Người phụ nữ mặc bộ váy lam đậm ngồi trên sofa, dáng vẻ vẫn giống như năm đó khi ra đi, người cũng đã gần năm mươi, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không có, có thể thấy được mấy năm này bảo dưỡng tốt đến bao nhiêu, cuộc sống trôi qua chắc chắn rất thoải mái vui vẻ.
Trước mặt bà đặt một ly trà nóng, đã uống được một nửa, nhìn thấy Kiều Tây vào cửa thì cười cười, đứng dậy.
"Tiểu Tây, về rồi hả."
Đã rất lâu rồi Kiều Tây chưa gặp lại mẹ Kiều, thế cho nên không lên tiếng trả lời, đến phản ứng cũng không có, dù sao mấy năm nay mẹ Kiều nói đi là đi, sau khi ly hôn chưa đến một năm chắc chắn sẽ đến Ý, đến điện thoại cũng chưa gọi được hai lần.
Hai vợ chồng đã phí hoài mười năm với nhau, cũng là mười năm khó khăn nhất của Kiều Tây, mỗi khi nhớ lại cũng chỉ có tiếng la mắng kịch liệt, trách cứ và lạnh lùng, những câu nói như ghim vào tim năm xưa, cũng chỉ mang đến những vết sẹo không thể xóa mờ.
Một người trong mười năm trưởng thành trãi qua cuộc sống như thế, hơn phân nửa thời gian đều trôi qua trong sự cãi vã gây gổ, quả thật không có gì tốt đẹp để mà nhớ đến, cho nên sau khi hai người họ ly hôn, Kiều Tây cũng chưa từng khổ sở, lại càng sẽ không chủ động nhớ nhung mẹ Kiều.
Người mẹ này đã từng chỉ vào đầu cô mà mắng "Dáng vẻ đáng chết này của mày sao lại giống Kiều Kiến Lương như vậy hả", sau khi phân chia tài sản sau ly hôn, ở nước ngoài vui chơi, cuối cùng cũng nhớ đến mình còn một đứa con gái, 'Lương tâm trỗi dậy', trở về nhìn một cái.
Đương nhiên, cách sống của mẹ Kiều người khác không thể chỉ trích, đều là lựa chọn của bà.
Kiều Tây thu lại cảm xúc, không mặn không nhạt dạ một tiếng, nhưng không chào người.
Trong nháy mắt vẻ mặt mẹ Kiều ngưng trệ, xấu hổ nhưng cũng bất lực, có lẽ không ngờ rằng Kiều Tây sẽ có phản ứng này, bà tân tân khổ khổ trở về một chuyến cũng không dễ dàng gì, vừa xuống máy bay đã đến đại viện, biết được Kiều Tây ở bên này lại lập tức đi qua, nào ngờ Kiều Tây không cảm kích chút nào.
Điều này cũng không trách được Kiều Tây, trước khi ly hôn thời điểm thỏa thuận quyền nuôi dưỡng, khi Kiều Kiến Lương nói muốn nuôi con, lúc đó bà đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, xuất ngoại càng không một chút lưu luyến, lần này trở về, cũng chỉ là muốn cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ mà thôi.
Kiều Tây hiểu bà, không cần đoán cũng có thể biết được.
Cuối cùng cũng là Phó Bắc đứng giữa hòa giải.
Mẹ Kiều cũng không mấy vui vẻ gì với việc này.
Phó Bắc ở trong nhà của Kiều Tây, rất nhiều vật dụng đều là đồ đôi, làm sao bà có thể không nhìn ra được quan hệ của hai người chứ, hiện tại con gái ruột lại không thèm để ý đến mình, thái độ của Phó Bắc cũng không tính là thân thiết, chỉ ở mức có lệ, khiến cho bà rất không thoải mái.
Mấy năm nay dạo chơi khắp nơi ở các quốc gia Âu Mỹ, học được sơ sơ một chút văn hóa Tây Phương, cảnh giới của tư tưởng cũng đã được nâng lên một tầng, thập phần tôn sùng cái gọi là tự do, không tiếp thu cái sai của mình, ngược lại lại không vừa ý thái độ của con gái, nhưng có chút lời lại nói không nên lời.
Ba người đến nhà hàng Tây ăn cơm chiều, trong lúc ăn mẹ Kiều vẫn thường hỏi nói mấy câu, ví dụ như Kiều Tây đang làm gì, dự định tương lai, thậm chí còn hỏi có kế hoạch xuất ngoại hay không.
"Nếu có dự định này, thì mẹ có thể giúp con, bây giờ tuổi con còn trẻ, vừa lúc thích hợp xuất ngoại du học, Bách Khoa không phải trường đặc biệt tốt, trước đó mẹ đã thương lượng với ba con, cho con đi du học, cũng không phải ông ấy không đồng ý, hiện tại đi du học rất tốt, con cái nhà ai mà chẳng mong chờ được đi xuất ngoại."
Dường như đều là một mình mẹ Kiều nói, Kiều Tây hết sức trầm mặc, thỉnh thoảng Phó Bắc sẽ đáp lại mấy câu, không đến mức tẻ nhạt.
Mẹ Kiều muốn một mình nói chuyện với Kiều Tây, ra hiệu cho Phó Bắc vài lần, Phó Bắc bình tĩnh quan sát sắc mặt Kiều Tây, thấy Kiều Tây không có ý kiến gì mới lấy cớ đi toilet, để lại không gian cho hai mẹ con.
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, bỗng mẹ Kiều thở dài, hỏi: "Tiểu Tây, có phải con hận mẹ không?"
Kiều Tây cũng không ngẩng đầu lên, miệng nhỏ nhai miếng beefsteak, nhai kỹ nuốt chậm, "Không có, chưa từng hận."
Nói xong, giương mắt nhìn mẹ Kiều, nói nhẹ nhàng: "Bà đừng nghĩ nhiều."
Sắc mặt mẹ Kiều biến rồi lại đổi, phản ứng của Kiều Tây rất lạnh nhạt, như là đang ghi hận, nói rõ cô vẫn để ý chuyện này, nhưng vẻ mặt của cô lại đúng là không hận, thậm chí là không cần, sự thật rất tổn thương người.
Mẹ Kiều vẫn còn có tâm, trong lòng vẫn còn chừa lại một vị trí nhỏ cho con gái, bằng không đã không quay về rồi, bà biết rõ là tự bà buông bỏ Kiều Tây, lần này trở về, trong lòng vẫn muốn bồi thường một chút, nào ngờ Kiều Tây đã sớm không cần rồi.
Không khí nhất thời ngưng trệ, ai cũng không mở miệng.
Cuối cùng vẫn là mẹ Kiều đánh vỡ cục diện bế tắc, hàn huyên chút chuyện vặt vãnh.
Nhưng cho đến khi kết thúc bữa cơm, cuộc hội ngộ này vẫn tan rã trong không vui, mẹ Kiều không thể hiểu được con gái mình, nhưng rồi lại hỏi thẳng quan hệ của Phó Bắc và Kiều Tây.
Giọng điệu của bà quá mức cứng ngắt, rõ ràng chính là không đồng ý hai người ở cùng nhau, có lẽ là muốn can thiệp vào, đáng tiếc Kiều Tây không thèm để ý, từ nhà hàng Tây đi ra, cũng chưa nói muốn đưa bà về khách sạn, còn lập tức dẫn Phó Bắc rời đi.
Nhiều năm như vậy, những thói quen như người bề trên vẫn chưa từng thay đổi, cho rằng con gái vẫn còn là một đứa trẻ như trước kia.
Bởi vì chuyện Kiều Tây cùng Phó Bắc, mẹ Kiều lại cãi nhau với Kiều Kiến Lương, nhưng cũng không tính là cãi vã, mà là tranh luận, mẹ Kiều cho rằng Kiều Tây như bây giờ là do Kiều Kiến Lương không có trách nhiệm, không giáo dục tốt, hối hận bản thân đã không tranh quyền nuôi dưỡng.
Kiều Kiến Lương tức giận đến huyết áp tăng vọt, gần đây ông lại không muốn gặp Phó Bắc, cũng không muốn nghe những lời bàn tán này, ông không nói lời khó nghe, chỉ làm cho mẹ Kiều rời đi.
Mẹ Kiều nuốt nước mắt rời khỏi đại viện, vốn cục diện nên hòa hòa khí khí lại huyên náo đến căng thẳng.
Nhưng Kiều Tây không bị ảnh hưởng gì lớn, tâm tình hơi sa sút trong một buổi tối, sau đó lại khôi phục như cũ, Phó Bắc tương đối lo lắng cho cô, cũng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Kiều Tây sẽ không phiền chán, nhất là mẹ Kiều cứ hai ngày ba bữa lại chạy đến đây.
Có lẽ là muốn dời đi chút lực chú ý, để không phiền lòng, mấy ngày nay cô rất chủ động, có khi đêm muộn đột nhiên tỉnh lại, còn có thể ôm chặt Phó Bắc làm một lần.
Động tình qua đi sẽ tương đối mệt mỏi, cả người sẽ buông lỏng không ít, thở hổn hển, cô gục trên người Phó Bắc bất động, cảm giác không thoải mái mới chuyển động chân dài như ngọc.
Phó Bắc nghiêng đầu hôn lên cần cổ nóng ẩm của cô, khẽ hỏi: "Muốn đi tắm một cái không?"
Kiều Tây rất mệt mỏi, giọng cũng uể oải, nằm ở trên như một con mèo biếng nhác, sườn mặt đặt bên cằm người này, nhẹ nhàng nói: "Không muốn đi."
"Rất mệt sao?"
"Có một chút." Cô không còn sức, đến nâng ngón tay cũng không muốn.
Phó Bắc lại nghiêng đầu hôn xuống, "Chị làm giúp em, em nằm một lát đi."
Kiều Tây không từ chối, mệt mỏi nhắm mắt lại, chợp mắt một chút là hai phút, chờ Phó Bắc chuẩn bị nước ấm đi ra, thời điểm ngồi bên giường giúp cô lau người cô cũng không ngồi dậy, chỉ biết theo động tác của đối phương thỉnh thoảng nâng eo lên một chút, cuối cùng, xoay người nằm sấp, gối đầu lên cánh tay.
Mấy ngày nay bầu trời buổi tối không được đẹp lắm, mỗi đêm sắc trời đều tối tăm ngột ngạt, đến vài ngôi sao cũng không thấy đâu, đè nén mà nặng nề, trong phòng chỉ mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, ngọn đèn không đủ sáng, có chút mờ tối.
Động tác của Phó Bắc mềm nhẹ, sau khi đi đổ nước về, hôn lên hình xăm hoa dâm bụt của cô, đủ để trấn an, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, "Muốn tâm sự với chị không?"
Kiều Tây khựng người, không biết có phải là vì nụ hôn dịu dàng vừa rồi, hay là vì những lời này.
Sau một lúc lâu, xoay người nhìn đối phương, "Tâm sự chuyện gì?"
Phó Bắc không trực tiếp nói rõ ra, "Chuyện em suy tư."
"Em không suy tư gì hết." Kiều Tây phủ nhận, chống nửa người dậy, "Chỉ là bây giờ không muốn nói chuyện."
Nói dối trắng trợn, nào có dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Phó Bắc không vạch trần cô, cô nghiêng người hôn lên môi Kiều Tây, từ cổ họng phát ra một tiếng "Ừm.", đôi tay như lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve cổ và xương quai xanh của Kiều Tây.
Vừa mới làm xong, Kiều Tây rất mẫn cảm, hàng mi dày run rẩy, cũng không lui ra, mà hướng gần về bên kia, kề sát đối phương.
Thế công dịu dàng của Phó Bắc làm cô động tình, dựa sát vào, không tự chủ được mà tiến đến gần hôn lấy, đôi môi đỏ đóng đóng mở mở, hai tay ôm lấy thắt lưng Phó Bắc, không ngừng đòi hỏi phần tình cảm ấm áp này, càng muốn nhiều hơn sự vỗ về.
Phó Bắc bế cô lên, đặt lên trên đùi, dùng những nụ hôn dịu dàng để xoa dịu sự bất an lo lắng trong cô.
"Phó Bắc..." Kiều Tây vừa hôn vừa gọi tên đối phương, thanh âm rất thấp.
Ngón tay xuyên qua làn tóc mềm mại của Phó Bắc, cả người cố gắng dán sát vào người cô hơn, ngã vào nhau.
Phó Bắc hôn càng thêm dịu dàng, còn vỗ nhẹ sau lưng Kiều Tây như trấn an, đợi cho đến khi tâm trạng của Kiều Tây bình tĩnh lại hơn, khi đã dần dần ổn định lại, cô mới tiến đến bên tai Kiều Tây và hỏi một câu rất ấm áp bằng một giọng rất nhẹ nhàng.
Kiều Tây lắc đầu: "Đừng..."
Cô cũng chỉ thành thật ôm lấy Kiều Tây, an ủi mà vỗ vỗ vai Kiều Tây, "Được."
Kiều Tây dựa vào người cô bình tĩnh lại một lúc, suy nghĩ bay xa, hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Kỳ thực em đã sớm biết bọn họ đã ly hôn, trước khi em tốt nghiệp họ đã đi nhận chứng, mỗi người đều có một nửa mới cho mình."
Năm đó thấy người đàn ông người Ý đưa mẹ kiều về đại viện, cô đã biết, hơn nữa sớm trước đó đã phát hiện, cái gì cô cũng biết rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.
Phó Bắc không lên tiếng ngắt lời cô, ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, vừa giúp cô vén những sợi tóc rối quấn trên ngực.
"Bà ấy đi thì đi thôi, cũng không có gì." Kiều Tây tiếp tục nói, hơi tạm dừng một lúc, "Hiện tại quay về gặp em, quả thực là một mảnh hảo tâm, nhưng em không muốn gặp bà ấy."
Nói xong, cô rũ mắt nhìn nhìn Phó Bắc, môi đỏ khẽ mở, chần chờ giây lát, bổ sung thêm: "Cũng không phải hận bà ấy rời bỏ, chỉ là không muốn gặp."
Lúc trước đã quyết định rời bỏ, cũng rất ngoan tâm, bây giờ mọi người đều đang tốt đẹp, thì trở về làm gì, còn làm ra dáng vẻ muốn bù đắp, giống như cô không tiếp nhận điều này là sai trái vậy.
Không phải ai trên thế gian này cũng cần được bù đắp, Kiều Tây vừa không oán cũng không hận, hiện tại mọi người đều có cuộc sống mới của mình, những thứ đã không còn quan trọng nữa, thì không muốn lại có bất kỳ vướng mắc nào, đều tự mình sống cuộc sống của mình không phải tốt rồi sao, thật sự không cần phải làm ra những tình tiết kích động thế này làm gì.
Phó Bắc có thể hiểu được đạo lý này, dùng đầu ngón tay vuốt ve sườn mặt Kiều Tây, "Chị biết, không có việc gì đâu."
Kiều Tây nói: "Hôm nay bà ấy chạy đến công ty tìm em, em không muốn gặp bà ấy."
Mẹ Kiều đã từng rất tuyệt tình, hận không thể lập tức rời khỏi Giang Thành, hiện tại lại chịu chạy đến, quay về rồi diễn kịch như thế thực sự Kiều Tây không muốn nhìn, chỉ cảm thấy những hành động này của mẹ Kiều mang đến cho cô rất nhiều phiền toái.
Phó Bắc đều biết, trấn an cô, sau đó nói: "Ngày kia bà ấy đi rồi, nhịn một chút thôi."
Hai người mở rộng cửa lòng tâm sự hồi lâu, ngẫu nhiên cũng sẽ nói đến chuyện ngày xưa, có một người để chia sẻ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, Kiều Tây không còn phiền muộn nữa.
Mẹ Kiều vẫn có hai phần tự giác, từ khi đến công ty không gặp được Kiều Tây, bà thức thời không đến làm phiền nữa, một ngày trước khi rời khỏi đây thì đến thăm Kiều Kiến Lương một lúc, hai người vẫn còn tình nghĩa vợ chồng ngày xưa nên bình tâm tĩnh khí nói chuyện với nhau, nói tới nói lui lại nói đến trên người Kiều Tây và Phó Bắc.
Tư tưởng không thể thay đổi dễ dàng như vậy, nhưng thái độ của Kiều Kiến Lương rất kiên quyết, trong lời nói có ý chính là Kiều Tây đã trưởng thành, tự có quyết định của mình, hai người bọn họ thời điểm khi con gái còn nhỏ đã không quan tâm đến, bây giờ lại càng không có quyền can thiệp vào, hơn nữa cũng không can thiệp được.
Mẹ Kiều nói: "Con bé chỉ là nhất thời xúc động, luôn có một ngày sẽ hối hận."
"Chờ đến khi hối hận rồi lại nói." Kiều Kiến Lương trả lời, "Dù sao cũng là chuyện của con bé, bà cứ mặc kệ đi."
Những lời này làm mẹ Kiều có chút buồn bực, bà liếc xéo Kiều Kiến Lương một cái, chế giễu: "Bây giờ ông lại đóng vai người tốt, còn tôi là kẻ xấu nhỉ."
Kiều Kiến Lương không mở miệng.
Kỳ thực ai cũng không phải là người xấu tuyệt đối, chỉ là bất đồng quan điểm trong một việc nào đó thôi, mẹ Kiều cũng không phải xấu, chỉ là bà có quá nhiều ý kiến, nhưng sau khi rời khỏi đại viện, bà cũng không lại đi tìm Kiều Tây nữa, mà là ngay đêm hôm đó hẹn một mình Phó Bắc dùng cơm.
Chuyện này Phó Bắc nói lại cho Kiều Tây biết, Kiều Tây không có ý kiến gì, sau khi gặp mặt cũng không nói được chuyện gì, chỉ là xem thử suy nghĩ, thái độ của Phó Bắc.
Hôm sau mẹ Kiều một mình đến sân bay, một mình đến lại một mình đi.
Thái độ của Kiều Kiến Lương hai người đều đã biết, khi có thời gian Phó Bắc đến đại viện thăm hỏi một lần, uống trà, trò chuyện với ông, Kiều Kiến Lương ra vẻ kiêu ngạo, không còn hòa ái dễ gần như trước kia, ông đã từng thường xuyên khen ngợi Phó Bắc, hiện tại càng nhìn lại càng không vừa mắt, cảm thấy không có chỗ nào vừa lòng được.
"Hiện tại cô và Tiểu Tây đang sống với nhau?" Kiều Kiến Lương hỏi một cách khô khan, vẻ mặt nghiêm nghị, thoạt nhìn trông rất có ý kiến với việc này.
Phó Bắc không giấu giếm một chút nào, lễ phép gật đầu, "Sống cùng cũng một thời gian rồi ạ."
Vô cùng thành thật, làm sắc mặt Kiều Kiến Lương thoắt xanh thoắt trắng.
làm sao Kiều Kiến Lương không hiểu được những chuyện sẽ phát sinh trong lúc đó của người trẻ tuổi cơ chứ, ông thật sự ngại nói ra miệng, nói quanh co một hồi, ý là không cho xằng bậy, hai người còn trẻ, nếu muốn làm ra quyết định trọng đại nào, nhất định phải thương lượng với người lớn.
Từ đầu đến cuối ông không làm khó Phó Bắc, nhưng cũng không cho Phó Bắc rót trà cho mình, tóm lại là còn chưa hoàn toàn chấp nhận, còn muốn xem biểu hiện sau này của Phó Bắc.
Cho đến bây giờ Kiều Kiến Lương cũng chưa từng là một người cha đủ tư cách, đời này chỉ có chuyện này là không làm sai, không giống như người lớn trong các gia đình khác, cãi nhau đánh gãy uyên ương, điều này đã xem như là tôn trọng con gái mình rồi.
Tất nhiên, sau khi Kiều Tây biết chuyện này, đột nhiên quan hệ giữa cô và Kiều Kiến Lương tăng mạnh, hai cha con còn thường thường ăn cơm với nhau, hoặc là ra ngoài đi dạo.
Tuy rằng giữa bọn họ còn có một Chu Mỹ Hà, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn, có chút đạo lý Kiều Tây vẫn hiểu, một mình chu mỹ hà cũng không tạo ra sóng gió gì lớn, đó cũng là người vợ do chính Kiều Kiến Lương chọn, tất nhiên sẽ có chỗ tốt, chỉ cần Kiều Kiến Lương có thể cùng bà ta sống hòa thuận mỹ mãn, đã là tốt rồi.
Gần đây Chu Mỹ Hà đặc biệt an phận, có lẽ là nhà họ Chu rơi đài làm bà ta hoàn toàn tỉnh táo lại, rốt cuộc trong mọi chuyện bà ta đã bắt đầu hướng về Kiều Kiến Lương, thái độ làm người không còn khắc nghiệt giống như trước nữa, hơn nữa còn chủ động phủi sạch quan hệ khi nhà họ Chu muốn bám vào nhà họ Kiều, đầu óc như được khai sáng, cũng theo đó mà đối tốt với Kiều Tây hơn.
Khi mẹ Kiều đến nhà, tuy bà mất hứng, nhưng cũng không nói gì, vẫn như bình thường mà tận tâm tận lực chăm sóc Kiều Kiến Lương.
Cho đến lúc này, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng biến cố thật sự cũng âm thầm đến vào ngay lúc này.
--- Chu Lâm xảy ra chuyện.
Cậu ta xuất ngoại du học quen được không ít bạn bè là phú nhị đại, không có người lớn bên cạnh quản thúc lập tức trãi qua cuộc sống phóng túng với những người này, sớm đã vứt việc học đi xa, cả đám hẹn nhau chủ nhật đi lướt sóng, vốn chơi rất vui vẻ sảng khoái, kết quả cậu ta không may bị rơi xuống nước, chờ đến khi được cứu lên thì đã bị ngạt thở, bởi vì chìm dưới nước trong thời gian dài, mặc dù sau đó được cứu chữa thành công, nhưng vì não bị thiếu dưỡng khí trong thời gian dài nên bị tổn thương, thành người thực vật.
Sau này có thể tỉnh lại hay không cũng không biết được, có lẽ nửa đời sau đều chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
Sau khi biết được tin này Chu Mỹ Hà lập tức bất tỉnh, sau khi tỉnh lại vì tinh thần bị kích động nên lại hôn mê, bà vẫn không ngừng khóc, hối hận, rõ ràng khi đánh mắng cậu ta không chút nào mềm lòng, giờ đây lại thương tâm đến chết, nhưng hối hận cũng không có tác dụng gì.
Nếu như từ nhỏ đến lớn, Chu Mỹ Hà đối tốt với đứa con này một chút thôi, có lẽ Chu Lâm sẽ không trở thành người như bây giờ, có thể tránh được rất nhiều việc, sẽ không sống một cuộc sống như vậy, có lẽ cũng sẽ không gặp chuyện không may...!Đáng tiếc sẽ không có nếu như.
Bây giờ mọi hậu quả và đau đớn bà nhận lấy, đều phải tự mình gặm nhấm.
Người là do Kiều Tây đến Canada đưa về, những việc cần xử lý sau đó cũng là do cô làm, ngày ngày Chu Mỹ Hà lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến mắt cũng sưng lên như quả hạch đào (quả óc chó).
Phó Bắc đến bệnh viện thăm một lúc, thuận tiện đến đón Kiều Tây.
Trên đường về, Phó Bắc hỏi: "Tuần sau có muốn đến thị trấn gốm sứ không?"
Kiều Tây sửng sốt, "Có chuyện gì sao?"
"Ba chị muốn gặp em."