Cuối cùng đến bài hát Hạ Chi đã chọn, cô cầm micro, đầu tiên là mở âm thanh gốc lên.
Các bạn nhỏ, cô đã tận tình tận nghĩa rồi.
Chu Dương nhân cơ hội này chạy đến chỗ bên cạnh Ngôn Kha, tiếp đó huých cánh tay anh: "Đi thôi, ra ngoài rít một điếu chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Kha không hút thuốc, rõ ràng Chu Dương tìm anh có việc. Anh không do dự mà đứng dậy đi theo anh ta ra ngoài.
Quả nhiên Chu Dương hỏi đến chuyện Giang Linh.
Chu Dương bật lửa đốt điếu thuốc, một chấm sáng đỏ ánh lên ở góc hành lang tối tăm, câu mở đầu là.
“Cậu không vừa ý với gái xinh như Tiểu Linh Đang à?”
Dưới con mắt của các cậu học sinh, Giang Linh được cho là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, người mà cô ta thích còn phải mang ơn dập đầu đón nhận.
Cho nên ban nãy Trần Lộ Hà nói với anh ta chuyện Ngôn Kha thẳng thừng từ chối Tiểu Linh Đang, nhờ anh ta hỏi Ngôn Kha có nguyên do gì không, nói thật thì Chu Dương cũng rất tò mò.
Ngôn Kha dựa vào bức tường vẽ đóa hoa hồng xanh đỏ khổng lồ trên hành lang kia, nhắm mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vấn đề không phải là có vừa ý với cậu ta hay không, căn bản là tớ không thích cậu ta.”
Không có cảm tình, không có cảm giác, đối phương có tốt hay xấu đến đâu cũng không liên quan đến anh.
Giống như khi anh thấy Giang Linh mặc chiếc áo đó, ở góc độ người ngoài, nếu cần thiết thì anh có thể nói cô ta mặc rất hợp, rất đẹp.
Cũng không suy xét đối phương mặc như vậy có thể bị lộ quá hay không, bởi vì anh không hề quan tâm nhiều.
Còn về chuyện cổ hủ hay không còn phải xét từ tiêu chuẩn kép rồi lại xét tới chuyện đối phương có phải là Hạ Chi hay không.
Ví dụ như Hạ Chi mặc vào, anh không biết bản thân có kiềm lòng nói gì đó hay làm gì đó hay không.
Nếu không thì may một chiếc áo khoác ở trên luôn rồi.
“Hiện tại không thích thì thử ở bên nhau cũng có thể vun đắp tình cảm, dù sao cậu cũng không thích ai. Chúng ta đã tốt nghiệp cao trung rồi đấy người anh em ạ, thầy cô và người lớn không cấm cản chuyện yêu đương nữa.”
Chu Dương cười nhả khói ra, ở trong trường Ngôn Kha cứ như thầy chùa tu hành cực khổ, không gần phái nữ đến mức hơi thái quá.
Kỳ lạ nhất chính là tính cách lạnh lùng khó tiếp cận và không gần phái nữ như vậy, mà cậu ta lại có một gương mặt đào hoa, có được sự yêu thích của nhiều người nhất, cũng nói nhiều lời từ chối nhẫn tâm nhất.
“Ai nói với cậu tớ không có thích ai?”
Ngôn Kha thở dài, ánh mắt dần âm u trong bóng tối, trầm tư mỉm cười.
“Đã có từ rất lâu rồi.”
“Có người” đã đủ khủng bố rồi, mà còn “đã có từ lâu” nữa ư?
Hơn nữa, trong trường anh ta ở bên Ngôn Kha như hình với bóng, thế mà không hề phát hiện ư?
Chu Dương hoảng tới mức loạng choạng, suýt thì tông vào tường.
Thằng này cừ thật, cấp bậc nam khôi của trường còn chơi trò yêu thầm!
“Ai? Rốt cuộc là ai thế? Học trường chúng ta à? Hay là trường khác, hay là bạn học hồi sơ trung?”
Ngôn Kha xoay người đi khỏi: "Cậu không biết đâu.”
Nếu là gái xinh của trường họ thì chỉ cần nhắc tên thôi, anh ta chắc chắn sẽ biết.
Nhất định là trường khác, có khi là bạn học sơ trung của cậu ta. Ngôn Kha trưởng thành khá sớm, hồi sơ trung cậu ta đã thích cô nhóc nào đó là chuyện rất bình thường.
Chu Dương rít một hơi thuốc thật mạnh rồi ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt: "Đừng đánh đố nữa, cậu nói là tớ biết ngay mà.”
Anh ta không chịu bỏ qua mà đuổi theo, muốn biết ai đẹp hơn cả Giang Linh.
Ngôn Kha dừng bước, cầm tay nắm cửa nhưng không đẩy ra, Chu Dương nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng Ngôn Kha, anh nhẹ nhàng cong khóe môi.
“Không muốn nói.”
“Ôi trời, đừng nhỏ mọn như thế. Đến lúc hai người quen nhau, tớ không tin cậu có thể giấu nổi tớ, kiểu gì cũng sẽ gặp mặt…”
“Cô ấy không thích tớ.”
“Hả?” Chu Dương khựng lại.
“Kết giao thôi.”
Ánh sáng trong mắt anh dần ảm đạm: "À, tớ rất muốn điều đó xảy ra.”
… Tuyệt.
Thật sự quá tuyệt vời.
Hóa ra còn có người không thích Ngôn Kha ư?
Chu Dương đứng ngơ ngác ở cửa, Ngôn Kha cũng đã vào được hai phút rồi mà anh ta vẫn còn đang phản ứng với chuyện chấn động vừa rồi.
Có lẽ anh ta đã nhìn anh em của mình với con mắt màu hồng rồi, cô gái mà Ngôn Kha thích lại không thích cậu, đây quả là tin tức chấn động nhất năm nay.
Chu Dương đẩy cửa ra, Trần Lộ Hà lập tức tới đến đón.
Anh ta không biết nói gì, chỉ đành lắc đầu với bạn gái. Trần Lộ Hà nhẹ nhàng đá cẳng chân anh ta trách móc vô dụng rồi chạy về an ủi Giang Linh.
Chu Dương vô thức nhìn sang Ngôn Kha, cậu ta lại ngồi xuống cạnh chị mình.
Còn cầm micro hát chung với chị gái.
Ê, là thằng nào nói không hát hò vậy?
Có điều, giọng hát của chị gái mà không có Ngôn Kha hát chung thì có hơi đấm vào tai.
Ngôn Kha đặt micro xuống rồi vẫy tay với Chu Dương. Anh ta bèn chạy tới, chạy xong rồi mới tự hỏi hành động vừa rồi của mình có phải chân chó quá không?
Ngôn Kha hỏi chuyện chụp ảnh tối hôm qua, Chu Dương nói hiện tại đã rửa xong toàn bộ ảnh chụp rồi, mỗi người sẽ được một bộ.
“Ừm, gửi thêm file mềm cho tớ nhé.”
“Không thành vấn đề.”
“Tớ chỉ cần tấm chụp chung với chị gái, không cần các tấm khác.”
Chu Dương ồ lên một tiếng, hôm qua Ngôn Kha chụp ảnh rất chán chường, anh ta biết đối phương không có hứng thú với chụp hình. Mẹ kiếp, đúng là tự mình hại mình rồi.
Bây giờ anh chỉ cần tấm chụp ảnh chung với chị gái, hàm ý rất rõ ràng rồi.
Lấy giúp chị gái nhỉ?
Chu Dương khoác vai Ngôn Kha, studio chụp ảnh nói tối nay sẽ chỉnh sửa một chút rồi mới gửi anh ta: "Dễ mà, khi nào họ gửi tớ sẽ lập tức quăng qua cho cậu.”
Ngôn Kha gật đầu, anh muốn để bức ảnh đó làm màn hình khóa điện thoại.
Cũng muốn rửa một tấm nhỏ hơn, cắt thẳng thớp rồi cất vào bóp tiền mà cô đã tặng anh.