Mơ ước em

Buổi chiều Hạ Chi nằm không trên ghế sofa phòng khách xem tivi, đột nhiên cửa lớn mở ra, Ngôn Kha về rồi.
 
Anh đến tiệm cắt tóc cắt kiểu tóc mới, tóc mái cắt đến ngang mày, áo ngắn tay màu xanh nhạt quần dài màu đen, trông càng sạch sẽ gọn gàn hơn, đúng là một thiếu niên đẹp trai rạng rỡ.
 
Hạ Chi nằm trên gối ôm hình chó Shiba Inu, dáng vẻ luộm thuộm không ra hình thù gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Oái...
 
Cô lập tức ngồi dậy, nhìn về phía đối phương, ơ, trước đây Ngôn Kha có đẹp trai như vậy không nhỉ.
 
Cô không quên được cảm giác ấm áp trên môi tối hôm qua, anh trở nên có chút xa lạ như vậy khiến cô đột nhiên cảm thấy anh đẹp trai đến quá đáng.
 
Trong lòng Hạ Chi như có chú nai con chạy loạn, không nói đến khuôn mặt, chỉ nhìn vóc dáng thôi thì anh rất cao, vai thẳng và rộng, chân cũng dài, bảo sao chơi bóng rổ giỏi như vậy.
 
Cô đỏ mặt nhẹ giọng nói: "Hello, về rồi à."
 

Hẳn là nên biểu hiện rất bình thường chứ, hẳn là không nên quá đột ngột chứ?
 
Ngôn Kha ừ một tiếng, cúi đầu đổi dép rồi lại đi đến trước mặt cô, sau đó đưa cho cô một phần bánh dày đường đỏ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những miếng bánh dày mềm mại phủ một lớp bột đậu nành giòn tan, rưới nước đường đỏ sền sệt thơm ngọt, là một trong những món ăn vặt mà Hạ Chi thích nhất nhưng những bác bán món ăn vặt này lại đều đi xe đạp, xuất hiện bất chợt, cho nên một năm Hạ Chi gặp được mấy lần cũng khó.
 
Có tiền cũng khó mua được khiến Hạ Chi thèm thuồng, không biết đã nhắc bao nhiêu lần rồi.
 
Cô ngẩn người, đợi mấy giây rồi mới nhận lấy: "Cảm ơn."
 
Bình thường, cô sẽ biểu hiện như thế nào nhỉ? Hẳn là vừa reo hò vừa cười lớn với anh, vui đến mức đứng dậy véo mặt anh nói ngoan lắm.
 
Nhưng bây giờ véo mặt thì bỏ qua đi, reo hò, cô reo hò: "Tuyệt quá... À, ha ha ha..."
 
Ngượng, giả tạo, diễn xuất vừa tệ vừa thối.
 
Cái đồ ngốc Hạ Chi này.
 
Ngôn Kha nhìn cô từ trên cao xuống, lạnh lùng liếc cô một cái, cái lạnh trong thoáng chốc đó còn hơn cả sức mạnh của không khí lạnh ở Siberia, nụ cười của Hạ Chi đông cứng lại, cô nhìn đối phương quay người định đi về phòng mình.
 
Hạ Chi vội vàng gọi anh lại: "Em!"
 
Bình thường cô vẫn luôn gọi Ngôn Kha, Ngôn Kha, thân mật hơn thì gọi là em trai, lúc trêu chọc anh sẽ gọi là anh đẹp trai, rất ít khi chỉ gọi một chữ.
 
Ngôn Kha dừng lại nhưng không xoay người lại, giọng điệu cũng lạnh lùng như ánh mắt vừa rồi của anh.
 
"Có chuyện gì?"

 
"Chị chỉ muốn hỏi chút, hôm qua chị say rượu đã xảy ra chuyện gì ấy nhỉ, hì hì, vì chị tỉnh dậy là mất trí nhớ hoàn toàn nên thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì."
 
Ngôn Kha quay đầu lại, mặt Hạ Chi càng đỏ hơn, tay vung càng mạnh hơn.
 
"Kỳ lạ thật đó, đây chính là say rượu mất trí nhớ sao, thật sự không có chút ký ức nào, em có hiểu cảm giác đó không?"
 
Nói như vậy mọi người sẽ không xấu hổ chứ, có thể lật sang trang chuyện đêm qua.
 
"Em không hiểu nhưng tối hôm qua..."
 
Ngôn Kha quay đầu lại, khóe môi nhếch lên lộ ra chút vẻ lưu manh: "Cũng không có gì, chỉ là em... Không có gì."
 
Chớp mắt, tầm mắt dừng lại trên đôi môi mỏng gợi cảm của anh, mặt Hạ Chi lập tức nóng đến mức cần dùng đá lạnh để hạ nhiệt.
 
Đột nhiên cô hiểu được câu nói của bạn cùng phòng, chẳng trách cô không có bạn trai, ngày nào cũng nhìn khuôn mặt này, ừm, đúng là không nhìn trúng những chàng trai khác.
 
Không biết từ lúc nào, tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô đã bị Ngôn Kha nâng lên một chuẩn mực cao đến mức vô lý.
 
"Vậy, vậy thì tốt..."

 
Để lại Hạ Chi với vẻ mặt ngượng ngùng bối rối rồi Ngôn Kha về phòng.
 
Hôm nay Ngôn Kha lạnh lùng quá.
 
Cô bắt đầu nghi ngờ kết quả mà mình nghĩ ra tối hôm qua, anh thích cô sao? Nếu thích thì sao lại lạnh nhạt như vậy?
 
Nhưng cô nhìn lại hộp đồ ăn vặt mà anh mang về trên bàn trà, dù thái độ có lạnh nhạt đến đâu thì anh vẫn nhớ sở thích của cô?
 
Trong căn phòng rộng rãi dán đầy áp phích cầu thủ bóng rổ, rèm cửa màu xanh đậm khép chặt, che đi ánh nắng chói chang lúc bốn giờ chiều ngoài cửa sổ, gió lạnh từ điều hòa thổi ra, Ngôn Kha ngồi trên ghế sô pha đơn trầm ngâm suy nghĩ.
 
Anh vốn còn đang đoán cô có nhớ chuyện tối hôm qua không, bây giờ xem ra cô nhớ rất rõ.
 
Ha, bắt đầu thú vị rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận