Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Nguồn convert: Reine Dunkeln, Tử Đằng

Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72

Editor: Ốc Sên

Hờ hờ, chuyện là hôm bữa tui có tạo riêng 1 truyện để đăng mấy cái doujinshi seggg của nữ công nam thụ mà tui dịch được á, mà chắc là do hình ảnh bạo răm quá nên Wattpad đã báo vi phạm với tui và nói là mấy bài đăng đó chỉ hiển thị cho một mình tui, nên chắc tụi buộc phải dừng công cuộc dịch truyện tranh bạo răm và phải xoá cái truyện đó đi thoi:^

Chương 26: Lao tới

===

Yến Kinh Nhiên nói rất chậm, cho nên khi lọt vào lỗ tai của Thẩm Vụ Bắc lại nghe có vẻ rất nghiêm túc.

"Em..."

Cô hé mở môi, trong đầu như có hai người đang cự lộn, một người nói với cô "Ân Đồ nói rất đúng, mày mà thành đôi với anh ấy trong cái trạng thái như thế này, thì chỉ tổ hại anh ấy thôi.", còn người còn lại thì nói "Sau nhiều năm như vậy, người mà mày muốn có nhất cuối cùng cũng đã tỏ tình với mày, còn gì có thể quan trọng hơn anh ấy được."

Thẩm Vụ Bắc trả lời không được.

Nhất là, cô làm sao để nói với hắn, lý do năm đó rời khỏi thành phố A, lựa chọn Tô Thành, lựa chọn Vườn Bạc Hà làm nơi làm lại từ đầu.

Trầm mặc hồi lâu.

Đôi mắt sáng như tuyết của Yến Kinh Nhiên dần dần tối đi, hắn mím môi, cười tự giễu một tiếng: "Anh thấy anh cũng đâu đến nổi tệ đến vậy đâu chứ? Nhưng sao lúc này đứng trước mặt nhóc, lại trở nên kém cỏi như vậy?"

Hắn từ từ buông tay của Thẩm Vụ Bắc ra.

Yến Kinh Nhiên nghĩ, nếu như bây giờ Thẩm Vụ Bắc đẩy hắn ra, hắn liền không muốn liền hòa với cô cả đời.

Hắn không cho phép một trái tim chân thành như vậy bị người lặp đi lặp lại mà chà đạp, khinh thường, dù người đó có là Thẩm Vụ Bắc đi nữa.

May mà giây tiếp theo, tay hắn bị người níu lại.

Hốc mắt của thiếu nữ hơi đỏ, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hắn thật sự nhìn ra được ý niệm được ăn cả ngã về không bên trong đôi mắt ấy.

Ngọn lửa nhỏ đang hấp hối dưới đáy lòng kia của Yến Kinh Nhiên bỗng tạch một cái bốc cháy lên, hắn một tay chống giường, cố ý hỏi: "Chẳng phải là không thích anh sao, nhóc đây là có ý gì?"

"Không có không thích."

Lần này Thẩm Vụ Bắc trả lời rất nhanh, đầu ngón tay của cô khẽ run, lướt qua mạch máu màu xanh nhạt trên cổ tay của hắn, một mạch di chuyển xuống dưới, rồi sau đó xuyên qua khe hở dưới khuỷu tay, vòng qua ôm eo hắn.

Ra sức ấn hắn về phía mình.

Cô dùng sức ôm chặt đến mức eo hắn có chút phát đau.


"Tiểu Khả, Yến Tiểu Khả..." Môi của Thẩm Vụ Bắc dán lên vành tai của hắn, giọng nói khàn khàn, tràn đầy cam chịu, "Em thích anh nhất."

"Nhưng chỉ có thích là chưa đủ."

"Bây giờ em chỉ có hai bàn tay trắng, không thể cho anh được cái gì cả."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Vụ Bắc nói ra tiếng lòng của mình.

Chỉ trong vài phút, Yến Kinh Nhiên không biết đã trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc, đầu hắn dựa vào ngực cô, có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập mạnh mẽ của cô, hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài lạnh lùng xa cách ấy.

Yến Kinh Nhiên khẽ "Xì" một tiếng: "Nhóc biết anh muốn cái gì?"

Thẩm Vụ Bắc tham luyến mà ngửi hơi thở của hắn: "Ít nhất cũng phải cho anh một cái tương lai."

"Tương lai?" Yến Kinh Nhiên đem hai chữ này lăn lộn một vòng trên đầu lưỡi, không khỏi vui vẻ nói, "Ngay cả tương lai với anh cũng đã nghĩ qua rồi, cái con nhóc hỗn đản này, thật không đúng đắn."

"..."

"Nói đi." Yến Kinh Nhiên nghiêng phần thân dưới, nâng mí mắt lên nhìn cô, "Yêu thầm anh bao lâu rồi?"

"..."

Thẩm Vụ Bắc từ chối trả lời vấn đề này: "Anh đúng đắn một chút đi."

"Anh không đúng đắn chỗ nào?" Yến Kinh Nhiên nói, "Không phải là tương lai sao? Thẩm Vụ Bắc..."

Hắn ít khi kêu cả họ lẫn tên của cô, nhưng một khi đã kêu lên rồi thì lại đặc biệt nghiêm túc: "Bây giờ anh chỉ hỏi nhóc một câu thôi, nhóc có muốn ở bên anh không? Chỉ cần nhóc gật đầu, mặc kệ tương lai có phát sinh cái gì, anh tuyệt đối sẽ không rời đi nhóc."

Nếu như bây giờ Trần Trác có mặt ở đây, e rằng sẽ lại mắng hắn một câu là quá nuông chiều con nhóc Alpha trước mặt này.

Nhưng từ lúc nhỏ hắn cũng đã từng bị coi là con ghẻ.

Hắn biết rõ mùi vị bị người vứt bỏ là như thế nào, nếu có thể, hắn hy vọng Thẩm Vụ Bắc sẽ không lại tiếp tục gặp những chuyện như này nữa.

"Vào cái hôm sinh nhật lần đó của nhóc anh đã nói rằng, sau này sẽ đem tất cả ước nguyện sinh nhật của anh nhường lại cho nhóc, cũng như là, sau này anh có cái gì, đều sẽ chia cho nhóc một nửa."

Nói đến đây, hắn khẽ cười một tiếng: "Huống hồ anh trâu bò như vậy, đổi lại anh cho nhóc một cái tương lai cũng không phải là không thể."

Nói đến đây.

Thẩm Vụ Bắc cảm thấy sự băn khoăn lo lắng của mình dường như đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.

Để cho một Omega cho cô tương lai, nói ra cũng đã đủ hèn nhát.

Bắt đầu từ lúc dọn vào Vườn Bạc Hà và gặp phải Yến Kinh Nhiên, đều là hắn cho cô dũng khí.


Thiếu niên trước mặt dũng cảm hơn cô rất rất nhiều lần.

Một người tốt như vậy, hoàn toàn xứng đáng để cô đánh cuộc hết tất cả để đi quý trọng.

Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn thật sâu, vừa định mở miệng, bỗng nhiên chuông điện thoại của cô vang lên.

Sau đó điện thoại di động của Yến Kinh Nhiên cũng vang lên.

Bầu không khí tốt đẹp hoàn toàn bị phá hỏng.

Yến Kinh Nhiên thấp giọng mắng nhỏ một câu, đưa tay móc điện thoại di động ra, thấy là Trần Trác điện tới.

Trước khi ra cửa hắn có đặc biệt dặn dò Trần Trác, tối nay không có chuyện gì thì đừng liên lạc với hắn.

Thẩm Vụ Bắc nhìn thấy tên người gọi, có hơi chút ngẩn ra.

Mới cãi nhau cách đây không lâu, dựa vào tính cách của Ân Đồ thì cũng sẽ không nhanh như vậy liền đến tìm cô làm hòa được.

Hai người nhìn nhau một cái, ăn ý mà buông đối phương ra ngồi dậy.

Thẩm Vụ Bắc để lại phòng ngủ cho Yến Kinh Nhiên, còn mình thì đi vào phòng vệ sinh.

Yến Kinh Nhiên bắt máy, mới vừa "Alo" một cái, Trần Trác ở đầu dây bên kia liền nổ bùm bùm như pháo: "Tiểu Yến! Mày biết cái hot search kia của mày đã bị xóa đi chưa!"

"Xóa thì xóa đi, vốn dĩ cũng chỉ là cái hot search ngoài ý muốn mà thôi." Yến Kinh Nhiên còn tưởng rằng là có chuyện gì lớn, mất hết hứng thú mà nói, "Mày gọi điện cho tao chỉ để nói cái này?"

Vừa rồi hắn đều cảm giác được Thẩm Vụ Bắc sắp buông bỏ rồi.

"Đương nhiên là không phải!" Trần Trác vội vàng nói, "Còn có tất cả các thông tin của học muội Thẩm cũng đồng thời biến mất theo cái hot search này, ngay cả tiểu pháo hoa gửi cái tấm hình bóng lưng kia cũng bị xóa mất tiêu! Đây chắc chắn không phải là do mày làm đâu đúng không?"

"???" Yến Kinh Nhiên nhướng mày, "Quản trị viên có bệnh? Xóa bóng lưng của con bé làm gì? Cũng có phải là ảnh hớ hênh gì đâu."

"Phản ứng của mày giống y chang như những người khác, với lại rất nhanh sau đó, trên mạng liền không thể tìm được bất kỳ thông tin nào về em ấy cả!" Trần Trác nói rất nhanh, "Mày biết đó, cộng đồng mạng đa phần đều là những người không có drama để hóng là sẽ chết, càng xóa, lòng hiếu kỳ của những người đó đối với học muội Thẩm càng nặng, người đi đào bới lai lịch của em ấy ngày càng nhiều, ai mà có dè thật sự có thể đào ra được!"

"Mày nhanh đi xem diễn đàn trường học đi! Cái bài đăng kia mới vừa được đăng không lâu, bây giờ ai cũng đang cap màn hình nó lại đó!"

Vẻ mặt không sao cả của Yến Kinh Nhiên thoáng chốc tiêu tán không còn một mảnh: "Người trên diễn đàn nói cái gì?"

Trần Trác bỗng chốc trở nên ấp a ấp úng: "Chuyện này tao không thể nói được, mày tự đi xem đi, tao gọi cho mày là để nói với mày một tiếng... Nếu như..." Hắn thận trọng nói, "Tao nói là nếu như mày còn chưa thổ lộ với học muội Thẩm, hay là mày hãy trì hoãn lại một chút đi?"

Yến Kinh Nhiên không trả lời, chỉ nói một câu "Cảm ơn" rồi cúp máy.


Ngón tay của hắn trượt xuống, mở ra diễn đàn trường học, người bên trong thảo luận đến khí thế ngất trời.

Dù cho quản lý và tiểu quản lý đã đồng thời xóa bài đăng, nhưng vẫn không thể địch lại bài đăng đang dần dần lên men, ngay cả lớp học của bọn họ trên nhóm QQ (*) cũng có người gửi vào.

(*) QQ: nền tảng nhắn tin trò chuyện với nhiều người do Tencent phát hành.

Nếu chỉ là drama riêng tư của một học sinh, thì thường nhiều nhất cũng chỉ được lan truyền trong trường học thôi.

Nhưng drama này thì không dừng lại ở đó.

Tất cả đều là do sức ảnh hưởng của cái hot search hồi sáng quá rộng rãi, cho nên mọi chuyện liên quan tới Thẩm Vụ Bắc đều bị khuếch đại lên để thảo luận.

Yến Kinh Nhiên bấm vào hình ảnh dài, sắc mặt dần trở nên khó coi lên.

Đập vào mắt đầu tiên là một tấm hình thông báo màu xanh đen của cảnh sát, bên trong có trình bày kỹ càng một vụ án cố ý giết người từ 6 năm trước.

Tên nghi phạm bởi vì nợ nần chồng chất mà bắt cóc hai đứa trẻ để tống tiền, một trong hai đứa trẻ đó là Thẩm Mộ Chi 16 tuổi, còn đứa trẻ còn lại là Thẩm Vụ Bắc 12 tuổi. Trong quá trình tống tiền, bởi vì đợi lâu không lấy được tiền, tên nghi phạm dần dần mất đi kiên nhẫn, ra tay sát hại hai đứa nhỏ.

Đến khi cảnh sát chạy đến, chỉ kịp cứu được một đứa trẻ, còn đứa còn lại là Thẩm Mộ Chi thì nằm trên vũng máu với hàng chục nhát dao trên người.

Lướt xuống dưới, chính là đủ loại tin đồn liên quan tới vụ án giết người này.

Có người tung tin tên nghi phạm chính là bị nhà của Thẩm Vụ Bắc làm cho phá sản, nếu như công ty của cô không hùng hổ dọa người, chừa cho người khác một con đường sống, thì người ta cũng không đến nỗi phải đi bắt cóc hai đứa nhỏ.

Thậm chí còn có người nói, thật ra tên nghi phạm vốn chỉ muốn bắt cóc Thẩm Vụ Bắc, nhưng trời xui đất khiến lại bắt được Thẩm Mộ Chi, thậm chí còn trở thành kẻ chết thay cho Thẩm Vụ Bắc.

Bình luận phía sau dứt khoát gọi thẳng họ tên của hai người.

[ Rốt cuộc thì Thẩm Mộ Chi và Thẩm Vụ Bắc có quan hệ như thế nào vậy? Thẩm Mộ Chi cũng là Thẩm gia sao? ]

[ Lầu trên, chắc cũng chỉ là cùng họ thôi nhỉ? Tui có hỏi qua chú tui, chủ tịch tập đoàn Thẩm chỉ có duy nhất một đứa con, vì để bảo vệ đứa con duy nhất này, mà các bài thảo luận về cậu ta đều bị xóa hết, nhà họ Thẩm gia đại nghiệp đại lắm nha, ngoài xóa bài ra thì bọn họ còn biết làm gì nữa? Không phải chúng ta đang nói sự thật à? ]

[ Cười vcl, bởi vì nói sự thật, cho nên mới có vài người bắt đầu sốt ruột lên. ]

[ Người đáng thương nhất trong chuyện này là Thẩm Mộ Chi, vô duyên vô cớ bị kéo vào, có thể gọi là người thảm nhất trong năm luôn á. ]

[ Chẳng khác nào nói Thẩm Vụ Bắc và cha nó gián tiếp hại chết một mạng người cả, căn bản không phải là người vô tội! Không hiểu nổi tại sao loại người này lại có thể sống được lâu như vậy. ]

[ A, bây giờ Thẩm Vụ Bắc không chỉ có được sống thảnh thơi, nói không chừng ngay cả Thẩm Mộ Chi là ai còn không nhớ nữa kìa [ mặt cười ] ]

[ Năm đó chủ tịch tập đoàn Thẩm còn lợi dụng vụ án này để thành lập một Hội từ thiện đấy, xương cốt của Thẩm Mộ Chi còn chưa lạnh, mà tập đoàn Thẩm đã xoay người đưa ra thị trường, tụi bây nói xem có ngạo mạn không? ]

[ Đệt! Tư bản cũng quá tanh tưởi rồi! ]

[ Hôm nay tôi xin ăn nói lỗ mãng một chút! Tập đoàn Thẩm rác rưởi! Thẩm Vụ Bắc rác rưởi! Ăn bánh bao thấm máu người (*) chết không được tử tế! ]

(*) Ăn bánh bao thấm máu người: hành động đê hèn, hành vi hạ bệ người khác.

...

Yến Kinh Nhiên trầm mặc lướt từng cái phỏng đoán trong bình luận.

Mãi đến khi nước mắt làm nhòe đi đôi mắt, không nhìn thấy rõ được gì, ngay cả điện thoại di động cũng đều cầm không nổi nữa.


Cuối cùng hắn cũng đã biết, tại sao Thẩm Vụ Bắc lại sợ bóng tối, sợ một người, tại sao cô luôn luôn tỏ thái độ bài xích với người khác, tại sao cô nói cô không thể cho hắn tương lai.

Bởi vì cô cảm thấy tội lỗi với Thẩm Mộ Chi, khiến cho cô cảm thấy bản thân không có tư cách để thích một người.

Sao những người này có thể... Chửi rủa cô như vậy?

Yến Kinh Nhiên giơ tay lên lau nước mắt, hắn vừa định đi vào phòng vệ sinh tìm cô, nhưng người nọ đã trở lại trước.

So với trước khi rời đi, trạng thái của Thẩm Vụ Bắc càng không tốt.

Môi cô không có chút huyết sắc nào, cặp mắt đen lãnh đạm kia mang theo chút đần độn, càng làm cho cả người cô tái nhợt đến mức gần như không được bình thường, một người cao gầy như vậy, giờ phút này trông như là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Ánh mắt của Thẩm Vụ Bắc lướt qua màn hình điện thoại di động chưa kịp tắt của hắn, im lặng một lát, cô khàn giọng hỏi: "Anh biết hết rồi hả?"

Yến Kinh Nhiên nháy mắt nghẹn ngào lên, gật đầu nói: "Anh phải tìm ra được cái thằng đã viết ra cái bài viết ngu ngốc này! Làm sao mà bọn nó có thể nói nhóc như vậy chứ!"

"Không sao..." Dừng lại một chút, cô cố làm ra vẻ ung dung mà nói, "Không cần phải để ý đến..."

"Tại sao?"

Yến Kinh Nhiên không thể hiểu được: "Đây chính là bịa đặt! Nhóc bị nói như vậy chẳng lẽ không cảm thấy tức giận..."

"Em không tức giận!"

Thẩm Vụ Bắc bỗng dưng lên tiếng ngắt lời hắn nói, sau đó nhìn chằm chằm hắn, từng câu từng chữ mà nói: "Bởi vì tất cả lời bọn họ nói đều là sự thật."

Yến Kinh Nhiên hơi mở to đôi mắt.

"Thẩm Mộ Chi bị liên lụy vào thay em chết là thật, ba em làm công ty của người kia phá sản khiến cho hắn mang một khoản nợ khổng lồ dồn hắn đến bước đường cùng cũng là sự thật..." Thẩm Vụ Bắc hơi lảo đảo, cô đỡ một góc bàn, trong mắt đều là đau khổ, "Em cũng không oán hận ai, chỉ hận chính em, nếu em không một hai muốn tổ chức sinh nhật, không lôi kéo chị ấy ở lại chơi với em... Thì người chết cũng chỉ là em..."

Cô giật nhẹ khóe môi, nhưng lại không thể cười được: "Kết thúc như vậy hẳn là rất có hậu."

Cả căn phòng trở nên lặng ngắt như tờ.

Yến Kinh Nhiên siết chặt nắm đấm, hắn nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được, đi lên mấy bước, hung hăng nắm cổ áo của cô ném vào trên vách tường.

Xương va chạm với vách tường phát ra một tiếng "Rầm".

"Thẩm Vụ Bắc..." Yến Kinh Nhiên cắn răng, hốc mắt hơi đỏ lên, "Cmn, nhóc đang nói bậy cái gì vậy hả?"

"Nếu như không gặp được nhóc, thì anh cũng chỉ có thể bị kẹt ở Vườn Bạc Hà cả đời, là nhóc cho anh biết một người nhỏ yếu như anh, cũng có thể bảo vệ được người khác, cũng có thể có dũng khí thoát ra khỏi trói buộc."

Nói đến đây, giọng nói của hắn mang theo chút nức nở, bên trong có tức giận, đau lòng, thương tiếc, nghĩ mà sợ... Còn có thiên vị:

"Nhóc hoàn toàn không biết, nhóc trong lòng anh, có bao nhiêu là quan trọng."

-

===

19/08/2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận