bàn tay xấu xa vuốt ve cặp mông căng tròn của Đồ Du Du:

"Tôi chỉ muốn ăn cậu"

Đồ Du Du không quan tâm tới mấy lời lưu manh này của Tô Thành:

"Như vậy ngày mai em nói Tiểu Hạ làm món thịt kho tàu"


Tô Thành trực tiếp nắm lấy tay không bị thương kia của Đồ Du Du đặt lên trên vật nam tính đã dựng thẳng của hắn:

"Cậu phải giúp tôi thôi"

Đồ Du Du đã quá quen thuộc với việc này, lên giường cùng Tô Thành chính là xác định không thể nào bị ăn một lần liền xong, người đàn ông ma quỷ này nhất định phải ít nhất ba lần. Đồ Du Du di chuyển bàn tay giúp Tô Thành an ủi vuốt ve, một tay khác của Tô Thành lại bắt tru du trên cơ thể cậu, giống như coi nơi đó chính là một mảnh đất trù phú cần phải khai quật.

Đồ Du Du làm lâu thật là lâu, làm đến mức ngay cả bàn tay cũng phát nóng mỏi nhừ, Tô Thành vẫn chưa chịu buông tha cho cậu, hắn khàn giọng ở bên tai câu nói:

"Xem ra phải dùng đến nơi đó của cậu rồi"

Tiếp theo Đồ Du Du liền bị Tô Thành tách mở hai chân mang theo dị vật to lớn một lần nữa đâm vào bá đạo yêu thương.

Sáng hôm sau Tô Thành quả thật thức đậy đến Tô thị, khi hắn rời đi Đồ Du Du vẫn còn đang ngủ. Đồ Du Du cho dù là lúc mở mắt hay nhắm mắt cũng đều đẹp như nhau, ngũ quan nhỏ nhắn tinh tế, thân thể thon mịn hoàn hảo, biểu cảm trên giường lại phong phú thật khiến cho người ta khó có thể mà rơi xa.

Tô phó tổng biến mất một thời gian hôm nay đột nhiên lại quay trở về, lúc trước ban quản trị mở một cuộc họp bàn ý muốn chính là không muốn Tô phó tổng giữ vị trí đó nữa, bọn họ nghi ngờ năng lực lãnh đạo của hắn, hiện tại Tô phó tổng đột nhiên không có lý do biến mất gần nửa tháng như vậy càng khiến cho nhóm hội đồng quản trị kia được dịp mà nói.

Đêm qua Đồ Du Du có nói hắn làm việc ở trên tầng thứ 20, Tô Thành đi vào trong thang máy nhấn lên tầng 20, quả nhiên là bên ngoài phòng hắn có một cô gái đang ngồi, nếu như hắn không nhầm người này chính là cô gái mà cậu có nói, Lâm Mỹ.

Lâm Mỹ vừa nhìn thấy Tô Thành bước tới liền nhanh chóng đi về phía hắn:

"Tô Thành anh mấy ngày nay đi đâu thế, Tô tổng nói muốn gặp anh"

Tô Thành trước vẫn là nhìn cô gái này đánh giá một lượt, nhìn sao cũng chính là loại tiểu thư con nhà giàu không phải là gu của hắn:

"Tôi biết rồi"

Lâm Mỹ có điểm bất ngờ, hôm nay Tô Thành lại nhìn cô như vậy, hơn nữa còn trả lời cô, trước nay hắn dường như ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm để tâm tới, như vậy hẳn là chiều hướng tích cực rồi.

Tô Thành đi tới phòng tìm Tô Thánh, hắn không gõ cửa phòng mà trực tiếp tiến vào bên trong luôn, bên trong ngoài Tô Thánh còn có Vu Phóng, Tô Thành vừa nhìn thấy Vu Phóng chẳng hiểu sao liền có cảm giác vô cùng căm hận và ghét bỏ, chẳng hiểu sao hắn lại giống như là không muốn đội trời chung với người này. Tô Thánh nhìn thấy Tô Thành không có phép tắc như vậy liền nóng giận quát:

"Nghịch tử mày mấy ngày nay chết ở xó nào, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mới chịu đến công ty làm việc hả?"

Tô Thành chưa bao giờ biết sợ bất cứ một ai, lại đối với ba già này của mình chỉ có thể là chọc tức chết ông ta chứ chưa bao giờ từng biết sợ ông ta là cái gì:

"Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi"

Tô Thánh trừng lớn hai mắt:

"Mày..."

Tô Thành trực tiếp xoay người ý muốn rời khỏi đây, Tô Thánh thấy thế vội nói nhanh:

"Công ty gần đây có vụ hợp tác làm ăn với Lương thị, ban chủ tịch hội đồng muốn chứng thực năng lực của mày cho nên việc lần này mày sẽ phụ trách. Thiết nghĩ mày cũng không làm được, cho nên lần này tao sẽ để Vu Phóng giúp mày vụ này, sau này đi theo nó mà học tập cho tốt"

Tô Thành liếc nhìn về phía Vu Phóng, trong ánh mặt hiện rõ sự khinh ghét:


"Một là ông để cho nó tự mình phụ trách, hai chính là để một mình tôi phụ trách"

Tô Thánh có điểm khinh bỉ:

"Thằng nghịch tử nhà mày tối ngày chỉ biết chọc tao tức chết, mày có khả năng tự mình đi lấy được hợp đồng kia hay không hả"

Tô Thành cười khẩy:

"Ông cứ đợi đi"

Tô Thành nhanh chóng rời khỏi phòng của Tô Thánh, hắn đúng là không có hứng thú làm việc trong Tô thị, lại chẳng hiểu tại vì sao bản thân mình thế nhưng lại đồng ý làm ở đây, hơn nữa còn ở Tô thị làm đến chức phó tổng giám đốc. Tô Thành càng nghĩ liền càng cảm thấy đau đầu, đúng lúc này bên ngoài liền có tiếng gõ cửa:

"Ai?"

Lâm Mỹ cầm sẵn một ly cà phê đứng bên ngoài:

"Tô Thành, em mang cà phê tới cho anh"

Tô Thành vừa vặn cũng đang muốn uống cà phê liền lên tiếng:

"Vào đi"

Hôm nay Lâm Mỹ mặc một bộ đồ công sở, đường may tinh tế vừa vặn làm tôn lên dáng vẻ kiều diễm, Lâm Mỹ đi đến bên cạnh đặt cà phê xuống bàn của Tô Thành rồi khẽ nói:

"Em có nghe qua chuyện, anh sắp tới sẽ là người đi ký hợp đồng với Lương thị, em thời gian gần đây có tìm hiểu qua một chút về Lương thị không biết anh có muốn nghe"

Đồ Du Du nói Lâm Mỹ tốt nghiệp Anh quốc trở về rất có năng lực chuyên môn, vừa hay Tô Thành cũng chưa biết gì về Lương thị liền có hứng thú muốn nghe:

"Cô nói xem"

Lâm Mỹ bất ngờ nhưng rất nhanh liền ở bên cạnh Tô Thành nói:

"Công ty tài chính Lương thị trước đây là do Lương Thế Thành làm chủ, nhưng sau đó ông ta liền nhường lại cho cháu trai của mình là Lương Đông, người hiện tại đang làm chủ công ty này chính là Lương Đông. Nghe nói Lương tổng này ở trên thương trường khá là quyết đoán, làm việc sẽ không nể tình nghĩa mà chỉ chú trọng lợi ích, mấy năm nay Lương thị luôn là những công ty nằm trong top đầu của đất nước, nói cách khác cũng chính là công ty chủ lực trong việc duy trì tài chính nước nhà"

Lâm Mỹ mắt thấy máy tính của Tô Thành đang mở liền giả bộ vòng tay qua chỗ Tô Thành gõ ra một chút tư liệu, Tô Thành vừa xoay người liền có thể nhìn thấy được bộ ngực lớn phập phồng theo từng hơi thở ẩn hiện sau chiếc áo trễ cổ kia. Tô Thành đột nhiên nhếch môi thầm nghĩ, thì ra thiên kim đại tiểu thư hay là mấy cô gái ở trong quan bar kia cũng đều cùng một loại, ăn mặc như vậy chẳng phải là muốn quyến rũ đàn ông hay sao.

Lâm Mỹ đảo mắt liền biết được Tô Thành đang nhìn ngực mình, kế đến trong lòng có điểm vui vẻ liền bạo dạng hơn cố tỉnh giả bộ trượt tay làm đổ ly cà phê trên bàn. Ly cà phê kia liền trùng hợp đổ ngay vào quần của Tô Thành, Lâm Mỹ vội vã ai nha một tiếng đưa tay lau lau cà phê trên đùi hắn, đôi tay kia như có như không chạm vào đúng đũng quần nơi có vật nam tính ẩn hiện bên dưới kia:

"Tô Thành em thật là vô ý quá, lại để cà phê đổ vào người anh rồi"

Tô Thành đối với động tác nhỏ kia của Lâm Mỹ ngoài khinh bỉ cũng chỉ có khinh bỉ, hắn không có ngăn cản cô ta mà chỉ trầm giọng hỏi thế này:

"Thật sự là vô ý thôi sao?"

Tô Thành chỉ đơn giản hỏi một câu, nhưng bộ dáng của hắn lại quá mức xấu xa, hắn hiện tại chẳng khác nào một vương tử ngồi trên ghế vàng, ánh mắt có điểm biến nhác nhìn chằm chằm Lâm Mỹ, một cái nhìn kia liền khiến trái tim của cô gái trẻ đập thình thích, hai tay vẫn đặt ở trên đùi hắn chưa chịu bỏ ra:

"Cô bình thường vẫn dễ dãi như vậy hả?"

Một câu hỏi này của Tô Thành liền làm cho Lâm Mỹ á khẩu hả một tiếng, Tô Thành lại hỏi tiếp:

"Cô là đến để làm việc hay là đi bar làm gái vậy?"

Đúng lúc này ngoài cửa liền được mở ra, theo sau đó là một giọng nói quen thuộc:


"Tô Thành, em mang..."

Cả Tô Thành và Lâm Mỹ cũng có điểm bất ngờ nhìn về phía người mang theo hộp cơm đứng ở bên ngoài kia, Đồ Du Du thất thần nhìn tới cảnh sắc hiện tại, Lâm Mỹ vừa cúi người liền mang cổ áo kéo xuống, mà Tô Thành ở vị trí kia chẳng phải là rất dễ nhìn đến chỗ không nên nhìn hay sao:

"Anh làm gì vậy?"

Lâm Mỹ trước vẫn là chậm rãi đứng thẳng người dậy, Đồ Du Du có chút run run mang theo hộp cơm tiến về phía trước:

"Hai người đang làm gì vậy?"

Tô Thành xoay đầu nhìn tới chỗ Lâm Mỹ nói:

"Cô ra ngoài trước đi"

Lâm Mỹ liếc nhìn qua Đồ Du Du rồi xoay người rời đi, Đồ Du Du mang hộp cơm để xuống bàn làm việc của Tô Thành, ánh mắt có điểm tức giận chất vấn hắn:

"Tại sao anh không trả lời hả?"

Tô Thành nhíu mày:

"Chúng tôi trao đổi công việc"

Đồ Du Du lớn giọng:

"Anh nói láo, trao đổi công việc tại sao cô ấy lại cúi thấp người như thế, anh ở chỗ đó rõ ràng là nhìn thấy hết cả rồi đúng không?"

Tô Thành thản nhiên đáp thế này:

"Cô ta mặc như thế nào làm sao tôi quản được đây"

Đồ Du Du nhìn chằm chằm Tô Thành, người đàn ông này càng lúc càng xấu xa, xấu xa đến mức khiến trái tim cậu cũng giống như bị đâm lấy đau đớn vô cùng:

"Tô Thành, nếu như hôm nay anh không nói rõ ràng mọi chuyện vậy thì sau này chúng ta coi như xong"

Tô Thành có chút đau đầu đứng dậy đi về phía Đồ Du Du, Đồ Du Du lúc này mới để ý tới đũng quần của Tô Thành bị ướt, cậu giật mình lùi lại phía sau một bước, trong đầu liền nghĩ vừa mới rồi Lâm Mỹ cúi người thấp như thế, hai người bọn họ có phải ở trong phòng làm chuyện xấu rồi hay không:

"Tô Thành, Tô Thành anh..."

Đồ Du Du khóe mắt phiếm hồng có chút nóng nảy nói không rõ ràng, Tô Thành đột nhiên nắm lấy tay của cậu đặt lên đũng quần nơi bị ướt đó của mình:

"Vừa mới rồi cô tay quyến rũ tôi, cậu mà không đến kịp lúc thì chẹp chẹp..."

Đồ Du Du thu mạnh tay của mình lại muốn đưa lên cho Tô Thành một bạt tai, nhưng mà Tô Thành thân thủ nhanh nhẹn liền đỡ lấy tay của cậu, giây tiếp theo liền bế lấy cậu đi về phía chỗ ghế ngồi làm việc kia đặt xuống đó:

"Lại muốn đánh tôi nữa, cậu chán sống rồi có đúng không hả?"

Đồ Du Du muốn đẩy Tô Thành ra đứng dậy, chỗ này thật là dơ bẩn cậu không muốn ngồi lại nữa:

"Anh mau cút ra, sau này em không muốn có liên quan gì đến anh nữa"

Tô Thành khẽ thở dài lúc này mới chịu nghiêm túc không chọc Đồ Du Du:

"Được rồi, cô ta cố tình làm đổ cà phê vào người tôi, cái đầu nhỏ này của cậu rốt cuộc là đang nghĩ chuyện đen tối gì hả, tôi là người dễ dàng bắn như vậy hay sao, chuyện này không phải cậu rõ nhất rồi chứ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận