Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Tô gia cách trường Vương Phủ không xa, với tốc độ lái xe hiện tại của Tô Thành thì chưa đầy 10 phút đã đến nơi. Hiện tại là 11 giờ đêm, trên dưới Tô gia đã ngủ cả, phòng ngủ của Tô Thành ở trên tầng ba, đối diện là phòng của Vu Phóng. Bình thường Tô Thành sẽ không trở về căn nhà này, lý do đầu tiên cũng là vì hắn không thể chấp nhận được chuyện Vu Phóng lại ở chung một tầng lầu với hắn. Tô Thành bước lên đến tầng ba liền không trực tiếp đẩy cửa phòng mình bước vào mà dừng lại một chút đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ của Vu Phóng, sau đó bên khóe môi hắn liền khẽ nhếch lên một độ cong tà mị, cuối cùng mới xoay người dùng chân đá nhẹ cửa phòng mình bế theo Đồ Du Du vào trong.

Tô Thành đặt Đồ Du Du lên giường sau đó liền đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, làm xong xuôi cũng chưa tới mười phút đã có thể trèo lên giường ôm lấy thân thể nhỏ nhắn kia vào trong người, bàn tay lại theo thói quen xấu mà luồn vào trong áo của người ta bắt đầu lần mò lên phía trước ngực cậu xoa xoa nắn nắn. Thật ra thì ngực của Đồ Du Du cũng chẳng lớn, căn bản là không thể mềm mại giống như là con gái được, nhưng mà Tô Thành chính là thích trêu đùa hai cái điểm nhỏ mẫn cảm kia của cậu, thích cảm giác hai hạt đậu đó vốn dĩ mềm mại liền từ từ lớn lên một chút rồi cứng ngắc như hiện tại.

Hành động này của Tô Thành có thể so với một tên cặn bã, bởi vì làm gì có người đứng đắn nào lại bỏ thuốc ngủ vác người ta về nhà mình rồi ăn đậu hũ như thế, nhưng mà cho dù có cặn bã hay là đứng đắn đi chăng nữa thì Tô Thành hắn cũng không quan tâm, người này hắn đã nhắm rồi cho nên người khác đừng hòng mơ tưởng lấy.

Tô Thành kéo lấy bàn tay của Đồ Du Du đưa lên miệng mình hôn một cái, lại thảnh thơi ở bên cạnh luồn tay vào mái tóc ngắn của cậu khẽ xoắn lấy. Hơi thở ổn định của Đồ Du Du phả vào cần cổ của Tô Thành, lúc này cậu đang gối đầu lên cánh tay rắn chắc của hắn, gương mặt cũng muốn áp sát vào lồng ngực hắn ngủ rất bình yên. Tô Thành nặng nề thở một nhịp, người bên cạnh chẳng khác nào đang châm lửa đốt lên sự kiên nhẫn trong lòng hắn cả, lúc đầu hôn cậu thì đã có thể khắc chế nhưng hiện tại chỉ hôn thôi căn bản cũng không thể nào đủ nữa rồi.

Buổi sáng ngày hôm ấy Đồ Du Du mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên mà cậu để ý trước chính là quần áo trên người, sau khi nhận thấy được quần áo vẫn còn nguyên vẹn liền thở phào một hơi nhưng mà cánh tay đang vắt ở trên eo cậu đây là ai thế này. Đồ Du Du quay sang nhìn thấy được gương mặt Tô Thành phóng đại trước mắt mình liền giật mình đến ngốc luôn, kết quả liền phát hiện ra có điểm rất không đúng, không gian này, trần nhà này, bài trí trong phòng ngủ này, ngay cả chăn nệm màu sắc này cậu đều phát hiện ra rất xa lạ. Trong đầu Đồ Du Du liên tục nổ đùng đoàng, cậu ngay cả thở cũng không dám thở, tại sao cậu rõ ngủ ở nhà mình đến cuối cùng tỉnh dậy lại ở một nơi xa lạ thế này, hơn nữa còn xuất hiện cả Tô Thành nữa, nghĩ đến có phải là mình lại nằm mơ nữa rồi hay không, lại mộng tinh rồi?

Đồ Du Du lắc lắc cái đầu nhỏ, mạnh tay gạt cánh tay đang vắt trên eo mình ra rồi đứng dậy, nhất định là cậu lại nằm mơ nữa rồi. Người bên cạnh bị đánh thức liền nhíu mày khàn giọng:

"Dậy rồi sao?"

Đồ Du Du giật mình quay lại phía sau nhìn Tô Thành, không được cậu phải tránh xa người này ra, tốt nhất là không thể nhìn thấy hắn nếu không lát nữa tỉnh dậy liền sẽ không còn quần áo mặc. Đồ Du Du không suy nghĩ nhiều chạy ra khỏi phòng ngủ của Tô Thành, trong đầu liên tục hối thúc bản thân hãy mau tỉnh dậy đi. Lúc Đồ Du Du chạy loạn xuống tầng hai liền phát hiện ra ở phía dưới tầng một có ba người đang ngồi ăn sáng, hơn nữa ở trong đó còn có cả Vu Phóng. Đồ Du Du giật mình vội nép vào một bên không tiếp tục chạy xuống nữa, kết quả lại chạy trở về chỗ cũ muốn xác định xem đây chính là một giấc mơ hay sự thật.

"Về rồi sao?" Tô Thành vẫn thảnh thơi nằm ở trên giường, nửa người trên để trần, nửa người dưới thì đắp chăn, hắn nhìn Đồ Du Du giống như là sẽ đoán ra được cậu rất nhanh sẽ trở về.

Đồ Du Du mặt mũi tái mét, căn phòng này rất rộng, màu sắc chủ đạo chính là xám trắng, chiếc giường đặc biệt được thiết kế treo lơ lửng bằng khung sắt trên trần nhà, người nằm trên giường lại giống như vương tử chống tay lên đầu nhìn cậu.

"Này... này là chỗ nào?" Đồ Du Du cảnh giác hỏi

Tô Thành im lặng nhìn Đồ Du Du một hồi mới trả lời:

"Em không nhớ gì sao?"

Đồ Du Du hoàn toàn không nhớ cái gì cả, cậu rõ ràng đang ngủ ở nhà cậu tại sao tỉnh dậy lại xuất hiện ở chỗ này:

"Tôi rõ ràng là ở nhà của tôi... tại sao hiện tại lại ở chỗ này?"

Tô Thành lười biếng ngồi dậy:

"Chẳng phải hôm qua em tự mình đi bộ tới đây sao?"

Đồ Du Du không thể tin được, cậu trợn lớn hai mắt:

"Làm sao có thể chứ"

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng người gọi:

"Đại thiếu gia, đại thiếu gia cậu đã dậy chưa?"

Đồ Du Du giật mình vội vã chạy vào một góc núp ở phía sau tấm rèm cửa, Tô Thành vừa nhìn thấy cảnh này thì buồn cười nâng giọng:

"Có chuyện gì?"

Người ở bên ngoài là người giúp việc của Tô gia, bởi vì Tô Thánh phát hiện ra xe của Tô Thành dựng ở dưới sân cho nên nói người mời Tô Thành xuống ăn cơm:

"Lão gia nói muốn mời cậu xuống ăn cơm"

Tô Thành đáp lại:

"Nói rằng tôi không muốn ăn, đừng làm phiền tôi nữa"

Người giúp việc nọ nghe thấy liền dạ một tiếng sau đó liền rời đi, không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc thật lâu, Đồ Du Du đứng ở sau tấm rèm cửa màu xám còn nghe thấy được tiếng tim mình đập rất mạnh, không biết qua bao lâu Tô Thành mới lên tiếng gọi:

"Còn đứng ở đó làm gì, mau ra đây"

Đồ Du Du biết mình không thể cứ đứng mãi sau tấm rèm cửa này được, nhưng mà cậu hiện tại thật sự không muốn đối diện với Tô Thành, cậu có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được chuyện cậu đột nhiên xuất hiện ở đây là sao:

"Tôi... sao lại ở chỗ này?"

Tô Thành buồn cười, không nghĩ tới cừu nâu ngốc nhà hắn lại đáng yêu như vậy, còn cứ đứng mãi ở phía sau tấm rèm cửa không chịu lộ mặt ra:

"Em thật sự không nhớ gì hết hả, đêm hôm qua một mình đứng ở trước cửa nhà anh gọi anh ra mở cửa, anh cũng thật sự bất ngờ nhanh như vậy em đã đến đây"

Đồ Du Du đương nhiên không thể tin được lời nói kia của Tô Thành, trong trí nhớ của cậu không hề có đọng lại một chút ấn tượng gì:

"Cậu nói láo... hơn nữa tôi cũng không biết địa chỉ nhà cậu"

Tô Thành bất ngờ bước tới chỗ Đồ Du Du kéo tấm rèm kia sang một bên, Đô Du Du không kịp phản ứng liền luống cuống muốn chạy nhưng không kịp nữa, cả người rất nhanh đã bị Tô Thành nhấc bổng lên đi về phía chiếc giường đang treo lơ lửng kia rồi:

"Là em gọi điện hỏi địa chỉ nhà anh, anh còn đang nghĩ không biết em muốn có làm gì, không nghĩ tới em lại tự mình tìm tới, thật bất ngờ đó"

Đồ Du Du bị Tô Thành đè lên người, gương mặt hoàn mỹ kia mang theo nụ cười lưu manh đang tiến gần sát với gương mặt cậu, Đồ Du Du chỉ cảm thấy một trận nóng ran trước mặt, cậu không cần nghĩ nhiều cũng biết mặt mình hiện tại đỏ đến mức nào:

"Cậu... ưm..."

Đồ Du Du định mở miệng nói không phải thì Tô Thành đã cúi đầu xuống hôn vào môi cậu rồi, đầu lưỡi của hắn ở trong khoang miệng cậu lại bắt đầu chơi đùa linh hoạt, khi thì quấn lấy đầu lưỡi cậu, khi thì khẽ mút mát. Đồ Du Du mở lớn hai mắt, cả người cứng ngắc không biết nên làm cái gì tiếp theo cả, hai lần đều bị cùng một đối tượng cưỡng hôn vẫn chưa thể nào có một chút kinh nghiệm gì cả.

Trong đầu Đồ Du Du lúc này giống như là có pháo hoa nổ đùng đoàng vậy, không thể nào suy nghĩ được cái gì, có phải cậu bị mắc chứng mộng du hay không cho nên nửa đêm mới chạy tới nhà của Tô Thành mà không hề nhớ gì cả. Bởi vì cậu mấy đêm đều mơ thấy Tô Thành cùng mình làm chuyện đó, cho nên lần này khủng bố hơn là chạy tới tận cửa nhà hắn, như vậy đêm hôm qua, đêm hôm qua rốt cuộc có xảy ra chuyện gì quá phận không.

Tô Thành sớm đã buông Đồ Du Du ra rồi nhưng mà ai đó bởi vì hoảng quá nên cứ nằm ngây ngốc như vậy một lúc, hắn ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng kia cũng phải buồn cười, không nghĩ đường đường là một thầy giáo đứng lớp dạy bao nhiêu học sinh như thế mà ngay cả một lời nói vô lý của hắn cũng sẽ tin là thật mà bị dọa đến ngốc như vậy:

"Làm sao thế?"

Đồ Du Du giật mình đẩy Tô Thành ra rồi ngồi dậy, gương mặt đỏ ửng lúng túng:

"A... tôi... tôi đêm hôm qua... có làm ra chuyện gì không?"

Tô Thành xấu xa tiếp tục lừa gạt Đồ Du Du, hắn đưa tay nắm lấy một tay của cậu đưa lên miệng mình hôn một cái:

"Cũng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả, may mắn cho em anh là một chính nhân quân tử, nếu như gặp phải tiểu nhân thì bộ dạng một mực muốn cởi quần áo của em đã bị người ta xơi tái rồi"

Đồ Du Du nghe vậy liền càng hoảng hốt, cậu lúng túng rút tay lại:

"Tôi... tôi không phải như vậy đâu... chuyện hôm qua... cậu cứ coi như đừng nhớ gì hết cả"

Tô Thành bật cười ha ha, thế nhưng lại có người ngốc như thế tin lời của hắn:

"Sự việc ngày hôm qua đều đã in sâu trong đầu anh rồi, không có cách nào mà xóa đi được"

Đồ Du Du không dám nhìn Tô Thành, cậu hiện tại chỉ muốn trở về nhà của mình thôi, nhưng mà vừa mới rồi cậu chạy xuống dưới phát hiện ra dưới đó có người, nếu bây giờ cứ thế xông ra nhất định là không được:

"Tôi muốn về nhà"

Tô Thành bất ngờ ôm lấy Đồ Du Du vào trong lòng kéo cậu nằm xuống giường bên cạnh hắn:

"Bây giờ vẫn còn sớm, mới có 7 giờ mà thôi, cả tuần nay đều diễn ra thế vận hội em chẳng phải là không cần đến lớp hay sao"

Đồ Du Du bị Tô Thành ôm chặt như vậy liền giãy giụa muốn thoát ra, nhưng cậu càng giãy giụa  bao nhiêu thì hắn lại càng ôm chặt cậu bấy nhiêu, đến cuối cùng chỉ có thể nằm thẳng cứng ngắc như vậy:

"Cậu trước buông tôi ra đã, tôi không quen như vậy"

Tô Thành chỉ hơi nới lỏng ra một chút, nhưng Đồ Du Du tuyệt không có khả năng thoát ra khỏi vòng tay hắn. Ai cũng biết thời điểm buổi sáng chính là khoảng thời gian dễ khơi lên dục vọng nhất, lấy một người bình thường như Đồ Du Du không có dấu hiệu bị yếu sinh lý gì thì chuyện phía dưới đột nhiên dục dịch là chuyện hết sức bình thường. Tô Thành lúc đầu còn không nhận ra được điểm khác thường của Đồ Du Du, hắn hiện tại còn đang bận ở trên gương mặt cậu đặt xuống những nụ hôn vụn vặt, cảm giác muốn hôn liền hôn này làm cho hắn vô cùng hài lòng.

"Chúng ta quen nhau đi" Tô Thành nhẹ giọng nói

Đồ Du Du toàn thân trên dưới đều tê cứng, gương mặt ửng hồng xấu hổ, cậu hiện tại ở trong tình thế cá mắc cạn còn có thể nói từ chối được hay sao, hơn nữa cậu trước nay cũng không biết cách để từ chối người khác. Tô Thành không thấy Đồ Du Du cử động liền hơi ngẩng đầu nhìn cậu hỏi:

"Sao thế?"

Đô Du Du vẫn bối rối nhìn Tô Thành, cậu tuyệt đối không thể để cho hắn phát hiện ra sự mất mặt ở phía dưới thân mình, thế cho nên lúc này liền mở miệng nói nhưng mà miệng vừa nói ra lời kia liền bị chính giọng điệu của mình tố cáo, trầm đục khàn khàn rõ ràng là đang trong tình cảnh khó nhịn:

"Cậu trước buông tôi ra đã"

Tô Thành cũng là đàn ông, ngữ điệu trong lời nói kia hắn đương nhiên là đoán ra được, cúi người nhìn xuống phía dưới thân Đồ Du Du liền thấy được ở nơi đũng quần kia đang nhô lên một chút, thì ra cừu nâu ngốc nhà hắn đang khó ở. Nhưng mà tình huống này chẳng phải là ông trời đang giúp hắn rồi hay sao, hắn trực tiếp đặt tay lên đũng quần cậu khẽ vuốt ve:

"Coi như đây là câu trả lời của em đi"

Đồ Du Du giật mình khẽ a một tiếng, nơi đó kể từ lúc trưởng thành thì không có bất cứ một ai chạm vào đầu, bây giờ bị một cánh tay xa lạ chạm tới giống như cả người bị một luồng điện truyền vào đến tê rân vậy. Đồ Du Du đình chỉ động tác, hai mắt mở lớn, hai chân thì khỏi phải nói cứng ngắc đến chừng nào, cậu hiện tại không biết nên làm cái gì, chỉ sợ vừa cử động một cái liền sẽ làm ra hành động ngu ngốc.

Đồ Du Du bị dọa đến mức ngẩn người như thế làm cho Tô Thành càng thật yêu thích dáng vẻ này của cậu, hắn thuận thục luồn tay vào trong quần của cậu, ở bên ngoài quần lót khẽ di chuyển cánh tay. Bắp đùi của Đồ Du Du cảm nhận được đầu ngón tay ấm nóng kia của Tô Thành, trong giây phút đó trong đầu cậu giống như có một sợi dây đứt làm đôi vậy, cậu vội vã đưa tay xuống muốn kéo tay Tô Thành ra:

"Cậu... muốn làm gì?"

Tô Thành nhân cô hội thừa thắng xông lên, cúi đầu hôn vào môi Đồ Du Du, nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu, bàn tay phía dưới lại ân cần chăm sóc, sự dịu dàng này thử hỏi làm sao Đồ Du Du có sức mà chống lại, huống chi cậu chẳng phải vẫn hàng đêm mơ thấy Tô Thành cùng mình phát sinh ra chuyện đó sao, bây giờ có khi cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, không biết chừng một lát nữa tỉnh dậy cùng lắm thì quần áo không mặc, không có chuyện gì lớn cả, cái này nhất định chỉ là một giấc mơ.

Cánh tay của Đồ Du Du đang cầm lấy cổ tay của Tô Thành dần dần thả lỏng, Tô Thành nhận ra được biến chuyển tích cực kia thì liền trực tiếp kéo quần Đồ Du Du xuống, bàn tay nắm lấy Tiểu Du Du bắt đầu thuần thục vuốt ve. Tô Thành chuyển hướng xuống hôn tới cằm của Đồ Du Du, hôn xuống cần cổ cậu, mọi động tác đều vô cùng chậm rãi, Đồ Du Du bị cuốn vào sự dịu dàng kia của hắn đến mức thần trí cũng phải mơ màng hưởng thụ. Cúc áo pijama mặc trên người cậu không biết từ lúc nào đã bị cởi ra ba hàng phía trên, bàn tay to lớn của Tô Thành chẳng biết từ khi nào mà vươn tới vân vê điểm nhỏ trước ngực cậu, Đồ Du Du bất giác bật ra tiếng thở gấp, khuôn ngực phập phồng biểu hiện cho việc cậu hiện tại đang tiến vào dục vọng.

Mọi sự thuận theo này của Đồ Du Du quả thật làm cho Tô Thành bất ngờ không thôi, vốn tưởng rằng cậu sẽ cực lực mà chạy trốn, không nghĩ tới lúc này lại ngoan ngoãn như vậy nằm trong lồng ngực hắn, vẫn là nói con người này lúc nào cũng vượt khỏi tầm dự đoán của hắn. Tô Thành cực kỳ ôn nhu, cực kỳ dịu dàng khiến cho Đồ Du Du vốn là một người ưa mềm mỏng như vậy bị lu mờ thần trí, hơn nữa động tác của Tô Thành thật sự rất tốt, thật sự mang đến cho cậu khoái cảm xa lạ.

Tô Thành còn đang nghĩ có nên một lần nuốt luôn con cừu nâu ngốc này vào trong bụng, nhưng lúc này liền cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng khẽ cứng lại một chút, kế đó Tiểu Du Du ở trong bàn tay hắn liền bắt ra từng đợt ngắt quãng. Đồ Du Du khôi phục tinh thần nhìn xuống phía dưới, mắt thấy bàn tay xa lạ của ai kia vẫn đang nắm lấy nơi đó của mình, còn nhìn thấy chính bản thân mình đang xuất ra những thứ kìm nén bấy lâu liền hoảng hốt a lên một tiếng.

Tô Thành buồn cười nhìn vật nhỏ đang đỏ mặt ngượng ngùng, hai tay thế nhưng còn đưa lên che mặt bản thân lại, cậu run rẩy nói:

"Cậu trước tách ra khỏi tôi được hay không?"

Tô Thành quả nhiên thu tay ở phía dưới lại, nhưng đầu ngón tay trên ngực cậu vẫn xấu xa đặt ở đó trêu đùa điểm nhỏ sớm đã sưng đỏ kia của cậu:

"Còn phải ngại ngùng nữa hay sao"

Đồ Du Du không muốn nhìn thấy gương mặt Tô Thành lúc này, cũng không muốn để cho hắn nhìn thấy cậu, nói chung hiện tại cậu chỉ muốn ở một mình một chỗ, cậu vừa gây ra một chuyện lớn rồi, vốn là đang nghĩ cách làm sao để từ chối Tô Thành toàn vẹn, bây giờ lại làm ra loại chuyện này thì làm sao có thể từ chối toàn vẹn đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui