Chương 62: Đang đến gần
Nhịn không được mà liếc nhìn về phía ngực đối phương, muốn nói lại thôi.
Nhưng Phó Bắc đã phát hiện ra trước, nói như không chút để ý: "Có vết thương, nên khâu mấy mũi."
Ngày đó Kiều Tây cũng chưa chú ý đến, thoạt nhìn dáng vẻ lúc đó của người này giống như không có việc gì, không ngờ còn khâu mấy mũi, mà bây giờ lại còn truyền nước, thì ra lại nghiêm trọng đến vậy.
Kiều Tây không biết bản thân vì sao lại nghe lời Kiều Kiến Lương mà chạy đến đây, để muốn làm gì thì làm, hiện tại đối diện với Phó Bắc, lại không có lời nào để nói.
Mặc dù ngày đó Kiều Tây lao đến tìm Phó Bắc, ôm nhau hồi lâu trong bệnh viện, nhưng quan hệ của hai người vẫn đang giằng co như cũ, chuyện lúc trước sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế, chẳng qua là bất đồng khoảnh khắc thì bất đồng phản ứng mà thôi, đối diện với sinh tử có vài thứ có thể tạm thời buông xuống, đợi đến khi qua đi, vẫn là như trước đó, không có thay đổi gì quá lớn.
Phó Bắc hiểu rõ đạo lí này, cũng không ép cô, tuy vẫn còn đang truyền nước nhưng vẫn có thể rót ly nước đưa qua cho cô, còn nói: "Tạm thời không ra ngoài được, chỉ có thể ở nhà, chuyện bên trường tạm thời nhờ cô Thu hỗ trợ dạy thay."
Tuy vụ tai nạn xe này không bị đưa tin, nhưng dù nhiều dù ít cũng sẽ bị truyền ra chút phong thanh, dù sao mạng người cũng không phải chuyện nhỏ, sự việc hôm đó có rất nhiều người vây xem, một truyền mười mười truyền trăm, làm nhiều người biết được ở ngoại ô đã xảy ra tai nạn xe làm chết người.
Có thể lái được Bentley tất nhiên không phú thì quý, mà còn có thể xử lý vụ việc sạch sẽ không một tiếng động, trong thời gian ngắn có thể thu gọn phạm vi chú ý và đồn đãi, chắc chắn không phải là nhà có tiền bình thường, nhưng cuối cùng tất cả lời đồn đều dần dần chìm xuống, đến bây giờ cũng không có ai chú ý.
Không thể không nói ông nội Phó đã sớm dự kiến trước, đã sớm đoán được những chuyện này, nhanh chóng xử lý hết mọi chuyện.
Lực ảnh hưởng của nhà họ Phó ở Giang Thành không nhỏ, thời thời khắc khắc đều bị dõi theo, sự việc này xảy ra, đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là đã có người chết, người luôn quan sát nhà họ Phó cũng sẽ không quan tâm việc này diễn ra như thế nào, chắc chắn sẽ làm lớn mọi chuyện, thời đại tin tức lưu thông dễ sinh ra nhiều dị bản và làm phẫn nộ dư luận, phương pháp tránh phiền toái đơn giản nhất là khiêm nhường.
Kiều Tây hiểu điều đó, nhận lấy ly nước, không chút để ý mà đáp lại đôi câu, cũng không tính là nói chuyện, giống như là chỉ mở miệng để ứng phó.
Mà Phó Bắc cũng sẽ không động đến đề tài nào đó, mẫu thuẫn lúc trước giờ phút này tạm thời được cất giấu.
Có thể là thực sự không tìm thấy đề tài nói chuyện, đột nhiên Phó Bắc nói: "Cô Thu sắp kết hôn rồi."
Kiều Tây không quá để ý, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp, "Thu Ý Nùng?"
"Ừm."
Trước đó còn nói muốn đi xem mắt, mới không bao lâu đã tiến triển đến bước này, cũng khá nhanh rồi.
Đã lâu chưa thấy Thu Ý Nùng, Kiều Tây đã không còn nhớ được hình dáng cô ấy thế nào nữa, trước đó rõ ràng còn rất để ý đến không chịu được, bây giờ đến dung mạo người ta thế nào cũng đã quên, hơi lặng im trong chốc lát, mới à một tiếng.
"Cô muốn tham gia hôn lễ sao?"
"Còn đang chọn ngày, hẳn là sẽ đi."
Câu được câu không mà trò chuyện với nhau, giữa hai người vẫn luôn có ngăn cách không có cách nào vượt qua được, đã tồn tại khoảng cách, cố gắng vá lại nhưng vẫn còn những mảnh vỡ vụn vặt, tác dụng không lớn.
Phó Bắc ngước mắt, lập tức nhìn thẳng vào thời điểm khi Kiều Tây nói chuyện, ánh nhìn chăm chú, bên trong ẩn chứa một tầng hàm ý rất sâu sắc.
Mặc kệ Kiều Tây nghĩ như thế nào, đối với Phó Bắc mà nói, trận sự cố này mang đến cho cô thay đổi rất nhỏ, đủ để lật ngược những quan điểm và cách làm trước kia, cô khẽ mím môi, nhưng không nói lý do.
Kiều Tây phát hiện thấy có gì không đúng, nhưng lại cố gắng phớt lờ nó đi, xem như chưa từng thấy gì.
"Kiều Tây." Bỗng Phó Bắc khẽ gọi.
Không có lời đáp lại.
Người này khẽ buông rèm mi xuống, nói tiếp: "Vết thương của chị chắc chắn sẽ để lại sẹo, khi nào có thời gian, đến chỗ em xăm hình, được không?"
Kiều Tây không trả lời, không ở lại bao lâu rồi quay về lại nhà họ Kiều kế bên.
Buổi tối phải đến bệnh viện, cô tạm thời về phòng của mình trước kia nghỉ một chút, sau đó sẽ đến ăn tối sau.
Mà cũng chính quyết định vô tình này, để cô biết được chuyện ngoài dự đoán.
Nằm trong phòng, đầu tiên nghỉ ngơi nửa tiếng, sau khi tỉnh lại nằm thêm vài phút, vốn định đi xuống lầu, nhưng lại có người từ dưới đi lên, mà còn đang tranh chấp với nhau.
Cô lập tức theo bản năng mà đứng lại, tập trung chú ý nghe động tĩnh bên ngoài.
Hiệu quả cách âm của các phòng cũng không tệ, nếu ban đầu dùng thanh âm nói chuyện bình thường sẽ không thể nghe được, nhưng hai mẹ con trên hành lang ngoài phòng lại cãi nhau rất lớn tiếng, sao có thể khống chế được giọng nói.
Chu Mỹ Hà không còn dáng vẻ hòa nhã như bình thường, có vẻ là thật sự bị Chu Lâm chọc giận, nên không khống chế được lửa giận, giọng nói đặc biệt bén nhọn, khi kích động còn tát Chu Lâm hai cái.
Lúc nhỏ Chu Lâm cũng bị đánh không ít, bị la mắng cũng đều như cơm bữa, sớm đã thành thói quen đến chết lặng, nhưng từ khi Chu Mỹ Hà kết hôn với Kiều Kiến Lương thì cũng dần tốt hơn rất nhiều, cậu ta cũng đã quên mất khoảng thời gian không thể chịu nổi trước kia, khi bị đánh đã hoàn toàn sững sờ, vẫn duy trì tư thế nghiêng mặt sang một bên, vẻ mặt ẩn nhẫn không phát tác.
"Trước kia không nên sinh mày ra, mỗi ngày đều là cái dáng vẻ đáng chết này, như người chết không giống ai, lúc ấy nên để hắn ta mang mày đi, ngày nào cũng chỉ biết chọc tức tao!" Lời Chu Mỹ Hà nói cũng đủ độc ác, tốt xấu gì cũng là miếng thịt rơi từ trên người mình xuống, cũng bởi vì Kiều Kiến Lương sinh bệnh, Chu Lâm làm không đủ chu đáo, không làm cho Kiều Kiến Lương vui vẻ, lập tức bị so sánh kém hơn Kiều Tây, bà ta tức đến không chịu được, thêm thời gian này bị khắp nơi khinh bỉ, nên trút hết tức giận lên người con trai mình.
Bà là một người giáo viên chuẩn mực, nhưng lại không phải là một người mẹ chuẩn mực, chưa bao giờ làm hết trách nhiệm của mình, luôn có thói quen lấy con cái làm nơi trút giận mà đánh chửi, giống như một món đồ chơi đưa tay thì đến phủi tay thì đi, sống như một kẻ mất trí vậy.
Kiều Tây ở trong phòng nghe được nội dung tranh chấp của hai mẹ con, không khỏi nhíu mày, trong lòng sinh ra sự ác cảm.
Cô lại không thích Chu Lâm, nhưng cũng không ủng hộ việc làm của Chu Mỹ Hà, dù sao vẫn còn là học sinh, loại phương thức giáo dục này thật sự rất quá đáng, nhưng cô không can thiệp vào, không định có hành động gì.
Mẹ con hai người càng đi càng gần, cuối cùng đứng trước cửa phòng cô mà ầm ĩ.
Có lẽ là lửa giận đã lên cao, Chu Lâm nhịn không được, dường như là khóc thét lên, gào lên với Chu Mỹ Hà: "Đúng là nên để ông ta chết luôn trên xe, ông ta chết rồi bà cũng đừng mong sẽ tốt hơn!"
Chu Mỹ Hà tức điên, bà ta không chú ý đến tầng hàm ý sâu xa của những lời này, chỉ để ý đến Chu Lâm đang ngỗ nghịch với mình, lúc này lại một cái tát vung lên, đánh đến nửa bên mặt Chu Lâm nổi lên vết đỏ ửng.
Trong phòng mắt Kiều Tây nhanh chóng co rút lại, trong phút chốc cũng không bình thường lại được, sau một lúc lâu, mới ngẫm ra điều bất thường, cô không lại chú ý đến cuộc cãi vã của hai mẹ con này nữa, trong đầu vẫn luôn dừng lại ở những từ này.
Đúng là nên để ông ta chết luôn trên xe...
Bác sĩ đã từng rất uyển chuyển mà nói, chỉ cần thời gian đưa Kiều Kiến Lương đến bệnh viện bị sai lệch một chút thôi cũng sẽ không cứu được nữa, là vì sau khi bệnh nhân phát bệnh người bên cạnh không thực hiện các phương pháp sơ cứu khẩn cấp, hơn nữa trong lúc đó lại trì hoãn thời gian khá lâu, suýt nữa là đã bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất, để người nhà sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn, cố gắng học thêm nhiều kiến thức sơ cứu hơn, dù sao xuất huyết não cũng rất dễ bị tái phát.
Lúc đó Kiều Tây không để ý đến những lời này, nghe xong thì cũng thôi, cũng không để tâm.
Chu Lâm là một đứa nhỏ chưa thành niên, có thể nhờ người đi đường giúp đỡ đưa Kiều Kiến Lương đến bệnh viện đã rất không tệ rồi, huống chi đây lại là đột ngột phát bệnh, sao có thể dự liệu được, ai có thể trách mắng một đứa trẻ đây.
Nhưng nghĩ đến những lời Chu Lâm vừa nói, cô càng nhíu chặt mày hơn, không thể không cẩn thẩn suy xét những chi tiết nhỏ này, suy nghĩ mãi về những lời Chu Lâm nói.
Đây chỉ là lời khi tức giận hay chính là tức giận mới nói ra sự thật?
Dù cho là như thế nào, đều có chút không đúng.
Kiều Kiến Lương không phải là người cha tốt, dù là đối với Kiều Tây hay đứa con riêng là Chu Lâm này, đều quá tệ, nhưng ông cũng không tệ đến nỗi hết thuốc chữa, ít nhất bình thường vẫn luôn nói lời nhỏ nhẹ, về vật chất đều không khác gì nhau.
Từ lúc tái hôn với Chu Mỹ Hà, ông đối đãi với Chu Lâm cũng không tệ, trước mặt người ngoài đều sẽ chủ động bảo vệ đứa con riêng này, trong nhà cũng rất tốt, không để thiếu thứ gì.
Ý này của Chu Lâm, là đã không biết đủ còn muốn cắn ngược lại một cái.
Kiều Tây không quá vui, tóm lại là không thoải mái, lúc còn nhỏ Kiều Kiến Lương cũng không quan tâm gì đến đứa con gái ruột là cô, mấy chục năm cũng như một, vài năm này cuối cùng mới tốt hơn một chút, một chút cô cũng chưa từng nghĩ đến việc như vậy, thì Chu Lâm dựa vào cái gì mà nói như thế?
Nghĩ thế nào đều là cảm giác nuôi ong tay áo.
Cô rất không vui, nhưng không kích động đến mức tông cửa ra cãi vã, suy nghĩ một lát vẫn ở lại trong phòng, cho đến khi bên ngoài không còn động tĩnh mới thu thập một chút rồi ra khỏi phòng.
Chu Lâm nhốt mình trong phòng, Chu Mỹ Hà tức giận đến mức muốn ném thứ gì đó, nhưng nhìn thời gian vẫn là xuống bếp nấu cơm mang đến cho Kiều Kiến Lương, vì thế bỗng chốc gặp được Kiều Tây ở phòng khách.
Bà ta ngẩn người, lập tức thu lại nét tức giận trên mặt, hỏi dò: "Sao lại trở về, cũng không nói với dì một tiếng."
Kiều Tây ra vẻ như không có chuyện gì, xem như chưa từng nghe thấy trận cãi vã giữa hai mẹ con, gặp biến không sợ mà trả lời: "Cũng không bao lâu, về lấy chút đồ."
Lời này là đặc biệt nói cho Chu Mỹ Hà nghe, ẩn ý chính là vừa trở về không biết gì hết, vẻ mặt Chu Mỹ Hà lập tức dịu lại, tin là thật.
Mấy dì giúp việc trong nhà đều thức thời mà không lắm miệng, vùi đầu làm việc của mình, giữ khuôn phép, không nhúng tay vào chuyện gia đình của họ.
Kiều Tây lại lên lầu, tùy tiện lấy một thứ gì đó mang đi, lúc đi cũng nhân tiện lấy cơm cho Kiều Kiến Lương mang theo cùng, không để Chu Mỹ Hà lại đi một chuyến.
Đến bệnh viện, cô nói bóng nói gió hỏi Kiều Kiến Lương chuyện gì đã xảy ra hôm phát bệnh đó, Kiều Kiến Lương cũng không nhớ rõ lắm, lúc đó đã phát bệnh, nào còn nhớ được gì, ông hỏi lại: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều Tây phủ nhận.
Hai ngày sau, một trận mưa nhỏ bất ngờ rơi xuống Giang Thành, trời đất một mảnh mờ ảo, cả thành phố đều bị bao phủ một tầng mưa mù sương, nhiệt độ ngày này chợt hạ xuống, Kiều Tây ăn mặc mỏng manh đi ra ngoài lập tức bị lạnh run, nhiệt độ bất thường kéo theo đó là một trận tuyết rơi lúc nửa đêm.
Tuyết phất phơ bay, còn lớn hơn trước đó.
Chuyện Phó Bắc bị tai nạn xe cũng không công bố ra bên ngoài, chỉ nói là thân thể bị bệnh nhẹ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, nhiều người ôm mục đích đến nhà họ Phó để xum xoe, nhưng đến cửa cũng không được chạm vào.
Kiều Tây cũng không đến nhà họ Phó nữa, đến điện thoại cũng chưa gọi một cuộc, cô có chuyện quan trọng hơn để làm.
Rất nhiều chuyện tựa như tảng đá trong hồ, thời điểm nước sâu sẽ bị che phủ, chỉ khi nào nước rút, tảng đá sẽ càng ngày càng hiển lộ ra ngoài.
Trong lúc vô tình Kiều Tây nghe được một chuyện về Lương Tấn Thành - - Trong một buổi tiệc không mấy quan trọng, người đối tác uống nhiều nên rượu vào lời ra, đủ chuyện trên trời dưới đất, nửa thật nửa giả, nói ông ta quen biết một người nào đó, quyền hành của người đó cũng không nhỏ, nhưng tay chân không sạch sẽ, vài năm trước ông ta rất thân thiết với một người em vợ của một gia đình giàu nhất Giang Thành, bè lũ xu nịnh cùng một giuộc với nhau, thường xuyên thông đồng làm việc.
Nói giống thật mà cũng giống giả, người khác nghe chỉ cho là người say nói bừa, cười cho qua chuyện, Kiều Tây có tâm để ý, nghe được một nửa lời thật trong đó.
Trên đời này không có bức tường nào là kín gió cả, nếu có cách đào sâu vào, tất có thể đào ra không ít thứ không tầm thường.
Cô không thể tìm được chứng cứ hữu dụng gì, lại tra được được mấy chuyện xấu của Lương Tấn Thành, quả thực ghê tởm đến buồn nôn.
Lương Tấn Thành làm ra việc này, tất nhiên nhà họ Lương không biết, về phần Lương Ngọc Chỉ tham gia hay can thiệp bao nhiều, ai cũng không rõ.
Mấy ngày nay Kiều Tây cũng dần tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ về chuyện năm đó một lần, bất luận là gì, nhất định không thể buông tha cho Lương Tấn Thành, trước kia Kiều Kiến Lương xem ông ta là bạn bè tri kỷ, ông ta lại lừa Kiều Kiến Lương vào chỗ chết, dù thế nào cũng không thoát khỏi liên can, mà Kiều Kiến Lương thu thập tài liệu này, chắc chắn là để đối phó với Lương Tấn Thành, chẳng qua vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, không hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.
Kiều Tây cũng không có nhiều bản lĩnh gì, cũng không thể tạo ra sóng to gió lớn, nhưng biết rõ phương pháp tận dụng sức mạnh, vẫn luôn chú ý đến hành động của Lương Tấn Thành mà tùy cơ hành động.
Cũng rất khéo là, thứ bảy hôm đó cô về nhà họ Kiều, lần này về thật sự là để lấy đồ, ở cửa sổ phòng trùng hợp nhìn thấy một màn không muốn ai biết.
Sân sau nhà họ Phó, không biết Lương Ngọc Chỉ và Lương Tấn Thành đang nói chuyện gì, xem ra cũng không mấy vui vẻ, không biết làm sao, đột nhiên Lương Ngọc Chỉ trở nên kích động, không một chút lưu tình mà tát lên mặt Lương Tấn Thành, miệng mắng mấy câu.
Cái tát này thật sự rất mạnh, đánh đến mức mặt Lương Tấn Thành cũng lệch sang một bên.
Lương Tấn Thành nói câu gì đó, kết quả lại làm cho Lương Ngọc Chỉ nhẫn tâm tát thêm một cái.
Nhìn cũng đã thấy đau rồi.
Kiều Tây thổn thức, hình tượng bình thường của Lương Ngọc Chỉ đều là hòa nhã khéo léo, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hung dữ như vậy, hơn nữa còn là trong sân sau nhà mình, cũng không chú ý đến hoàn cảnh, e rằng đúng thật là chuyện lớn rồi.
Cô từng nghe người ta nói, nhiều năm trước nhà họ Lương đã đang trên đường xuống dốc, chẳng qua là Lương Ngọc Chỉ gả vào nơi tốt, mấy năm nay tận lực giúp đỡ nhà mình, sau đó nhà họ Lương mới ổn định và dần đi lên, mà Lương Tấn Thành có được địa vị như ngày hôm nay, tất nhiên là không thể thiếu được sự trợ giúp của người chị ruột này.
Vừa rồi Lương Tấn Thành bị đánh hai cái tát, lại chưa từng phản kháng lại một lần, thật là cũng đầy ý vị.
Kiều Tây nấp sau cửa sổ, len lén nhìn qua bên đó.
Cô thực sự rất may mắn, chưa được bao lâu đã xem được kịch hay của hai gia đình, nơi nơi đều không yên.
Nhưng vở kịch bên kia cũng không diễn ra được bao lâu, rất nhanh, Lương Ngọc Chỉ đã đi khỏi đó, chỉ còn một mình Lương Tấn Thành, không bao lâu Lương Tấn Thành cũng đi vào trong nhà.
Kiều Tây chau mày, thu hồi tầm mắt, lúc lơ đãng thoáng nhìn qua hướng tầng hai ở đối diện, lúc này mới phát hiện bên kia còn có một người.
--- Phó bắc đang đứng ở cửa sổ nhìn cô, khoảng cách xa không nhìn rõ được vẻ mặt người này, nhưng không hiểu sao lại làm người ta căng thẳng trong lòng.
Kiều Tây nắm lấy rèm cửa, hơi chần chờ một chút, rồi kéo rèm lại.
Chuyện này cũng chỉ là một đệm khúc nhỏ, cuối cùng, mọi thứ đều khôi phục lại như bình thường.
Kiều Tây vẫn luôn điều tra Lương Tấn Thành, biến hóa nhiều biện pháp để tra xét, cẩn thận đến chưa bao giờ bị phát hiện, mà từ lúc bắt đầu điều tra, cô cũng dần phát hiện có nhiều chuyện không tầm thường.
Nhà họ Kiều là nhà giàu mới nổi, suy nghĩ của Kiều Kiến Lương thủy chung vẫn luôn nằm ở mức suy nghĩ của dân thường, tầm nhìn không đủ lớn, nhưng vẫn thức thời mà tuân thủ pháp luật, mà Lương Tấn Thành thì hoàn toàn bất đồng, nhiều lần bí quá hóa liều, đôi khi còn làm luôn chuyện không mình bạch, nhưng cuối cùng lại thu được món lợi lớn, nhưng lại liên lụy đến nhiều người.
Lo sợ sẽ làm lửa cháy lên thân, cô do dự có nên lại tiếp tục điều tra hay không, cũng vào lúc này, có người ở giữa chặt đứt hết các manh mối, điều tra thêm chút nữa, cũng không còn tra được gì.
Trong lúc này, Kiều Tây đã nhờ Triệu Thập Hoan giúp một việc, Triệu Thập Hoan miệng thì đồng ý, cũng tuân thủ lời hứa giúp cô, nhưng vừa quay đầu lại báo chuyện này cho Phó Bắc.
Ban đầu Kiều Tây cũng không biết, cho đến một lần Phó Bắc đến thăm Kiều Kiến Lương khi vết thương của cô vẫn chưa lành, nói vài lời ẩn ý, không phải là chỉ trích hay thông báo gì, nói rất quanh co uyển chuyển, mà có một số việc không thể nói ở bệnh viện, nên hẹn thời gian lại gặp mặt lần nữa.
Cô đồng ý.
Khi gọi điện cho Triệu Thập Hoan, không đợi cô hỏi, Triệu Thập Hoan đã lập tức nói thật.
"Kiều Kiều, có một số việc không đơn giản như trong tưởng tượng của em đâu, đây là vì muốn tốt cho em, nghe lời chị khuyên, đừng tra chuyện đó nữa."
Hiển nhiên, Triệu Thập Hoan cũng hiểu rõ nội tình trong đó.
Trước đó nhờ cô ấy hỗ trợ, Kiều Tây đã cố ngắt đầu bỏ đuôi nhiều chuyện, che giấu rất sâu, không hiểu sao cô ấy lại phát giác ra được, tóm lại mọi thứ đều đã thất bại.
Kiều Tây còn chưa thể buông xuống những chuyện trước đó, còn từng vì chuyện tai nạn xe mà do dự mông lung, nhưng tâm trạng hiện tại của cô âm u như tiết trời tháng năm tháng sáu vậy, không nhìn thấy ánh mặt trời.
Mặt cô thờ ơ, thanh âm lạnh lùng hơn bao giờ hết, "Biết rồi, cứ vậy đi, cúp đây."