Mơ ước em

Ngày Tết Đoan Ngọ thứ ba, trường dạy lái xe của Ngôn Kha đã hoạt động trở lại sau kỳ nghỉ.
 
Chưa đến 7 giờ sáng anh đã ra ngoài tập lái, còn để lại tờ giấy cho Hạ Chi, nói cô gặp bất cứ chuyện gì thì có thể tìm anh, cho dù là vào những lúc buồn chán.
 
Hạ Chi cất tờ giấy, nếu để bố mẹ nhìn thấy sẽ nghi ngờ rốt cuộc là hai chị em họ ai chăm sóc ai nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chạng vạng, bố mẹ đã về tới nhà cùng với thịt khô tự chế, khô bò hong gió và một đống đồ ăn vặt đặc sản mua ở trong núi.
 
Hạ Vân Chân lấy chiếc túi mua sắm siêu thị cỡ đại, bỏ hai miếng thịt khô và một bịch khô bò lớn vào để Hạ Chi mang về ăn chung với bạn cùng phòng.
 
Hạ Vân Chân cất đồ vào túi giúp cô, Hạ Chi ngồi trên bàn ăn kể những chuyện thú vị ở công ty, cô luôn nói đến chuyện tốt, không kể chuyện xấu. Cô kể được một nửa thì Hạ Vân Chân chợt ngẩng đầu nhìn cô.
 
“Con gái à, ở công ty con có đồng nghiệp nam nào tạm ổn hay không?”
 
Hạ Chi đứng hình hai giây, đây không phải lần đầu tiên Hạ Vân Chân hỏi cô chuyện này, Hạ Chi bối rối từ chối: “Tình yêu công sở không ổn đâu…”

 
“Vậy con không sốt ruột cũng không được đâu.”
 
Trong chuyến đi chơi này, chỉ có hai chuyện được bạn bè nhắc tới nhiều nhất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một là con gái có bạn trai chưa, hai là con trai thi Đại học thế nào.
 
Thành tích của Ngôn Kha thì trước giờ không phải lo, nhưng nói đến chuyện tình cảm của Hạ Chi, người làm mẹ như bà thực sự có chút sốt ruột.
 
Không có lý do nào khác, Hạ Vân Chân luôn lo lắng con gái không tin hôn nhân và tình yêu bởi vì cô đã sống trong gia đình đơn thân từ nhỏ, thế thì bà thật sự không biết làm thế nào mới phải đây.
 
“Được rồi, con sốt ruột, tuần sau con sẽ bắt đầu tìm con rể cho mẹ nhé.”
 
Hạ Chi mỉm cười dịu dàng, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
 
“Mẹ cứ chờ xem, ờm, cuối năm. Không đúng, Tết sang năm con chắc chắn sẽ dẫn người trở về.”
 
Quả nhiên vào thứ 6 tuần sau, Hạ Chi gọi điện nói cuối tuần không về nhà.
 
Ở công ty của bạn thuê phòng chung có một anh chàng khá được, anh ta tên Hàn Tiêu, là nhà thiết kế, lớn hơn Hạ Chi ba tuổi. Anh ta có vẻ ngoài lịch lãm, chưa từng yêu đương, có hơi ngại ngùng.
 
Viên Giai Hoan là bạn cùng phòng của cô, là một cô gái tốt. Cô ấy vừa nghe thấy Hạ Chi cảm thấy Hàn Tiêu không tệ thì bèn lập tức giúp Hạ Chi lập kế hoạch yêu đương.
 
Ngày mai là thứ bảy, mọi người sẽ đến cửa hàng chơi boardgame, bọn họ đều là các thanh niên trẻ trung, không hẹn đi ăn chung một cách ngượng ngùng vào lần xem mắt chính thức đầu tiên, thay vào đó bọn họ sẽ làm quen với tư cách là bạn bè, sau đó xem sao rồi tiếp tục phát triển.
 
Tối thứ sáu, Ngôn Kha xách trà sữa về nhà như mọi khi.

 
Ở tiệm trà sữa xảy ra một chuyện rất thú vị, Ngôn Kha đẩy cửa bước vào, chủ tiệm nhìn thấy anh thì thở phào nhẹ nhõm, thậm chí tặng miễn phí cho anh.
 
Không có tham vọng không có nghĩa là không muốn kiếm tiền, nghe nhân viên tiệm phản hồi tuần trước có nam thần tới nhưng không uống trà sữa, cho nên lòng tự trọng và tự tin liên tục bị đánh bại, cái quái gì thế!
 
Thế là ông ấy hào phóng miễn phí cho anh luôn.
 
Ngôn Kha cất trà sữa vào tủ lạnh nhưng không thấy Hạ Chi về nhà, hỏi ra mới biết cô muốn xem mắt với người ta, sắc mặt anh lại trầm xuống, không thèm ăn cơm tối mà tự nhốt mình trong phòng ngủ cả đêm không ra.
 
Tưởng Phương Niên chơi LOL với anh vừa sợ vừa sướng rơn, đêm nay tính khí của bạn học Ngôn Kha hơi bất ổn, tàn bạo đến mức chỉ mải túm người trong game mà giết một cách quá đáng, cậu ta sợ kết thúc trận ra ngoài anh sẽ bị tố báo mất.
 
Nhưng Tưởng Phương Niên nằm không cũng thắng trận rất sung sướng, theo lý mà nói người luôn trầm ổn như Ngôn Kha biến thành kẻ khát máu như vậy, cậu ta nên hỏi, cậu ta nên…
 
‘Quad kill (Giết 4 liên tục)!’
 
‘Penta kill (Giết 5 liên tục)!’
 
‘Ace (Giết tất)!’
 
Thôi vẫn nên giữ im lặng thì hơn, giọng của cậu ta không hay bằng tiếng thông báo sự chết chóc từ máy tính.

 
Còn bên kia, Hạ Vân Chân cảm thấy thí sinh thi Đại học sinh hơi nhạy cảm là chuyện rất bình thường, bà và Ngôn Minh Hải sắp tới thời điểm có kết quả, con trai lo lắng bất an nên không quấy rầy.
 
Mười một giờ tối, Ngôn Kha nằm mở mắt thao láo trên giường.
 
Anh không nhịn được gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Chi, giả vờ như không biết, hỏi tại sao cô không trở về.
 
Lúc ấy Hạ Chi quá buồn ngủ rồi, cô thấy Ngôn Kha nhắn tới, tưởng rằng anh đang quan tâm mình, vì thế nói hết kế hoạch sắp xếp của ngày mai cho Ngôn Kha mà không đề phòng chút nào.
 
Ánh sáng trắng trên màn hình hắt lên gương mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên, anh cong môi, muốn đến cửa hàng boardgame chơi ma sói đúng không.
 
Cũng được, đột nhiên anh cũng rất muốn chơi.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận