Nhắc tới mới nhớ, hình như anh và cô chưa từng chụp riêng hai người với nhau lần nào.
Ba năm trước, mẹ của Hạ Chi - Hạ Vân Chân và bố dượng Ngôn Minh Hải kết hôn, cô theo mẹ chuyển từ căn phòng trọ chật chội ẩm ướt vào căn hộ thang máy cao cấp của nhà họ Ngôn.
Hiện tại ở phòng khách còn treo tấm ảnh chụp gia đình khi đó, trong ảnh, cô mặc váy công chúa màu hồng nhạt, trên gương mặt nở nụ cười mỉm ngọt ngào động lòng người, nhưng không ai biết trước khi chụp ảnh, cô vừa khóc xong một trận tại phòng trang điểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị?”
“Ừm…”
Hạ Chi lấy lại tinh thần: “Chụp ảnh phải không, đi thôi.”
Cô vừa đi đến thì thấy những thiết bị còn chuyên nghiệp hơn nhiều so với lúc nhìn từ xa, cô không khỏi thắc mắc: “Thật sự chỉ chụp chơi thôi sao?”
Vốn là chỉ chụp chơi, nhóm Chu Dương bảo sau khi tốt nghiệp, mỗi người sẽ đi theo con đường của riêng mình nên tìm một đám mấy đứa hay chơi chung chụp ảnh kỷ niệm.
Nhưng do Trần Lộ Hà cũng tham gia, vì lấy lòng bạn gái nên đại thiếu gia Chu Dương đã bỏ tiền tìm một đội chụp ảnh chuyên nghiệp đến.
Biến vấn đề đơn giản thành phức tạp, thể hiện sức mạnh tài chính, thể hiện sự quan tâm của bản thân với con gái là những thủ đoạn cần thiết để các chàng trai theo đuổi các cô gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu Ngôn Kha không muốn tới, nhưng cuối cùng vì không chịu nổi sự đáng ghét và miệng lưỡi lẻo mép có thể khiến người ta phiền chết của Chu Dương, cho nên anh đành bất lực vác mặt đến.
Tính cách của Ngôn Kha lạnh lùng, không nhiệt tình với bất kể chuyện gì, dáng vẻ lúc nào cũng điềm nhiên như thường, nhưng kỳ lạ thay, anh luôn hoàn thành mọi việc rất tốt.
Chu Dương không hề thấy bất ngờ trước chuyện Ngôn Kha cảm thấy phiền phức, từ chối không muốn tới.
Con người của Ngôn Kha, nhìn thì bí hiểm xa cách, thật ra anh đối xử với bạn bè chẳng hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, thậm chí chuyện anh không muốn thì anh ta uốn éo vài cái là anh sẽ xuất hiện thôi.
Chỉ cần Ngôn Kha ở đây thì mọi chuyện đều OK, mặc kệ anh chàng siêu đẹp trai của anh ta khóc hay cười.
Với khuôn mặt của anh, sau này rửa ảnh chụp ra, chỉ cần anh ở đây thì chúng là vốn liếng để khoe khoang.
Tiếc là quay chụp suốt đêm cũng không thấy anh cười.
Những tấm ảnh chụp nghiêm túc có hài hước có, cho dù là mọi người ồn ào trêu chọc chuyện Chu Dương và Trần Lộ Hà hôn môi thân mật thì Ngôn Kha cũng chỉ đứng ở góc ngoài cùng bên phải, tựa vào lan can khẽ mím môi nghiêng mặt, có hơi sến, hơi xấu, cũng hơi trêu ngươi.
Anh lặng lẽ tham gia vào cuộc huyên náo của tuổi trẻ này, không phải anh cố ý không hòa đồng, mà là anh không thích chụp ảnh thật.
Trước kia làm đại biểu sinh viên chụp quá nhiều rồi, anh chụp đến mức ngán ngẩm, trường vừa nói có sự kiện gì đó, muốn phát áp phích tuyển sinh, tìm anh, muốn làm lại ảnh chụp trang web chính thức, tìm anh.
Chưa kể trên các bài post hay tường tỏ tình trên Weibo đều có đủ loại ảnh của anh bị người khác chụp lén, thật sự chụp đến hơi sang chấn tâm lý rồi.
Anh không phải người mẫu, cũng chẳng phải người nổi tiếng, sao có thể thích được người khác chú ý bàn tán về mình chứ.
Hạ Chi ở một bên chờ mọi người kia chụp xong, Ngôn Kha gọi cô, cô mới đi qua đứng bên cạnh thiếu niên, lấy đêm tối trăng sáng và ánh đèn của một nửa thành phố làm bối cảnh, tay phải làm dấu yeah.
Đột nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, bàn tay đó khẽ dùng lực làm cô ngã vào vòng tay thiếu niên.
Đầu Hạ Chi tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, đúng lúc ánh đèn lóe lên, không biết vì sao lúc ấy biểu cảm bạn bè Ngôn Kha nhìn hai người như thấy ma vậy.
Đã nói cảm thấy chụp ảnh là một chuyện cực kỳ phiền phức và tốn thời gian mà, vậy cậu đang hưởng thụ cái gì vậy hả nam thần họ Ngôn kia!
Hạ Chi bận nhìn ống kính nên đương nhiên không thấy cảnh cả đêm thiếu niên không cười lấy một lần bên cạnh, khóe miệng hơi cong của bờ môi mỏng khẽ mở ra, đôi mắt đen ướt át thâm thúy sáng ngời, khi cười mặt mày giãn ra trông đẹp vô cùng.
Chờ hai người kia chụp ảnh xong, trước tiên Chu Dương lễ phép mở lời nói một tiếng chào chị, sau đó lập tức hóa thành hung thần ác sát kẹp cổ Ngôn Kha: “Thằng nhóc nhà cậu phân biệt đối xử quá đấy nhé!”
Hạ Chi khó hiểu nhìn Chu Dương, Ngôn Kha đẩy gánh nặng trên người ra, ánh mắt nhìn Hạ Chi lại chuyển hướng sang Chu Dương, giọng nói anh hờ hững.
“Tớ không hát đâu, các cậu tự chơi đi.”
“Hả? Ngôn Kha! Cậu không đi thì Tiểu Linh Đang sẽ thất vọng lắm đó.”
Chu Dương luống cuống, lúc nói chuyện không ngừng liếc về phía sau, Giang Linh đang đứng bên cạnh bạn gái Trần Lộ Hà của anh ta, anh ta đã đồng ý với đối phương, bất kể muôn vàn khó khăn cũng nhất định sẽ giúp cô ta đưa Ngôn Kha qua.
Đêm nay Tiểu Linh Đang muốn tỏ tình, mà bạn gái anh ta Trần Lộ Hà là quân sư.
Kỳ thi tuyển sinh Đại học mới kết thúc được hơn một tuần, Chu Dương đã nghe nói Trần Lộ Hà đang lên kế hoạch hẹn hò cho hai người trong kỳ nghỉ hè, trước mắt chỉ tính riêng kế hoạch mà anh ta biết thì có công viên trò chơi, rạp chiếu phim, có cả leo núi nữa.
“Cậu ta thất vọng cái gì?”
Chu Dương thất thần nhìn về phía anh, không biết Ngôn Kha này không biết thật hay giả vờ không biết, anh ta nói đến nước này rồi mà còn giả ngu đúng không?
Tiểu Linh Đang người ta đường đường là người đẹp ban khoa Văn, suốt ba năm cao trung có biết bao người theo đuổi nhưng người đẹp chẳng vừa mắt ai, chỉ để ý duy nhất một chàng trai, chính là người đứng trước mặt anh ta đây.
“Cậu ấy…”
Chu Dương đang muốn ám chỉ đưa anh đi cùng nhưng lại nghe thấy người trước mặt anh ta lạnh lùng cất tiếng: “Không liên quan đến tớ.”
…
Được, cậu đẹp trai cậu có lý, nhưng cùng lắm cũng là cái lý ban đầu thôi.
Chuyện yêu đương không thể cưỡng cầu, không thể bắt ép ai nói thích Ngôn Kha thì Ngôn Kha nhất định phải đáp lại người đó.
Yêu đơn phương là tự do của mỗi người, không ai có quyền ép buộc người mình thích cũng thích mình.
Không biết Ngôn Kha có hiểu không nhưng Hạ Chi vừa nghe Chu Dương nói vậy thì cô đã hiểu rồi.
Cô lặng lẽ quay mặt nhìn về phía nơi mà Chu Dương liên tục bất an nhìn lại, hai nữ sinh đều cực kỳ xinh đẹp, nhưng là người nào mới được?
Hẳn là em gái mặc đồng phục trường nhất trung kết hợp với váy ngắn ca rô, vạt áo đồng phục buộc thành nơ bướm ở bên hông, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm mại, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Mặc dù cô đang nói chuyện với nữ sinh bên cạnh nhưng thỉnh thoảng cũng bất an nhìn về phía các em ấy.
Giang Linh nuôi mái tóc dài đến ngang lưng, buộc nó lại bằng sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt, ở độ tuổi mười bảy tuổi thanh xuân vô địch, chỉ cần trang điểm một chút thôi là cả người sẽ xinh đẹp như tiên nữ.
Cô thoáng do dự, cảm thấy bản thân vô tình ngăn cản tình yêu của em trai, cô ngẩng đầu nhìn Ngôn Kha rồi cười nói: “Em cứ đi chơi đi, tuổi trẻ luôn muốn được chơi với bạn bè mà.”
Cách nói chuyện của cô rất giống với mấy bậc đàn anh đàn chị có thâm niên.
Ngôn Kha không nhìn cô rồi khoát tay với Chu Dương: “Mệt rồi, lần sau đá bóng thì tìm tớ.”
Nói xong anh mới quay đầu nhìn cô, giọng điệu chẳng hiểu là đang giận dỗi chuyện gì, còn có những cảm xúc khó đoán trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
“Về nhà thôi.”
“Ờ…”