Mơ Ước Hậu Vị

Nơi đám người vây quanh là bên cạnh một cái giếng nước, lúc này có một cái xác được người vớt ra, nhìn quần áo thì hẳn là một cung nữ, nhưng bị ngâm nước suốt một đêm, toàn thân bị sưng phù lên, đã không còn hình hài con người nữa, trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể nhận ra thân phận của nàng ta.

“Ai thế này? Sao lại chết thảm như vậy chứ?” Các cung nữ nói thầm với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng thổn thức.

Lạc Tử Hân nhìn cung nữ đáng thương được thái giám kéo ra khỏi giếng, quấn lại bằng chiếu, đoán chừng cuối cùng cũng chỉ bị ném ra bãi tha ma thôi, nhưng phàm là những kiểu chết không bình thường thế này, cũng sẽ không nghiêm túc nói sự thật với gia đình nàng ta, có lẽ đều nói bị bệnh chết hay đại loại vậy. Cung nữ ấy à, sinh mạng rẻ mạt như cọng cỏ dại mà thôi.

Chỉ có điều, tại sao cung nữ này lại chết trong giếng nước, rốt cuộc là cung nữ của cung nào? Nhìn quần áo, cũng không giống của Hoán Y Cục, là ai đã ném nàng ta xuống chỗ này?

Nhưng, trong lúc sắp bị chiếu quấn chặt lại, bên hông cung nữ kia rớt xuống một tấm thẻ bài treo bên hông, làm cho Lạc Tử Hân lập tức tỉnh ngộ, chẳng phải nàng ta chính là Tịch Ngôn – nha hoàn được cưng nhất bên cạnh Hiền phi hay sao? Ai dám động vào người của Hiền phi thế? Thục phi? Hoàng hậu? Hay là……

Thi thể cứ thế bị chở ra ngoài, không bao lâu sau, trong cung truyền ra lời đồn, nói rằng Tịch Ngôn ở cung Hiền phi bị người ta hại chết, Hiền phi tức giận, nói muốn truy xét chuyện này, mà mũi nhọn chỉ về phía thái giám Tiểu Diệp Tử trong cung Thục phi, thế này chẳng phải cho thấy rõ ràng là cố ý chống đối với Thục phi hay sao?

Chuyện này cũng làm cho Lạc Tử Hân khó hiểu, Thục phi lại chọc phải Hiền phi ở chỗ nào rồi à? Thế mà lại khiến Hiền phi nổi cơn giận lớn như vậy. Mãi cho đến mấy ngày hôm sau, trong cung truyền ra một tin khác, Lạc Tử Hân mới hiểu ra đầu mối, đó chính là hoàng thượng đã sắc phong con trai của Thục phi, cũng chính lại đại hoàng tử Mục Dịch Triết làm thái tử. Thực ra kết quả này Lạc Tử Hân đã biết từ sớm rồi, chỉ là đợt sắc phong này lại xảy ra sớm hơn kiếp trước, vì vậy mà trong một lúc nàng không thể nghĩ ra nguyên nhân.

Song, điều này cũng làm cho Lạc Tử Hân đoán được nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Tịch Ngôn, chuyện đó hoàn toàn là do Hiền phi tự mình ra tay, để hạ thấp Thục phi. Từ xưa đã có câu ‘mẹ quý nhờ con’, Mục Dịch Triết lên làm thái tử, làm mẫu thân của hắn, dĩ nhiênThục phi cũng sẽ được ban ân huệ, sự quan tâm mà hoàng thượng dành cho Thục phi đương nhiên cũng sẽ nhiều hơn trước, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lạc Tử Hân muốn lấy lòng Thục phi. Cho nên, Hiền phi muốn mượn chuyện này làm giảm đi một chút tinh thần hăng hái của Thục phi, chỉ là, nàng ta vậy mà lại lấy đi tính mạng của người bên cạnh mình để trao đổi, lòng dạ cũng có phần quá mức độc ác rồi.

Vậy nên, có lẽ nàng có thể làm chút gì đó chăng? Lạc Tử Hân thầm suy nghĩ.

Chẳng bao lâu sau, khi mà hai vị phi tần quyền lực trong cung vẫn đang tranh cãi không dứt về cái chết của Tịch Ngôn, trong cung lại truyền ra một tin đồn mới, đó chính là Hoán Y Cục đã phát hiện nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của nàng ta ở trong giếng.


Kể từ khi tin đồn này truyền ra, không đến một ngày, Thục phi và Hiền phi xuất hiện cùng lúc trong Hoán Y Cục, ngược lại dọa cho Lâm ma ma sợ hãi.

“Bổn cung có nghe tin đồn, nói rằng có người trong Hoán Y Cục biết nguyên nhân thật sự khiến Tịch Ngôn chết, rốt cuộc là ai biết?” Giọng nói của Thục phi vô cùng sắc bén.

“Nếu là nói bậy, Hoán Y Cục các ngươi phải chịu trách nhiệm, loan tin bậy bạ trong cung, đó là tội chém đầu đấy.” Hiền phi đứng một bên nói, hiển nhiên là nhằm vào lời nói của Thục phi.

Lâm ma ma sớm đã đổ mồ hôi đầy đầu, khúm núm nói đã biết, thực ra trong lòng cũng không có chút manh mối nào, rốt cuộc là ai loan tin đồn này đi, bà ta hoàn toàn không biết.

“Bẩm hai vị nương nương, những lời này là nô tì nói ạ.” Ngay lúc Lâm ma ma nóng ruột, một cung nữ của Hoán Y Cục đột nhiên bước đến, cúi đầu quỳ xuống.

Thục phi ồ một tiếng, nói: “Ngươi nói xem nào, đã xảy ra chuyện gì?”

Cung nữ nói: “Sáng ngày hôm đó, Tịch Ngôn cô nương đến Hoán Y Cục đưa đồ để giặt giũ, sau đó lúc sắp đến giờ ngủ nàng ấy lại đến lần nữa, nói là lúc sáng đánh rơi trang sức cài tóc, khi ấy nô tì còn tìm giúp nàng ấy nữa, cũng không có kết quả. Lúc đó đã tối lắm rồi, nàng ấy nói để một mình nàng ấy tìm, bảo nô tì về nghỉ ngơi trước đi, sáng ngày hôm sau liền phát hiện xác của Tịch cô nương trong giếng rồi. Về sau nô tì phát hiện ra trang sức cài tóc của nàng ấy ở dưới giếng, nghĩ rằng chắc là tối hôm đó nàng ấy tìm ra rồi, muốn nhặt lại, bản thân không cẩn thận ngã vào, mất cả tính mạng.”

Hiền phi nghe xong hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy cũng có khả năng Tịch Ngôn bị người ta hãm hại đẩy xuống giếng mà, dựa vào trang sức nàng ta đánh rơi trong giếng thì không đủ để chứng minh điều gì cả.”

Lúc này Thục phi lại nói: “Hiền phi muội muội, ý muội thế này là muốn đẩy hết trách nhiệm lên người Tiểu Diệp Tử sao, nô tì này cũng đã nói từng nhìn thấy Tịch Ngôn tìm trang sức rồi, nếu không dưới giếng có trang sức của nàng ta phải lí giải thế nào đây?”

“Thế cũng có khả năng là có người ném trang sức vào trong giếng, làm giả hoàn cảnh như vậy.” Hiền phi cũng không chịu yếu thế, hai vị chủ tử này lại bắt đầu tranh cãi trước mặt mọi người, không ai chịu nhường ai.


“Được rồi, ta và muội có tranh luận cũng không rõ ràng được gì, đành để hoàng hậu nương nương làm chủ chuyện này đi.” Thục phi nói.

Hiền phi cũng không phản đối, ưỡn lưng lên, nói: “Đi thì đi, bổn cung cũng phải nói lí lẽ này ra, xem thử rốt cuộc ai mới là người có lí.”

“Ngươi ngẩng đầu lên, tên gì?” Thục phi lấy lại tinh thần, nhìn cung nữ đang quỳ trên đất, hỏi.

Cung nữ kia từ từ ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Nô tì tên Liên Vãn Lộ.”

“Uyển tần à?” Giọng của Hiền Phi dường như phát ra từ lỗ mũi, lạnh lùng lẩm bẩm một tiếng, hình như có chút bất ngờ, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Thục phi, cũng không nói gì nhiều nữa, phất tay một cái, bảo Lâm ma ma dắt theo Liên Vãn Lộ cùng đến cung Càn Ninh.

Sau khi bọn họ đi rồi, người trong Hoán Y Cục đều thở phào nhẹ nhõm, người nào người nấy tự trở về chỗ làm việc của mình, bận rộn công việc trước đó. Từ đầu đến cuối, Lạc Tử Hân vẫn luôn cúi đầu, mãi cho đến khi bọn họ đi mất, mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn về hướng bọn họ rời khỏi, khẽ mỉm cười.

Buổi tối mấy ngày trước, lúc Liên Vãn Lộ lạnh nhạt ủ rũ nói vài câu, Lạc Tử Hân liền nói với nàng ta cách này, hơn nữa còn nói với nàng ta: “Cách này sẽ có hai kết quả, thứ nhất, hoàng hậu tin, cho rằng ngươi đã giải quyết chuyện tranh chấp này, ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi, nói không chừng còn có thể thăng cấp nữa. Kết quả thứ hai, hoàng hậu không tin, cho rằng ngươi nói năng hàm hồ, thế thì phải xuống địa ngục. Vậy nên, ta không dám thử đâu.”

Kết quả, y như Lạc Tử Hân dự đoán, thậm chí Liên Vãn Lộ nghĩ cũng không thèm nghĩ đã chọn cách này. Thực ra nàng cũng đã đoán được, Liên Văn Lộ sớm đã không còn hy vọng gì với những ngày tháng ở trong Hoán Y Cục nữa, bây giờ có cơ hội có thể đánh cược một ván, nàng ta nhất định sẽ thử một lần, tình huống xấu nhất cũng là cái chết thôi, dù sao nàng ta sớm đã cảm thấy cuộc sống này cũng không có gì đáng để lưu luyến, chết rồi ngược lại còn được giải thoát.

Chẳng qua, tin chắc e rằng Liên Vãn Lộ cũng không nghĩ tới, làm như vậy, nếu như thật sự thành công, thì hậu quả chính là đắc tội Hiền phi thêm một lần nữa, nhưngLạc Tử Hân cảm thấy, muốn đạt được thứ gì đó, thì có một số việc nhất định phải hi sinh một vài người.


Quả nhiên mọi chuyện y như Lạc Tử Hân suy đoán, cực kỳ thuận lợi, vậy mà hoàng hậu cũng thật sự tin tưởng phân tích của Liên Vãn Lộ, hơn nữa nghe nói khi đó đúng lúc hoàng thượng cũng ở trong cung của hoàng hậu, còn nói nàng ta thông minh lanh lợi, hơn thế nữa còn sắc phong cho Liên Vãn Lộ làm canh y.

Thực ra chuyện này Lạc Tử Hân cũng đoán được một chút tâm tư của hoàng thượng, hắn vốn không dễ dàng tin người như vậy, chỉ là hai vị phi tử trong hậu cung ầm ỹ như thế, nếu đã có người ra mặt nói thế này, mặc kệ thật hay giả, hoàng đế cứ cho đó là sự thật, cũng bớt đi sự tranh cãi trong hậu cung.

Có được kết quả này, dĩ nhiên Liên Vãn Lộ cực kì cảm ơn Lạc Tử Hân, tuy chỉ là một canh y, nhưng ít nhất cũng không cần phải cực khổ giặt đồ mỗi ngày nữa, thế này đối với nàng ta mà nói, đã là sự ban ơn cực kỳ to lớn rồi.

Lạc Tử Hân chỉ nói mấy tiếng chúc mừng, mỉm cười nhàn nhạt, Liên Vãn Lộ chỉ nghĩ rằng trong lòng nàng đang hối hận vì đã không tự mình đi làm chuyện này để thu hút sự chú ý của hoàng thượng, cũng không nói gì nhiều nữa, an ủi vài câu rồi thu dọn một chút liền đi theo thái giám đến nơi nàng ta nên sống.

Sau bữa cơm tối, Lạc Tử Hân cầm lấy cây đàn yêu quý của mình, tìm một bãi đất trống, bắt đầu đàn, khúc Ngoảnh Lại này đã rất lâu rồi không đàn, bây giờ đàn lên lại có cảm giác bản thân đang lạc vào một cảnh giới kì lạ, trong lòng cũng rối ren hơn. Đột nhiên lại nhớ đến hoàng thượng của năm mười tuổi, vẫn cứ cảm thấy có chút xa lạ không dám tin.

“Một khúc Ngoảnh Lại thật hay, có phải nàng đang trách trẫm không?”

Người nói chuyện chính là hoàng đế Mục Nguyên Trinh, lúc này hắn đang đứng ngay trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.

“Nô tì tham kiến hoàng thượng.”Lạc Tử Hân đứng lên, quỳ xuống hành lễ.

Mục Nguyên Trinh đi đến trước mặt nàng, dùng ngón tay nâng cằm của nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mình, thấp giọng nói: “Có phải nàng đang trách trẫm bỏ quên nàng, nên dùng khúc nhạc này nhắc nhở trẫm?”

“Nô tì không dám, nô tì chỉ thương cảm cho nỗi khổ tương tư của người viết khúc nhạc này, trong lòng hơi xúc động, nên đàn lên thôi.” Nàng rũ hàng mi xuống, nhẹ nhàng nói.

Mục Nguyên Trinh kéo nàng đứng dậy, ôm lấy eo nàng, hơi thở ấm áp phảng phất bên tai nàng, nói: “Chuyện của Tịch Ngôn, là ý của nàng phải không?”

“Nô tì……” Lạc Tử Hân vừa muốn nói, bờ môi lại bị ngón tay của hoàng thượng đè lên.


“Trẫm đều biết hết, chỉ dựa vào Liên Vãn Lộ ư? Nàng ta không thể nào có trí tuệ như thế, cho nên, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ ra trong Hoán Y Cục còn có một người, đó chính là nàng, vậy nên cách này là do nàng nghĩ ra, đúng chứ? Nhưng mà, nếu như không phải Tiểu Vệ Tử nhắc nhở, thật sự thiếu chút nữa trẫm đã quên mất nàng rồi.” Hoàng thượng nói bên tai nàng.

“Chẳng qua nô tì chỉ phát hiện sự thật, ăn ngay nói thật mà thôi.”

Hoàng thượng cười khẽ, đột nhiên ôm nàng càng chặt hơn một chút, nói nhỏ bên tai nàng: “Nàng rất thông minh, nhưng trẫm vẫn thích nữ nhân đơn giản một chút, biết chưa? Còn nữa, nàng đã cho Tiểu Vệ Tử lợi lộc gì, tại sao hắn lại giúp nàng đưa trẫm đến đây?”

“Hoàng thượng tha tội.” Lạc Tử Hân đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ, “Quả thật chuyện này là do tần thiếp cầu xin Tiểu Vệ Tử, tần thiếp xin hắn giúp đỡ, ở trước mặt hoàng thượng nhắc nhở sự tồn tại của nô tì, hắn thấy nô tì đáng thương, nên đã đồng ý.”

“Tên Tiểu Vệ Tử này thật sự rất mềm lòng, nhưng coi như nàng đã hóa giải mâu thuẫn trong hậu cung này, cũng xem như đã lập công.Chuyện nàng xin Tiểu Vệ Tử đưa trẫm đến đây, thì bỏ qua vậy, không có lần sau nữa đâu đấy.” Hoàng thượng gõ gõ lên mũi của nàng, trong mắt hoàn toàn lộ ra vẻ cưng chiều.

Mục Nguyên Trinh nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên, đôi môi di chuyển, in lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, rồi bế nàng lên……

Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, hoàng thượng đã đi rồi, nhìn chiếc giường hẹp xộc xệch, Lạc Tử Hân cong môi cười.

Rốt cuộc chuyện này cũng đạt được hiệu quả mà nàng đã dự liệu. Không sai, sau khi Liên Vãn Lộ được hoàng thượng sắc phong, nàng liền đi tìm Vệ Dịch Hiên, yêu cầu hắn đưa hoàng thượng đến đây, nghe tiếng đàn của nàng. Quả nhiên Vệ Dịch Hiên không ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của nàng, trước mặt hoàng thượng mượn chuyện của Liên Vãn Lộ mà nói đến Viên Tiêm Vũ, quả nhiên hoàng thượng thật sự đến chỗ của nàng như ý của hắn.

Một chiêu này, tuy có mùi vị đánh cược rất lớn trong đó, nhưng cuối cùng cũng thành công, chỉ có thể nói vận may của nàng cũng không tệ. Nhưng như hoàng thượng đã nói, nàng đã lợi dụng người bên cạnh hoàng thượng, tuy lần này hoàng thượng không trách tội, nhưng sau này vẫn nên cẩn thận thì hơn, cũng miễn cho hoàng thượng nghĩ rằng tâm tư của nàng quá sâu. Trong lòng Lạc Tử Hân hơi xúc động, có chút tự trách.

Nhưng sau này nàng được biết, thì ra người bảo Lâm ma ma đối xử tử tế với nàng như vậy, lại là Tiểu Vệ Tử, trong lòng cũng cảm thấy hơi ấm áp.

Nghĩ ngợi xong, nàng mặc quần áo vào, vừa ra khỏi cửa, Lâm ma ma đã mỉm cười đi tới, nói: “Thánh chỉ đến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận