Chương 63: Bắt đầu
Mùa đông ở Giang Thành càng lúc càng lạnh, hai hàng cây cối bên đường đã rụng rơi hết lá, chỉ có cây sồi xanh thì vẫn còn tươi tốt, bầu trời vẫn luôn mờ mờ như phủ một lớp bụi, chỉ nhìn thấy một mảnh trống rỗng, tầng tầng lớp lớp một rừng các tòa cao ốc, san sát mà chen chúc nhau.
Quan hệ giữa Kiều Tây và Triệu Thập Hoan đã âm thầm tan vỡ từ bên trong, thế giới của người trưởng thành không giống như khi còn bé, cần một cuộc cãi vã kịch liệt mới trở nên tan vỡ, giờ đây chỉ cần một cuộc điện thoại thôi đã đủ rồi, không cần tranh cãi hay giải thích gì.
Vị trí Triệu Thập Hoan đang đứng không giống như Kiều Tây, tất nhiên thứ cần lo lắng cũng không giống, cho đến bây giờ cô ấy đều là như vậy, chưa từng thay đổi, vẫn luôn đứng ở vị trí đúng đắn nhất không lay chuyển được.
Sự ngăn cách cãi vã khi còn nhỏ, chỉ cần hai viên kẹo hoặc sau một thời gian nguôi giận thì có thể làm hòa, nhưng bây giờ thì không.
Cuối cùng cũng sẽ có ngày trẻ nhỏ không còn nghe lời người lớn nữa, huống chi Triệu Thập Hoan lại là người cùng thế hệ, Kiều Tây là một cá thể độc lập có suy nghĩ riêng, có sự lựa chọn của mình, không thể nào cả đời đều sống như chim hoàng yến, bị nhốt trong nhà giam với cái danh là để bảo vệ.
Triệu Thập Hoan đến bệnh viện thăm Kiều Kiến Lương, muốn hòa dịu mối quan hệ này một chút, nhưng lại không như ý nguyện, cô làm việc quá mức chu toàn, chu toàn đến mức đều bận tâm đến tất cả mọi người, dường như không hề nghiêng về phía người nào, bất cứ lúc nào cũng là như vậy, lần này lại không thể thực hiện được.
Kiều Tây cũng không để ý đến cô dù chỉ một lần, ở bên Kiều Kiến Lương một lát, rồi mang túi xách ra ngoài.
Đối phương đuổi theo, dường như rất kinh ngạc với tình thế hiện tại, vượt ngoài dự đoán, mà thái độ của Kiều Tây không hiểu sao làm cô thấy hoảng hốt.
"Kiều Kiều!"
Nhưng từ đầu đến cuối Kiều Tây chưa từng quay đầu lại.
Triệu Thập Hoan cũng không dây dưa không tha, nhìn theo xe chạy khuất nơi xa.
Đã từng có một hai lần thời khắc thế này, đã từng động tâm, cũng từng do dự chần chờ, nhưng cuối cùng không thể tiến lên một bước kia, đến việc biểu lộ nỗi lòng cũng chưa từng, cô như là một lữ khách, ngẫu nhiên sẽ ngừng chân ngắm nhìn phong cảnh, cũng sẽ không vì một cảnh sắc nào đó mà dừng chân, luôn hướng đến điểm cuối của cuộc hành trình.
Kiều Tây và Triệu Thập Hoan, chính là biển và trời, nhìn từ phía xa như là giao thoa với nhau, không thể phân cách, kỳ thực lại cách nhau vạn dặm, chưa bao giờ đan vào nhau.
Kiều Kiến Lương nhìn ra được hai người xảy ra vấn đề, nhưng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, một câu cũng chưa từng hỏi.
Hiện tại nhiệm vụ thiết yếu nhất của ông là an tâm tĩnh dưỡng, sau khi xuống giường được ông vẫn phải tập các bài tập vật lý trị liệu trong nửa năm, xuất huyết não mang lại rất nhiều vấn đề cho người bệnh, trong đó có việc đi lại khó khăn.
Mà trong thời gian hai ngày ngắn ngủi này, thế cục ở Giang Thành âm thầm biến đổi.
Có truyền đến chút phong thanh là, bên trên sẽ làm ra hành động lớn để chỉnh lý người bên dưới, sẽ làm thẳng tay và sạch sẽ, về phần bên trên là ai, phía dưới là ai, thì không có thông tin cụ thể, trong thời gian này trong lòng kẻ nào có quỷ đều luôn hoảng sợ.
Khoanh vùng đối tượng, thanh tẩy dọn dẹp, làm lòng người sợ hãi.
Nhưng sau đó không thấy biến hóa gì, tựa như thường ngày, giống như trước đó chỉ là lời đồn, chỉ là tin giả loan truyền, không bao lâu lòng thấp thỏm cũng hạ xuống, cứ thể bình tĩnh lại.
Kiều Tây vẫn không quá chú ý những điều này, những việc ở công ty của bản thân đều tận lực hoàn thành, trong lúc đó còn làm một hoạt động từ thiện, đương nhiên, tất cả đều làm âm thầm.
Tính cô quá cứng đầu và ngạo kiều, vẫn không đổi được, quả thực tính tình không được tốt lắm, càng không cho làm thì lại càng phải làm, dù thế nào cũng phải làm những chuyện bản thân khó lòng đảm đương nổi.
Lúc trước khi còn sống trong đại viện, từng có người lớn đánh giá cô thế này, quá mức tích cực, lại không khéo léo uyển chuyện, vụng về trong cách cư xử, một ngày nào đó sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Khi còn nhỏ bướng bỉnh thì xem như đáng yêu, cũng sẽ có người đến dỗ dành, nhưng khi đã lớn vẫn còn bướng bỉnh không chịu hiểu thì gọi là không thức thời, xã hội này việc phân rõ đúng sai không phải vấn đề quan trọng, đi ngược với đám đông rất dễ bị người ghét, hơn nữa cô còn không có năng lực để chống lại kẻ thù.
Thứ bảy, Kiều Tây và Phó Bắc gặp mặt, vốn hẹn ở quán cà phê, vì để che giấu tai mắt nên cuối cùng đến chung cư bên làng đại học.
Kiều Tây cho rằng người này sẽ giống như Triệu Thập Hoan, cũng sẽ lấy cái danh muốn tốt cho mình mà khuyên can, nhưng lại không có.
Phó Bắc rót cho cô ly cà phê, ngồi đối diện nhau tùy ý nói chuyện, trong lời nói lộ ra chút tin tức cho Kiều Tây.
Kiều Tây im lặng thật lâu, rồi mới hỏi: "Vì sao không để tôi điều tra?"
Phó Bắc nói: "Manh mối không phải do chị chặt đứt."
Từ lúc Kiều Tây bắt đầu điều tra việc này, người phía sau đã có phản ứng, ban đầu không can thiệp là vì cảm thấy cô sẽ không tạo ra sóng gió gì lớn, nhưng khi điều tra vào sâu hơn, những người đó đã nhanh chóng ra tay, nhưng trong thời gian nguy cấp này chỉ làm một cách khiêm tốn, âm thầm xử lý, không bứt dây động rừng, cũng tạm thời mặc kệ Kiều Tây.
Động vào miếng bánh của họ thì phải hoàn lại gấp đôi, nếu không sẽ gặp phải chuyện không hay ho gì, nhưng cuối cùng cũng xem như may mắn, vượt qua được lúc này, bằng không nhà họ Kiều xác định chắc chắn sẽ bốn bề thọ địch.
Nhưng dù là như thế, Kiều Tây vẫn kiên quyết không thay đổi.
Đời người sống mấy mươi năm, tất sẽ có vài lần xúc động, lần trước là vì người trước mắt này, lần này là vì bản thân.
Cô không có lý tưởng gì quá to lớn, mục đích cũng không chút cao thượng gì, chỉ là vì không cam lòng gia đình mình bị người đùa bỡn xoay vòng, chỉ muốn ăn miếng trả miếng mà thôi.
Một năm này đã trải qua rất nhiều chuyện, thêm chuyện quan hệ giữa hai người cũng chưa hòa dịu lại, cuối cùng Phó Bắc cũng không khuyên can nữa, muốn nói 'Lượng sức mà làm', nhưng lời vừa đến miệng lại không nói nữa, đổi thành hỏi thăm tình hình của Kiều Kiến Lương.
Vốn cuộc nói chuyện nên giương cung bạc kiếm thế nhưng lại đặc biệt bình thản, chỉ đến cuối cuộc nói chuyện mới nổi lên chút lửa.
Kiều Tây không chút quanh co mà hỏi thẳng: "Cô có nhúng tay vào việc này hay không?"
Phó Bắc trả lời rõ ràng: "Có."
"Đứng bên nào?"
Người này ngẩn ra, nét mặt lập tức khẽ động, trên mặt hiện lên thần sắc khó mà diễn tả bằng lời, hồi lâu sau, mới nói: "Em nghĩ chị sẽ đứng bên nào?"
Trận chiến không khói súng lửa đạn này, đến tư cách ngồi vào bàn nhà của họ Kiều cũng không có, chỉ là vai phụ không đáng nhắc đến, kỳ thực Phó Bắc đứng về phía nào không quan trọng, tất cả mọi người đều là vì lợi ích tối đa, cái gọi là tranh đấu chính là chỉ muốn chiếm lợi ích mà thôi.
Kiều Tây giương mắt, cũng quanh co uyển chuyển mà nói một phen, nhưng lập trường của cô đã đặc biệt rõ ràng, cô hỏi, nếu có một đám trộm, trộm đi thứ không thuộc về chúng, vậy thì bọn chúng có sẽ phải chịu những trừng phạt tương ứng hay không?
Một đám trộm, mà không phải là một kẻ trộm, trực tiếp hơn chính là muốn hỏi đám người Lương Tấn Thành có nên nhận lấy trừng phạt thích đáng hay không, đám người này tất nhiên bao gồm những kẻ có liên can, có khả năng bao gồm luôn cả Lương Ngọc Chỉ.
Đó là một lựa chọn khó khăn, dù cho Phó Bắc chọn thế nào đều sẽ chồng chất vết thương, một bên là chính nghĩa và tình yêu, một bên là thân nhân và tình thân, nếu lựa chọn người trước, nhà họ Phó tất sẽ gặp tai ương, không ít thì nhiều sẽ phải chịu liên lụy.
Cô không trả lời ngay, mà nhẹ nhàng hỏi: "Em nghĩ thế nào?"
Kiều Tây nói rất kiên quyết: "Nên chọn thế nào thì cứ chọn thế ấy, mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình."
Phó Bắc rũ mắt không nói một lời, rót thêm cà phê cho cô, vẫn chưa nói ra lựa chọn của bản thân.
Kỳ thực lập trường đã sớm rõ ràng rồi.
Những ngày còn lại giống như những thân cây trơ trọi, không một chút sức sống, mặt trời trên cao ngày ngày chiếu xuống Giang Thành, thời tiết ấm áp, nhưng có một tầng áp suất thấp bao phủ phía trên thành phố như một lớp bụi mờ, ẩn dưới sự phồn hoa vẫn là những điều dơ bẩn như mọi khi.
Người trong nước quan tâm đến không khí của năm mới, chuyện của năm này sẽ không để sang năm sau, cuối năm vẫn luôn là thời điểm vui vẻ nhất, sôi động nhất và cũng bất ổn nhất.
Mặc cho bên ngoài rối loạn đến đâu, Kiều Tây vẫn bất động như núi, cô không lại bận tâm đến người khác, chuyên tâm điều hành công ty, thu liễm hơn trước rất nhiều.
Cũng không phải là thực sự sợ hãi hay nghe lời người khuyên giải, mà là tự có tính toán.
Về phần ý tứ trong lời nói của Phó Bắc ngày đó, tính toán thế nào, cô cũng không rối rắm nghĩ nhiều, cái gì cũng không quan tâm, âm thầm làm việc của mình.
Tần Tứ thường xuyên đến bệnh viện, đa số thời điểm đều là đến ngồi một chút rồi đi ngay, ngẫu nhiên cũng sẽ ở lại nửa ngày chờ Kiều Tây qua, đột nhiên cô ấy trở nên ôn hòa nội liễm hơn, không còn kiêu ngạo ương ngạnh như xưa, thậm chí còn tự mình xuống bếp nấu ăn mang đến.
"Người bạn này của con cũng không tệ, thiện tâm." Kiều Kiến Lương đánh giá như vậy.
Nhưng Kiều Tây hiểu tính tình của Tần Tứ, nghe xong cũng cho qua, không nói nhiều.
Tần Tứ cố ý quan sát sinh hoạt của Kiều Tây, có lẽ là muốn hòa nhập vào trong đó, nhưng mọi nỗ lực đều chỉ phí công, Kiều Tây là tảng đá lạnh như băng, làm thế nào cũng không đáp lại, phải nói là chưa bao giờ xem những việc cô làm là đang theo đuổi, chỉ đối đãi như bình thường.
Đối với việc này, Tần Tứ có chút buồn bực, nhưng cô không thể xụ mặt, lời nói như một cây gai kẹt ở cổ họng, hơi hơi đau đớn, nhưng lại không dám rút ra, mỗi khi nuốt xuống cô đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của cái gai này.
Cô biết Kiều Tây và Phó Bắc có liên hệ, càng biết rõ gần đây hai người này đang có ngăn cách, Phó Bắc rất ít khi lại xuất hiện, mà Kiều Tây cũng không chủ động nhắc đến người này, chỉ có đôi khi Kiều Kiến Lương nhắc đến mới miễn cưỡng đáp lại đôi câu.
"Năm mới có tính ra ngoài du lịch không?" Tần Tứ hỏi, vừa nhìn chính là có tính toán khác.
Vấn đề này đã từng hỏi, câu trả lời của Kiều Tây vẫn không đổi: "Không có."
Tần Tứ vẫn chưa từ bỏ ý định, "Năm nay em bận rộn như vậy, đi ra ngoài một chuyến xem như thư giãn một chút, cần phải biết kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."
"Còn có việc, không có thời gian đi." Kiều Tây trả lời, một đống chuyện phiền toái lớn, nào có thể đi ra ngoài được.
Tần Tứ hỏi: "Chuyện gì?"
Kiều Tây giả vờ lấy Kiều Kiến Lương ra làm cái cớ, đối phương cũng không hỏi nữa.
Kỳ thực cũng không hoàn toàn là lấy cớ, toàn bộ tinh lực của cô đều đặt trên người Kiều Kiến Lương, dù sao ông vẫn còn chưa hồi phục.
Cho đến khi tình hình gần như đã ổn định, Kiều Kiến Lương chính thức được xuất viện, về nhà an dưỡng, ông vận động không được thuận tiện, đi đứng là cả một vấn đề lớn, ngồi xe lăn cũng không được, lưng của ông không chịu nổi, chỉ có thể nâng lên tầng hai.
Khi còn nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, người khác nhìn thấy đều nghĩ đã khỏe, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, thế nhưng đến cái nhấc chân cũng trở nên khó khăn đến vậy, cũng chẳng khác nào đã tàn phế.
Kỳ thực từ trước khi xuất viện bác sĩ cũng đã báo trước, những tình trạng này đều là di chứng, cần thời gian dài tập luyện và an dưỡng mới từ từ hồi phục được, cần phải có một quá trình rất dài, nhất định phải thật nhẫn nại, nhưng có thể hồi phục đến trình độ nào thì còn chưa biết được.
Kiều Kiến Lương đã sớm biết tình trạng của bản thân, dĩ nhiên đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lý, ở trong bệnh viện khi có các y bác sĩ chăm sóc thì ý chí của ông rất mạnh mẽ, nhưng khi về nhà được hai ngày thì đã nhục chí, bởi vì vào tối ngày hôm sau, Kiều Tây và hai mẹ con Chu Mỹ Hà đều không có ở nhà, ông không cẩn thận từ trên giường ngã sấp xuống, mặt cũng không nhấc lên nổi, nửa tiếng sau mới được hộ lý phát hiện, mùa đông lạnh ăn mặc lại quá ít, cả người đều bị đông lạnh đến tím tái, mặt cũng sưng lên, nổi lên một vết bầm tím lớn.
Ông lạnh đến mức gần như là bất tỉnh, phải chịu đựng rất nhiều.
Hộ lý cũng không phải cố ý, cho rằng ông sẽ nằm yên nghỉ ngơi, lúc đó đang làm việc ở dưới lầu, nghĩ rằng nấu chút món nóng, để khi ông tỉnh lại sẽ cho ông ăn, nào ngờ ông lại ngã xuống giường.
Kỳ thực Kiều Kiến Lương có thể lớn tiếng la lên, nhưng ông không làm, lòng tự trọng không cho phép, ông thử nhớ đến rất nhiều thứ, nhưng đều không nhớ nổi, đều vô dụng.
Chu Mỹ Hà về nhà trước, gần như là nghẹn ngào vì tức giận, bà ta mất bình tĩnh mà phát giận với hộ lý, lại không quan tâm đến Kiều Kiến Lương trước.
Trong lòng hộ lý biết không thể đắc tội với người có tiền, lại sợ bị mất tiền hoặc trừ lương, nên không ngừng cúi đầu liên tục xin lỗi, còn thiếu điều phải quỳ xuống xin tha.
Kiều Kiến Lương nhìn không được nữa, quát lớn một tiếng, "Được rồi, có yên hay không!"
Bị rống một tiếng mà không hiểu vì sao, Chu Mỹ Hà khó tránh khỏi bực tức, nghĩ đến mấy ngày nay bản thân chịu không ít uất ức, nghĩ rằng bản thân đau lòng cho Kiều Kiến Lương nên mới tức giận như vậy, lại nghĩ đến nhiều thù cũ, mắt bà lập tức đỏ lên, lần đầu tiên cãi nhau với Kiều Kiến Lương.
Kỳ thực đều là một mình bà ầm ĩ, Kiều Kiến Lương là một người bệnh, nào có tinh lực cãi nhau, đêm nay rất khổ sở, hữu tâm vô lực, thân thể mệt mỏi, mà lòng cũng mỏi mệt.
Hộ lý áy náy, thử hỏi: "Ông Kiều, có cần gọi cho cô Kiều không?"
Kiều Kiến Lương ngăn cản, "Đừng quấy rầy con bé."
Công ty bên kia có rất nhiều việc, việc cần xử lý chồng chất như núi, Kiều Tây bận đến chân không chạm đất, chờ đến khi có thời gian trở lại nhà họ Kiều, đã là chiều ngày hôm sau rồi, lúc đó trong nhà chỉ còn lại Kiều Kiến Lương và hộ lý ở đây.
Hôm qua đã bị ăn mắng, hộ lý nơm nớp lo sợ, cho rằng có thể lại bị thêm lần nữa, kết quả lại không có gì.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Kiều Kiến Lương, Kiều Tây sửng sốt, cổ họng lập tức chua xót, còn chưa kịp hỏi ra miệng, Kiều Kiến Lương đã nói trước: "Hôm qua là tự ba ngã."
Cơ thể ông suy sút, cả người đều không có chút tinh thần nào, suy nghĩ của ông đã thay đổi chỉ trong một đêm, trong lòng Kiều Tây rất đau, không nói ra được điều gì.
Con người sống cả một đời, đáng thương nhất chính là bệnh tật và cái chết, có đôi khi bệnh tật còn gian nan hơn cả chết, nỗi đau do bệnh tật gây ra còn nghiêm trọng hơn sự chia ly rất nhiều.
Kiều Tây đứng lặng yên, môi mím lại rồi mới nói chuyện, sau đó luộc một quả trứng gà cho Kiều Kiến Lương làm tan máu bầm.
"Đợi lát nữa con gọi bên kia cho thêm một hộ lý đến, thay nhau làm việc, một người thì không làm hết được." Cô nói.
Kiều Kiến Lương không nói gì, thân hình cô đơn.
Bệnh tật quấy nhiễu làm tinh thần đau đớn hơn cả thể xác, thất bại là thứ không thể chịu đựng được, càng dễ dàng hủy hoại tâm lý của một người.
Sự việc lần này làm Kiều Kiến Lương thay đổi rất nhiều, cũng có lẽ là ông đã nhớ lại một chút chuyện trước kia, khi Kiều Tây đến lần nữa, đột nhiên ông hỏi: "Tài liệu trong két sắt lần trước con nói, đã xem qua rồi sao?"
Kiều Tây bất ngờ, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu: "Dạ."
Kiều Kiến Lương lại không nói tiếp, mà là để Kiều Tây dìu ông đứng dậy, miễn miễn cưỡng cưỡng đi một đoạn ngắn.
Trung tuần tháng chạp, xảy ra một chuyện đáng lo ngại.
---- Một công ty dưới danh nghĩa của nhà họ Chu bị niêm phong, nguyên nhân cụ thể thì không rõ.
Những người nào đó vốn tưởng rằng đã yên tâm thì nhất thời chuông báo lại vang lên mãnh liệt, sợ đến mức lạc mất hồn phách, cho rằng sắp có biến thiên, nhưng chưa đến ba ngày, tất cả lại khôi phục nguyên dạng, nhà họ Chu cũng không để ý đến nhiều.
Tim mọi người đều rơi xuống đất, ào ào đến nhà họ Chu để chứng thực, đáng tiếc nhà họ Chu đều nói năng thận trọng, tuyệt không đề cập đến những thứ này.
Tin tức của Kiều Tây không đủ linh thông, chờ đến khi cô chú ý đến việc này, lại có một sự kiện khác phát sinh, trò chơi Chu Quần đầu tư lại bị cấm, cũng vẫn là lý do như lần trước, tác hại quá lớn, còn cần chỉnh đốn và cải cách, dù sao cũng là lần thứ hai bị đánh gậy, lúc này cũng không còn thoải mái như lần trước.
Cái này cũng chưa tính là xúi quẩy, càng xui xẻo hơn chính là đột nhiên trên mạng nổi lên phong trào chống lại những thứ đạo nhái, hai năm qua làn sóng bản quyền bùng lên mạnh mẽ, cư dân mạng là những người không có lập trường dễ bị dắt mũi nhất, bị dẫn dắt bởi một làn sóng tự phát và thành lập nên một đại quân, luôn nhắc đến chủ đề này trên mọi mặt trận, trong thời gian ngắn việc mắng chửi công ty trò chơi của Chu Quần gần như đã thành một xu hướng.
Thế giới internet thật thật ảo ảo, cư dân mạng đơn giản chỉ muốn trút giận nên sẽ không đi tìm bằng chứng xác thực, dù sao cũng chỉ cần hùa theo đám đông chửi bới là được.
Chu Quần không kịp chuẩn bị, mua thủy quân cũng không làm được nên chuyện.
Đầu tiên là nhà họ Chu bị thương, sau đó là công ty Chu Quần bị tấn công từ cả hai phía, người sáng suốt đều nhìn ra được trận này vẫn còn chưa kết thúc, sẽ còn có chuyện xảy ra, cho nên trong vòng vài ngày ngắn ngủi, những người có liên hệ mật thiết với nhà họ Chu đều ào ào cụp đuôi lại, sợ bị vạ lây.
Kiều Tây không có hứng thú xem náo nhiệt, tạm thời mục tiêu của cô không phải nhà họ Chu, càng không có tinh lực xem là ai đang thao túng phía sau.
Việc công ty đều đã làm gần xong, việc nên làm đều đã làm, cô một mình đi gặp một người, sau đó về nhà họ Kiều chăm sóc cho Kiều Kiến Lương vài ngày.
Nhà họ Chu xảy ra chuyện lớn như vậy, hai mẹ con Chu Mỹ Hà phải về nhà bên đó một chuyến, Kiều Tây ở lại chăm sóc Kiều Kiến Lương, hai cha con yên bình ở đây với nhau vài ngày, Kiều Kiến Lương rất hài lòng.
"Thanh tĩnh thế này cũng rất tốt, rất tự tại."
Kiều Tây nói: "Nếu ba thích, con có thể tìm một chỗ cho ba ở một thời gian."
Kiều Kiến Lương không trả lời, không biết là đồng ý hay là không.
Chuyện nhà họ Chu còn chưa kết thúc, Chu Mỹ Hà nhận được một cuộc gọi, là của Kiều Tây.
Vừa vào ngày nghỉ đông đầu tiên của công ty, Kiều Tây đã mang Kiều Kiến Lương rời khỏi đại viện, không biết đi nơi nào.