Mơ ước em

“Chu Dương, cậu đã đến nhà cậu ấy rồi đúng không? Ngôn Kha ở chung với chị gái như thế sao?”
 
Đoàn người nối tiếp bước vào KTV, Tưởng Phương Niên và Thư Nhất Hào mỗi người một bên khoác lên vai Chu Dương đi ở đầu hàng, bọn họ tò mò hỏi ra thắc mắc trong lòng.
 
“Lần trước đến nhà cậu ta, tớ cũng chỉ biết chị của cậu ta học Đại học ở thành phố khác, cũng có thấy hình của chị ấy rồi. Còn về sống chung như thế nào thì tớ không biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Dương chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, hôm nay Ngôn Kha lạ quá, bọn họ đã quen với dáng vẻ lạnh như băng của anh nên không hề có áp lực nào.
 
Tưởng Phương Niên chợt dừng bước, vẻ mặt như có điều suy ngẫm
 
“Nếu tớ nhớ không lầm thì chúng ta mới học xong một kỳ đầu tiên, không phải trước ngày thi cuối kỳ đột nhiên có tuyết rơi hay sao? Chị của cậu ta đến đưa áo khoác, cũng vào lần đó chúng ta mới biết được cậu ta có chị gái đấy, có phải không nhỉ?”
 
Ký ức có chút mơ hồ nên thiếu niên kể lại không chắc chắn lắm nhưng vừa nhắc tới thì đã gợi lên ký ức của hai người còn lại.
 
Chu Dương gào to: “Đúng đúng! Có chuyện đó, tớ nhớ hôm ấy chị của cậu ta tới đây rất sớm nhưng Ngôn Kha không thèm để ý người ta, bỏ mặc chị gái đợi ở cổng cả một buổi sáng, đúng vào ngày tuyết rơi rất lớn luôn!”
 
Khi đó môn văn và môn lý chưa chia lớp, Thư Nhất Hào vẫn chưa vào cùng lớp với bọn Ngôn Kha, anh ta nghe chuyện quá khứ không khỏi thở dài: “Thảm vậy sao?”
 
Nam Kinh ở phía nam nên hầu như vào đông rất ẩm ướt, hiếm khi có ngày tuyết rơi, cho nên anh ta nhớ rất rõ, sau đó rít một hơi lạnh: “Tớ còn nhớ hôm ấy lạnh cóng người, chậc.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạnh hơn máy điều hòa ở siêu thị gấp mấy lần.
 

Thư Nhất Hào run run quay đầu lại nhìn hai chị em ở cuối hàng.
 
“Sao tớ cảm thấy hơi vô lý, các cậu nhìn chị em họ thân thiết như vậy, Ngôn Kha lại nỡ để chị gái chờ lâu đến vậy sao?”
 
Hai người kia nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy ký ức của mình không hề sai, bởi vì lúc ấy còn có tin đồn một học sinh nữ trường khác muốn gặp Ngôn Kha nên đã nói dối là chị gái cậu ta, Ngôn Kha không muốn nói chuyện mới không ra.
 
“Thôi, không chừng hôm ấy hai người đó giận nhau thì sao. Dù sao hiện tại quan hệ giữa bọn họ vẫn ổn là được rồi mà.”
 
“Ờm, tốt, thật sự rất tốt đấy.”
 
Ba năm làm anh em cột chèo, lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ mới lạ của Ngôn Kha, không hề lạnh lùng xa cách mà trái lại là sự hứng thú khi chơi xỏ người khác.
 
Nói đến chơi xỏ thì Chu Dương trong nhóm chính là ông hoàng trong giới chơi xấu nhưng ông hoàng này rất có chừng mực với Ngôn Kha, không dám vượt quá giới hạn.
 
Vào phòng bao riêng, ai cũng tinh tế chọn chỗ ngồi.
 
Chu Dương và Trần Lộ Hà quấn quýt ngồi xuống sô pha chọn bài hát, Tưởng Phương Niên và Thư Nhất Hào ngồi chính giữa, hai người vừa ngồi xuống đã mở điện thoại bắt đầu xếp đội chơi game.
 
Hạ Chi chọn vị trí bên phải ngoài cùng của sô pha, Ngôn Kha ngồi bên cạnh cô, sô pha trong phòng rất dài, hai chiếc sô pha tạo thành một nửa hình bầu dục nên có rất nhiều vị trí còn trống để lựa chọn.
 
Nhưng Giang Linh lại ngồi xuống bên cạnh Ngôn Kha.
 
Xong đời rồi.
 
Hạ Chi nhạy cảm nhận ra mình đã trở thành một con kỳ đà cản mũi.
 
Nhưng cô đã ngồi ở ngoài cùng bên phải của sô pha rồi, làm sao di chuyển để chừa chỗ cho em trai và cô bạn học tình tứ mập mờ với nhau nhỉ?
 
Không thể đến chỗ Chu Dương và Trần Lộ Hà để quấy rầy được.
 
Hết cách rồi.
 
“Bạn học ơi!”
 
Hạ Chi đứng dậy cầm điện thoại chạy đến chỗ bọn Tưởng Phương Niên: “Từ đó đến giờ chị vẫn luôn muốn chơi game này, bọn em có thể dạy chị không?”
 
Cô định ngồi xuống thì bị người ta túm lấy cổ áo.
 
Người phía sau tỏa ra cơn lửa giận, giọng điệu lại lạnh băng cứng nhắc: “Chị muốn học thì sao không tìm đến em?”
 

Cô nhìn thoáng qua, có vẻ hai người kia chơi không tệ lắm, mà sáng nay cô mới thấy người đằng sau cũng chơi trò tương tự trên máy tính, cô chưa đi được bao lâu thì đã xám ngắt một màu.
 
Cô biết màu xám là tượng trưng cho nhân vật đã chết.
 
Ồ, gà thế.
 
Hạ Chi xoay người liếc xéo anh, kiêu căng hống hách nói: “Em có chơi giỏi bằng bọn họ không?”
 
Anh cao hơn cô rất nhiều, lúc anh tới gần lại là lần đầu tiên khiến cô cảm thấy áp lực.
 
“Ha ha.”
 
Tưởng Phương Niên cuống cuồng giải thích: “Chị gái đừng nói thế! Em tự thú, rank Vương Giả của em là nhờ Ngôn Kha gánh đấy!”
 
Thật đáng sợ, nếu làm Ngôn Kha tức giận, sau này mất luôn cái đùi lớn để kéo rank rồi. Khổ nỗi anh ta là một kẻ xui tận mạng, trận nào cũng gặp đồng đội thần kinh và đối thủ vô song.
 
Thư Nhất Hào ngồi cạnh liếc anh ta một cái đầy khinh thường: “Tớ tự đánh lên rank Tinh Diệu đấy nhé.”
 
Nói xong thì cậu ta thay đổi sắc mặt, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, nhìn Hạ Chi với vẻ đáng thương vô cùng.
 
“Bởi vì Ngôn Kha không chịu kéo em!”
 
Cậu ta gắng sức gào to, khóc lóc thảm thiết: “Vừa hay chị giúp em cầu xin cậu ấy đi, được không ạ? Chị gái xinh đẹp ~ Em muốn lên Vương Giả!”
 
Ngôn Kha khẽ cười nhìn Hạ Chi: "Được chưa? Để em dạy chị chơi game được rồi chứ?”
 
Hạ Chi thở dài, siết chặt điện thoại. Cô không diễn kịch nữa, nhìn Ngôn Kha rồi đưa mắt ra hiệu với anh.
 
‘Nhìn đằng sau, nhìn đằng sau, em gái đó muốn ở riêng một chỗ với em kìa.’

 
Ngôn Kha thấy đôi mắt của cô sắp bị chuột rút rồi, nụ cười dần phai nhạt, anh cất tiếng: "Chị à.”
 
“Hả?”
 
Cuối cùng cậu ấy đã hiểu rồi?
 
Trong phòng bao tối tăm, gương mặt tuấn tú của anh mờ ảo không thể thấy rõ được biểu cảm. Hạ Chi nghe giọng nói bình tĩnh của anh lại cảm thấy cực kỳ chạnh lòng.
 
“Em không thích chị như vậy đâu.”
 
Không thích dáng vẻ cô liều mạng đẩy anh đến bên cạnh người khác, không thích cô vô tâm hờ hững vạch rõ ranh giới với anh, càng không thích kẻ đã làm những việc này chính là cô.
 
Biểu cảm trên mặt Hạ Chi cứng đờ, có chút vượt quá giới hạn, cũng có chút cố tình.
 
Cô chỉ muốn làm một người biết thời thế thôi.
 
Bởi vì cô thật sự rất sợ mình sẽ trở thành người phá hoại bầu không khí, kẻ dư thừa hoặc là một kẻ không được trông mong tồn tại.
 
Cô cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi em.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận