Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Nguồn convert: Reine Dunkeln, Tử Đằng

Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72

Editor: Ốc Sên

Chương 17: Tiệc tối

===

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Các triệu chứng của kỳ phát tình dần bị giảm bớt, trị số trên máy đo lường tin tức tố cũng từ từ giảm xuống, con ngươi của Yến Kinh Nhiên chậm rãi sáng trong lại, hắn dần lấy lại được tinh thần từ trong dư vị kích thích.

Màn đánh dấu ban nãy, làm cho hắn có cảm giác linh hồn đều bị bắt giữ.

Yến Kinh Nhiên theo bản năng nâng tay lên, muốn chạm vào tuyến thể sau gáy, nhưng phát hiện bản thân bị thiếu nữ đằng sau thân mật mà ôm vào trong lòng ngực, đỉnh đầu của hắn chống cằm cô, nếu tùy ý di chuyển đầu, thì môi hắn có thể cọ qua làn da ở cổ của cô.

Thấy hắn không nói lời nào, Thẩm Vụ Bắc cho rằng hắn còn chưa thoải mái, nụ cười bên môi cũng bị phai nhạt một chút, cô vòng tay qua ôm eo hắn rồi xoay người hắn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, khóe mắt hắn còn có chút nước mắt.

"Anh giận thật hả?" Thẩm Vụ Bắc giơ ngón tay lên, giúp hắn lau sạch nước mắt, hơi áy náy mà nói, "Lần sau em sẽ làm nhẹ hơn một chút."

Cánh tay của Alpha gầy mà hữu lực, xương cổ tay nhô ra, khớp xương rõ ràng, có thể mơ hồ thấy được mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay, mỗi một nơi đều như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ do thượng đế tạo ra.

Thế cho nên mỗi một động tác ôn nhu của cô, cũng đều làm cho bầu không khí trong căn phòng, tràn ngập mùi ái muội.

Cũng là lúc này, hắn mới ngây thơ nhận ra, tại sao Thẩm Vụ Bắc lại chần chờ làm đánh dấu cho hắn.

Nhớ đến cái hôm Thẩm Vụ Bắc tới kỳ mẫn cảm, hắn từng hỏi cô có muốn hắn xin in4 bạn nam sinh đáng yêu kia không, Thẩm Vụ Bắc đáp lại là không cần, hắn hỏi tại sao, cô nói...

Em có người mình thích rồi.

Loại chuyện thân mật như đánh dấu, lẽ ra nên làm với Omega mà mình thích.

Mà hắn không phải là người ấy.

Thẩm Vụ Bắc cũng không đề cập nhiều về người ấy, cho dù hắn có hỏi, cũng nhanh chóng bị cô lái sang chuyện khác, hiển nhiên là còn chưa có đuổi kịp người ấy.

Yến Kinh Nhiên ngẩn ngơ mà nghĩ, cũng không biết là dạng Omega nào, mà ngay cả Thẩm Vụ Bắc cũng đuổi theo không kịp.

Trầm mặc mà nhìn cô một hồi, Yến Kinh Nhiên trợn mắt, bỗng nhiên đứng dậy đẩy cô ra.

Kết quả là không cẩn thận đụng vào bả vai của Thẩm Vụ Bắc.

Thẩm Vụ Bắc cau mày, nhẹ nhàng "Ui" một tiếng, đôi môi nháy mắt trắng bệch lại.

Lúc này Yến Kinh Nhiên mới nhớ tới, tối qua cô bị thương ở vai và lưng, nhất thời cũng không rảnh mà suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng kéo cổ áo ngắn tay của cô ra.

So với vết đỏ tối qua, thì vùng da trên vai lưng của cô đều đầy vết bầm tím và máu, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Yến Kinh Nhiên nhìn đến kinh hồn bạt vía, không nhịn được mà nói: "Con nhóc này... Bị thương nặng như vậy mà sao không lên tiếng?"

"Không sao." Thẩm Vụ Bắc đẩy tay hắn ra, không để cho hắn chạm vào mình nữa, lơ đễnh nói, "Qua mấy ngày là khỏi ngay thôi."

"Đều như vậy, còn dám nói không sao?" Yến Kinh Nhiên quả thật bó tay, hắn mím môi, "Chờ anh một chút."

Nói xong, hắn liền sốt ruột mà chạy đi ra ngoài kêu bác sĩ.

Thẩm Vụ Bắc biết hắn một khi đã ngoan cố thì ngay cả mười con trâu cũng không kéo hắn lại được, cũng chỉ có thể mặc kệ cho hắn đi.

Còn mình thì gập chân ngồi trên ghế, cảm nhận tin tức tố yếu ớt còn sót lại của Omega trong không khí.

Yên lặng một hồi, bên môi cô đột nhiên tràn ra tiếng cười nhạt.

Cô thật sự đã đánh dấu Yến Kinh Nhiên.


Nghĩ đến hắn không có chút chống cự, giống như một vật nhỏ mềm nhũn run rẩy trong lòng cô, trái tim của Thẩm Vụ Bắc nhịn không được mà rung động, tin tức tố của Omega tựa như có linh khí, bị chỉ dẫn, càng làm cho khát vọng sâu thẳm của cô gần như có xu hướng dâng trào lên.

Đánh dấu cũng không hoàn toàn cho cô có cảm giác thỏa mãn, ngược lại thì như uống rượu độc để giải khát vậy.

Hơi suy nghĩ một chút.

Liền sẽ phồng lên đến phát đau.

Máu nóng hạ xuống, Thẩm Vụ Bắc thở ra một hơi thật dài.

Những ý niệm vừa rồi không dám biểu hiện ra trước mặt Yến Kinh Nhiên, bây giờ lại điên cuồng mọc ra như dây leo trong căn phòng trống trải này.

Trước khi Yến Kinh Nhiên và bác sĩ bước vào, Thẩm Vụ Bắc mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Bác sĩ rất cao hứng mà cười nói với cô: "Tôi còn đang chờ em làm quyết định, ai ngờ em lại trực tiếp đánh dấu luôn, thấy sao, cảm giác cũng không tệ lắm đúng không?"

Thẩm Vụ Bắc biết hắn là đang trêu chọc cô lúc nãy do dự, nhướng mày như để đáp lời.

"Đừng tám chuyện nữa." Yến Kinh Nhiên nhịn không được mà thúc giục, "Bác sĩ mau kiểm tra lưng của em ấy đi ạ."

"Rồi rồi rồi." Bác sĩ dở khóc dở cười, "Bạn học này sao trông còn gấp gáp hơn em ấy nữa vậy."

Bác sĩ vốn dĩ cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không có trông chờ câu trả lời của hắn, ai ngờ Yến Kinh Nhiên dừng lại mấy giây, rồi buồn bực mở miệng: "Nếu như buổi sáng em ấy không cõng em tới, thì vết thương chắc sẽ không nghiêm trọng đến mức vậy rồi."

Hắn cũng không dám nghĩ, mình đè lên vết thương của cô cả một đoạn đường, vậy mà cô còn có thể nhịn xuống được những cơn đau đó.

Trình độ chịu đựng đau đớn của Thẩm Vụ Bắc, có chút quá mức biến thái.

Giống như là thói quen vậy.

Yến Kinh Nhiên vừa áy náy vừa đau lòng, môi giật giật, nhìn cô không chớp mắt: "Nhóc xin nghỉ huấn luyện quân sự chưa? Nghỉ bao lâu?"

Thẩm Vụ Bắc ngồi xuống theo sự chỉ dẫn của bác sĩ: "Chờ tình trạng của anh ổn định thì em sẽ trở về."

Yến Kinh Nhiên: "Hôm nay đừng đi."

"Chắc không được đâu." Thẩm Vụ Bắc nói, "Huấn luyện viên của tụi em rất nghiêm khắc, nếu còn chưa gục thì sẽ kiên quyết không cho nghỉ phép."

Nếu chút hồi cô cầm theo giấy xin nghỉ của phòng y tế trở về, nói không chừng huấn luyện viên cũng sẽ cho cô ăn hít đất mấy cái.

"Sao huấn luyện của mấy đứa kỳ vậy?" Yến Kinh Nhiên cau mày, "Nếu không thì chút nữa anh với nhóc đi giải thích rõ đi?"

"Thật sự không cần đâu."

Thẩm Vụ Bắc nhịn không được mà bật cười, cảm giác hắn còn chưa hiểu rõ tình hình bây giờ, vì thế khi bác sĩ đi đến bên cạnh để pha chế thuốc, cô đem người kéo đến trước mặt: "Anh không ngửi thấy gì sao?"

"Hở?" Yến Kinh Nhiên mờ mịt.

Thẩm Vụ Bắc chậc một tiếng, dùng tay câu cổ hắn xuống, dùng thanh âm mà chỉ có hai người nghe được: "Bây giờ cả người anh đều mang theo tin tức tố của em, anh có chắc là để cho mọi người đều biết..."

Cô cố tình ngừng lại một chút, rồi sau đó ánh mắt hàm chứa ý vị sâu xa mà nhìn hắn: "Anh là Omega của em không?"

Omega sau khi bị đánh dấu, sẽ có thời kỳ thích ứng kéo dài 1-3 giờ.

Lúc này tin tức tố của Alpha và Omega đã hoàn toàn dung hợp, nó sẽ tràn ra ngoài để cảnh cáo, ngăn cách tin tức tố của những AO khác, đồng thời còn tuyên bố quyền sở hữu của Alpha đối với Omega này.

Rồi sau đó mới dần dần yếu bớt đến mức chỉ có Omega mới có thể ngửi được.

Nếu bây giờ Yến Kinh Nhiên đi ra ngoài, thì không khác gì tuyên bố với cả thế giới là mình vừa mới làm đánh dấu.

Ý thức được cái gì, Yến Kinh Nhiên ngẩn người, lỗ tai nháy mắt liền đỏ bừng lên.

Đúng lúc bác sĩ đi tới, thấy hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi nghi ngờ: "Hai đứa là người yêu hả?"

Thẩm Vụ Bắc còn chưa lên tiếng, Yến Kinh Nhiên đã giành quyền trả lời trước: "Không phải."

"Nếu không phải." Bác sĩ không hiểu mà hỏi, "Vậy thì vị bạn học này sao còn phải đứng đây xem em ấy cởi quần áo?"


Yến Kinh Nhiên: "..."

Dưới ánh mắt hàm chứa ý vị sâu xa của Thẩm Vụ Bắc, hắn gần như là chạy trối chết mà vọt vào trong phòng.

Bác sĩ càng không hiểu: "Xấu hổ thành như vậy, thật sự không phải là người yêu sao?"

Thẩm Vụ Bắc cong cong môi, lén chiếc áo tay ngắn lên, lộ ra phần lưng, miễn cưỡng đáp lại: "Xác thực... là còn chưa phải."

Bôi thuốc xong, Thẩm Vụ Bắc lại kêu Yến Kinh Nhiên gọi điện thoại đến cho Trần Trác, lại lần nữa xác định tình trạng của Yến Kinh Nhiên đã ổn định rồi, mới đi trở về đội ngũ.

Yến Kinh Nhiên còn phải ở lại 1 giờ để quan sát.

Bác sĩ vừa kê đơn thuốc cho hắn, vừa nói: "Tôi vẫn là đề nghị em đến bệnh viện làm kiểm tra tuyến thể toàn diện, thiết bị ở phòng y tế có hạn, có một số tình huống đặc biệt mà chúng tôi không thể kiểm tra được."

Yến Kinh Nhiên gật đầu một cái: "Buổi chiều em đi ngay."

Nghĩ đến cái gì, nhân lúc Trần Trác còn chưa đến, hắn hỏi bác sĩ: "Vừa rồi khi bôi thuốc cho em ấy, bác sĩ có thấy trên eo của em ấy có vết thương không ạ?"

Bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên mà "ừ" một tiếng.

Yến Kinh Nhiên: "Vậy bác sĩ có biết đó là vết thương gì không?"

Nghe vậy, bác sĩ quét mắt nhìn hắn một cái, suy nghĩ quan hệ của hai người, liền không giấu giếm mà nói: "Chắc là vết dao, vết thương có độ dài chừng 4 cm, không biết sâu bao nhiêu, e là đã bị từ nhiều năm trước rồi."

Nhiều năm trước.

Yến Kinh Nhiên đọc thầm mấy chữ này lần nữa.

Lúc Thẩm Vụ Bắc và bà nội của cô dọn vào Vườn Bạc Hà, là mới có 12 tuổi, mà sau này cô cũng không có bị chuyện gì mà phải nhập viện cả.

Nói cách khác, trước 12 tuổi Thẩm Vụ Bắc đã bị thương nghiêm trọng như vậy rồi.

Còn nhỏ tuổi như vậy.

Yến Kinh Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ tiếng tim đập chậm chạp nặng nề của mình, hắn quyết định sau này sẽ không nói chuyện lớn tiếng với Thẩm Vụ Bắc nữa.

-

Hai mươi ngày huấn luyện quân sự đầy mồ hôi dưới ánh chiều tà của mùa hè đã kết thúc.

Sau lễ duyệt binh, nhà trường liền bắt đầu bố trí sân để chuẩn bị cho tiệc tối đón chào sinh viên mới.

Bởi vì huấn luyện quân sự trong trường, cho nên trường học không yêu cầu tân sinh viên phải biểu diễn tiết mục trong buổi tiệc tối mừng sinh viên mới, tiết mục toàn do các học trưởng học tỷ năm hai năm ba đại học gánh vác.

Mở màn buổi tiệc tối là video phỏng vấn tân sinh viên do Trần Trác thực hiện.

Đến khi Thẩm Vụ Bắc lên sân, toàn bộ người trên sân thể dục không hẹn mà cùng gào thét bùng nổ lên, nguyên nhân chỉ có một, cô là Trạng Nguyên của tỉnh cộng thêm danh hiệu tân sinh viên Alpha được yêu thích nhiều nhất đã sớm được diễn đàn của trường lan truyền, đặc biệt là cô còn hành động nghĩa khí vì bạn bè, càng khiến cho cô vớt thêm một đống fan nữa.

Trần Trác ở hậu trường nhìn thấy phản ứng của mọi người, lập tức liền vui vẻ ra mặt, quay đầu lại nói với Yến Kinh Nhiên: "Quả nhiên phỏng vấn Thẩm học muội là một quyết định không sai, tao đến mời ba lần cũng coi như là đáng giá."

Yến Kinh Nhiên mới vừa thay quần áo xong.

Buổi tối hắn có tiết mục, học viện thiết kế thời trang Liên Hợp trình diễn trên sân khấu hình chữ T, trợ lý tiết mục lễ nghi trong lúc chờ lên sân khấu cũng có hắn.

Nhiệm vụ nặng nề, thời gian để hắn nhàn rỗi cũng không nhiều, lúc này nghe được người khác tấp nập reo hò Thẩm Vụ Bắc, hắn không nhịn được mà lẩm bẩm: "Ô Ô nhà tao được hoan nghênh như vậy a."

"Còn phải nói."

Bởi vì có quan hệ với Yến Kinh Nhiên, lúc này Trần Trác cũng trở nên kiêu ngạo lên: "Nghe nói trong suốt thời gian huấn luyện quân sự, con bé một mực phớt lờ hết các Omega đến lấy lòng mình đó, làm cho tâm hồn thiếu nữ của mấy tiểu đệ đệ tiểu muội muội đều vỡ vụn đầy đất, nhưng cái này cũng không làm ảnh hưởng đến độ yêu thích của em ấy một chút nào luôn."

Yến Kinh Nhiên chậc một tiếng, khóe môi tự nhiên cong lên.

Cùng lúc đó, huấn luyện viên của từng học viện cũng sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh ở sân thể dục để xem văn nghệ.


Đến hơn phân nửa tiết mục, ngoại trừ màn trình diễn trên sân khấu chữ T của nhóm Yến Kinh Nhiên và điệu nhảy đường phố của một đoàn thể khác khiến cho cả trường thét chói tai ra, thì các tiết mục còn lại đều na ná như nhau.

Tân sinh viên vốn đang hứng thú bừng bừng vào lúc này cũng bắt đầu mệt mỏi, không ít người đều la hét muốn rời sân.

Người chủ trì trên bục có kinh nghiệm phong phú, biết phải để cho thị giác của bọn học sinh có thời gian để nghỉ ngơi, vì vậy sau vài câu nói, hắn đột nhiên thay đổi phong cách: "Sau đây là trò chơi của chúng tôi, tôi sẽ chọn ra năm vị bạn học lên sân khấu để chơi một số trò chơi nho nhỏ rất thú vị với các học trưởng học tỷ trên đây, có ai nguyện ý chủ động lên không?"

Người bên dưới nhìn đông nhìn tây, một số người thích tham gia náo nhiệt lập tức giơ tay.

Người chủ trì liền chọn trước bốn học sinh đi lên.

"Còn thiếu một người nữa, để tôi xem người may mắn cuối cùng ở đâu nào, nếu thắng trò chơi còn sẽ được quà nữa nga."

Lúc này, Hoàng Tuần ở học viện cách vách đứng lên, hướng sân khấu giơ tay: "Tôi tham gia."

"Được, vị bạn học này có thể lên bục."

Hoàng Tuần huýt sáo một cái, đi đến bục sân khấu, lúc đi ngang qua Thẩm Vụ Bắc, còn giơ ngón giữa lên khiêu khích.

Khiến lửa giận của Ân Đồ dâng lên, lại bị Diệp Hải dùng đôi mắt hình viên đạn trừng trở về.

Không ngờ là sau khi Hoàng Tuần bước lên sân khấu, liền đoạt lấy microphone của người chủ trì: "Nếu là chơi trò chơi, thì tôi muốn khiêu chiến với một người."

"Thẩm Vụ Bắc của lớp đạo diễn ơi, mày sẽ không sợ đâu đúng không?"

Vừa nói xong, cả trường liền xôn xao lên.

"Thằng này là ai mà sao khùng dữ vậy?"

"Còn không phải là cái người hôm bữa xảy ra mâu thuẫn với Thẩm Vụ Bắc sao, nghe nói cả nguyên ban của bọn họ đều bị kỷ luật nặng, còn nhóm của Thẩm Vụ Bắc thì chỉ bị thông báo phê bình thôi."

"Hèn gì nó muốn khiêu chiến. Ý tôi là, bạn học Thẩm, cậu đừng sợ nó a."

"Đúng vậy, nó đã chỉ đích danh ban đạo diễn chúng ta rồi, chúng ta cũng không thể để nó leo lên đầu chúng ta ị đâu đúng không?"

Người trong lớp cũng quay đầu lại xem Thẩm Vụ Bắc, Hoàng Tuần thấy vậy, nhanh chóng nói: "Nếu mày không muốn lên cũng không sao, sau này gọi tao là anh Hoàng, thì tao còn có thể bỏ qua cho mày."

Ân Đồ phỉ nhổ mắng một câu: "Ai cho thằng ngu này có dũng khí làm khùng làm điên trên đó vậy?"

Thẩm Vụ Bắc không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Tuần, ánh mắt lạnh như băng.

Người chủ trì thấy tình cảnh có chút mất kiểm soát, không khỏi toát mồ hôi lạnh, dùng microphone dự phòng ngăn lại Hoàng Tuần: "Vị bạn học này, trò chơi chỉ cần năm người là đủ rồi, hơn nữa chúng tôi cũng không kiến nghị khơi mào mâu thuẫn giữa các học viện..."

Lúc này cũng không cần đợi Hoàng Tuần ngắt lời hắn, lớp đạo diễn đã ồn ào lên trước.

"Thẩm Vụ Bắc! Lên đi! Thẩm Vụ Bắc! Lên đi! Thẩm Vụ Bắc! Lên đi!"

"Tiến lên!!! Xông lên!!! Tóm gọn lớp nhiếp ảnh!!!"

Diệp Hải nhức nhức cái đầu mà nhìn một màn này.

Ngăn cản không được, không ngăn cản cũng không được.

Để tạo không gian thoải mái nhẹ nhàng cho học sinh, nên lãnh đạo cấp cao của trường học đọc xong diễn văn liền rời đi, vì thế mà buổi tiệc tối mừng sinh viên mới này cũng không đến nỗi là gò bó, còn có phần hơi phóng túng.

Nhưng vốn dĩ cũng không nên dung túng học sinh gây rối như vậy.

Trong lúc hắn còn đang do dự, dưới ánh mắt của tất cả mọi người Thẩm Vụ Bắc rốt cuộc cũng đứng lên.

Cô cởi chiếc mũ quân sự xuống, ném vào trong lòng ngực của Ân Đồ, rồi sải bước về phía sân khấu, lúc xoay người lại chỉ thờ ơ buông xuống một câu.

"Chả hiểu sao luôn có người thích nhận bố ấy nhở."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, Thẩm lão bản là nhất!" Ân Đồ cười như điên, "Kêu anh Hoàng cái gì, kêu con trai mới đúng!"

Người chủ trì thấy Thẩm Vụ Bắc đi lên, cả người đều sắp tuyệt vọng.

Bọn họ vốn định để hai người một cặp, tổng cộng là có năm cặp, bây giờ nhiều thêm một người, chỉ đành phải tạm thời tìm thêm một cộng sự nữa.

Đúng lúc này, Yến Kinh Nhiên vén màn che lên đem đạo cụ đưa ra, người chủ trì như nhìn thấy được vị cứu tinh, lập tức kéo hắn đến bên cạnh, nhỏ giọng khẩn cầu: "Tiểu Yến giang hồ giúp tôi một chuyện! Hợp lại thành một cặp chơi trò chơi thôi! Ngày mai tôi mời cậu đi ăn cơm!"

Yến Kinh Nhiên cứ như vậy mà bị đẩy về phía Thẩm Vụ Bắc cũng đang đứng ngây người ở đó.

Hắn mới vừa chuẩn bị đạo cụ xong, cũng không chú ý đến bên ngoài phát sinh chuyện gì, nhất là khi thấy Thẩm Vụ Bắc ở trên sân khấu, hắn càng bối rối.

"Sao nhóc cũng ở trên sân khấu vậy?"

Yến Kinh Nhiên đứng chung một chỗ với Thẩm Vụ Bắc, mới vừa quay đầu định hỏi cô là có chuyện gì xảy ra, liếc mắt một cái liền thấy quả đầu vàng rối loạn của Hoàng Tuần: "Ơ đệt! Sao thằng nhóc đó cũng ở đây vậy!"


Hoàng Tuần dường như nghe được Yến Kinh Nhiên vừa nhắc đến hắn, từ phía sau lưng dựng lên ngón giữa, đồng thời nhếch mép, dùng khẩu hình miệng hung ác mà nói: "Lát nữa tao chơi chết hai chúng mày!"

Chỉ một câu này thôi, Yến Kinh Nhiên liền hiểu ngay.

Hắn buông tuồng mà cười một tiếng: "Mấy cái trò cỏn con này, bố mày chưa từng thua qua bao giờ." Sau đó nhìn về phía Thẩm Vụ Bắc, truyền lệnh: "Chắc! Chắn! Phải! Thắng!"

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt của hắn, Thẩm Vụ Bắc dừng lại mấy giây, khóe môi cong lên: "Thắng thì có thưởng không?"

"Giải thưởng không phải được bày ở phía sau sao?" Sợ cô không biết, Yến Kinh Nhiên còn chỉ chỉ, "Anh vừa mới đưa lên đó."

"Em không có nói cái đó." Thẩm Vụ Bắc nói chậm lại, cố ý vô tình mà dẫn dắt, "Em muốn anh cho, phần thưởng độc nhất vô nhị."

Đối phương đè giọng nói xuống rất thấp, Yến Kinh Nhiên nghe được một chút ý vị ám chỉ trong đó.

Ma xui quỷ khiến, hắn liền đáp ứng: "Được, nếu chút hồi mà thắng, Ô Ô của chúng ta muốn cái gì thì cứ việc nói ra."

Nhưng nói xong, hắn lại như mới từ trong mộng tỉnh dậy, mẹ nó, này không phải là chiến tranh giữa Thẩm Vụ Bắc với Hoàng Tuần sao, rõ ràng hắn chỉ là người tới trợ trận thôi mà!

Rất nhanh sau đó, người chủ trì liền ra khẩu lệnh, trò chơi bắt đầu.

Trò chơi thứ nhất là truyền nước qua ly.

Xem tên đoán nghĩa, chính là một người dùng miệng ngậm lấy ly giấy chứa đầy nước, rồi đổ nước trong ly giấy vào ly của người khác, với điều kiện là không được đụng tay vào ly giấy, người thứ hai cũng dùng phương thức đó đổ nước vào cốc đo lường.

Tổng cộng có ba lần lặp lại, sau ba lần, lượng nước trong cốc của ai nhiều nhất thì người đó thắng, nếu như bằng nhau, thì tính thời gian.

Yến Kinh Nhiên là người đầu tiên truyền nước, hắn dùng răng cắn lấy miệng ly giấy, rồi sau đó đi về phía Thẩm Vụ Bắc, bảo cô cúi người xuống, còn mình thì nghiêng đầu khống chế ly nước từ từ đổ nước vào.

Nhưng mà không biết có phải là do Thẩm Vụ Bắc quá cao hay không, hoặc có lẽ là do hắn nhắm không chuẩn, Yến Kinh Nhiên vừa nghiêng đầu một cái, phân nửa nước trong ly liền lập tức đổ lên mặt Thẩm Vụ Bắc.

Nước từ trên cằm của cô chảy xuống, cuối cùng là hoàn toàn đi xuống xương quai xanh dưới cổ áo, làm ướt một phần vạt áo.

Lần đầu tiên liền thất bại, Yến Kinh Nhiên có chút thất vọng, hắn cắn ly giấy, hàm hồ không rõ mà phân tích: "Anh thấy là... Tư thế của chúng ta không đúng... Nhóc cúi xuống một chút, như vậy mới... Chính xác."

Thẩm Vụ Bắc theo lời hắn nói, dứt khoát liền quỳ một chân xuống: "Thế này thì... Nhắm ngay được chưa..."

"Ừ..." Yến Kinh Nhiên vừa muốn gật đầu, liền bị ly nước của Thẩm Vụ Bắc đụng một cái, hắn vội vàng ổn định thân thể, nhắc nhở cô, "Nhóc... Chậm lại một chút a..."

Người chủ trì đi tới đi lui, thông báo tình hình cuộc chiến, bầu không khí trở nên sôi động, lúc hai người nói chuyện, microphone vừa vặn tới gần.

Vì vậy mà toàn bộ người trên sân đều nhốn nháo lên.

"Mẹ nó, đây là loại câu từ gì đây!"

"A a a, hai người này giao lưu sao mà ái muội đến như vậy a!"

"Thật sự là tôi có thể nghe cái này miễn phí được sao?"

"Cái góc độ này, nhìn bọn họ như đang hôn nhau nga!"

"Tía má ơi, tao nói thẳng, tao muốn đi lên ấn đầu bọn họ!"

Thanh âm xung quanh dội lại rất lớn, lúc người chủ trì lên tiếng, gần như là không thể nghe được tiếng ồn ào bên dưới sân khấu.

Nhưng Yến Kinh Nhiên nói chuyện lại rất rõ ràng.

Giọng nói của Yến Kinh Nhiên không ổn định, thấy ly giấy sắp rơi xuống, hắn vội vàng cắn chặt răng, vì vậy mà âm cuối đều phát run.

Đôi mắt đen của Thẩm Vụ Bắc hơi rũ, mí mắt phủ xuống một bóng ma, một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ngây thơ như tờ giấy trắng của hắn, nhẹ giọng cười: "Được... Em chậm lại một chút..."

"A a a a a a!"

Bành Bồng không kiềm chế được, trực tiếp ngồi ở dưới hét lên.

"Thẩm lão bản của chúng ta và anh trai..."

"Cực! Kỳ! Xứng! Đôi!"

-

Tác giả có lời muốn nói:

Toàn là một đám học giả đu CP lão luyện a.

===

11/07/2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận