Mơ ước em

Hơi thở rất nhẹ.
 
Là cổ họng đang đè nén ngọn lửa sắp phun trào.
 
Chỉ cần anh ngẩng đầu lên thì sẽ nhìn thấy Hạ Chi dùng cánh tay phải che trước ngực mình trong gương nhưng làm sao có thể che được bộ ngực đầy đặn của cô chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh chỉ có thể tập trung vào phần sau lưng của cô, tầm mắt hoàn toàn không dám phân tán, cẩn thận từng li từng tí, tập trung hơn cả lúc giải bài toán cuối cùng của đề thi toán trong kỳ thi Đại học.
 
"Xin lỗi nhé."
 
Hạ Chi nhìn qua gương thấy anh nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh lùng u ám, cô nghĩ  hành động của mình đã gây ra rất nhiều phiền phức cho Ngôn Kha, đều là lỗi của cô.
 
"Chị sẽ mời em ăn đồ ngon, em đừng giận nữa."
 
Cô thực sự quá xấu hổ nên quên mất dáng vẻ chị đại thường ngày, đáng thương xin lỗi Ngôn Kha.
 
Anh lạnh lùng đáp: "Không sao."
 
Sự cố kéo khóa đã được giải quyết ổn thỏa, chiếc áo ba lỗ bó sát màu hồng cũng đã mặc vào người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trẻ trung, đáng yêu, gợi cảm, thực ra rất hợp với Hạ Chi.
 
Cô xoay người qua lại, đang kiểm tra xem tình hình ở phía sau có ổn không thì nghe thấy Ngôn Kha hỏi.
 
"Chị không lấy áo khoác à?"
 

Hạ Chi ồ lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn anh, thắc mắc hỏi: "Áo khoác gì cơ? Áo này mặc một chiếc như vậy mà."
 
Mặc một chiếc thôi?
 
Đây không phải là áo quây hay áo quấn ngực gì đó sao?
 
Anh không biết nên gọi miếng vải ngắn ngủn này là gì nhưng eo và ngực của cô lộ ra nhiều như vậy, Ngôn Kha hít vào một hơi, khó chịu nhìn Hạ Chi với đường cong quyến rũ trước mặt.
 
Anh không có tư cách bình phẩm về cách ăn mặc của người khác, anh biết...
 
Nhưng anh có tư cách ghen tuông, giận dỗi.
 
Biểu cảm của anh đã nói lên tất cả, Hạ Chi cười anh là đồ cổ hủ, sau đó lại soi gương ngắm đi ngắm lại mấy lần nữa.
 
"Ngôn Kha, em kéo khóa xuống giúp chị đi, xong rồi thì em ra ngoài trước đi."
 
Cô quay lưng về phía anh, lại là một thử thách nữa.
 
Giúp cô kéo khóa xuống khó hơn nhiều so với kéo lên.
 
Ngôn Kha đợi ngoài rèm hai phút, Hạ Chi treo quần áo lại chỗ cũ, cô mang tay không quay lại trước mặt anh.
 
Thậm chí Ngôn Kha còn không nhận ra mình đã thở phào nhẹ nhõm: "Chị không mua à?"
 
Hạ Chi ừ một tiếng: "Phần ngực có vẻ hơi hở, còn phần bụng thì không che hết được bụng nhỏ của chị."
 
Bụng nhỏ, Ngôn Kha vô thức nhìn xuống bụng phẳng lì của Hạ Chi, bụng nhỏ ở đâu?
 
Nhưng dĩ nhiên anh không thể nói như vậy mà chỉ nghiêm túc gật đầu.
 
"Ừ, em cũng thấy không che được chút nào."
 
...
 
Hạ Chi nhìn anh đầy vẻ lo lắng: "Hả? Bây giờ chị béo đến mức em cũng nhìn ra rồi sao? Toang rồi toang rồi, tối nay chị không ăn cơm tối nữa đâu."
 
Nghĩ đến mùa đông năm ngoái khi cô béo đến mức đạt đỉnh cân nặng trong đời, ai gặp cô cũng nói Hạ Chi béo lên rồi.
 
Chỉ có anh là không nói cô béo, chỉ có anh thôi.
 
Bây giờ cô chỉ béo hơn mấy cân so với trước, chắc chắn không quá mười cân, chắc chắn! Nhưng chậm chạp như Ngôn Kha mà cậu ấy cũng phát hiện ra.
 
Cái gì? Anh đã nói sai điều gì sao, Ngôn Kha đột nhiên hoảng hốt, đưa tay lên vai Hạ Chi: "Không phải, ý em không phải thế..."
 
"Ngôn Kha!"
 
Hai người ra khỏi cửa hàng quần áo thì vừa gặp nhóm của Chu Dương, bọn họ định lên tầng cao nhất của quán karaoke để hát, đợi thang máy thấy đông người lại còn chậm nên đành đi thang cuốn lên.
 
Chu Dương, Thư Nhất Hào, Tưởng Phương Niên, còn có Trần Lộ Hà và Giang Linh, gặp lại một nửa số người trong nhóm tối qua rồi.

 
Trùng hợp thật, lúc này Giang Linh đang mặc chiếc áo ba lỗ mà Hạ Chi vừa thử, chỉ là màu đậm hơn một chút, không phải màu hồng nhạt mà là màu hồng cánh sen.
 
Chiếc áo màu đỏ càng làm Giang Linh trở nên trắng trẻo, phần eo lộ ra càng thêm thon thả vô cùng.
 
Hạ Chi nhìn Giang Linh với vẻ mặt phức tạp, trong lòng nghĩ thì ra phải gầy như vậy mới mặc đẹp, được rồi, không mua là đúng, tiết kiệm được gần hai trăm.
 
Hơn nữa so với Giang Linh là sinh viên mới tốt nghiệp còn có cả một kỳ nghỉ hè, mỗi ngày cô chỉ quanh quẩn giữa công ty và nhà trọ, cô cũng không có cuộc sống về đêm thú vị giống như những người cùng tuổi khác, dù chiếc áo đó có đẹp đến mấy thì ngày thường cô cũng không có cơ hội mặc, chỉ có thể mặc về nhà vào cuối tuần nhưng mặc về nhà để cho Ngôn Kha ngắm sao?
 
Ôi, chỉ sợ sẽ bị anh chàng cổ hủ kia phớt lờ thôi.
 
Nghĩ đến đây, cô lại đổi sang vẻ mặt hóng hớt nhìn Ngôn Kha, ôi, cái đồ cổ hủ, bây giờ cậu ấy không nói đạo lý nữa sao?
 
Hừ, chỉ dám nói trước mặt chị, chỉ dám bắt nạt chị thôi!
 
Thực ra vốn dĩ tầm mắt của Ngôn Kha không nhìn Giang Linh, anh bị Chu Dương khoác vai.
 
Chu Dương nhướng mày huýt sáo với anh: "Sáng nay tớ hẹn cậu đi hát, chẳng phải cậu nói không muốn ra ngoài sao?"
 
Tối qua Giang Linh biết Ngôn Kha không đi thì tính tiểu thư lại nổi lên, cũng không muốn đi nữa, Trần Lộ Hà lại bảo Chu Dương đổi thời gian sang buổi chiều, bảo anh ta hẹn Ngôn Kha thử xem.
 
Anh lạnh lùng đáp: "Tớ nói là không muốn hát."
 
"Thôi được rồi, không nói nhiều với cậu nữa, tớ đặt phòng lớn rồi, cậu và chị cùng đi nhé."
 
Chu Dương cười híp mắt nhìn Hạ Chi: "Chị, dù sao cũng không có việc gì, đi hát đi."
 
Không biết sao mà quyền quyết định đột nhiên lại rơi vào tay Hạ Chi, mấy đôi mắt cùng nhìn cô, chờ cô đưa ra quyết định.
 
"Ngôn Kha, em đi với mấy bạn đi, chị không đi đâu."
 
Hạ Chi miễn cưỡng cười cười, cô không quen những người này, hát trước mặt người không quen, mà giọng hát của cô, thôi bỏ đi, sợ hỏng cả tai người ta mất, bảo cô bồi thường tiền thuốc thì mất nhiều hơn được.
 
"Đừng mà, chị ơi, chị không đi thì chắc chắn Ngôn Kha cũng không đi đâu!"
 

"Nhưng mà..."
 
Hạ Chi hơi hướng nội, đối với bạn bè và người thân thì cô cởi mở nhưng đối với người không quen thì cô không thích nói chuyện, như kiểu đi team building của công ty, cô đều trốn trong góc giả làm người vô hình.
 
Các chàng trai cô gái đều nhìn cô, trong ánh mắt mỗi người đều mang theo chút van nài, cô biết không phải bọn họ muốn cô đi, mà là vì em trai cô.
 
Cô ngẩng đầu nhìn Ngôn Kha: "Nếu chị không đi, em có đi không?"
 
Chàng trai lắc đầu.
 
"Vậy nếu chị đi thì sao?"
 
Gật đầu.
 
Hạ Chi hít sâu, không nhịn được mà véo mạnh vào eo Ngôn Kha: "Em là thằng nhóc chưa cai sữa à?"
 
Những người khác kinh ngạc há hốc mồm, học cùng nhau ba năm, đây là lần đầu tiên thấy nam thần lạnh lùng đẹp trai học giỏi bị người ta bắt nạt như vậy, chị à chị gan to thật đấy.
 
Mấy chàng trai như Chu Dương còn cảm thấy đồng cảm, nếu mình bị người khác hỏi như vậy ở bên ngoài thì bất kể là ai, bọn họ cũng sẽ lật mặt ngay.
 
Nhưng ngay giây tiếp theo, mọi người càng kinh ngạc đến mức cằm rơi xuống đất.
 
Ngôn Kha cong mắt cười, nốt ruồi lệ trông vô cùng quyến rũ, anh không xấu hổ mà còn lớn tiếng đáp.
 
"Đúng vậy."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận