Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Khi Hoắc Khải rời đi, Đồ Du Du liền đi đi lại lại trong phòng nghĩ cách, nếu như lần này không tìm cách trốn đi thì khẳng định sẽ chẳng có lần nào nữa, hiện tại phía dưới đang nhốn nháo nhất định sẽ không có thời gian mà để ý đến cậu. Đồ Du Du mở cửa sổ nhìn xuống dưới, ở đây là tầng hai tuy cũng không cao lắm nhưng cũng không phải là thấp, cậu trước nay vẫn không giỏi leo trèo, loay hoay một hồi mới dám hạ quyết tâm từ chỗ này leo xuống dưới, leo được nửa đường liền không cẩn thận bị trượt tay ngã xuống, cảm giác được chân phải truyền tới một hồi đau nhức đến gai óc cũng cắn răng không dám hé miệng kêu lên. Đồ Du Du cố gắng đứng dậy, đi vòng xuống phía sau tránh đi chỗ đám người kia, một lòng hốt hoảng muốn rời khỏi đây cho nên căn bản không thể nhận ra được người tới chính là Tô Thành.

Đây là biệt thự ngoại ô ở trên núi, xung quanh không hề có một căn nhà nào, Đồ Du Du vừa lo lắng sẽ có người phát hiện ra cậu bỏ trốn, vừa hoảng hốt tìm đường thoát ra. Một chân đau nhức cố gắng di chuyển trên đường núi dốc, mất khoảng hai mươi phút Đồ Du Du mới đi xuống được chỗ đường quốc lộ. Đường quốc lộ hiện tại có xe qua lại nhưng bản thân cậu lại không thể bắt được một chiếc xe nào, có lẽ nhìn bộ dạng hiện tại của cậu có điểm nhếch nhác cho nên không có một chiếc xe nào chịu dừng lại. Đồ Du Du đang lo lắng không biết nên phải làm như thế nào, thì cậu liền nhìn thấy phía trước có một chiếc xe đang giảm tốc độ đi về phía cậu, Đồ Du Du không rõ đối phương có phải là đang định dừng xe ở chỗ cậu hay không nhưng cậu cũng nhanh chóng đứng chặn ở trước đầu xe mong muốn nó dừng lại, chỉ cần người này đưa cậu về tới chỗ biệt thự của Tô Thành cậu khẳng định sẽ vô cùng cảm kích đối phương.

Đồ Du Du vẫn còn bóng đen tâm lý vì vụ tai nạn giao thông năm đó, lúc đứng ở trước đầu xe chăn lại trái tim cũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, may mắn chiếc xe kia đã dần giảm tốc độ cho nên cậu hoàn hảo mới không có chuyện gì xảy ra cả. Đồ Du Du nhanh chóng chạy sang bên cạnh gấp gáp gõ vào cửa kính xe, cửa kính xe dần dần hạ xuống. Đồ Du Du nhìn thấy người ở ghế lái phía trước là một người đàn ông vẫn còn trẻ vội gấp gáp nói:

"Xin lỗi, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được hay không?"

Vu Phóng đang trên đường đến sân bay chuẩn bị quay trở về Bắc Kinh, hắn còn đang cảm thấy không vui vì chuyến đi lần này coi như lãng phí, thì ở phía xa người mà hắn muốn tìm không biết từ chỗ nào lại tự chạy tới tìm đến hắn.

Đồ Du Du lúc mới đầu không nhận ra được phía sau xe còn có người ngồi, lúc người đàn ông trẻ tuổi kia gật đầu đồng ý cho cậu đi nhờ rồi cậu liền vòng xuống phía sau mở cửa xe, phát hiện ra phía sau thế nhưng còn có người, hơn nữa gương mặt cũng rất quen thuộc, hắn nhìn cậu một hồi nhưng không hề mở miệng nói chuyện, còn cậu cũng không biết nên phải phản ứng ra sao cứ đứng ngây ngốc ở bên ngoài xe chưa định bước vào trong.

Chẳng biết được thời gian đã trôi qua vô nghĩa như vậy trong bao lâu, Vu Phóng lúc này là người đầu tiên lên tiếng nói trước, hắn ngoài mặt vẫn mỉm cười nhưng trong lòng quả thật đã muốn kích động kéo cậu vào trong xe rồi:

"Thầy muốn đi đâu thế?"

Đồ Du Du trong lòng có do dự, cảm giác giống như phía trước mặt có một bước tường đang muốn chặn cậu lại không muốn để cậu bước lên chiếc xe này vậy. Tùy rằng Vu Phóng không có hàng động gì kỳ quái, nhưng nhìn hắn cậu lại cảm thấy có điểm rất kỳ quái, hơn nữa trong lòng còn vô cùng bất an không biết có nên tiến vào hay là không:

"Cậu có thể đưa tôi đến Tử Viên được hay không, nếu không có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu được chứ?"

Đồ Du Du đột nhiên nghĩ tới Tô Thành, hắn hẳn là rất lo lắng cho cậu, cậu hiện tại muốn gọi điện tới báo cho hắn rằng cậu vẫn ổn, còn có thể nói hắn đi đến để đón cậu. Vu Phóng khẽ mỉm cười đáp lời:

"Thầy lên xe đi, em đưa thầy về Tử Viên"

Đồ Du Du cảm thấy bất an không thôi, nhưng mà cậu cũng không còn sự lựa chọn nào khác cả, cuối cùng liền nói một tiếng cảm ơn rồi bước lên xe. Vu Phóng nhận ra được chân phải của Đồ Du Du có điểm gì đó không đúng liền nhíu mày hỏi:

"Chân của thầy làm sao thế?"

Đồ Du Du lắc đầu:

"Tôi không sao, chỉ bị trật chân mà thôi"

Vu Phóng lạnh giọng:

"Tiểu Phi, đến bệnh viện trước đi"

Lái xe Đinh Tiểu Phi có điểm khó hiểu:

"Giám đốc Vu, chuyến bay..."

Lái xe Đinh Tiểu Phi còn chưa kịp nói hết câu thì Vu Phóng đã trầm giọng cắt đứt lời nói của anh ta:

"Tôi nói lái xe đến bệnh viện gần nhất"

Đồ Du Du cũng hơi giật mình một chút trước ngữ điệu trong lời nói kia của Vu Phóng:

"Cậu có việc gấp gì sao? Nếu không có thể cho tôi mượn điện thoại để tôi gọi Tô Thành đến đón là được rồi"

Trong cuộc đời của mỗi con người sẽ tồn tại song song hai loại người mà khiến cho họ nhớ mãi không thể nào quên được, loại thứ nhất chính là người mà bản thân yêu nhất trên đời, loại còn lại chính là kẻ khiến cho mình căm ghét nhất, mà Tô Thành chính là loại thứ hai trong cuộc đời của Vu Phóng. Thế cho nên khi nghe thấy Đồ Du Du nhắc đến tên Tô Thành thì hắn liền cảm thấy vô cùng tức giận giống như trong lòng đang có ngọn lửa bốc lên cao vậy:

"Không được!"

Đồ Du Du hả một tiếng, Vu Phóng vừa nhìn thấy Đồ Du Du nhìn mình liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt khẽ mỉm cười nói thế này:

"Bởi vì điện thoại của em hết pin rồi cho nên không thể cho thầy mượn được, em không có việc gì quan trọng cả, trước đưa thầy tới bệnh viện kiểm tra một chút"

Thật ra Đồ Du Du luôn cảm thấy con người Vu Phóng không thành thật cho lắm, cũng vẫn luôn cảm thấy ở bên cạnh hắn giống như là không được tự nhiên:

"Cảm ơn cậu, nhưng mà cậu cứ đưa tôi đến Tử Viên là được rồi"

Vu Phóng chỉ trong chớp mắt liền ngừng lại nụ cười kia, hắn xoay đầu về phía trước nhìn tới chỗ lái xe Đinh Tiểu Phi lạnh giọng:

"Đến bệnh viện gần nhất"

Không khí trong xe rời vào sự tĩnh lặng căng thẳng đến bức bối, Đồ Du Du quả thật còn có suy nghĩ muốn xuống xe ngay lúc này, cậu luôn có dự cảm gì đó không lành. Bồn chồn một hồi cuối cùng cũng tới được bệnh viện, thầm nghĩ sẽ nhân cơ hội trong bệnh viện này mà âm thầm rời đi, nhưng đến khi vào trong phòng bệnh khám thử vết thương rồi Vu Phóng vẫn theo cậu ở bên không có ý định tách ra.

Bác sĩ nhìn trước ngó sau chân Đồ Du Du một hồi liền nhận định rằng chân phải của cậu bị bong gân, sau đó còn cẩn thận nói sẽ tiêm thuốc giảm đau cho cậu. Đồ Du Du vốn định từ chối nói không cần nhưng Vu Phóng ở bên cạnh một mực nói cần, đến cuối cùng cậu vẫn là đành để cho bác sĩ tiêm thuốc giảm đau.

Tiêm thuốc xong rồi Đồ Du Du liền ngẩng đầu nhìn Vu Phóng, cậu hiện tại rất nóng lòng muốn gặp Tô Thành:

"Như vậy chúng ta có thể trở về được chưa?"

Vu Phóng khẽ mỉm cười gật đầu ở bên cạnh giúp đỡ Đồ Du Du rời đi:

"Có thể, em đưa thầy về nhà".

...

Tỉnh lại một lần nữa Đồ Du Du liền phát hiện ra bản thân dường như lại ở trong một căn phòng xa lạ khác, nhìn bày trí xung quanh căn phòng này có thể thấy đây dường như là phòng cao cấp trong một khách sạn nào đó. Đồ Du Du vẫn còn ngây ngốc chưa thể định hình ra được chuyện gì đang xảy ra với mình, cậu đáng lẽ ra nên phải trở về Tử Viên rồi tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa cậu còn không biết được mình như thế nào lại ở đây.

Cánh cửa phòng mở ra, Vu Phóng ở trên tay cầm theo một túi nhỏ gì đó bước vào, vừa thấy Đồ Du Du đã tỉnh dậy liền lên tiếng hỏi:

"Thầy đã tỉnh rồi sao?"

Đồ Du Du hơi choáng váng một chút:

"Vu Phóng, tôi sao lại ở chỗ này?"

Vu Phóng chậm rãi bỏ đồ trong túi nhỏ mà hắn vừa cầm về đặt ở trên bàn, từng món, từng món một, sơ qua đều là đồ y tế:

"Đương nhiên là em đưa thầy tới"

Đồ Du Du nhíu mày, bản thân vẫn còn chưa ý thức được mình đang ở trong tình thế như thế nào:

"Cậu đưa tôi tới đây để làm gì?"

Vu Phóng xoay dừng lại động tác xoay người lại phía sau nhìn Đồ Du Du:

"Chăm sóc thầy, thầy ở cùng với hắn ta liền thành ra như thế này, chi bằng thầy ở với em đi, em sẽ chăm sóc thầy thật tốt, nhất định sẽ không để thầy bị tổn thương gì"

Đồ Du Du giật mình, cậu nhớ rõ Vu Phóng đã kết hôn rồi, những lời này hắn sao lại có thể nói ra được với cậu:

"Vu Phóng cậu nói gì thế, ý cậu là sao?"

Vu Phóng khẽ thở dài:

"Ý của em thầy cũng biết rồi còn hỏi, chính là em muốn thầy ở bên cạnh em"

Đồ Du Du bất ngờ:

"Vu Phóng, cậu đã kết hôn rồi tại sao có thể nói ra những lời này chứ?"

Vu Phóng tiến về phía Đồ Du Du, hắn ngồi xuống giường ngay bên cạnh cậu, vươn tay đưa đến chạm vào một bên gương mặt nhỏ nhắn kia:

"Không sao cả, chỉ cần thầy đồng ý ở bên em thì em nhất định sẽ có thể cho thầy một địa vị còn hơn cả người phụ nữ kia"

Đồ Du Du đẩy tay Vu Phóng ra:

"Cậu điên rồi, tôi không thích cậu, cũng không quan tâm gì đến địa vị mà cậu nói"

Vu Phóng từ nhỏ vẫn luôn thích so đo với Tô Thành, trong đầu hắn vẫn luôn có một câu hỏi mà không thể tìm ra được đáp án, cũng không có ai nói đáp án cho hắn biết, cho đến khi Đồ Du Du trả lời cho hắn được câu hỏi này. Câu hỏi mà Vu Phóng vẫn luôn không tìm ra được lời giải đáp chính là, Tô Thảnh rốt cuộc hơn hắn ở cái gì mà mọi người luôn chọn đứng về phía Tô Thành.

"Thầy thích Tô Thành vì cái gì chứ?"

Đồ Du Du nhanh chóng muốn đứng dậy rời khỏi đây, cậu mới chỉ vừa trốn được khỏi chỗ Hoắc Khải, hiện tại lại không muốn bỏ phí thời gian ở lại chỗ này nữa:

"Tôi không muốn cùng cậu nói đến vấn đề này"

Vu Phóng vừa thấy Đồ Du Du có ý định rời đi liền nhanh tay kéo lấy cổ tay cậu giữ lại:

"Thầy rốt cuộc thích Tô Thành ở điểm nào, hắn có cái gì mà em không có? Hắn bây giờ chỉ là một tên lưu manh mà thôi, thầy theo hắn sẽ không có tương lai đâu"

Đã là tương lai thì đến chính bản thân mỗi người cũng đều sẽ không đoán ra được, huống gì chỉ là một người ngoài. Đồ Du Du cũng không biết tương lai sau này sẽ tốt đẹp hay xấu đi, nhưng cậu biết rõ được một điều rằng mỗi ngày cùng Tô Thành trải qua chính là những chuỗi ngày cậu cảm thấy hạnh phúc nhất, tương lai như vậy cậu cũng không tham lam cầu gì thêm cả:

"Vu Phóng, cậu và Tô Thành là hai con người hoàn toàn khác nhau cho nên căn bản sẽ không thể mang ra so sánh được. Đối với tôi tất cả mọi người đều không thể so được với Tô Thành, cho nên tôi mong cậu sau này cũng hãy từ bỏ ý định đi, cậu đã kết hôn rồi cũng nên có trách nhiệm với vợ của mình, tôi không hy vọng vì tôi mà khiến cho hai người các cậu không tốt"

Không rõ Vu Phóng là thật sự yêu thích Đồ Du Du hay là chỉ do sự ganh đua trong lòng để so bì với Tô Thành, mà hắn thật sự rất muốn có được Đồ Du Du, dù cho có dùng biện pháp gì đi chăng nữa. Nếu như nói đây là tình yêu thì đây khẳng định là một tình yêu tiêu cực, còn nói nếu như đây là vì sự ganh đua thì đây nhất định là một sự ganh đua quá mức mù quáng. Tô Thành sớm đã trưởng thành kể từ sau khi cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với Tô gia và Bạch gia, nhưng Vu Phóng hiện tại vẫn chỉ là một đứa trẻ quanh cuồng trong cái vòng xoay muốn ganh đua phân cao thấp với Tô Thành.

Vu Phóng mở lớn hai mắt, hắn nắm chặt lấy cổ tay của Đồ Du Du tức giận nói:

"Thầy ngoan ngoãn ở lại chỗ này đi, đợi qua một hai ngày nữa em giúp thầy làm thủ tục sau đó em sẽ đưa thầy trở về Bắc Kinh"

Đồ Du Du giật mình đứng dậy:

"Cậu nói gì? Tôi muốn gặp Tô Thành"

Vu Phóng nắm chặt lấy cằm của Đồ Du Du lạnh giọng bỏ lại một câu:

"Thầy yên tâm, em sẽ đối xử tốt với thầy, tốt hơn hắn gấp trăm lần".

...

Bởi vì Đồ Du Du không mang theo giấy tờ, hơn nữa bắt ép một người bình thường lên máy bay cũng là chuyện không thể nào, thế cho nên chuyến bay của Vu Phóng mới bị hoãn lại, hắn đang đợi một chiếc phi cơ trở về để thuê riêng chiếc đó quay về Bắc Kinh. Ngày đầu tiên Vu Phóng liền mang tới phòng khách sạn một người thợ làm tóc, hắn nói tóc của Đồ Du Du quá dài rồi cho nên muốn tỉa bớt cho cậu, sau đó liền tiện thể đổi luôn màu tóc khác. Đồ Du Du rất thích mái tóc đen của mình, hơn nữa Tô Thành cũng thích nhất chính là mái tóc này của cậu, bình thường mỗi khi tỉnh dậy hắn liền có thói quen luồn tay vào trong mái tóc đó rồi mỉm cười nói cảm giác rất tốt.

"Nếu như cậu ấy không muốn thay đổi màu tóc vậy thì tôi chỉ tỉa ngắn thôi có được không?"

Người thợ cắt tóc là một người coi như cũng rất có tâm huyết, vừa nhìn thấy Đồ Du Du ý không muốn nhuộm tóc liền dừng lại, chỉ có điều Vu Phóng ở bên cạnh lại lạnh giọng nói thế này:

"Nhuộm đi, thay đổi thành màu này cho tôi"

Nhìn tới màu tóc trong bảng màu kia Đồ Du Du liền giật mình hoảng hốt, bởi vì màu tóc kia quả thật rất kỳ quái. Người thợ cắt tóc ở một bên tư vẫn chậm rãi:

"Tóc cậu ấy nhất định là chưa từng chạm qua hóa chất, nhuộm màu tóc này yêu cầu công đoạn tẩy tóc, thuốc bôi vào sẽ là hai lần cho nên khẳng định sẽ làm cho mái tóc phần nào hư tổn, bởi vì chất tóc rất tốt cho nên nếu như chọn màu tóc này sẽ rất đáng tiếc, hay là các cậu thử chọn màu này có được hay không?"

Đồ Du Du nhìn màu tóc mà người thợ kia chỉ, là một màu nâu rất trầm, nếu như phải nhuộm như vậy liền chọn màu này còn đỡ hơn:

"Tôi chỉ cắt tóc thôi"

Vu Phóng nhìn chằm chằm Đồ Du Du sau đó liền nhìn tới người thợ cắt tóc:

"Chọn màu tôi nói đi, anh làm nhanh lên một chút chúng tôi còn có việc phải làm"

Đồ Du Du định đứng dậy nhưng liền bất ngờ bị Vu Phóng giữ chặt hai cổ tay cố định vào thành ghế, thứ gì ở trong tay Tô Thành càng tốt thì hắn lại càng có ham muốn thay đổi, hủy hoại chúng, cũng giống như là Đồ Du Du vậy, hắn nghĩ hiện tại Đồ Du Du đã là của mình như vậy liền có thể thay đổi cậu theo sở thích của hắn. Có một điều mà Vu Phóng trong lòng Đồ Du Du vĩnh viễn không thể nào bằng được Tô Thành được chính là, Tô Thành rất coi trọng cậu, làm mọi thứ để cho cậu hạnh phúc, nhưng Vu Phóng lại muốn thỏa mãn sự hiếu thắng trong lòng hắn mà đưa ra mọi quyết định không hề để tâm đến cậu.

Tóc màu bạch kim nhuộm xong liền sẽ biến gương mặt của người ta trở nên vô cùng khác biệt, vô cùng lạ mắt, Đồ Du Du nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương cảm thấy màu tóc này thật sự rất không hợp với cậu, nếu như Tô Thành nhìn thấy được có hay không sẽ không hài lòng. Vu Phóng đứng ở bên cạnh khoanh tay nhìn Đồ Du Du một lượt sau đó liền nhếch môi nói:

"Rất hợp với thầy, thầy sau này hãy nên tin tưởng vào quyết định của em"

Đồ Du Du không nói gì cả, ánh mắt rũ xuống không muốn nhìn thấy bản thân mình trong gương hiện tại, cậu bây giờ rất nhớ Tô Thành, nếu như hắn không mau tìm thấy cậu như vậy cậu có hay không bị đưa trở về Bắc Kinh.

...

Ngày thứ hai Vu Phóng liền đưa tới một cậu thanh niên cả người xăm trổ nhìn vô cùng khác người, Đồ Du Du đang ngồi trên giường liền đứng bật dậy lùi lại phía sau cảnh giác. Vu Phóng nói muốn giúp cậu xỏ một lỗ khuyên tai, Đồ Du Du kiên quyết không chịu đến cuối cùng vẫn bị hắn giữ lại, mốt phát xuyên qua da thịt tuy rằng chỉ có chút tê rân, hai phát cũng không phải là quá đau đớn ngoài sức chịu đựng của cậu, chỉ có điều bản thân trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, người cũng là của cậu tại vì sao lại ép buộc cậu làm những việc này.

Sau đó Vu Phóng lại nhân tiện giống như lần cắt tóc kia, xỏ khuyên tai xong rồi liền nói muốn xăm lên cánh tay cậu một ấn ký nào đó, nói hay là xăm tên của hắn lên cánh tay, khi máy xăm hình phát ra tiếng kêu rè rè Đồ Du Du liền hoảng sợ vùng vẫy, lần này cậu nhất định sẽ không khuất phục nữa. Bởi vì xăm hình cần tốn một khoảng thời gian, cũng không thể nào làm qua loa cho xong được, mà Đồ Du Du lại cứ giãy giụa như thế cản trở công việc của thợ xăm hình rất nhiều. Máy xăm hình vừa đặt xuống dưới cánh tay cậu liền để lại một vết rách dài khoảng vài xen ti mét, vết thương xem như cũng khá nghiêm trọng mới có thể khiến cho Vu Phóng chịu ngừng lại việc này.

Người thợ xăm hình nọ trở về, Vu Phóng liền ngồi ở một bên giúp Đồ Du Du xử lý vết thương, Đồ Du Du nghĩ Vu Phóng hình như có vấn đề về thần kinh rồi, cậu có điểm sợ hãi hắn:

"Cậu rốt cuộc còn muốn giữ tôi ở chỗ này bao lâu nữa?"

Vu Phóng ngẩng đầu chậm rãi nói:

"Thầy đừng lo, phi cơ ngày mai đã có rồi, sáng sớm em sẽ đưa thầy rời khỏi chỗ này trở về Bắc Kinh".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui