Thật kỳ lạ, Hạ Chi xem nhiều phim truyền hình như vậy rồi, chẳng phải say rượu xong thì ngày hôm sau đều sẽ đau đầu nứt óc sao.
Nhưng cô tỉnh dậy lại không thấy gì cả.
Là do nồng độ cồn của rượu trắng quá thấp chăng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên tối hôm qua cô bị nụ hôn của anh làm cho sợ hết hồn, thế là thoáng chốc đã tỉnh táo lại.
Hạ Chi vùi mặt vào gối, cô và Ngôn Kha đã hôn nhau, cô bị Ngôn Kha hôn rồi...
Mà cô, lúc đó thế mà còn thấy rất thoải mái...
"A a a! Điên rồi! Nhất định là mình bị điên rồi!"
Hạ Chi điên cuồng lăn lộn trên giường làm cho ga giường nhăn nhúm lại, cô không dám mở cửa, không dám ra ngoài đối mặt với Ngôn Kha.
Rốt cuộc anh có thích cô không, nếu có vậy cô phải làm sao đây, thẳng thắn từ chối anh hay giả vờ say chưa tỉnh, không nhớ gì cả?
'Cộc cộc.'
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể Hạ Chi cứng đờ, lo lắng nhìn về phía cửa phòng.
"... Ai, ai vậy?"
"Con gái, dậy chưa, ra ăn sáng đi, có món hủ tiếu con thích nhất này."
"Vâng, con ra ngay."
May mà là mẹ, không phải Ngôn Kha.
Hạ Chi thở dài một hơi nhưng chưa được bao lâu, vừa nghĩ đến việc ra ngoài vẫn sẽ nhìn thấy Ngôn Kha, tránh được mùng một nhưng không tránh được ngày rằm.
Ở chung một nhà, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, cô trốn thế nào được.
Hạ Chi rửa mặt xong đi ra khỏi phòng ngủ, mỗi bước đi của cô đều cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng sự bất an của cô sẽ bị người khác phát hiện.
Trên bàn ăn, bố mẹ đều có mặt nhưng không thấy Ngôn Kha đâu.
Mặt mày Hạ Chi vốn đang ủ rũ chợt thở phào nhẹ nhõm: "Em ấy đâu rồi mẹ?"
Hạ Vân Chân buông đũa: "Em trai con ấy hả, em con đi tập lái xe rồi."
Nghe nói Ngôn Kha không có ở nhà, lúc này Hạ Chi mới hoàn toàn thả lỏng, ngồi xuống ghế chuẩn bị ăn sáng.
Vừa cầm đũa lên, còn chưa kịp gắp thức ăn thì nghe Hạ Vân Chân cười nói với cô.
"Món hủ tiếu này là Ngôn Kha mua cho con đấy, nó dậy từ sáu giờ, mua đồ ăn sáng xong mới ra ngoài tập lái xe."
Phụt...
"Con xem con kia, làm chị mà lười hơn em trai nhiều thế, có biết xấu hổ không?"
Tuy Hạ Vân Chân phàn nàn Hạ Chi nhưng trong lòng vui không tả xiết, hỏi vui cái gì thì là vui vì Ngôn Kha đối xử tốt với Hạ Chi như vậy chứ sao.
Sau khi bà và Nghiêm Minh Hải đăng ký kết hôn và chuyển đến đây ở nửa năm đầu, ngay cả tiếng dì Ngôn Kha cũng không gọi, Hạ Chi đi học xa, Nghiêm Minh Hải bận công việc thường xuyên không có nhà, bà giống như người giúp việc hầu hạ thiếu gia, nấu cơm giặt giũ cho thằng bé.
Hạ Vân Chân cảm thấy lúc đầu đúng thật là Ngôn Kha coi thường bà và con gái bà.
Bà cũng hiểu, bà và Nghiêm Minh Hải chênh lệch quá lớn, cho dù bình thường nhóm phu nhân nhà giàu kia đánh bài với bà, nhưng đều ngấm ngầm nói bà ấy dùng thủ đoạn để đăng ký kết hôn với Nghiêm Minh Hải, tham tiền của người ta.
Nếu bà ấy biết dùng thủ đoạn thật thì có để con gái mình theo cô chịu khổ chịu cực nhiều năm như vậy không nhưng bà ấy miệng mồm vụng về nên cũng không biết tranh luận với người khác, dù sao cây ngay không sợ chết đứng, bà không để ý là được.
Thế nhưng lời gièm pha của người ngoài thì có thể không để ý, còn tâm trạng của con trai riêng trong nhà thì phải quan tâm.
Sau đó Ngôn Kha bắt đầu gọi bà là dì, cũng không còn luôn tỏ ra lạnh nhạt xa cách với Hạ Chi nữa, bà vì chuyện Ngôn Kha chấp nhận hai mẹ con bà mà đã lén rơi nước mắt nhiều lần.
"Vân Chân, ngày thường Tiểu Chi đi làm mệt như vậy rồi, cuối tuần về nhà là để thư giãn, Ngôn Kha nó nghỉ hè không có việc gì thì nên để nó mệt một chút mới phải."
Hạ Chi cẩn thận cúi đầu uống một ngụm canh: "Bố nói đúng, đi làm thật sự rất mệt luôn, ha ha... Ha ha."
Ngôn Kha, Ngôn Kha, trốn thế nào được chứ, đúng là chỗ nào cũng có em hết.