Mơ ước em

Ăn tối xong thì Hạ Chi về phòng dọn đồ, cô quen về nhà vào thứ sáu nên tối chủ nhật mới về nhà thuê.
 
Chỉ cần là người đi làm thì chắc đều hiểu, sáng thứ hai đối với dân văn phòng đáng sợ đến mức nào, bắt cô sáng thứ hai phải đi từ nhà đến công ty, sáu giờ rưỡi sáng phải dậy, đương nhiên là cô không muốn rồi.
 
Tuần trước lúc nói chuyện với mẹ, cô thuận miệng nhắc đến nhà thuê vẫn chưa mua màn chống muỗi, tối qua cô về nhà, chiều nay Hạ Vân Chân đã mua màn chống muỗi về cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Chi đang nhét quần áo mùa hè thích hợp đi làm vào túi, Ngôn Kha dựa vào cửa phòng cô, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ mở toang.
 
"Em đưa chị về."
 
Hạ Chi liếc anh một cái, bị thứ gì đó mang tên thanh xuân làm cho hoa mắt, cô căng thẳng nuốt nước bọt rồi lập tức cúi đầu.
 
Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc túi vải: "Không cần đâu, chỉ một chuyến đi mất một tiếng rưỡi thôi mà."
 
Ngôn Kha bước vào phòng nhìn Hạ Chi.
 
Không giống cô, ánh mắt anh thoải mái dừng trên người cô, giọng nói chậm rãi: "Chị, sao hôm nay chị lạ thế?"
 
Tim Hạ Chi đập thình thịch, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn Ngôn Kha.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chị~ có~ hả?"
 
Giọng điệu cao quá mức, kỳ lạ đến mức như đang dùng hành động để trả lời câu hỏi của Ngôn Kha.

 
"Có thể, có thể là do thời tiết nóng quá, em, em muốn đưa chị về thì cứ việc, chị chỉ thấy làm phiền em thôi."
 
"Không phiền."
 
"Ừm."
 
Bây giờ cô hoàn toàn không biết Ngôn Kha nghĩ gì nữa, cô không hiểu nổi anh, vốn dĩ có thể tránh được thì tránh nhưng như vậy thì rõ là cố tình.
 
Lạy ông tôi ở bụi này.
 
Hơn nữa, bọn họ là chị em, rốt cuộc thì tránh bằng cách nào.
 
Chị em, là chị em mà...
 
Tay Hạ Chi khựng lại, đừng nói là Ngôn Kha nhầm tình cảm gia đình thành tình yêu đấy nhé?
 
Dù sao thì anh không giống cô, lúc Hạ Vân Chân và Ngôn Minh Hải kết hôn, anh chỉ mới 15 tuổi, đúng là độ tuổi bồng bột của tuổi trẻ, trong nhà đột nhiên có thêm một cô gái lạ, cho nên vô tình nhầm lẫn tình cảm gia đình và tình yêu cũng rất có khả năng.
 
Ví dụ như anh cũng muốn coi cô như chị gái, muốn đối xử tốt với cô, kết quả lại hiểu lầm rằng sự trả giá xuất phát từ tình cảm gia đình đó là tình yêu.
 
Hạ Chi càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.
 
Mà nhận thức này lại cho cô động lực vô hạn, dù sao chỉ cần sửa chữa lại quan điểm sai lầm của anh thì bọn họ vẫn là một gia đình hòa thuận, vui vẻ và hạnh phúc.
 
Ái chà, Hạ Chi, mày đúng là một cô bé thông minh~ Tình huống phức tạp như vậy mà chỉ cần suy nghĩ một chút là thông suốt ngay.
 
Vậy cô phải làm sao đây, trước tiên phải dạy cậu ấy phân biệt tình cảm gia đình và tình yêu, hẳn là phải cho cậu ấy trải nghiệm cảm giác thích một cô gái là như thế nào, khi cậu ấy thực sự rung động...
 
Khi em ấy thực sự rung động...
 
Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh Ngôn Kha nắm tay một cô gái khác đi qua cô một cách ngọt ngào, Hạ Chi nghẹn thở, cô không thể chúc phúc, thậm chí còn thấy mất mát.
 
Cô mất mát cái gì chứ.
 
Hạ Chi sắp sụp đổ rồi, sao càng nghĩ ngược lại cô lại trở thành người kỳ lạ thế này.
 
"Chị, bao giờ thì đi?"
 
Ngôn Kha đột nhiên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của Hạ Chi.
 
"Đợi chị một chút, chị sắp xếp xong ngay đây."
 
Hạ Chi cắn môi, không quan tâm nữa, dung lượng não không đủ dùng, đến đâu hay đến đó vậy.

 
***
 
Một tay Ngôn Kha xách túi đựng màn chống muỗi, một tay xách túi vải của Hạ Chi, Hạ Chi đi theo anh ra khỏi thang máy.
 
"Ngôn Kha, chúng ta đi taxi đi."
 
Sợ anh xách nặng mệt nên cô quyết định xa xỉ một lần, Ngôn Kha quay đầu nhìn cô, đôi mắt lạnh nhạt như thường: "Giờ này tắc đường lắm, đi tàu điện ngầm đi."
 
Là cô không suy xét thấu đáo, Hạ Chi gật đầu, khâm phục sự tinh tế của con trai khi nghĩ đến cả điều này.
 
Hạ Chi đã xem nhẹ rồi, cho dù tắc đường thì cũng không phải giờ cao điểm sáng tối, có thể tắc được bao lâu chứ, ngược lại bọn họ phải đi xe buýt rồi đổi tàu điện ngầm, như vậy mới mất thời gian.
 
Còn Ngôn Kha, anh chỉ muốn được ở bên cô thêm một lúc nữa.
 
Trên xe buýt, Hạ Chi ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Ngôn Kha ngồi sát lối đi, trên xe hơi đông, lối đi chật cứng người nhưng dù có chen chúc đến mấy thì cũng không chạm vào cô, tay Ngôn Kha nắm lấy lưng ghế trước giống như một bức tường đồng vách sắt.
 
Hạ Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được cong môi, có một cảm giác an tâm khi được anh bảo vệ.
 
Khoang xe nóng nực, điều hòa tạm thời bị hỏng nên cả xe than thở, bảo những hành khách ngồi cạnh cửa sổ mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
 
Trên xe có điều hòa thường đóng cửa sổ quanh năm, cho nên Hạ Chi dùng hết sức cũng không đẩy ra được.
 
Cô không yếu, ngược lại còn khá khỏe.
 
Hạ Vân Chân đi làm không chăm sóc được cô, từ nhỏ đến lớn việc nhà trong nhà đều do Hạ Chi làm, bình nước nóng trong nhà thuê cô cũng có thể tự thay một mình nhưng cửa sổ xe này thực sự không nể mặt cô, cô thử thêm một lần nữa vẫn không được.
 
"Để em."
 
Một cánh tay rắn chắc hữu lực đột nhiên đưa ra trước mặt cô, Hạ Chi vô thức lùi người về sau nhưng tư thế vẫn có chút gượng gạo, Ngôn Kha thử lần đầu tiên cũng không kéo được.
 

Vì vậy, anh nghiêng người dựa vào trước mặt Hạ Chi, vai suýt chạm vào môi cô, khoảng cách này có hơi nguy hiểm.
 
Chỉ thấy Ngôn Kha lắc lắc cửa sổ trước, sau đó dùng sức kéo tay nắm đẩy ra, gió mát lập tức tràn vào, hơi nóng lập tức tan biến.
 
Chỉ có Hạ Chi, cứ như hơi nóng của cả thế giới đều thổi về phía cô làm mặt đỏ như quả cà chua chín, cô mím môi, thở nhẹ, đầu mũi còn thoang thoảng mùi xà phòng trên người Ngôn Kha.
 
Nhưng may là cửa sổ đã mở nên chuyện này coi như cho qua.
 
"Chị, chị nóng lắm sao?"
 
Cơ thể Hạ Chi cứng đờ, nghe Ngôn Kha hỏi: "Sao mặt đỏ thế?"
 
Cô vô thức nhìn sang, chỉ thấy đôi mắt đầy ý cười của chàng trai, Ngôn Kha bình tĩnh nhìn cô khiến sự căng thẳng của cô không biết trốn đi đâu.
 
Ánh mắt chăm chú nhìn cô quá nóng bỏng nên Hạ Chi lập tức quay mặt về phía cửa sổ.
 
"Vì vừa nãy trong xe rất nóng nên..."
 
Ngôn Kha gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Xem ra chị thực sự rất sợ nóng nhỉ."
 
Hạ Chi thở phào nhẹ nhõm, vừa định gật đầu thì nhìn thấy đôi mắt trong veo như thể có thể nhìn thấu người khác của Ngôn Kha nhìn cô, lười biếng nói.
 
"Vì em thấy hôm nay chị đỏ mặt nhiều lần quá."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận