Trong lúc chờ trà sữa, bên cạnh vang lên tiếng bàn tán rì rầm.
Có lẽ Ngôn Kha không để ý hoặc có thể nói anh đã quen rồi.
Nhưng Hạ Chi lại nhạy cảm nhận ra những ánh mắt trong cửa hàng đều hướng về mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra, những nữ sinh này đến ngắm em trai cô.
Vậy thì họ nên đối xử tử tế với cô chứ, cô là chị gái của Ngôn Kha mà, biết đâu có duyên thì sau này cũng sẽ trở thành chị gái của một trong những cô gái xinh đẹp có mặt ở đây đấy.
Có điều, dù sao cũng là gia đình tái hôn, hai người trông chẳng giống nhau chút nào, chỉ nhìn ngoại hình thì không ai nghĩ cô là chị gái anh, vì vậy trong những ánh mắt đó có sự dò xét, có sự đánh giá, còn có cả sự khó hiểu lộ liễu.
Giống như đang nói, bạn gái của Ngôn Kha chỉ có thế thôi ư? Chỉ có thế thôi ư?
Oan quá đi mất.
Nhưng cô lại chẳng biết kêu oan với ai.
Thực sự không chịu nổi những ánh mắt đó, Hạ Chi hắng giọng rồi nói lớn với Ngôn Kha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em trai, đi nào, chị đi xem em chơi bóng!"
Ngôn Kha ngơ ngác nhìn cô, còn Hạ Chi lại nhận ra, sau khi cô gọi một tiếng em trai thì ánh mắt của kha khá cô gái nhìn cô lập tức thay đổi.
Có hiệu quả, cách của cô có hiệu quả rồi.
Hạ Chi mày thông minh quá đi!
Chỉ là sau khi cô thông báo như vậy, khi hai người đến sân bóng thì phát hiện ra hôm nay có rất nhiều con gái...
Một khi có gái thì hoocmon trên sân bóng cũng hỗn loạn theo, các chàng trai thi nhau làm màu.
Đến cả ném bóng bình thường cũng không thèm ném, chạy đến một nơi cực kỳ xa lạ để ném, quay lưng ném, xoay người ném, tóm lại là đủ các loại kỹ thuật khoe mẽ kỳ quái đều xuất hiện.
Nhưng các cô gái không phải đến để xem bọn họ.
Các bạn nam bình thường ơi, các bạn có bị trẹo lưng, không đứng vững đập đầu xuống đất, chạy đến tận cùng trái đất thì cũng chẳng có ai khen một câu đẹp trai đâu.
Chỉ thấy những chàng trai này thật ngốc, đến ném bóng cũng không biết.
Hạ Chi ôm cốc trà sữa ngồi bên sân, Ngôn Kha đã chào hỏi qua nên đương nhiên sẽ để lại cho cô vị trí tốt nhất.
Trong số những người trên sân, không phải ai cũng quen biết Hạ Chi, ngoài ba người là Chu Dương ra, tuy những người khác cũng học ở trường Nhất Trung nhưng không thân với Ngôn Kha, chỉ tình cờ cùng nhau lập đội đánh bóng mà thôi.
Từ khi nhóm người này nghe Ngôn Kha nói sẽ dẫn người đến thì đã ngóng trông, không phải bạn bè, không biết anh còn độc thân, trong lòng lén lút mong đợi bạn gái mà nam thần đích thân đi đón, thế nào cũng phải là một mỹ nhân cấp hoa khôi.
Nhưng cô gái đến này đẹp thì có đẹp nhưng vẫn kém hơn so với những gì bọn họ tưởng tượng.
Mọi người đều không nói nhưng trong lòng lại nghĩ hừ, cho dù là Ngôn Kha thì sao chứ, chẳng phải cũng không cưa đổ được hoa khôi sao.
Sự đố kỵ với Ngôn Kha cũng không còn nồng liệt như trước nữa, cộng thêm bốn sân bóng, chỉ có bên sân của bọn họ là có nhiều người đẹp vây quanh như vậy, ai cũng biết là nhờ phúc của Ngôn Kha nên lên sân chơi bóng thì bọn họ cũng giả vờ thân thiết chuyền bóng cho Ngôn Kha.
Trong lòng mọi người đều tính toán, để cậu ta đẹp trai một trận thì sao chứ, bạn gái của cậu ta đang nhìn đấy, ngược lại những cô gái bên sân sẽ vì sự tương tác của bọn họ với Ngôn Kha mà chú ý tới, như vậy còn tăng thêm độ nổi tiếng của mình.
Nhưng đối thủ thì không phục.
Chết tiệt, một mình Ngôn Kha đã đủ cân cả đội họ rồi, bọn họ không biết xấu hổ à?
Một chàng trai to cao lực lưỡng tức giận trừng mắt nhìn Ngôn Kha: "Này! Nam thần, bình thường cậu còn chưa đủ nổi tiếng à, không thể vì bạn gái cậu đến mà bắt nạt anh em chúng tôi như vậy chứ?"
Ngôn Kha dừng động tác lại rồi lạnh lùng nhìn gã ta.
"Tôi làm sao?"
Chu Dương làm người hòa giải, cười ha ha đẩy Ngôn Kha ra sau.
"Hiểu lầm rồi người anh em, cô gái xinh đẹp kia là chị gái cậu ấy, không phải bạn gái cậu ấy đâu, hôm nay cậu ấy cũng bình thường thôi mà, chẳng phải vẫn luôn mạnh mẽ như vậy sao?"
Là chị gái chứ không phải bạn gái ư?
Vậy thì tại sao vừa rồi cậu ta ném được một quả bóng lại cười đắc ý về phía bên kia thế?
Nhìn cái kiểu lấy lòng ngốc nghếch đó, trong lòng gã ta đã khẳng định đối phương là bạn gái của Ngôn Kha rồi!
Đúng là làm màu!
Cậu cười thì cười đi, phạm vi ảnh hưởng lớn như vậy là muốn làm gì? Không thể nhắm chuẩn vào đối phương được à, khiến cậu ta vừa cười là đám con gái bên kia lập tức hét lên, giết chết sĩ khí của bọn họ!
Một chàng trai đầu đinh sau lưng anh chàng cao to đột nhiên lên tiếng, nhìn Hạ Chi không xa, anh ta thấy Hạ Chi rất xinh đẹp.
Anh ta cười hề hề quay đầu lại: "Nam thần, chị gái cậu có bạn trai chưa? Có thể giới thiệu cho tôi không?"
Nếu thành công, chẳng phải anh ta sẽ trở thành anh rể của nam thần, đè bẹp Ngôn Kha, chắc chắn là bước lên đỉnh cao cuộc đời sao?
Anh ta tùy tiện nói một câu nhưng lại khiến vẻ mặt của Ngôn Kha càng lạnh lùng hơn.
Chàng trai vừa nói chuyện bị anh nhìn một cái đã không dám nói thêm nữa, xám xịt trốn sau lưng anh chàng cao to.
Anh ta lại không có cửa thần thông, sao lại cảm thấy vừa rồi đột nhiên anh đến Bắc Cực vậy, đúng là vô lý.
Ngôn Kha quay người đi về phía Hạ Chi, vừa đi vừa cúi đầu tháo miếng đai đeo nặng trên tay xuống, sau khi đến bên Hạ Chi, anh lại ngồi xổm xuống tháo luôn cả miếng đai đeo nặng trên mắt cá chân ra.
Thấy cảnh này, mọi người trên sân bóng đều kinh ngạc, đây là quái vật sao, đeo những thứ đó mà chơi bóng với họ, chạy nhanh hơn họ, nhảy cao hơn họ, sao lại đả kích người ta như vậy chứ?
Một nhóm người nhìn nhau, chưa từng gặp người như vậy, không khoe thì thôi, một khi khoe thì dọa chết người ta rồi.
"Chị, cầm giúp em chút."
Hạ Chi nhận lấy đống đồ nặng của anh, cũng không biết trên sân bóng đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết lúc này Ngôn Kha đang tức giận, mà còn là kiểu tức giận không nhỏ.
Cô cảnh giác kéo Ngôn Kha đang định đi vào sân bóng: “Đừng nói em định đi đánh nhau đấy chứ?"
"Không."
"Thật không, chị nói thật đấy nhé, không được đánh nhau."
Ngôn Kha gật đầu: "Biết rồi."
Cô thở phào nhẹ nhõm, thả anh trở lại sân bóng.
Mặt đối thủ tái mét, Chu Dương nhìn một vòng những cô gái bên sân, xoa cằm rồi nói chắc nịch với Tưởng Phương Niên và Thư Nhất Hào.
"Tớ có một linh cảm mãnh liệt, cô gái mà Ngôn Kha thích chắc chắn nằm trong số những cô gái xinh đẹp này."
Hai người nhìn Chu Dương với vẻ mặt cậu không bị sốt cao chứ, cảm thấy anh ta cũng là một trong những người bị Ngôn Kha kích thích đến ngốc rồi: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa con trai, con chỉ cần ngoan ngoãn chuyền bóng cho cậu ấy là được."
Không, các cậu không hiểu đâu, Chu Dương khinh thường cười thầm trong lòng, những gã độc thân nông cạn đương nhiên không hiểu vừa rồi anh ta ngửi thấy mùi giấm, có người đang ghen.
Nhưng anh ta không nói là ai——