Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Biệt thự Tô gia tuy rộng lớn nhưng lại có vẻ thiếu tình cảm, Đồ Du Du đầu tiên bước vào chính là gặp được một người phụ nữ trung niên ăn mặc bình thường, dáng vẻ có điểm giống người giúp việc trong nhà, bà ta trước tiên nhìn cậu đánh giá một lượt từ đầu tới chân sau đó mới lạnh nhạt hướng Tô Thành chào hỏi một tiếng:

"Đại thiếu gia đã trở về"

Tô Thành chỉ ừ một cái rồi kéo lấy cổ tay của Đồ Du Du bước vào trong nhà. Phòng khách Tô gia cực kỳ lớn, hai chiếc đồng hồ quả lắc nhìn vô cùng đắt giá trang trí ở hai bên kệ để ti vi màn hình cong. Có vẻ như gia chủ nhà họ Tô thích đồ gỗ, từ những vật dụng cho đến bộ bàn ghế cùng sàn nhà cũng đều được làm từ gỗ cao cấp bóng loáng.

Từ trên lầu có một người phụ nữ nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, bà ta mặc một chiếc váy liền vải voan màu đen có thêu hoa đỏ, mái tóc xoăn ngắn được uốn rất tỉ mỉ giống như một nữ chủ nhân quyền quý trong nhà. Đồ Du Du có một chút nghi ngại vì trên người của bà ta mang rất nhiều trang sức, từ ngọc trai cho đến vàng và đá quý đều đủ cả, Đồ Du Du cảm thấy dường như có điểm khoa trương.

"Ai nha, đại thiếu gia đi nhiều năm như vậy hôm nay quay trở về rồi hay sao?"

Tô Thành không đáp, ánh mắt có điểm ghét bỏ người đàn bà này, Đồ Du Du nhận ra điều này liền hiểu ra được có lẽ đây chính là mẹ của Vu Phóng. Không gian yên ắng đến lạ thường, Đồ Du Du cũng không thể cứ như vậy không nói gì đành lên tiếng chào hỏi:

"Cháu chào bác, Quân Quân con không chào người lớn sao?"

Tô Đồ Lang Quân nghe vậy cũng liền rõ ràng chào hỏi:

"Cháu chào bà"

Vu Tú Uyên dùng ánh mắt không mấy hiếu khách đánh giá Đồ Du Du và Tô Đồ Lang Quân một lúc rồi mỉm cười trào phúng:

"Xem ra đại thiếu gia trở về liền mang theo món quà lớn đây, đứa nhỏ này cũng thật là lễ phép"

Lâm Lệ từ trong bếp đi ra, lần trước trong hôn lễ cô đã gặp qua Tô Thành cùng Đồ Du Du rồi, cô cũng biết sơ qua được mỗi quan hệ của hai người này với chồng cô là gì, một người là thầy giáo cũ, một người chính là anh cùng cha khác mẹ. Vu Tú Uyên vẫn luôn nói với cô rằng nhà này còn có một người con trai là con vợ trước của bố chồng cô, nhưng bởi vì tính cách ngỗ nghịch hơn nữa còn thích đàn ông cho nên đã bị đuổi khỏi nhà, hiện tại nhìn thấy hai người này liền cũng lờ mờ đoán ra được mối quan hệ. Lâm Lệ tiến lên một bước, hành động đúng thật tao nhã giống như một tiểu thư khẽ mỉm cười mời bọn họ ngồi xuống trước:

"Mọi người đến rồi à, mau ngồi xuống cả đi, lát nữa tôi sẽ nói thím Lưu dọn bữa tối lên"

Đồ Du Du khẽ mỉm cười gật đầu với Lâm Lệ, cảm giác hiện tại đúng là không mấy tốt đẹp, nếu như biết trước sẽ không thoải mái thế này thì cậu cũng sẽ không ép buộc Tô Thành đến đây.

Vu Tú Uyên cũng thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha rồi cầm lấy điều khiến ti vi mở lên xem, Lâm Lệ rót nước ra ba chiếc ly để ở trước mặt của nhóm người Tô Thành rồi lại hướng Đồ Du Du hỏi:

"Nghe nói anh là thầy giáo trước đây của Vu Phóng"

Đồ Du Du gật đầu, Lâm Lệ cũng không có quá nhiều chuyện muốn hỏi chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi:

"Còn anh chính là anh trai của Vu Phóng sao, lần trước ở hôn lễ cũng đã gặp qua anh nhưng chưa kịp chào hỏi"

Tô Thành không mở miệng nói chuyện cũng tỏ ý không quan tâm đến Lâm Lệ, Đồ Du Du ngồi bên cạnh thấy vậy đành phải trả lời thay hắn:

"Cô đừng quan tâm đến anh ấy, anh ấy thường ngày vẫn như thế"

Lâm Lệ lại mỉm cười:

"Còn có bé trai này là?"

Đồ Du Du có điểm khó xử, trả lời nó là con của hai người có lẽ sẽ rất dọa người khác, nhưng nếu không trả lời sẽ làm tổn thương Tô Đồ Lang Quân, Đồ Du Du cuối cùng vẫn là quyết định nói thật:


"Nó là Quân Quân, là con trai của chúng tôi"

Lâm Lệ hả một tiếng rồi ngẩn người, khoảng thời gian đó Đồ Du Du còn nhìn thấy được khóe môi nhếch lên đầy trào phúng của Vu Tú Uyên. Sau đó Lâm Lệ một hồi lâu liền đáp thế này:

"Hai người thật hạnh phúc"

Thức ăn sớm được dọn lên, người làm bước lên lầu gọi Tô Thánh cùng Vu Phóng xuống ăn, Đồ Du Du cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng khi đối diện ở trước mặt Tô Thánh liền lúng túng không biết nói cái gì:

"Chào bác trai"

Tô Thánh liếc nhìn qua Đồ Du Du một lượt lạnh nhạt nói:

"Cậu cũng tới sao"

Một cậu nói này của Tô Thánh liền làm cho Đồ Du Du suy nghĩ thật là nhiều, Tô Thành có lẽ đoán ra được cậu hiện tại đang bất an cho nên liền lên tiếng trước:

"Lần này nếu như không phải em ấy nói muốn đến thì tôi cũng sẽ không đến"

Thật là trùng hợp Vu Phóng lúc này lại ngồi đối diện Đồ Du Du, hắn trước nay không hề biết sự xuất hiện của Tô Đồ Lang Quân, hiện tại một nhà ba người bọn họ lại tới đây ăn cơm thật sự đúng là làm cho tâm trạng hắn không thể nào tốt được. Hắn không muốn Đồ Du Du xuất hiện ở chỗ này, thứ nhất chính là hắn không muốn để cho cậu nhìn thấy Lâm Lệ, thứ hai chính là hắn không muốn muốn cậu tới nơi mà trước đây hắn đã bị coi như là người ở trong nhà.

Bữa ăn trôi qua thật lặng lẽ, chỉ có tiếng bát đũa va chạm cùng tiếng nhai đồ ăn phát ra từ trong miệng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng quả lắc phát ra từ hai chiếc đồng hồ kia. Tuy rằng nhà của Tô Thành và cậu không lớn quá mức như thế này, hơn nữa bàn ăn cũng chỉ có ba người ngồi nhưng vẫn tràn ngập sự thoải mái cùng vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với sự nhạt nhẽo nghiêm túc hiện tại.

Buổi tối trời đột nhiên nổi giông bão, vườn hoa bên ngoài cũng theo gió trao đảo cố gắng chống đỡ, mưa lớn ào ào rơi xuống mang theo cơn gió lạnh tiến vào trong phòng khách. Tô Thánh dùng xong bữa lấy khăn lau miệng rồi mới nói:

"Lần này ký được hợp đồng với Lương thị anh có công rất lớn, phía bên đó chỉ định anh là người phụ trách lần này, xem anh chưa có nhiều kinh nghiệm tôi tính để cho Vu Phóng ở bên cạnh trợ giúp, hai người sau này..."

Tô Thánh còn chưa nói xong thì Tô Thành đã lạnh lùng cắt ngang:

"Có nó thì không có tôi"

Tô Thánh nhìn chằm chằm Tô Thành ý muốn cảnh cáo, nhưng Tô Thành từ nhỏ đến lớn sớm đã không sợ ông cho nên ông đành khẽ thở dài:

"Lần hợp tác này rất là quan trọng, không phải là chuyện đùa, nó ảnh hướng đến công ty rất nhiều, anh có tự tin là không có người phụ giúp có thể làm tốt hay không?"

Tô Thành nhếch môi:

"Như vậy nó là người lấy được hợp đồng lần này hay sao?"

Vu Phóng nắm chặt đôi đũa trong tay, trong lòng quả thật rất tức giận, Tô Thành vẫn luôn như vậy, luôn ở trước mặt người khác chế giễu hắn, còn bản thân hắn lại không thể mở miệng nói cái gì. Đúng lúc này trên bàn ăn liền có tiếng nôn mửa, người phát ra chính là Lâm Lệ, gương mặt cô có điểm trắng bệch thiếu máu, cả người cũng hiện rõ vẻ mệt mỏi, cô vội vã lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng rồi nói:

"Con xin lỗi"

Vu Tú Uyên ngồi bên cạnh giống như đoán ra chuyện gì đó liền vui vẻ hỏi:

"Lâm Lệ, có phải là có rồi hay không?"


Lâm Lệ ngẩn người:

"Có rồi?"

Vu Phóng ngồi ở giữa bọn họ phản ứng rất gay gắt, hắn vội đập mạnh đôi đũa xuống dưới bàn nhíu mày lớn tiếng:

"Không thế nào"

Thái độ này khiến cho mọi người đều đồng loạt giật mình, Vu Phóng phản ứng như vậy chính là vì ở chỗ này con có Đồ Du Du, chỉ đơn giản là hắn không muốn để cho cậu nghe thấy được những chuyện tương tự như thế. Vu Tú Uyên nhíu mày hỏi Vu Phóng:

"Con bị làm sao thế?"

Vu Phóng bình ổn lại trạng thái:

"Chỉ là chuyện này không thể nào, hơn nữa Lâm Lệ vẫn còn trẻ, con không muốn cô ấy có thai lúc này"

Lâm Lệ giật mình, lý do này quả thực thật gượng ép, cô biết Vu Phóng nhất định sẽ không phải vì lý do này, nhưng lại không thể biết được hắn rốt cuộc là vì lý do gì.

Tô Thánh ngồi ở chính giữa nói một câu:

"Nếu có rồi thì là chuyện tốt, bà xem ngày mai đưa Lâm Lệ đến bệnh viện kiểm tra đi"

Vu Tú Uyên vui vẻ hí hứng:

"Nhất định là có rồi, ông xem chúng ta sắp sửa có cháu bế, Tô thị sau này cũng không cần lo lắng rồi"

Tô Thánh trầm giọng:

"Chuyện này để nói sau đi"

Vu Tú Uyên im lặng trong lòng tự có suy nghĩ riêng, bà vừa mới rồi cố tình nói như thế là muốn thăm dò Tô Thánh, xem xem thái độ của ông ta như thế nào với đứa cháu nội này, kết quả liền hiểu ra một điều từ trước đến nay ông ta vẫn không hề coi trọng mẹ con bà.

Tô Thánh chuyển hướng sang hỏi chuyện Đồ Du Du:

"Nghe nói cậu ở trong công ty đang làm trợ lý cho nó"

Đồ Du Du đột nhiên bị hỏi tới liền có một chút luống cuống, sau đó cậu gật đầu đáp:

"Đúng vậy bác trai"

Tô Thánh lạnh giọng:

"Có bằng cấp chuyên môn gì hay không, công ty cũng không phải trò đùa, chúng tôi không trả lương cho những người đến công ty ngồi không"


Đồ Du Du còn chưa kịp phản ứng gì cả thì Tô Thành đã đặt mạnh đôi đũa xuống bàn trầm giọng nói, thái độ này của hắn đủ để biết hắn có bao nhiêu bảo vệ Đồ Du Du, chỉ cần người khác hướng Đồ Du Du nói mấy lời khó nghe thì hắn nhất định sẽ không để yên:

"Công ty không có đủ tiền trả tôi sẽ tự trả cho em ấy, việc này cũng không cần Tô tổng bận tâm, ông vẫn là nên dành thời gian xem xét lại báo cáo tài chính mấy năm gần đây đi, tôi thấy số liệu cũng thật là không khớp đâu"

Thật ra Đồ Du Du ở trong công ty tuy rằng chức vụ thật cao, công việc cũng nhàn hạ, nhưng không phải mỗi ngày cậu tới công ty đều chỉ ngồi chơi, hàng ngày cậu vẫn luôn tích cực học tập Mạnh Tri Nhân những kiến thức kinh tế, sau đó lại giúp Tô Thành đánh máy một vài văn kiện này nọ, ngồi đọc lại những báo cáo tài chính mấy năm gần đây phát hiện ra chỗ sai liền báo với hắn.

Tô Thánh cũng không muốn tự làm xấu mặt của mình, có đứa con trai ngỗ nghịch luôn chống đối mình như thế ông quả thật không muốn để cho nhiều người biết thêm:

"13 tháng này phía bên Lương thị mở tiệc chúc mừng hai bên hợp tác thành công, đến lúc đó anh đừng có làm tôi mất mặt"

Tô Thành nói câu nào liền sẽ nhắm trúng đến đối phương câu đó, hắn khẽ liếc mắt nhìn sang Vu Tú Uyên một bộ dạng trang sức khoa trương không phù hợp hoàn cảnh:

"Ông tốt nhất nên quản tốt người trong nhà đi, không biết chừng lại chính là bà ta làm ông mất mặt đó"

Vu Tú Uyên cảm thấy mình nãy giờ không hề làm gì sai cả, ở trên bàn ăn vô cùng từ tốn không hề đả kích Tô Thành, nhưng mà lúc này Tô Thánh liền nhíu mày quay sang nhắc nhở bà:

"Ở trong nhà mang nhiều đồ trang sức như vậy làm gì, sau này nếu không phải là ra ngoài thì ở nhà đừng mang"

Vu Phóng hai tay ở dưới bàn ăn nắm chặt thành quyền vì tức giận, Tô Thành đi nhiều năm như vậy lúc trở về vẫn thật có chỗ đứng, hơn nữa đừng nhìn bề ngoài Tô Thánh và hắn khắc khẩu không hợp, nhưng ông ta thực chất vẫn là luôn thiên vị đứa con trai này.

Trời hôm nay mưa rất lớn lại nổi dông bão, nếu như lái xe trở về quả thật rất nguy hiểm, thế cho nên một nhà ba người Tô Thành không còn cách nào khác đành phải ở lại biệt thự Tô gia. Phòng ngủ của Tô Thành ở trên tầng hai, có lẽ gian phòng này vẫn luôn được dọn dẹp thường xuyên cho nên lúc bọn họ bước lên Đồ Du Du liền có cảm giác rất sạch sẽ không giống như phòng để không nhiều năm, ngay cả phong cách trong căn phòng cũng thật giống như là tính cách của Tô Thành vài năm trước đó, thoạt nhìn giống như phòng của một nam sinh cao trung vậy.

Tô Đồ Lang Quân rất thích thú với từng chi tiết trong căn phòng, vừa ngồi lên giường lớn liền mãn nguyện nằm thẳng xuống:

"Ba à, giường ngủ ở trong phòng này nằm thật êm"

Đồ Du Du mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tô Đồ Lang Quân:

"Thế sao, như vậy giường ở phòng con nằm rất cứng à?"

Tô Đồ Lang Quân xoay người năn một vòng:

"Hơn nữa giường này còn rất lớn nữa, năn nộn trên đây cũng không sợ bị ngã xuống dưới"

Lời của trẻ con chính là đơn thuần, nhưng tiến vào trong đầu của Đồ Du Du lúc này lại thật là đen tối rồi:

"Con còn chưa tắm đã muốn lên giường như vậy là không được, mau tới đây ba giúp con tắm"

Kế đến Đồ Du Du liền đưa Tô Đồ Lang Quân vào bên trong phòng tắm đi tắm, lúc tắm xong cho nó thì cả người cậu trên dưới cũng đều bị dính nước, cậu mở cửa gọi Tô Thành:

"Tô Thành, giúp em mặc quần áo cho Quân Quân, em ướt hết rồi sẽ đi tắm luôn"

Phòng tắm nằm ở trong phòng ngủ của Tô Thành cho nên Đồ Du Du lúc này rất thoải mái, Tô Thành ngồi xuống giường dùng khăn lông lớn lau khô tóc cùng người cho Tô Đồ Lang Quân, lau được vài giây liền nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, kế tới hắn liền buông tay xuống hướng Tô Đồ Lang Quân nói thế này:

"Nam tử hán phải biết tự làm mấy việc cá nhân này, còn tự mình làm đi"

Tô Thành nhanh chóng đứng dậy hướng về phía phòng tắm thản nhiên mở cửa tiến vào, vừa mở cửa liền thấy hơi nước mờ ảo, Đồ Du Du đứng quay người lại phía cửa, vòi sen từ bên trên chảy xuống, theo từng giọt nước mà chảy đều trên cơ thể hoàn hảo kia. Đồ Du Du đang gội đầu cho nên đã nhắm mắt, hơn nữa động tác của Tô Thành quá mức nhẹ nhàng, lại có tiếng nước che bớt đi phần nào, chẳng mấy chốc hắn đã cởi hết quần áo đứng ngay phía sau cậu rồi.

"Để anh giúp em gội đầu"

Đồ Du Du đầu ngón tay chạm tới một bàn tay khác, giọng nói ôn nhu trên đỉnh đầu cậu truyền xuống, khóe miệng tự động nhếch lên một đường cong mềm mại:


"Sao anh lại vào đây, anh mặc quần áo cẩn thận chưa Quân Quân chưa?"

Tô Thành khàn giọng, chất giọng rõ ràng chỉ có khi hắn trong trạng thái có dục vọng mới có:

"Anh mặc rồi""

Bàn tay mang theo vết chai sần ở trên cơ thể Đồ Du Du chuyển động, bởi vì da thịt của cậu tương đối mềm mịn cho nên sự chai sần trên tay Tô Thành liền cảm nhận được rất rõ ràng, chỉ có điều trái người với sự thô ráp kia chính là ôn nhu vô số kể:

"Lần sau còn muốn nói anh tới nữa hay không?"

Bản thân Đồ Du Du hôm nay cảm nhận được rõ ràng gia đình này không mấy thân thiện, Tô Thành không muốn quay trở về khẳng định cũng có lý do của hắn, cậu sau này vẫn là không nên ép buộc hắn thêm thì hơn:

"Được, sau này anh không muốn đến thì sẽ không đến"

Tô Thành nhẹ giọng an ủi:

"Lời của bọn họ nói hôm nay, em nghe rồi cũng đừng để trong lòng, tốt nhất là không cần để ý tới làm gì"

Đồ Du Du gật đầu, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn hắn, đôi mắt kia chính là một bể dục vọng mời gọi hắn tiến vào. Tô Thành đối với Đồ Du Du luôn không có khả năng chống cự, bàn tay hắn vừa chuyển chạm tới rãnh mông cậu liền bị cậu ngăn chặn lại:

"Không được Tô Thành, Quân Quân ở bên ngoài còn đang đợi"

Tô Thành có điểm khổ sở:

"Như vậy còn dục ánh mắt đó nhìn anh?"

Đồ Du Du buồn cười:

"Là cố tình trêu ghẹo anh"

Đến khi Tô Thành và Đồ Du Du một thân áo choàng tắm bước ra thì phát hiện Tô Đồ Lang Quân nằm ngang giường ngủ rồi. Tô Thành kéo Đồ Du Du ra bên ngoài ban công rồi đóng lại cửa kính, bên ngoài trời không còn gió lớn chỉ có mưa nhẹ. Trong ban công có mái che cùng một chiếc ghế sô pha đơn để ngồi, hắn kéo Đồ Du Du ngồi trên đùi, bàn tay vòng qua ôm lấy eo cậu nói thế này:

"Thật ra anh có một chuyện giấu em"

Đồ Du Du hỏi:

"Là chuyện gì? Giấu đã lâu hay chưa?"

Tô Thành trả lời:

"Lúc còn học ở trường, thời gian đó tính đến hiện tại cũng chưa lâu lắm"

Đồ Du Du hừ hừ, từ đó đến hiện tại trong lời Tô Thành nói đã gần chục năm rồi, còn nói không lâu lắm:

"Vậy anh nói em nghe, xem tính chất có hệ trọng hay không, nếu như là việc hệ trọng lại giấu em lâu như vậy em nhất định sẽ không tha cho anh đâu"

Tô Thành vân vê đầu ngón tay thon dài của Đồ Du Du:

"Tính chất cũng không quá hệ trọng, chỉ là việc vặt vãnh, muốn nói cho em biết chính là không muốn có chuyện giấu giếm em mà thôi"

Đồ Du Du bĩu môi, cái miệng này của Tô Thành rất là biết nói chuyện mà:

"Thế thì nói cho em nghe xem".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận