Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Tô Thành nhắm mắt khàn giọng nói:

"Được rồi, như vậy chúng ta đi ngủ thôi"

Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp có hai người đàn ông nghiêng người ôm lấy nhau, cứ tưởng rằng hai người sẽ cứ như vậy mà đi ngủ nhưng Đồ Du Du đột nhiên chuyển mình ngồi lên người của Tô Thành, Tô Thành cũng có điểm bất ngờ mở mắt nhìn đối phương, tuy rằng trong bóng tối không thể nào nhìn ra được gương mặt của cậu lúc này nhưng vẫn có thể xác nhận được cậu hiện tại đang ngồi ở trên người hắn.

Tô Thành thì đã mặc quần áo vào người rồi nhưng Đồ Du Du thì vẫn còn chưa chịu mặc, hắn biết được việc này vật nam tính tượng trưng phía dưới liền tự động cứng lên, không cần phải khiêu khích nhiều đã muốn phá quần xông ra ngoài rồi. Tô Thành khàn giọng hỏi:

"Em sao thế?"

Đồ Du Du trong lòng khó chịu cứ suy nghĩ linh tinh, luôn nghĩ rằng thời gian Tô Thành ở trong tù cùng với người đàn ông vừa bước vào kia có mờ ám, nếu không tại vì sao cậu ta lại tự động mò vào trong phòng của hắn được, còn không bật điện đã ngồi ở trên giường đợi hắn. Đồ Du Du biết Tô Thành là một người đàn ông xuất sắc, người nào nhìn thấy hắn cũng sẽ tự động mà si mê hắn, cho dù ít hay nhiều cũng sẽ có suy nghĩ muốn thân cận hắn, cậu vì điều này mà vô cùng cảm thấy không thoải mái chính vì thế lúc này mới ngồi ở trên người hắn mà hỏi thế này:

"Tô Thành, anh có yêu em hay không?"

Tô Thành bàn tay đã bắt đầu không yên phận ở dưới mông Đồ Du Du bóp lấy:

"Đương nhiên là có, anh yêu em!"

Đồ Du Du hừ hừ, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Tô Thành, bàn tay luồn vào trong áo của hắn cởi ra từng nút áo một. Tô Thành đương nhiên sức lực dồi dào, lại được hiếm khi cừu nâu ngốc nhà hắn chú động như thế này cho nên hắn cũng không cần phải khách sáo làm gì:

"Em muốn nghe thêm một lần nữa"

Tô Thành cười nhẹ:

"Bé ngoan, anh yêu em"

Đồ Du Du thì thầm vào tai Tô Thành, giọng nói mềm nhũn cố tình khiêu khích hắn:

"Thêm một lần nữa"

Tô Thành hai tay đặt ở sau mông Đồ Du Du nắn bóp cặp mông mềm mại căng vểnh kia:

"Anh yêu em"

Đồ Du Du ở bên tại Tô Thành tỏa nhiệt nóng:

"Lại một lần nữa đi"

Tô Thành lại thêm một lần nữa, đối với câu nói này cậu muốn hắn nói bao nhiêu lần cũng đều được:

"Anh yêu em"

Đồ Du Du hôn nhẹ vào môi của Tô Thành:

"Em cũng vậy"

Nói rồi Đồ Du Du liền đưa tay xuống giúp Tô Thành cởi quần, Tô Thành quả thật có chút không ngờ tới, không nghĩ tới ngoài lúc say rượu ra thì khi cậu ghen cũng sẽ mạnh dạn như thế này, xem ra sau này hắn phải cho cừu nâu ngốc này ghen thêm vài lần nữa, có như vậy hắn mới có thịt để ăn. Đồ Du Du động tác có chút vụng về, loay hoay mãi vẫn không thể có cách nào mang Tiểu Thành Thành đưa vào phía bên trong mình được. Tô Thành đối với sự ngây thơ này của Đồ Du Du vô cùng hưởng thụ, hắn vỗ nhẹ vào mông cậu một cái rồi bóp mạnh:

"Em đúng là tiểu hư hỏng, châm lửa như vậy cũng đủ rồi"

Nói rồi Tô Thành liền chuẩn xác đưa vật nam tính thô to của mình tiến vào trong cơ thể của Đồ Du Du, Đồ Du Du khẽ kêu một tiếng sau đó hai tai chống ở trên ngực Tô Thành cũng không có ý định động. Tô Thành thấy Đồ Du Du không định động hắn liền cũng không động, Đồ Du Du ngồi im ở trên người Tô Thành một lúc rồi cũng khẽ nhấc mông chậm rãi, Tô Thành nhếch môi cười thúc giục:

"Bé ngoan, đã chủ động rồi liền phải chủ động đến cùng chứ, em còn xấu hổ cái gì"

Đồ Du Du cắn cắn cánh môi mỏng, trong bóng tối gương mặt đã sớm ửng hồng cả lên rồi, cậu xấu hổ không biết phải mở miệng nói cái gì cho nên liền lựa chọn im lặng, động tác cũng ngốc nghếch ngây ngô. Tô Thành chuyển mình ngay lập tức mang Đồ Du Du đè ở dưới thân mình xấu xa hỏi:

"Nếu như không được vậy để anh chủ động có được không?"

Đồ Du Du đỏ mặt im lặng, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn biểu hiện cho việc bản thân đồng ý, Tô Thành ở vị trí chủ động vẫn là tốt hơn, cậu như thế nào cũng không thể chủ động mà động thân được:

"Bé ngoan chỉ thích hưởng thụ, như vậy để anh phục vụ em"

Cuộc hoan ái qua đi, Đồ Du Du ở trong lồng ngực vững trãi của Tô Thành tuy rằng mệt mỏi nhưng lại khó chịu không tài nào ngủ được, cậu biết ở trong này điều kiện không được tốt nhưng mà nếu như không được tắm rửa thì cậu sẽ không thể nào ngủ yên được, Đồ Du Du gãi gãi lồng ngực của Tô Thành nỉ non:

"Tô Thành, em muốn tắm một chút có được không?"

Tô Thành vỗ vỗ lưng Đồ Du Du dỗ dành:

"Ngày mai rồi tắm"

Đồ Du Du im lặng một chút nhưng chỉ vài phút sau đó lại gãi gãi lồng ngực Tô Thành:

"Tô Thành, chỗ này có phòng tắm không?"

Tô Thành căn bản thì không có vấn đề gì, nhưng hắn biết thói quen của Đồ Du Du ưa sạch sẽ, làm xong chuyện không được tắm rửa sẽ không chịu yên. Tô Thành thở nhẹ một hơi rồi nói:

"Được rồi, anh đưa em đi nhà tắm"

Đồ Du Du nhanh chóng mặc quần áo vào rồi theo Tô Thành đi ra ngoài phòng giam, có một gian phòng tắm nhỏ chật hẹp, nhìn qua có điểm đơn sơ nhưng may mắn vẫn là có bình nóng lạnh. Đồ Du Du nhìn phòng chật như vậy chỉ có thể đứng được một người bên trong cho nên liền quay lại hỏi hắn thế này:

"Tô Thành anh có muốn tắm không?"

Tô Thành giả bộ mệt mỏi trêu chọc Đồ Du Du:

"Em tắm đi, anh đi vào ngủ trước"

Đồ Du Du vội nắm lấy cổ tay của Tô Thành:

"Anh đứng ở chỗ này đi, nếu như lát nữa có người thì biết làm thế nào, phòng cũng không có khóa"

Tô Thành nhìn dáng vẻ gấp gáp kia của Đồ Du Du liền buồn cười điểm nhẹ vào chóp mũi cậu:

"Được rồi, em mau vào trong đi, anh đứng ở ngoài này đợi em"

Đồ Du Du gật đầu nhanh chóng bước vào trong phòng đóng cửa lại, chẳng mấy chốc phía bên trong liền có tiếng nước chảy. Bởi vì trong phòng tắm rất nhỏ lại không thể nào treo được quần áo cho nên Đồ Du Du liền hé cửa gọi Tô Thành:

"Tô Thành, chỗ này treo quần áo sẽ ướt mất, anh cầm giúp em có được hay không?"

Tô Thành vươn tay tiếp nhận quần áo mà Đồ Du Du đưa cho, hắn nhìn phòng tắm vẫn còn trống bên cạnh liền cũng nhanh chóng mở cửa tiến vào trong tắm một chút. Bởi vì hệ thống làm nóng ở chỗ này không được tốt, nếu như Tô Thành ở bên này mở nước nóng một chút thì bên Đồ Du Du khẳng định sẽ bị lạnh, thế cho nên hắn liền điều chỉnh qua mức nước ấm, thời tiết này nếu như chỉ tắm nước ấm thôi khẳng định sẽ bị lạnh, nhưng mà Tô Thành căn bản không cảm thấy vấn đề gì, hắn sớm đã quen với điều kiện khắc nghiệt rồi. Tô Thành tắm rất nhanh, hắn tắm xong được năm phút rồi vẫn còn chưa thấy Đồ Du Du chịu đi ra ngoài nữa, hắn có điểm sốt ruột gọi cậu:

"Du Du, tắm như vậy thôi mau ra ngoài, em cứ đứng trong đó mãi sẽ bị cảm lạnh mất"

Đồ Du Du ở bên trong đáp ra:

"Em sắp xong rồi đây"

Lúc Đồ Du Du đi đến là mang giày, hiện tại tắm xong rồi chân bị ướt không thể nào xỏ vào giày được nữa, thế cho nên khi tắm xong liền kiễng kiễng chân đứng ra ngoài. Tô Thành nhìn thấy một đầu tóc ướt, chân lại không chịu đi dép của người ta thì nhíu mày không vừa lòng. Tô Thành nhanh chóng cúi người bế lấy Đồ Du Du ở trên tay trầm giọng nói:

"Muộn rồi em còn gội đầu, chỗ này không có máy sấy tóc biết tính sao đây hả?"

Đồ Du Du cười cười không nói, người đàn ông này nếu như so với mặt trời quả thật còn muốn ấm áp hơn. Tô Thành đặt Đồ Du Du ngồi trên giường sau đó liền mở đèn trong phòng lên, hắn nhíu mày nhìn Đồ Du Du chằm chằm một lúc rồi nhẹ giọng trách mắng:

"Phải đợi tóc khô rồi mới được đi ngủ, lần sau nếu như còn tự ý gội đầu ban đêm như vậy anh sẽ đánh vào mông của em"

Đồ Du Du buồn cười ngồi ở trên giường nhìn Tô Thành:

"Em cũng không phải trẻ con, anh còn mang chuyện đánh mông em ra để dọa sao"

Tô Thành cũng hết cách, ai nói Đồ Du Du lại chính là người quan trọng nhất của hắn, người mà hắn ngay cả chỉ một giây thôi cũng không thể không quan tâm cậu, huống chi đánh cậu một cái là chuyện sẽ không thể nào. Tô Thành bước tới ngồi xuống bên cạnh Đồ Du Du nhíu mày nhìn chằm chằm cậu rồi thở dài:

"Đợi tóc khô mới có thể đi ngủ, lần sau không được gội đầu vào ban đêm thế này nữa, hơn nữa chỗ này cũng không có máy sấy tóc cho em dùng đâu"

Đồ Du Du cười cười ngồi tựa lưng vào bức tường phía sau:

"Em còn không khó chịu thì anh gấp gáp cái gì chứ, em cũng là đàn ông mấy chuyện này có ảnh hưởng gì"

Tô Thành đáp một câu thế này:

"Tại sao trước đây anh không phát hiện ra em rất ngang bướng nhỉ?"

Đồ Du Du đưa tay nắm lấy tay của Tô Thành, từng đầu ngón tay nhỏ bé đan xen vào đầu ngón tay đã có vết chai của hắn:

"Như thế nào, anh hối hận rồi chứ gì... quá muộn rồi đó"

Đồ Du Du cười xấu xa ngẩng đầu nhìn Tô Thành, Tô Thành cúi đầu hôn vào đôi môi của người ta, con cừu nâu ngốc này thật sự là rất thu hút hắn, mấy năm nay trong thế giới của hắn dường như cũng chỉ tồn tại người này mà thôi.

Ở bên này Mặc Tử Chi vẫn theo thói quen ngồi ở bên này màn hình quan sát theo dõi nhất cử nhất động của Tô Thành, nhưng mà lần này trong phòng hắn lại xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, hơn nữa xem hành động cử chỉ kia bọn họ thật sự rất thân thiết. Mặc Tử Chi chợt hiểu ra rằng mấy ngày nay mình đã hiểu nhầm, không phải là hiểu nhầm nho nhỏ mà chính là hiểu nhầm cực kỳ lớn, chuyện này khiến cho cậu ta vừa tức vừa thẹn, trong lòng lại có điểm ghen tị với Đồ Du Du.

Mặc dù hình ảnh qua màn hình giám sát đều chiếu lại vô số cảnh thân thiết, Tô Thành quan tâm ân cần đến Đồ Du Du ra sao, Mặc Tử Chi càng nhìn càng nóng mắt bấy nhiêu nhưng mà cậu ta chẳng hiểu sao lại vẫn không thể rời mắt, mãi cho đến khi đèn điện trong phòng Tô Thành đã tắt, mọi thứ đều một mảnh tối tăm thì cậu ta mới không tiếp tục quan sát nữa.

Tô Thành ôm Đồ Du Du vào trong lòng, tuy rằng chiếc giường vốn dĩ đã nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành phải nằm nghiêng người mới có thể miễn cưỡng nằm được nhưng mà bọn họ đều không cảm thấy phiền. Đồ Du Du gối đầu lên cánh tay Tô Thành nhỏ giọng tâm tình:

"Tô Thành, sau này em làm công việc gì nhỉ, có nên lại xin vào ngôi trường nào đó dạy hay không?"

Tô Thành khàn giọng:

"Em ở nhà là được rồi"

Đồ Du Du nghĩ nghĩ, có lẽ cậu sẽ không tiếp tục làm thấy giáo nữa, mỗi quan hệ giữa cậu và Tô Thành sau này nếu như bị phát hiện nhất định sẽ bị nhà trường cho thôi việc, lúc đây thôi việc thì cũng được đi nhưng mà không biết chừng còn để lại tiếng xấu rằng làm hư học trò mất:

"Em cũng không thể ở nhà mãi được"

Tô Thành im lặng một lúc rồi lên tiếng:

"Cảm thấy nhàm chán vậy thì làm đầu bếp đi"

Đồ Du Du khó hiểu:

"Đầu bếp? Em cũng không có năng khiếu về nấu nướng mà, xin vào ai mà thèm nhận chứ, hơn nữa nếu như đi học cũng phải mất một khoảng thời gian"

Tô Thành cưng chiều hôn vào mái tóc của Đồ Du Du:

"Anh nhận, em sau này ở nhà nấu cơm cho anh ăn là được rồi, tiền lương mỗi tháng tùy ý em"

Đồ Du Du nghe vậy liền đánh nhẹ vào lồng ngực Tô Thành một cái:

"Em đang nghiêm túc"

Tô Thành trầm giọng đáp:

"Anh cũng đang nghiêm túc, anh không muốn để cho em ra ngoài đi làm, nếu như em đi làm rồi chẳng phải thời gian dành cho anh sẽ cũng ít đi hay sao"

Đồ Du Du buồn cười:

"Đâu có liên quan gì đến nhau chứ, em cũng không thể ở nhà mãi như vậy được"

Tô Thành nghiêm túc nói một câu:

"Du Du, anh quả thật không muốn em ra ngoài làm việc, anh không muốn em bị người khác ức hiếp, thật ra để em nấu ăn anh cũng sẽ sợ em bị dầu bắn làm phỏng tay mất"

Đồ Du Du nghĩ muốn ra ngoài làm việc, dù sao bản thân vẫn còn trẻ, có sức khỏe sao có thể cứ ở nhà mãi như thế được:

"Được rồi, không nói vẫn đề này nữa, chúng ta ngủ thôi"

Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, có một điều mà Tô Thành vẫn muốn hỏi Đồ Du Du nhưng lại vẫn chưa có cơ hội hỏi, hiện tại hắn liền quyết định hỏi vấn đề đó:

"Em không muốn hỏi anh chuyện của Hoắc Khải hay sao?"

Thật ra thì không phải Đồ Du Du không nghĩ đến chuyện này mà là do cậu cảm thấy hỏi hay không hỏi thì cậu vẫn cũng sẽ lựa chọn ở cùng một chỗ với Tô Thành. Dĩ nhiên thì Đồ Du Du không hy vọng Tô Thành là người đã giết chết Hoắc Khải, nhưng với tính chất công việc của hắn hiện tại thì việc đó cũng không phải là chuyện gì có khó tin. Đồ Du Du vòng tay ôm lấy eo Tô Thành nhỏ giọng khẽ nói:

"Em tin tưởng anh"

Tô Thành cúi đầu hôn nhẹ vào mái tóc của Đồ Du Du:

"Anh không giết hắn, nhưng lúc anh rời đi hắn ta cũng chỉ còn nửa cái mạng"

Đồ Du Du im lặng lâu thật lâu không nói, chỉ có tiếng nhịp thở đều đều khe khẽ của cậu. Tô Thành khàn giọng nói tiếp:

"Du Du, đợi anh giải quyết xong chuyện lần này anh sẽ rời khỏi hắc đạo"

Đồ Du Du vẫn không luôn hy vọng Tô Thành ở lại hắc đạo, dù sao rời khỏi nơi đó cũng là chuyện tốt, nhưng mà cậu biết hắc đạo không phải là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi, chỉ một câu nói không ở nữa cũng không phải là dễ dàng ra khỏi được. Đồ Du Du biết chuyện này cho nên cũng không có ý định ở bên cạnh cho Tô Thành áp lực, cậu không hề thúc giục hắn chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Buổi tối hôm ấy Mặc Tử Chi một đêm ôm tâm trạng khó chịu, nếu như là tự mình ôm hiểu lầm thôi thì còn có thể không suy nghĩ nhiều như thế này, nhưng mà tối nay cậu đã ở trước mặt Tô Thành thổ lộ, không những bị hắn lạnh lùng gạt bỏ mà còn chính mắt nhìn thấy hắn cùng người khác làm sự tình kia.

Mặc Tử Chi trong lòng sinh sự ghen tị hèn mọn, người đàn ông ở cùng với Tô Thành trong phòng kia càng nhìn cũng chẳng thấy có gì quá mức đặc biệt, hơn nữa mái tóc màu sáng kia càng làm cho người ta cảm thấy giống như một tên cặn bã lưu manh, ngẫm lại Mặc Tử Chi liền nghĩ có lẽ Tô Thành mấy ngày nay vì ở trong phòng giam tịch mịch cho nên mới điều tới một tên MB giải sầu, như vậy bản thân cậu cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.

Sáng ngày hôm sau Tiểu Ngũ không dám chậm trễ ngay lập tức đi tới sở cảnh sát thành phố mang theo đồ dùng mà tối qua Tô Thành căn dặn. Khi Tô Thành rời giường Đồ Du Du vẫn an ổn ngủ, hắn cưng chiều hôn lên trán cậu một nụ hôn rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng giam. Tiểu Ngũ vừa nhìn thấy sắc mặt của Tô Thành tốt liền bớt lo lắng đi được phần nào chuyện cậu ta thất trách để Đồ Du Du nháo đến vào nơi này.

"Đại ca, em đã mang đồ dùng anh cần tới"

Tiểu Ngũ đứng bật dậy khẩn trương lên tiếng, Tô Thành kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn lướt qua túi đồ trước mặt liền chuyển hướng nhìn thẳng tới chỗ người đối diện:

"Chuyện đám lão già kia đã làm tới đâu rồi?"

Tiểu Ngũ vội cúi đầu:

"Đại ca, xin lỗi đã để anh phải ở trong này lâu như vậy, em lập tức đi triển khai kế hoạch rất nhanh anh sẽ được ra ngoài"

Tô Thành khàn giọng, hẳn cảm thấy thời gian ở trong chỗ này cùng Đồ Du Du vô cùng vui vẻ, hàng ngày không cần ra ngoài làm việc vẫn luôn được ôm cậu vào lòng hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, hẳn chỉ sợ là vẫn chưa hưởng phúc đủ:

"Không vội, cứ chậm rãi mà làm, đừng làm bứt dây động rừng"

Tiểu Ngũ lĩnh ngộ dõng dạc đáp:

"Đã rõ thưa đại ca... về chuyện của cậu Đồ..."

Tô Thành nghe thấy có người nhắc đến tên Đồ Du Du, ánh mắt vốn dĩ vẫn luôn sắc lạnh lúc này liền dịu dàng đi rất nhiều:

"Lần này tôi sẽ không truy cứu, cậu tập trung giải quyết đám lão già kia cho tôi là được rồi"

Tô Thành cùng Tiểu Ngũ trao đổi qua lại vài ba câu thì hắn liền đứng dậy xách theo túi đồ quay trở lại phòng giam. Việc phạm nhân xách theo túi đồ đi lại hiên ngang như vậy nếu như là một phạm nhân bình thường khẳng định sẽ không được phép, nhưng bởi vì Tô Thành là một phạm nhân không bình thường cho nên hắn căn bản không bị gây khó dễ gì cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui