Nguồn convert: Reine Dunkeln, Tử Đằng
Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72
Editor: Ốc Sên
Tin vui nè mấy bà, bạn Nguyên Nguyễn72 đã phản hồi và gửi raw cho tui rồi nhé (Thành thật cảm ơn bạn rất rất rất nhiều <3).
Chương 15: Ở lại qua đêm
===
Thẩm Vụ Bắc chậm rãi giơ tay lên chống ở trên tường, làm như muốn cúi đầu xuống.
Nhưng mà ngay lúc này, tiếng nước chảy bỗng yếu lại dần gần như là không còn.
Thùng đã đầy nước.
Trong phút chốc, tiếng hít thở cũng không còn che giấu được nữa.
Thẩm Vụ Bắc chật vật dời đi tầm mắt, không dám lại nhìn Yến Kinh Nhiên, lùi về sau hai bước, cầm lên thùng nước giội lên người mình lần nữa.
Trôi đi xà phồng, cũng làm trôi đi những ý niệm khó chịu kia.
Không bao lâu, Thẩm Vụ Bắc đã mặc quần áo chỉnh tề xong, lau lau mái tóc đến khi nó gần khô.
Chờ khôi phục lại bình thường, cô mới nhẹ nhàng kéo tay đang che mắt của Yến Kinh Nhiên xuống.
Rồi sau đó giơ ngón trỏ lên để trên môi, ra hiệu cho hắn tạm thời đừng nóng nảy lên tiếng, còn bản thân thì mở hé cửa phòng vệ sinh ra rồi bước ra ngoài.
"Thầy." Thẩm Vụ Bắc cùng hai người bọn họ đứng thành một hàng, biết rõ cố hỏi, "Sao trễ như vậy rồi mà thầy còn tìm chúng em chi ạ?"
"Còn không biết xấu hổ mà hỏi lại à!"
Diệp Hải chắp hai tay sau lưng, nhìn ba người chằm chằm: "Các cô cậu có biết hành vi của mình có bao nhiêu tồi tệ không!"
Ân Đồ nhịn không được phản bác: "Thầy, không phải chúng em gây sự trước, cái thằng tóc vàng kia đều cầm gậy bóng chày uy hiếp chúng em, chúng em cũng đâu thể làm rùa đen rút đầu được?"
"Cậu im miệng!"
Diệp Hải tức giận quát một tiếng, dừng lại một chút, hắn nhìn lướt qua ba người bọn họ từ trên xuống dưới, cuối cùng nói với Bành Bồng nhìn có vẻ ngoan nhất trong đám: "Cô, kể lại toàn bộ chuyện phát sinh tối nay cho tôi nghe!"
Bành Bồng suy nghĩ một lát, đến bước này rồi, cô cũng cảm thấy không còn gì phải giấu giếm nữa.
Liền thuật lại đầu đuôi câu chuyện đã trải qua.
Mà tấm hình trong tay cô chính là bằng chứng.
Diệp Hải nghe xong, thoáng chốc không biết nên nói gì cho phải, trầm mặt một hồi lâu.
Hắn liếc nhìn Bành Bồng đang cười rất miễn cưỡng, trên đầu gối cô còn có vết bầm tím, lại nhìn Thẩm Vụ Bắc một chút, cuối cùng đành phải thở dài một hơi, xua tay: "Thôi được rồi, nếu chuyện phức tạp, tôi sẽ đi nói rõ với nhà trường, nhưng mà..."
Vừa đổi chủ đề, hắn chỉ vào ba người, trừng mắt: "Mặc dù không bị kỷ luật, nhưng nhất định phải bị báo cáo phê bình! Để cho các cô cậu nhớ thật kỹ chuyện này."
Hình phạt này đã rất là khoan dung rồi.
Ba người đồng loạt thở phào ra một hơi.
Ngay sau đó, Diệp Hải liền hao nước miếng mà giáo dục tư tưởng cho bọn họ nửa tiếng, sau đó mới rời đi.
Trước khi đi, không biết hắn nghĩ đến cái gì, không kìm được mà nhếch lên khóe miệng, cười lẩm bẩm: "Thay đổi nhiều đợt như vậy, cuối cùng ban đạo diễn chúng ta cũng đã có thể làm nhục mặt ban nhiếp ảnh được một lần, thật là quá tốt, không để thầy đây mất thể diện..."
-
Chờ Diệp Hải và quản lý ký túc xá đi rồi, Thẩm Vụ Bắc trước tiên đi đến gõ cửa phòng vệ sinh.
"Anh, có thể đi ra được rồi."
Yến Kinh Nhiên đứng ở bên trong lâu đến mức chân cũng thiếu chút nữa bị đông cứng, hắn duỗi người, nhỏ giọng lầm bầm: "Cuối cùng cũng được giải thoát."
Kết quả vừa mở cửa ra, liền phát hiện ba cặp mắt đều đang nhìn chằm chằm hắn.
"Vẻ mặt này là sao vậy?" Yến Kinh Nhiên mờ mịt hỏi, "Không phải chuyện đã được giải quyết rồi sao?"
Thẩm Vụ Bắc nhìn bộ dáng đáng yêu này của hắn, mỉm cười chỉ tay vào thời gian trong điện thoại di động.
23:07
Ký túc xá của Truyền thông A luôn khóa cửa vào lúc 11 giờ hằng đêm.
"..."
Lần cuối cùng Yến Kinh Nhiên không nói nên lời là lần cuối cùng (*).
(*) Trích từ Baidu: Nó thuộc thể loại văn học nhảm nhí rất phổ biến trên mạng, nói ra thì có vẻ nhiều nhưng toàn là vớ vẩn. VD: "Lần cuối cùng tôi nhìn thấy đây là lần cuối cùng", "Lần cuối cùng tôi không nói nên lời là lần cuối cùng", "Nghe những gì bạn nói như lắng nghe những gì bạn nói".
Ai có thể ngờ rằng, Diệp Hải có thể nói đến lúc ký túc xá đóng cửa cơ chứ.
"Huấn luyện viên của mấy đứa, nói cũng quá nhiều." Yến Kinh Nhiên nhất thời không biết phản ứng như thế nào, có chút lúng túng hỏi, "Làm sao bây giờ, có vẻ như anh không thể ra khỏi đây được rồi."
Thẩm Vụ Bắc cuộn tròn ngón tay lại xoa ở mi tâm, hiếm thấy có cảm giác nan giải.
Nói chung tình huống này thật ra cũng có thể nhẹ nhàng nói với quản lý ký túc xá cho tiện.
Nhưng quản lý ký túc xá vừa thấy Yến Kinh Nhiên, nhất định sẽ phát hiện ngay hắn là Omega, còn có hành vi giấu người của cô nữa, vậy thì mọi nỗ lực che giấu của cô đều đổ sông đổ biển hết.
Yến Kinh Nhiên quan sát ký túc xá của bọn họ, trong phòng có bốn chiếc giường, nhưng chỉ có ba người ở, hắn chỉ vào chiếc giường còn trống, mắt sáng lên: "Hay là tối nay anh ngủ tạm một bữa ở đây được không?"
Ai ngờ Thẩm Vụ Bắc liền bác bỏ: "Không có nệm lót, không có vỏ nệm, chỉ là một cái giá sắt, làm sao mà anh ngủ được?"
Cô từ chối quá nhanh, cũng chả thèm suy nghĩ.
Yến Kinh Nhiên cho rằng cô không muốn ở chung một chỗ với mình, có chút khó chịu mà nói: "Nếu không có chỗ để ngủ, vậy thì anh trực tiếp đi tự thú với quản lý ký túc xá là được."
Từ trước đến giờ, Yến Kinh Nhiên luôn bộc lộ cảm xúc vui vẻ hay khổ sở rất rõ ràng.
Hắn lạnh mặt, mím chặt môi.
Thẩm Vụ Bắc nhấc tay đem người kéo trở về, cô nhìn thẳng vào đôi mắt ủy khuất của Yến Kinh Nhiên, hé môi: "Ai nói không có chỗ ngủ, ý em là anh ngủ không được trên chiếc giường đó mà thôi."
Dừng lại hai giây, cô bất đắc dĩ nói: "Em nhường giường của em cho anh ngủ vậy."
Vừa nói xong, toàn bộ người trong phòng khẽ nâng lên mắt nhìn.
Yến Kinh Nhiên ngơ ngác nói: "Vậy thì nhóc ngủ ở đâu?"
Không đợi Thẩm Vụ Bắc trả lời, Ân Đồ liền đề nghị: "Nếu không thì Thẩm lão bản chung giường với em nè, khăn trải giường vừa vặn mới đổi tối qua."
Thẩm Vụ Bắc không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Không muốn."
Nói xong, cô nhìn về phía Bành Bồng, không lên tiếng, nhưng ý tứ cũng quá rõ ràng.
Bành Bồng thụ sủng nhược kinh, chủ động đưa ra lời mời: "Vậy tối nay hai ta chung giường đi?"
Thẩm Vụ Bắc nhẹ nhàng cong môi: "Cảm ơn đã thu nhận."
Ân Đồ nghe vậy, lập tức ầm ĩ lên: "Không phải chứ, dựa vào cái gì lại không muốn chung giường với tao a?"
Thẩm Vụ Bắc lười để ý tới hắn.
Giường nhỏ như vậy, nếu ngủ chung với Ân Đồ sẽ không có cách nào để xoay người được.
Thẩm Vụ Bắc kéo ra tủ quần áo, định sẽ đổi một bộ chăn nệm cho Yến Kinh Nhiên.
Đến khi nhìn thấy vị trí để chăn nệm trống rỗng, mới hậu tri hậu giác nhớ tới mấy ngày huấn luyện quân sự này, cô liên tục đổi chăn nệm, còn bộ khác thì mới giặt chưa khô.
Yến Kinh Nhiên liếc nhìn một cái là hiểu ngay, liền nói: "Không cần phải đổi, anh ngủ cũng như em ngủ mà thôi."
Nghe vậy, Thẩm Vụ Bắc ngừng động tác lại một chút, quay đầu nhìn hắn, con ngươi đen nhánh.
Alpha đều rất có ý thức về lãnh thổ, bọn họ biết dùng tin tức tố của mình để đánh dấu tất cả mọi vật mà bọn họ sở hữu, Thẩm Vụ Bắc cũng không cách nào làm trái lại với bản năng.
Giường của cô, chắc chắn đều là tin tức tố của cô.
Nói cách khác, nếu như Yến Kinh Nhiên ngủ trên đó, trăm phần trăm cả người sẽ bị lây dính tin tức tố của cô.
Hình ảnh này có chút lấy lòng Thẩm Vụ Bắc.
Cô nheo mắt, một lát sau mới cười: "Vậy cũng được."
Bữa tối mà Ân Đồ đem về còn để ở trên bàn sách, chẳng qua bây giờ đã nguội lạnh.
Nhưng bọn họ quả thực rất đói, cũng đều không rảnh lo có lạnh hay không, nháy mắt đã quét hết sạch sẽ.
Trước khi tới đây Yến Kinh Nhiên đã rửa mặt xong hết rồi, nên cũng không có tham gia náo nhiệt.
Hắn sợ bạn cùng phòng của Thẩm Vụ Bắc lát nữa rửa mặt trước mặt hắn sẽ cảm thấy lúng túng, nên hắn liền tự giác lên giường trước.
Chỗ của Bành Bồng có cái rèm giường, tối nay tạm thời gắn ở chỗ của Thẩm Vụ Bắc.
Kéo rèm một cái, toàn bộ cảnh tượng bên ngoài đều bị ngăn cách lại.
Chẳng mấy chốc, mấy người bên dưới đều đã rửa mặt xong, rồi tắt đèn.
Trước khi Yến Kinh Nhiên kéo rèm giường lại, hắn nhìn thấy Thẩm Vụ Bắc leo lên giường của Bành Bồng.
Bởi vì có Yến Kinh Nhiên ở đây, Ân Đồ ít nói đi hẳn.
Mọi thứ đều im lặng, chỉ còn lại âm thanh chậm chạp của máy điều hòa không khí.
Cả thành phố dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Bành Bồng nhìn bóng lưng của Thẩm Vụ Bắc, đêm khuya tĩnh lặng, thích hợp để bộc lộ cảm xúc, những cảm xúc vốn dĩ đã tiêu tan kia bỗng dưng lại dâng lên.
Thật ra những lời chửi rủa kia của Hoàng Tuần, từ nhỏ cô đã nghe qua biết bao nhiêu lần rồi.
Nguyện ý vì cô ra mặt, cũng chỉ có Thẩm Vụ Bắc và Ân Đồ.
"Tối nay hình như tôi đã quên nói lời cảm ơn với các cậu..." Bành Bồng xoa mắt, bỗng nhiên mở miệng, "Cảm ơn rất nhiều."
Dừng lại một chút, cô ẩn nhẫn nghẹn ngào, mang theo chút hàm ý xác định, nhẹ giọng hỏi: "Sau này chúng ta vẫn làm bạn bè được không?"
Bầu không khí im lặng trong chốc lát.
Ân Đồ cười nói: "Dĩ nhiên rồi."
Thẩm Vụ Bắc lười biếng lên tiếng: "Nói nhảm."
Trong bóng tối, Bành Bồng không nhịn được mà lại lần nữa nức nở rơi lệ đầy mặt.
Đến cuối cùng, Thẩm Vụ Bắc rốt cuộc nhịn không được nữa, quay đầu lại mặt không đổi sắc, nói: "Cậu còn tương đối thích ứng với tiếu tấu của ban đạo diễn lắm đó."
Bành Bồng nấc một tiếng: "A?"
"Khuya lắc khuya lơ khóc thành như vậy." Thẩm Vụ Bắc cười nhạt một tiếng, "Cậu định quay phim kinh dị sau lưng tôi hay gì?"
"Ha ha ha ha ha ha ha, mày nói vậy cũng đúng." Ân Đồ suy nghĩ một chút cũng nói, "Tiếng khóc vừa rồi của bồ làm người khác có chút rợn người đó, không biết mấy bồ hồi bé có xem qua một bộ phim kinh dị kia không, nữ quỷ trong đó cũng khóc như vậy."
Bành Bồng vốn dĩ đang rất cảm động, nhưng lại bị hai người này làm cho rối lên, cô bị chọc cho vừa khóc vừa cười.
Yến Kinh Nhiên dựa vào bên giường, an tĩnh nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Lúc này cũng không khỏi cười theo.
Hắn đột nhiên cảm thấy, Thẩm Vụ Bắc kết bạn mới cũng không có gì là không tốt cả, so với bộ dạng luôn muốn giữ khoảng cách với tất cả mọi người ở Vườn Bạc Hà trước đây, thì bây giờ, cô có vẻ như có chút nhân khí hơn rồi.
Nghĩ như vậy, hắn không nhịn được mà vén một góc nhỏ của rèm giường lên, giường của Bành Bồng ở ngay phía đối diện, liếc mắt một cái là có thể thấy ngay.
Thẩm Vụ Bắc nằm ở phía ngoài, ánh trăng mông lung, chiếc mền mỏng đắp ở trên người, phác họa rõ ràng đường cong cơ thể ưu việt của cô.
Không hiểu sao, hắn lại nghĩ đến chuyện phát sinh trong phòng vệ sinh tối nay.
Khi hắn sờ đến vết sẹo nằm ở bụng trái của cô, hình như hắn đã chạm vào mép thắt lưng quần, chỗ lõm sâu kia là hõm eo, theo tần số hô hấp mà phập phồng trong lòng bàn tay hắn, bởi vì khẩn trương, đầu ngón tay hắn dường như vô tình sướt qua một chút, chỉ một chút, liền nghe thấy tiếng hô hấp của cô trở nên ngày càng nặng nề thêm.
Yến Kinh Nhiên lăn lộn hầu kết, cảm thấy bản thân điên mẹ rồi.
Suốt ngày toàn suy nghĩ bậy bạ.
Hắn vừa định ném những ý nghĩ đen tối đó xuống, kết quả vừa nhìn lướt qua một cái, liền vừa vặn bắt gặp Thẩm Vụ Bắc không biết khi nào đã mở mắt ra.
Trong bóng tối, vốn dĩ không thể thấy rõ nét mặt.
Nhưng vận mệnh chú định, Yến Kinh Nhiên cảm thấy, cô là đang cười.
** má.
Yến Kinh Nhiên gần như hoảng hốt mà kéo rèm giường lại.
Rúc vào trong chăn.
Tuy là đã rúc vào trong chăn rồi, nhưng hắn vẫn có loại cảm giác bị ánh mắt chân thật của đối phương nhìn chằm chằm.
Không chỉ có tim đập nhanh hơn, mà ngay cả tuyến thể cũng đang bắt đầu nóng lên một cách khó hiểu.
Yến Kinh Nhiên ấn sau gáy không biết cố gắng của mình lại, trong lòng cả giận nói: "Mày chỉ là một cái tuyến thế không thể bị đánh dấu mà thôi, vào thời điểm này, có thể mẹ nó bình thường một chút được không!"
Tiếc là hiệu quả quá nhỏ.
Hắn nằm trên chiếc giường mà Thẩm Vụ Bắc đã ngủ qua, trong lúc nhất thời giống như là bị cô bao bọc ở trong lòng thật chặt, bốn phương tám hướng đều là tin tức tố của cô, vô pháp ngăn cản mà tiến về phía hắn.
Càng hô hấp, hơi thở của Alpha càng thêm mãnh liệt.
Tuyến thể sau gáy của hắn thậm chí còn có chút cảm giác đau nhói, tựa như sắp phá vỡ gông cùm nào đó.
Đột nhiên xảy ra biến hóa mãnh liệt làm hắn mờ mịt luống cuống, lầy lội không chịu nổi, cho nên vào lúc này Yến Kinh Nhiên có chút cam chịu mà suy nghĩ.
Dường như hắn...
Cũng không đến nỗi là không được.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu cầu Ô Ô tới nghiệm chứng một chút.
===
04/07/2023