Mơ ước em

Hạ Chi còn ngái ngủ đi từ phòng ngủ đến phòng ăn, thiếu niên đang lặng lẽ ngồi cạnh bàn ăn sáng.
 
Cô ngáp một cái, vặn eo: "A~ Chào buổi sáng."
 
Ngôn Kha ngước mắt lên quan sát, trên người cô vẫn là bộ áo ngủ kia, đuôi tóc ngang vai rơi lên bờ vai tuyết trắng, tiếp theo là một mảng tím nhạt lớn mềm mại sáng như trân châu khiến cô trông càng dịu dàng hơn, trông rất đẹp và cũng rất thu hút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh khó chịu cúi thấp đầu, ánh mắt rơi vào trong bát của mình.
 
Đáng chết, liếc nhìn cô một cái là có phản ứng, anh là người chứ không phải động vật, rốt cuộc tại sao lại không kiềm được chứ.
 
Hạ Chi ngồi xuống cạnh bàn, mở Wechat ra, cô phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc, cuối cùng cũng an tâm.
 

Tin nhắn trả lời của mẹ với bố dượng, hóa ra là hôm qua vẫn còn đang lặn lội đi đường, tín hiệu trên núi lại không tốt, cuối cùng đến sáng bọn họ mới có thời gian để báo bình an.
 
Bố dượng còn chuyển cho Hạ Chi năm nghìn tệ, là tiền sinh hoạt của hai chị em trong ba ngày, Hạ Chi trả lời rằng đừng lo lắng, cô sẽ chăm sóc tốt cho em trai, sau đó cúi đầu cầm đũa gỗ lên yên tâm thoải mái ăn bữa sáng được em trai mua cho.
 
Một phần bún bò nóng hổi và một phần bánh cam.
 
Mùi thơm và vẻ ngoài này, Hạ Chi vừa nhìn là biết nó được mua từ con đường Liên Hoa hơi xa khu cư xá cao cấp nhà họ Ngôn này, cũng chính là chợ bán thức ăn gần khu cư xá cũ mà Hạ Chi với mẹ Hạ Vân Chân đã từng sống trước đây.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn sáng xong, cô dọn dẹp phòng một chút rồi ném quần áo thay ra vào máy giặt, buổi sáng ngắn ngủi thoáng cái đã qua.
 
Đến trước bữa cơm trưa, Hạ Chi nghĩ buổi chiều sẽ đi đến cửa hàng mua trang phục hè mới, nếu Ngôn Kha đi cùng cô, vậy cứ ăn cơm trưa ở ngoài là được rồi.
 
Cô gõ gõ cửa phòng Ngôn Kha, đối phương đang chơi game, giọng nói trầm thấp từ trong cánh cửa dày truyền ra.
 
"Đẩy vào đi."
 
Hạ Chi tựa vào cửa, cơ thể tự nhiên hơi nghiêng về phía trước, vô thức để lộ ra một vùng ngực lớn trắng như tuyến, đúng lúc Ngôn Kha ấn nút biến về, trong vòng tám giây, anh quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Chi.
 
Cảnh tượng hai người quấn quýt tối qua lại ngập tràn trong tâm trí anh.
Sau đó, anh cũng không biết mình đang gì.
 
Đồng đội trong tai nghe cũng tỏ vẻ nghi ngờ, sao người này về sảnh bổ sung trang bị xong lại không ra nữa, rớt mạng rồi chăng?

 
"Này, Ngôn đẹp trai, sắp đánh rồng rồi, AD cậu làm cái gì thế hả! Mạng lag hay cậu ngốc luôn rồi? Đệt! Ông đây bị bắt rồi! Ngôn Kha! Cậu, con mẹ nó, không phải muốn gánh ông đây sao!"
 
Anh mím môi, lao từ rừng ra chiến trường, cả đường cứ mất tập trung.
 
Hạ Chi rón rén bước vào phòng đi đến cạnh anh, đợi màn ảnh máy tính của thiếu niên chuyển sang đen trắng thì mới mở lời nói ra ý đồ mình đến đây.
 
"Đi cùng đi."
 
Câu trả lời của anh rất đơn giản, Hạ Chi lại rất vui vẻ đồng ý: "Chị đi thay đồ, nửa tiếng sau xuất phát."
 
Hai người bạn thân của cô đều đang yêu, một người đi cùng bạn trai, người còn lại thì đi cùng bạn trai và bố mẹ của anh ta.
 
Còn sót lại một người độc thân như cô, may thay còn có Ngôn Kha.
 
-

 
Không biết vì sao hiện nay những trung tâm mua sắm đều dùng điều hòa như miễn phí vậy.
 
Mới vào trung tuần tháng sáu mà đã mở điều hòa đến mức cực thấp, bước vào cửa hàng hệt như bước vào tủ lạnh, Hạ Chi mặc chiếc áo len ngắn tay màu mơ cùng với quần đùi màu trắng, vừa vào cửa đã bị thổi lạnh đến mức cả người cuộn tròn lại.
 
Lạnh, lạnh quá.
 
Cô đưa mắt nhìn Ngôn Kha bên cạnh, tự hỏi rằng liệu người em trai cao lớn này có thể biến thành nguồn nhiệt sưởi ấm được hay không.
 
Thiếu niên mặc áo ngắn tay rộng đơn giản và quần jean, hai tay đút vào túi quần, mày rậm mắt to, lúc không cười mang dáng vẻ lạnh lùng hệt như thể cả thế giới đều thiếu nợ anh năm trăm vạn vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận