Mơ ước em

Bốn giờ rưỡi, mọi người quyết định chơi thêm một ván nữa, lần này cuối cùng Ngôn Kha và Hạ Chi cũng ở hai phe khác nhau.
 
Ngôn Kha là sói, Hạ Chi là phù thủy, hai người thể hiện xuất sắc trong hai ván nên được tiên tri kiểm tra đầu tiên, vòng đầu tiên đã bị loại nhưng di ngôn của anh vẫn phát huy tác dụng xuất sắc.
 
"Số 9 như thần vậy, nói ngạo mạn như vậy thì có lẽ là thợ săn, số 5 hoặc số 7 có thể là thằng ngốc, phù thủy... Vẫn chưa tìm được phù thủy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Buổi tối, đội sói do Chu Dương chủ đao, anh ta liếc nhìn Ngôn Kha chìm trong bóng tối. Đồ nhỏ nhoi này, cậu không tìm thấy phù thủy sao? Sao ông đây cứ không tin thế nhỉ.
 
Vung tay chém xuống, chém chết Hạ Chi.
 
...
 
Quả nhiên, cả ván sau đó không ai dùng thuốc độc.
 
Trong cả bàn, người có thể khiến Ngôn Kha không chỉ ra được phù thủy, ngoài Hạ Chi ta thì không còn ai khác.
 
Năm giờ rưỡi, trận đấu kết thúc, theo kế hoạch, sau khi chơi game mọi người sẽ cùng nhau đi ăn lẩu nhưng Hàn Tiêu lại tìm Hạ Chi, sau đó hai người đến cuối hành lang nơi cô và Viên Giai Hoan vừa ngượng ngùng nhìn nhau.
 
"Hạ Chi, anh thấy chúng ta không hợp nhau lắm."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Hả?"
 
"Em trai em cứ nhắm vào anh, em không thấy sao?"
 
Hàn Tiêu thở dài: "Cậu ấy cứ đả kích sự tự tin của anh, anh không thể tiến xa hơn với em được, nhìn thấy em là anh thấy áp lực ý."
 
"Nhưng mà..." Hạ Chi nhìn đối phương, vô cùng khó hiểu.
 
"Yêu đương là với em chứ không phải với em trai em, anh không cần để ý đến cậu ấy, với lại em không thấy cậu ấy có ác ý với anh cả, Hàn Tiêu, trò chơi chiều nay chia phe nên cậu ấy cũng sẽ có tính hơn thua..."
 
"Không phải tính hơn thua, cậu ấy không nhắm vào người khác mà chỉ nhắm vào anh thôi! Sao em không nhận ra nhỉ?"
 
Giọng Hàn Tiêu dần lớn lên, buồn cười không chứ, anh ta hẹn cô gái ngồi đối diện ra ngoài, muốn xin Wechat của cô ta nhưng đối phương lại nói thẳng là không thích anh ta.
 
Vậy thì thích ai?
 
Thích Ngôn Kha - Người luôn gây khó dễ cho anh ta!
 
Sự tức giận của anh ta khiến Hạ Chi không nói nên lời nên mọi người chỉ có thể đường ai nấy đi.
 
Viên Giai Hoan xách túi đi tới hỏi Hạ Chi là về nhà cô hay về nhà trọ của họ, Hạ Chi hỏi ngược lại Viên Giai Hoan có thấy Ngôn Kha nhắm vào Hàn Tiêu không.
 
"Cậu nói thế thì hình như có hơi nhắm vào thật."
 
Cô ấy bắt đầu nhớ lại cảnh tượng buổi chiều, một lúc sau lại cười bất lực: "Hoặc là nói chênh lệch quá lớn, em trai cậu đơn phương nghiền ép thì đúng hơn."
 
Hạ Chi im lặng, mím môi: "Hoan Hoan, cậu về trước nhé, hôm nay tớ về nhà."
 
Vừa khéo Ngôn Kha đi tới: "Chị, Chu Dương bảo đi ăn thịt nướng, chúng ta đi không?"
 
Hạ Chi phức tạp nhìn vào mắt Ngôn Kha, nụ cười trong veo của anh khiến cô lại nghi ngờ lần nữa, rốt cuộc đúng sai thế nào.
 
"Ừ, đi thôi."
 
Bụng cũng đói rồi, dù sao cũng phải tìm chút gì ăn thôi.
 
Trong quán thịt nướng ồn ào náo nhiệt, Chu Dương lại gọi thêm hai nam một nữ chơi thân trong lớp, chín người ghép hai bàn lại càng thêm náo nhiệt.
 

Đến quán thịt nướng thì sao có thể không uống rượu cho được, Chu Dương gọi bia và rượu soju, lần trước anh ta xem phim Hàn với Trần Lộ Hà, trong phim người ta pha rượu soju vào bia, gọi là bom gì gì đó, mặc kệ tên gì nhưng nghe nói rượu đó rất mạnh, anh ta tò mò nên hôm nay thử luôn.
 
Suốt dọc đường Hạ Chi đều ủ rũ không vui, đến quán thịt nướng thì cũng không hợp với chủ đề trò chuyện của bạn bè Ngôn Kha, thế là cô chỉ ngồi một bên ăn thịt uống nước ngọt thôi.
 
Cô không để ý, tại sao đồ uống trong cốc của cô lại hơi cay, hơi say nhưng dù sao cũng là vị hoa quả, cũng khá dễ uống.
 
Ngôn Kha nướng thịt cho cô, sợ cô không có tinh thần, nướng thịt cháy đen mà cũng không để ý.
 
"Này, mọi người xem."
 
Tưởng Phương Niên hiếm khi gọi mọi người nhìn về phía Hạ Chi.
 
"Tớ không nhìn nhầm chứ, Ngôn Kha đang nướng thịt cho chị gái mình sao? Chậc chậc, nướng xong còn tự tay gắp vào bát, sao không gói miếng rau sống rồi đút cho luôn đi."
 
"Làm anh em ba năm mà tớ chưa thấy cậu ta ân cần với ai như vậy, còn tưởng đối với ai cũng cậu ta thờ ơ, hầy, đau lòng quá anh em ạ!"
 
"Cậu có gì mà so, người ta là chị gái cậu ấy đấy, cậu là ai chứ?"
 
"Oa, cái kiểu nịnh nọt này, ai mau chụp lại đăng lên nhóm đi, dọa chết bọn họ mất."
 
"Cậu bảo chụp thì cậu chụp đi."
 
"Tôi sợ chết lắm, cậu chụp đi."
 
"Cậu sợ thì tớ không sợ sao? Bệnh thần kinh."
 
Cãi nhau một hồi nhưng không ai dám làm.
 

Cuối cùng vẫn là Chu Dương chụp, dù sao mặt anh ta dày, chịu đòn giỏi, hôm nay không chụp lại được cảnh Ngôn Kha làm đứa em trai hiếu thảo 24 giờ này thì sau này còn lo không có cớ để rửa nhục cho anh ta nữa.
 
Hôm nay anh ta chơi liều với Ngôn Kha.
 
Hạ Chi không biết mình đã uống hết hai chai rượu soju, trong cơn choáng váng cô vội vàng đi vệ sinh, vừa đi vừa nghĩ sao đồ uống này lại say thế, cô hoàn toàn không ngờ là Ngôn Kha và đám học sinh tốt nghiệp cấp ba này lại gọi rượu, mà còn chỉ gọi một mình rượu.
 
Rượu soju vị hoa quả, Hạ Chi tưởng là nước ngọt có ga, đánh giá là vị dưa lưới không ngon bằng vị nho.
 
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì Hạ Chi gặp Trần Lộ Hà, cô đi loạng choạng, Trần Lộ Hà đỡ cô, hỏi cô có sao không, Hạ Chi nhìn cô ta, không nhịn được hỏi chuyện buổi chiều.
 
Tất nhiên là Trần Lộ Hà hiểu Ngôn Kha hơn bạn cùng phòng rất nhiều, Ngôn Kha hùng hổ doạ người, rõ ràng là tỏ vẻ coi thường Hàn Tiêu, cô ta nói thẳng đúng là cậu ấy nhắm vào cậu con trai tên Hàn Tiêu đó.
 
Vì Ngôn Kha và Hàn Tiêu ngồi hai bên Hạ Chi, thứ tự phát biểu thường là Ngôn Kha nói xong đến cô, cô là người chơi mới nên mỗi lần phát biểu đều rất căng thẳng, trong lời nói của Ngôn Kha có rất nhiều chi tiết mà bản thân Hạ Chi không để ý.
 
Ví dụ như cô hoàn toàn không nghe ra anh quở trách Hàn Tiêu.
 
Trần Lộ Hà nói: "Cậu ta không hề cho đối phương đường lui, em nhìn còn thấy ngại, nếu em là Hàn Tiêu đó thì chắc chắn em sẽ lật mặt với cậu ta luôn ấy chứ."
 
Lòng Hạ Chi chùng xuống, tại sao vậy? Ngôn Kha, rốt cuộc tại sao em lại làm như vậy?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận