Chương 80: Phiên ngoại 1: Chỉ cần chị
Năm nay mùa hè đến đặc biệt trễ, thời tiết cũng không tính là quá nóng, không nóng như năm trước, gần Giang Đại có một hồ sen, hiện tại đang đúng vào mùa hoa nở, những bông sen mùa hạ duyên dáng yêu kiều sinh trưởng đầy ao, quả thực là đẹp đến lóa mắt.
Trong hồ sen thả không ít cá chép cảnh, rất nhiều sinh viên đều thích vào trong đó cho cá ăn, giải sầu, Kiều Tây cũng thường xuyên đến, nhưng mỗi lần đều là vì chờ Phó Bắc, nhàm chán không có gì làm mới ngồi cho cá ăn.
Cô không muốn quấy rầy Phó Bắc đứng lớp, cũng rất ít khi vào khu dạy học, nhưng đôi lúc cảm thấy quá nóng cũng sẽ đứng chờ bên ngoài phòng học.
Phong cách ăn mặc của Kiều Tây vẫn là dáng vẻ trước kia, đa số thời điểm đều là áo T-shirt đơn giản và quần đùi, dù sao có hình xăm thì mặc như thế cũng tương đối thuận tiện, cô cũng không mặc quá lộng lẫy làm gì, thập phần giản dị, cho nên về cách ăn mặc cũng không khác gì sinh viên bình thường, thêm một gương mặt xinh xắn, thoạt nhìn cũng không thấy lớn tuổi, thế cho nên rất nhiều người cho rằng cô là sinh viên của Giang Đại.
Là người thường xuyên xuất hiện trong trường cùng Phó Bắc, sinh viên khác cho rằng cô là nghiên cứu sinh do Phó Bắc hướng dẫn, có khi còn có thể gọi một tiếng "Đàn chị".
Kiều Tây vui vẻ đến không chịu được, chờ khi ra khỏi trường, cố ý kéo cánh tay Phó Bắc, kéo dài giọng: "Giáo sư Phó- -"
Phó Bắc liếc cô một cái, không trả lời.
Lại lần nữa đến ngoài phòng học chờ người, có một cậu nam sinh mặt dày đến tìm Kiều Tây muốn xin phương thức liên lạc, Phó Bắc dạy năm nhất, nam sinh này còn chưa đủ 18, đứng trước mặt Kiều Tây đỏ bừng cả gương mặt, đến cả tai cũng đỏ.
Thấy Kiều Tây đứng bất động, cũng không dám giương mắt nhìn một cái, cả người cứng ngắc ngay tại chỗ.
Đây không phải lần đầu gặp phải chuyện này, ngay cả bên hồ nước cho cá ăn cũng từng có, chỉ là Kiều Tây không nói cho Phó Bắc, mà lúc này đúng lúc bị bắt gặp.
Lúc đó đã tan học, các sinh viên ồn ào ra về, cũng có một số ít ở lại phòng học vô tình hữu ý xem náo nhiệt, vài người đồng hành cùng cậu nam sinh kia trực tiếp cười đùa, khiến người xung quanh đều nhìn về bên này.
Kiều Tây thật sự không ngờ tới chuyện này, khó xử liếc mắt nhìn về phía bục giảng.
Phó Bắc hơi liếc nhìn về bên này, ánh mắt sắc bén lại thâm trầm, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc sửa sang lại tài liệu, không nhanh không chậm, rất có khí thế áp bách, khi nghe thấy bên phía đám nam sinh lại vang lên tiếng cười, cô nhíu đầu mày, mắt vừa nhấc lên, ánh mắt trực tiếp đảo qua bên đó, trong ánh mắt hiện rõ lên sự bất mãn và không kiên nhẫn, áp suất trong phòng học đã giảm thêm hai bậc, nháy mắt trở nên đè nén nặng nề, một đám người vội vàng không dám làm ra tiếng động gì.
Tuy rằng không làm ầm ĩ, nhưng một đám người ai nấy đều mang vẻ mặt vui cười, người xô ta đẩy quan sát Kiều Tây ở nơi đó.
Kiều Tây bất đắc dĩ, thu hết phản ứng của Phó Bắc vào trong mắt, đang muốn từ chối cậu nam sinh, lúc này cậu ta lại mở miệng, đường như là cảm giác được không phải đùa, tâm trí cậu ta vừa chuyển, trở nên chủ động, vội nhét một tờ giấy cho Kiều Tây, nhanh chóng nói: "Đây là số điện thoại của mình."
Sinh viên thời nay còn chủ động hơn cả thời của cô nữa, Kiều Tây yên lặng, nhưng vẫn lập tức từ chối: "Ngại quá, tôi có đối tượng rồi."
Dao sắc chặt đay rối, không lưu lại cho người ta một chút hy vọng, rõ ràng quả quyết.
Cậu nam sinh vừa xấu hổ lại bối rối, mặt đều đỏ như rỉ máu, kỳ thực trước khi hành động cậu ta đã chuẩn bị tâm lý kỹ rồi, cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng khi Kiều Tây nói như thế, vẫn cảm thấy xấu hổ mất mặt.
Cậu ta không tránh ra, có lẽ là có chút không cam tâm.
Kiều Tây cũng không lấy làm ngạc nhiên khi thấy cậu ta phản ứng như vậy, không chút dấu vết mà lui ra một chút.
Chờ cậu nam sinh kia lấy lại tinh thần, Phó Bắc đã cầm sách đứng trước mặt cậu ta rồi, Phó Bắc mặc một bộ tây trang thon gọn phối với đôi cao gót màu nude, thoạt nhìn cao hơn cậu ta một chút, đối phương tràn đầy khí thế, mặt mày ẩn ẩn có chút hờn giận, nhẹ liếc mắt lườm cậu nhóc nam sinh một cái.
Ở Giang Đại Phó Bắc có tiếng là nghiêm khắc, cả ngày đều là dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, lên lớp cũng không bao giờ cười.
bị nhìn một lúc như vậy, trong lòng cậu nam sinh lo lắng, bất chấp khó khăn gọi: "Giáo sư."
Tuy rất nghiêm khắc, nhưng cái người Phó Bắc này cũng không khó ở chung, bình thường các sinh viên chào cô, cô cũng sẽ đáp lại, ừm một tiếng hoặc là khẽ gật đầu, chỉ có lần này là không hề phản ứng, thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn Kiều Tây.
Kiều Tây khẽ chau mày.
Cho đến khi ra khỏi khu dạy học, người này vẫn là dáng vẻ nghiêm túc đó.
Kiều Tây bước đi rất chậm chạp, vừa đi vừa quan sát phản ứng của cô.
Phó Bắc cũng đi rất chậm.
"Em từ chối rồi." Đột nhiên Kiều Tây nói, đi về bên cạnh nửa bước, tay kề tay với đối phương, "Chị cũng không phải không nghe thấy.
Giận sao?"
Sắc mặt Phó Bắc dịu lại một chút, rũ mắt nhìn qua, thấp giọng nói: "Không có."
"Ồ." Kiều Tây nâng giọng lên, "Thật không?"
Cả hai dần dần đi tới khu rừng thông hẻo lánh, đây là con đường đi về khu văn phòng, hoàn toàn ngược hướng với khu ký túc xá của sinh viên, đang vào giờ ăn cơm nên dường như không thấy được ai.
Phó Bắc vẫn luôn theo nhịp bước chân của Kiều Tây, cũng mặc kệ với sự chế nhạo này, qua hồi lâu, mới không mặn không nhạt nói: "Không tức giận."
Cũng không đáng để tức giận với một cậu nhóc vị thành niên, nhưng chắc chắn là có chút chua, vừa rồi sắc mặt cô có bao nhiêu khó coi, thần sắc trông khá ảm đạm.
"Thì ra là ghen." Kiều Tây cố ý nói.
Phó Bắc không nói gì.
Đi đến một đoạn đường, thừa dịp bốn bề vắng lặng, Kiều Tây lặng yên nắm lấy tay người này, không ngờ trong nháy mắt bị đối phương ôm eo, không chờ cô kịp phản ứng, môi đã bị chặn lại.
Phó Bắc không thường thể hiện tình cảm ở nơi công cộng thế này, lúc này đây lại phá lệ 'Mãnh liệt', một cái hôn chậm chạp không kết thúc, càng hôn càng sâu, nửa là cường thế nửa là dịu dàng điều khiển hơi thở Kiều Tây.
Tối hôm đó hai người ở trong phòng tắm rất lâu, nước ấm trong vòi hoa sen không ngừng chảy, nóng như thiêu đốt, trong cái nóng mùa hè đặc biệt giày vò người.
Kiều Tây là được ôm đi ra ngoài, mệt đến mức không còn sức để động, đuôi mắt cô ửng đỏ, đôi mắt có chút ướŧ áŧ, cuối cùng vẫn là Phó Bắc giúp cô làm những việc như sấy tóc.
Chuyện 'Đàn chị' là hoa đã có chủ bị truyền ra, sau này Kiều Tây lại không gặp qua những chuyện ô long như là tỏ tình này nữa.
Về phần cậu nhóc nam sinh thổ lộ với cô kia, thì vận may không đươc tốt lắm, các môn về toán cao cấp đều là Phó Bắc dạy, mỗi tiết học đều bị Phó Bắc gọi lên trả lời câu hỏi, muốn nhàn hạ thả lỏng một chút cũng không dám, vừa trốn tiết thì cũng sẽ bị điểm danh.
Nhưng chính vì như thế, mà thành tích của cậu nam sinh này đều luôn không tệ.
Đến mùa hoa sen úa tàn, tiết trời dần dần mát mẻ hơn, bởi vì công việc, Phó Bắc liên tiếp đi công tác hai lần, trong đó có một lần là xuất ngoại trao đổi.
Kiều Tây cũng không xuất ngoại cùng cô, Phó Bắc cũng không đồng ý, để cô ở lại chờ, dù sao cũng không phải là xuất ngoại du lịch, đi theo đoàn đội chạy tới chạy lui sẽ rất mệt mỏi.
Kiều Tây ở lại trong tiệm, tâm tình tốt thì sinh hoạt một mình, tâm tình không tốt thì hẹn Đường Nghệ ra ngoài dạo phố mua sắm.
Có một lần đến khu thương mại bên phố Thất Tỉnh, các cô gặp được Thu Ý Nùng.
Hiện tại Thu Ý Nùng đã sớm kết hôn sinh con, một mình đẩy xe em bé dạo quanh.
Kiều tây nghe nói cuộc sống sau hôn nhân của Thu Ý Nùng cũng xem như hài hòa, nhà chồng rất giàu có, cuộc sống giàu có sung túc làm cô thay đổi rất nhiều, trước kia cô là người phụ nữ trí thức học rộng hiểu sâu, bây giờ biến thành phu nhân giàu có cao quý tao nhã, đã không còn làm nhiều việc liên quan đến học thuật hay ở trường học nữa.
Bên phía Giang Đại cũng không có ý kiến gì, bởi vì chồng của Thu Ý Nùng tài trợ cho trường học không ít tiền.
Kỳ thực lúc ấy vừa kết hôn, Thu Ý Nùng vẫn rất hăng hái trong công việc, thập phần nhiệt tình, chỉ là sau khi mang thai, trong nhà dù thế nào cũng bắt cô chăm sóc đứa nhỏ, sau đó vẫn luôn trì hoãn công việc, không thể không chuyển hạng mục đang phụ trách sang cho đồng nghiệp, đợi đến khi trở lại cương vị trong trường, sự mệt mỏi từ gia đình và áp lực cực lớn từ công việc khiến cô khó có thể điều chỉnh được, thật sự chịu không nổi, gia đình và công việc như gọng kìm từ hai phía đánh đến, cuối cùng vẫn chuyển trọng tâm về phía gia đình.
Cô đã không còn sự quyết đoán và hăng hái của những năm đó, tinh thần cả người cũng không được tốt lắm, trên mặt cũng có chút dấu vết nhàn nhạt, dáng người cũng có chút biến dạng nho nhỏ, nhìn thấy Kiều Tây cũng chưa nhận ra được.
Vẫn là Kiều Tây mở lời trước: "Giảng viên Thu."
Lúc này Thu Ý Nùng mới nhớ đến là ai.
Quan hệ giữa Kiều Tây và Phó Bắc đã không còn là bí mật gì trong quần thể giảng viên ở Giang Đại, Thu Ý Nùng cũng đã từng nghe nói qua, cười nhu hòa, đáp: "Cô Kiều, cũng đang dạo phố sao?"
"Phải." Kiều Tây gật gật đầu, "Nghe nói bên này mới mở mấy cửa hàng mới, nên cùng bạn qua xem thử."
Nói xong, giới thiệu Đường Nghệ cho đối phương.
Ba người đứng trò chuyện với nhau vài phút, Thu Ý Nùng nói chuyện nhẹ nhàng, vẫn hào phóng, đoan trang như vậy, nhưng không nói được bao lâu thì tách ra, cô ấy đẩy xe em bé rời đi.
Vừa đi được vài bước, đột nhiên đứa nhỏ trong xe khóc lớn lên, tiếng khóc vô cùng vang dội, Thu Ý Nùng vội dừng lại, thuần thục bế đứa bé lên dỗ.
Kiều Tây và Đường Nghệ liếc nhau, không đi qua hỗ trợ, bình tĩnh rời khỏi đó, yên lặng giữ lại thể diện cho Thu Ý Nùng.
Từ một người phụ nữ kiêu ngạo và giỏi giang, bây giờ lại không còn huy hoàng như trước, đến mức bị mọi người lãng quên, không biết nên gọi là vĩ đại hay là đáng tiếc.
Xã hội này là như thế, có được thì có mất, mọi chuyện đều là cuộc trao đổi, vật chất, tình cảm hay là ước mơ hoài bảo, lý tưởng và hiện thực đối chọi gay gắt, cuối cùng nên lựa chọn thứ gì, tất thảy đều phải xem ý nguyện của người đó, đương nhiên, bất luận là chọn thế nào, cũng không tồn tại việc cái nào cao thượng hơn cái nào - - >>, không thể đánh giá việc người ấy chọn gia đình là một bước lùil, quan niệm của mỗi người là khác nhau và sẽ dần thay đổi theo thời gian.
Đường Nghệ vẫn luôn thổn thức về việc này, nói với Kiều Tây: "Nghe nói trước đó trường học thăng chức cho giáo sư Thu, nhưng cô ấy từ chối rồi."
Kiều Tây khó hiểu, "Vì sao?"
Đường Nghệ khẽ chau mày, cân nhắc một lúc mới trả lời: "Muốn chăm sóc gia đình, bận quá, không có thời gian, thăng chức thì lại bận rộn và áp lực lớn hơn, không có thời gian chăm sóc con."
Này cũng đúng, hiện tại con cái rất quý báu, không giống như các cô khi còn nhỏ chỉ cần cho ăn cho mặc là được, toàn xã hội đều khuyến khích cha mẹ nên tự đưa đón con của mình, chồng của Thu Ý Nùng bôn ba trên thương trường, thì không thể nào về nhà chăm sóc con cái, chỉ có thể là Thu Ý Nùng chăm lo, hai vợ chồng tất sẽ có một bên phải nhượng bộ.
Con cái còn nhỏ, làm sao cũng phải chăm đến bốn năm tuổi mới có thể rời tay, thật là...!
Kiều Tây quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Thu Ý Nùng vừa ôm đứa nhỏ vừa áy náy nhìn mọi người xung quanh, đứa nhỏ quá ồn ào náo loạn, khó lớn oe oe, tiếng khóc lớn mức như vang khắp cả tòa nhà đều nghe thấy.
Người đến một độ tuổi nhất định, kết hôn sinh con là vấn đề khó mà tránh khỏi, dù cho có là đồng tính.
Đồng tính nữ muốn có con nói ra cũng khá dễ, chỉ cần chi tiền đúng chỗ, vận dụng khoa học kỹ thuật thì việc mang thai là không khó, Kiều Tây cũng hiểu chút ít về cái này, nhưng trước đó cô chưa từng suy xét đến chuyện này, thứ nhất không có dự định về phương diện này, thứ hai vẫn còn tương đối sợ hãi, bởi vì cây kim tiêm kia lớn gần như cánh tay vậy, đủ làm hù chết người rồi.
Tư tưởng của người Trung Quốc còn rất truyền thống, sinh con phần lớn đều là vì dưỡng già hoặc để tránh cô độc, có rất ít người sẽ xem việc sinh con và trách nhiệm gắn liền với nhau, hơn nữa nỗi sợ hãi và nỗi cô đơn của tuổi già sẽ càng gia tăng thêm nhiều về suy nghĩ có con.
Kiều tây nghiêm túc suy xét về vấn đề này, lúc đó cô không xoắn xuýt về nó, nhưng hôm nay sau khi gặp Thu Ý Nùng lại bắt đầu cân nhắc.
Nói thật, chính cô cũng chưa hiểu rõ bản thân, thật sự không biết cuối cùng thì có nên có con hay không, một mặt thì lo lắng chính mình sẽ không gánh nổi trách nhiệm này, mặt khác thật sự không tưởng tượng được cuộc sống có thêm con cái sẽ như thế nào.
Sau khi trãi qua một phen rối rắm, vẫn cảm thấy hẳn là nên thử xem thái độ của Phó Bắc một chút.
Đây là cuộc sống của hai người, đứa con là thứ yếu, không phải hai người yêu nhau là cùng giúp nhau khi khó khăn hoạn nạn trường trường cửu cửu sao, không thể tự ý một mình quyết định được.
Nhưng cô cũng nghĩ xa quá rồi, hai người còn chưa cử hành hôn lễ nữa mà.
Hai ngày sau Phó Bắc về nước, một đường phong trần mệt mỏi, sau khi xuống máy bay còn phải cùng đoàn đội về trường học báo cáo rồi mới được về nhà.
Vừa lúc Kiều Tây rảnh nên đến Giang Đại đón cô.
Kiều Tây không vào trường, đứng chờ ngoài cổng lớn.
Rất xa, cô đã nhìn thấy Phó Bắc đang ôm một em bé trên tay, đó là cháu của giáo sư Từ, mập mạp đáng yên lại nhu thuận, đặc biệt thích cười, em bé vừa nhìn thấy Kiều Tây thì hưng phấn bật nảy người lên, gọi y y a a.
Kiều Tây lễ phép lên tiếng chào trước: "Giáo sư Từ."
Giáo sư Từ mỉm cười, "Tiểu Tây à, lại gặp nhau rồi."
Chào hỏi nhau, sau đó hàn huyên một lúc.
Em bé ghé vào trong lòng Phó Bắc chảy nước miếng, không biết cuối cùng là đang vui mừng điều gì, đột nhiên thấy Kiều Tây, đôi mắt đen mở to nhìn chằm chằm, sau đó nhếch miệng cười khúc khích, nước miếng chảy xuống như sợi tơ bạc.
Kiều Tây vội lấy giấy lau cho bé, đùa nói: "Thực ngoan..."
Em bé nghe không hiểu, chỉ biết bật ra tiếng a a, uốn éo eo nhỏ, muốn cô ôm.
Cậu nhóc có hơi béo, rất nặng, Kiều Tây bế được hai phút thì trả lại cho giáo sư Từ.
Giáo sư Từ còn có việc phải làm, nên ôm đứa nhỏ đi trước
Lên xe, Kiều Tây vẫn còn nhớ đến em bé đáng yêu kia, nên liên tiếp khen vài câu, cô rất ít khi nói lời khen ngợi, đa số thời điểm đều sẽ không khen người khác, nhưng giờ đây lại vừa nói vừa cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Đầu mày Phó Bắc khẽ nhếch lên, hỏi đầy ẩn ý: "Thích trẻ con sao?"
Kiều Tây không trả lời ngay, suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu, nói chắc chắn: "Thích."
Tâm tư Phó Bắc vẫn luôn sâu sắc, nói hai ba câu đã có thể thăm dò được suy nghĩ của đối phương, trực tiếp hỏi: "Muốn một đứa sao?"
Kết quả Kiều Tây lại hỏi lại: "Chị thì sao?"
Phó Bắc nói: "Đều theo em."
Bên trong xe im lặng hồi lâu, cho đến khi chạy đến giao lộ đèn giao thông kế tiếp, Kiều Tây mới nghiêm túc nói: "Không hẳn là rất muốn."
Đây là lời nói thật, câu trả lời này là đã trải qua nhiều suy tư và cân nhắc, hai người đều đang thăm dò nhau, nếu muốn, hai người đều sẽ có câu trả lời chắc chắn, nhưng trước hết đều ném vấn đề qua cho đối phương, ngoài việc thăm dò thì cũng đang suy nghĩ đến ý nghĩ của người còn lại, chỉ cần một trong hai người nghĩ, thì tất sẽ thành hai.
Đối với câu trả lời này, Phó Bắc còn có chút ngoài ý muốn, cho rằng phản ứng của Kiều Tây là muốn, cô không hiểu hỏi: "Không phải là thích sao, sao lại không muốn rồi?"
Sau khi cân nhắc, Kiều Tây lại nghiêng đầu nhìn nhìn, lúc này đèn xanh sáng lên, tiếp tục chạy về trước, chờ sau khi rẽ vào đường chạy về nhà, mới nghiêm túc trả lời: "Thích là thích, muốn là muốn, hai điều này không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau?"
Kiều Tây không lập tức trả lời, lái xe đến khu đậu xe của tiểu khu thì dừng lại, tắt máy, mặt đối mặt với người này, nhẹ hít vào một hơi, giải thích: "Bởi vì em chỉ muốn chung sống với chị, mọi kế hoạch cho tương lai sau này chỉ có chị và em, sau khi đồng ý lời cầu hôn thì em đã quyết định rồi, em không biết tương lai sau này sẽ đối mặt với chuyện gì, là một bước ngoặc hay là một sự tồi tệ, nhưng chỉ luôn muốn ở bên chị, chỉ có chị, không có người khác."
Sinh con có tốt cũng không tốt, đối với hai người của hiện tại mà nói, quả thực là còn quá sớm, tình yêu là cuộc đua đường dài đầy hạnh phúc và gian nan, một năm giữ ba năm đau, năm năm xa bảy năm ngứa, mười năm mới có thể ước hẹn, có thể chân chính tiến đến một bước kia hay không, thì không ai biết được.
Hai người đều đặt nhiều tâm tư vào đoạn tình cảm này, nhưng cuộc sống cuối cùng vẫn là cuộc sống, điều các cô cần phải trãi nghiệm còn rất nhiều, tình yêu không chỉ tồn tại sự tốt đẹp, cũng sẽ tồn tại nhiều phiền nhiễu, Kiều Tây chỉ cần một mình Phó Bắc.
Lời giải thích này càng giống như một lời thổ lộ, bày tỏ tiếng lòng.
Trong mắt Phó Bắc hiện lên ý cười, nâng tay vuốt ve mặt Kiều Tây, nhẹ giọng nói: "Chị biết rồi."
Sau đó Kiều Tây nhận ra những lời này quá mức thẳng thắn, không được tự nhiên mà hạ mắt xuống, cũng không dám nhìn lên một chút nào.
Phó Bắc nắm lấy cằm cô, nâng lên, dựa đến gần, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi hồng nhuận ấy một nụ hôn.