Mơ ước em

Ngôn Kha thảm sát trên diện rộng, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm khốc.
 
Anh tiến công ghi bàn một cách điêu luyện, liên tục chặn đường bóng của đầu đinh, còn quấy nhiễu đối thủ bằng nhiều cách. Người thông minh đều nhìn ra tất cả các động tác của Ngôn Kha đều có mục tiêu rất lớn.
 
Nhưng đồng đội không nói ra, dù sao anh cũng là ông vua ghi bàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối thủ cũng không dám nói ra, a di đà phật, tôi không phải kẻ xúi quẩy, yeah!
 
Trên sân ai ai cũng bị thương không nhẹ thì nặng, có người dán băng keo cá nhân, có người sắp vào ICU tới nơi.
 
“Ông đây không chơi nữa!”
 
Đầu đinh nổi giận ném bóng xuống đất, tủi thân chạy ra xa.
 
Thiếu một người, Chu Dương ngẩng lên hỏi có ai trên sân muốn tham gia không, cả sân xôn xao nhao nhao đáp lời.
 
Các sinh viên nam thấy sân bóng nhận được rất nhiều sự chú ý, đương nhiên cũng muốn vào thay thế, hơn nữa Ngôn Kha chơi bóng quá xuất sắc, chơi liều một lần với anh để biết thực lực của mình cũng không tệ.
 

Lúc quyết định ai sẽ tham gia, Ngôn Kha vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu uống ùng ục non nửa bình thì thấy Hạ Chi đang cau có ôm bụng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh lập tức đi thẳng tới trước mặt Hạ Chi, không chậm trễ dù chỉ một giây. Đằng trước đột nhiên tối sầm, cô ngước lên nhìn chủ nhân của cái bóng.
 
“Chị, chị khó chịu à?”
 
Hạ Chi ừ một tiếng, đau bụng kinh thỉnh thoảng quấy phá như thế đấy, có thể do cô vừa mới uống trà sữa nhưng uống thuốc xong ít nhất cũng không còn khó chịu như buổi trưa, cô định bảo Ngôn Kha đừng quan tâm thì anh đã quay lưng lại rồi ngồi xổm xuống.
 
“Đi thôi, em cõng chị về nhà.”
 
“Em không chơi bóng nữa à?”
 
“Ừm.”
 
Anh nói to với Chu Dương đang quyết định thay người trên sân: “Chu Dương, tớ đi trước nhé.”
 
Ể?
 
Nhân vật chính đã đi rồi, vậy có phải khán giả cũng… Anh ta quay lại nhìn đám con gái kia, quả nhiên họ đang bắt đầu dọn đồ chuẩn bị ra về.
 
Vậy còn quyết định thay con khỉ gì nữa!
 
-
 
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Hạ Chi vỗ vào lưng Ngôn Kha.
 
“Chị vào mua ít đồ, em thả chị xuống đi.”
 
Ngôn Kha cõng cô bước vào luôn, Hạ Chi cuống quít khẽ nói: “Chị mua băng vệ sinh đấy!”
 


 
Anh khựng lại với khuôn mặt ửng đỏ nhưng vẫn cõng Hạ Chi đến quầy bán đồ dùng vệ sinh.
 
Xấu hổ quá!
 
Hạ Chi nằm nhoài trên lưng anh chọn lựa, Ngôn Kha cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, Hạ Chi thấy anh thẹn thùng bèn lên cơn trêu ghẹo.
 
“Thật ra cũng tốt mà, biết đâu sau này em kết hôn sẽ mua cho vợ mình. Nếu con bé thường bị đau giống chị thì không thể tự đi mua, cho nên em phải nhớ nhãn hiệu và chiều dài mà vợ mình quen dùng đấy nhé.”
 
Mặt của anh càng đỏ đậm hơn, Hạ Chi cười thầm không ngớt, quyết định không ghẹo nữa. Nhưng Ngôn Kha lại cầm băng vệ sinh trong tay cô nghiên cứu rất nghiêm túc.
 
Lần này đến lượt Hạ Chi đỏ mặt.
 
“Không phải, em phải để ý thói quen của vợ em, em nhìn cái chị mua làm gì?”
 
Ngôn Kha lặng lẽ ghi nhớ nhãn hiệu và kích cỡ mà cô chọn, sau đó gượng gạo lảng sang chuyện khác: "Chỉ có hai gói này thôi sao?”
 
“Ừm, mua thêm chút đồ ăn vặt rồi rút quân thôi, go! Chị muốn mua chocolate.”
 
Lưng của Ngôn Kha vừa ấm áp vừa vững chãi cho cô đủ cảm giác an toàn, gió đêm nhè nhẹ lướt qua, cơn buồn ngủ dần ập tới.
 
Hạ Chi cọ lên phần gáy của anh tìm được một nơi thoải mái nhất, cô muốn ngủ nhưng sợ mình thiếp đi sẽ không ôm được anh rồi ngã xuống.
 

“Ngôn Kha, chị hơi mệt, em đừng để chị ngã xuống nhé.”
 
Ngã xuống sẽ tạo thành bi kịch đó, giọng điệu của cô nhẹ dần và chậm rãi: "Nếu chị ngã rồi, em phải chăm sóc chị cả đời, thế thì toi đời em đấy.”
 
Thiếu niên ôm chặt chân cô, ngọt ngào chua xót đan xen trong lòng.
 
“Được, em chăm sóc chị cả đời.”
 
Đèn đường sáng rực, hai bên đường thoang thoảng hương dành dành thơm ngát.
 
Anh nhìn những đóa hoa trắng tinh nở chi chít trên cành cây xanh, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng mặc một chiếc đầm màu trắng đứng phía sau Hạ Vân Chân và mỉm cười thật tươi với anh.
 
Cô cười đến mức đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết, dáng vẻ hoạt bát lạc quan như được nuôi nấng trong môi trường không có ưu sầu.
 
Nếu anh không nghe thấy cô khóc thầm trong cầu thang thoát hiểm bên cạnh thang máy, có lẽ cũng cho rằng cô gái muốn trở thành chị của mình sẽ luôn sống tích cực kiên cường, không bị tổn thương.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận