Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Nguồn convert: Reine Dunkeln, Tử Đằng

Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72

Editor: Ốc Sên

Chương 30: Ứng tuyển

===

Đêm đó hai người không có ngủ chung, bởi vì ngày mai phải dậy sớm trở về trường học, mà Thẩm Vụ Bắc lại có tiết tự học vào sáng mai.

Sáng sớm tinh mơ, người trong sân trường còn tương đối ít, thỉnh thoảng có vài sinh viên cho dù chỉ lướt ngang qua hai người, nhưng họ đều dường như nhận ra được Thẩm Vụ Bắc, ánh mắt nhìn cô ít nhiều đều mang theo chút kỳ quặc.

Vả lại cho dù bài đăng hôm qua có sức ảnh hưởng lớn bao nhiêu, thì chỉ cần một mình Thẩm Vụ Bắc đứng ở đó thôi cũng đã đủ làm người khác chú ý đến rồi.

Vẻ bề ngoài của cô quả thực rất bắt mắt.

Tối hôm qua nhà trường đã liên lạc khẩn cấp với Thẩm Vụ Bắc, vì để tránh cho sức ảnh hưởng của sự việc lan rộng ra, bọn họ không thể không tiến hành khóa diễn đàn lại, cũng đưa ra thông báo tạm thời, ý chỉ là Thẩm Vụ Bắc thi được vào Truyền thông A là dựa vào năng lực của bản thân, mà không có bất kỳ gian lận nào, nhà trường không có quyền trừng phạt những người không có vi phạm.

Thông báo này chỉ được cái gãi ngứa, chứ không thể nào chặn được cái miệng của những người đó.

Có thể dễ dàng nhìn ra được những người khác xì xào bàn tán về Thẩm Vụ Bắc như thế nào trong giờ học.

Một người ưu tú như cô, vốn nên được vạn chúng chú mục được mọi người yêu mến, nhưng giờ đây lại bị bôi nhọ nhục mạ, ngay cả khí phách thiếu niên đều bị mài mòn không còn chút nào.

Cho dù Thẩm Vụ Bắc đã tập mãi thành thói quen, nhưng Yến Kinh Nhiên cũng không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.

Hắn muốn Alpha của hắn trong tương lai sẽ là ánh hào quang muôn trượng, trăm hoa đi theo, thay vì phải một thân một mình chịu đựng những đêm dài cô độc.

Đợi ban đạo diễn hết giờ học, Yến Kinh Nhiên liên lạc với Ân Đồ và Bành Bồng, chuẩn bị cùng nhau tìm biện pháp làm sáng tỏ mọi chuyện.

Nhưng khi bốn người tụ lại trong phòng ở quán bar rồi, thì lại bắt đầu trở nên bế tắc.

"Ba của Thẩm lão bản không phải là chủ tịch tập đoàn Thẩm sao, nếu không thì chúng ta đi nhờ chú ấy gửi thông báo ra thì sao? Em cảm thấy với danh nghĩa của chú ấy thì nhất định có thể làm sáng tỏ được hết." Bành Bồng đưa ra lời đề nghị.

Cô cũng không biết mối quan hệ giữa Thẩm Vụ Bắc với Thẫm Duẫn lại như nước sôi lửa bỏng như vậy, còn nghĩ rằng vào thời điểm này có thể nhờ ba mẹ giúp đỡ nữa.

Thẩm Vụ Bắc ngửa đầu lên ực một hớp bia, đôi mắt đen thanh lãnh: "Hắn không quan tâm đâu."

Bành Bồng chớp mắt vài cái, bỗng nhiên im lặng.

Cũng phải, có gia thế hiển hách như vậy, nhưng Thẩm Vụ Bắc lại không nhắc đến lần nào, mỗi lần mà bàn về chuyện gia đình, từ trước đến giờ chỉ có cô và Ân Đồ tham dự mà thôi.

Quan trọng nhất chính là, nếu Thẩm Duẫn quan tâm thì đã sớm nhúng tay vào, chứ không đến nỗi để dư luận càng lan truyền càng quá đáng.

Lúc này, Ân Đồ bỗng mở miệng: "Thật ra thì tao có một biện pháp."

Tất cả ánh mắt đồng thời đổ dồn về phía hắn.

Có lẽ là vì cãi lộn với Thẩm Vụ Bắc một trận ầm ĩ cho nên khuôn mặt vốn sung sức của Ân Đồ nay lại có vài phần âm trầm, hắn nhìn Thẩm Vụ Bắc chằm chằm, không bỏ lỡ bất kỳ biểu tình nào trên mặt cô: "Cần sự đồng ý của mày."

"Nếu như tao dùng chị Mộ Chi làm mồi dụ, thì mày chịu không?"

Thẩm Vụ Bắc ngẩn ra, nháy mắt gần như đã biết biện pháp của hắn là gì.

Một khi mặt trái của dư luận chạm vào Thẩm Mộ Chi, Thẩm Duẫn không thể nào không xía vào, cho dù là hắn không muốn đi nữa, cũng nhất định sẽ đứng ra.

Yên lặng hai giây, Thẩm Vụ Bắc chẳng hó hé, không có biểu tình gì mà nói: "Cho dù có mượn tay tập đoàn Thẩm để làm sáng tỏ mọi chuyện, cũng sẽ không có một ai tin đâu. Người thường căn bản sẽ không để ý tới mối quan hệ cạnh tranh ngươi chết ta mất mạng giữa tên bắt cóc giết người kia và tập đoàn Thẩm, bọn họ chỉ thấy tập đoàn Thẩm bức người đến táng gia bại sản, chỉ thấy tập đoàn Thẩm và Thẩm Vụ Bắc là có tội mà thôi..."

"Chuyện này làm liên lụy tới lợi ích quá nhiều, có khối người nóng lòng mong chờ tập đoàn Thẩm sụp đổ."


"Nhưng cũng không thể ngồi chờ chết được đúng không?" Bành Bồng phẫn uất mà nói, "Nếu như không phải sợ mang đến cho cậu càng nhiều phiền toái, thì tớ đã sớm đại chiến mấy trăm hiệp với bọn 'đốm đen trên mặt trời'* đó rồi."

* Đốm đen trên mặt trời: chỉ những người là antifan nhưng giả làm fan để đi vòng quanh kéo thêm antifan cho một người nổi tiếng nào đó hoặc chỉ những người có hành vi coi thường, xúc phạm vô căn cứ. *

Yến Kinh Nhiên suy nghĩ một chút, cân nhắc mà nói: "Vậy nếu như... Anh nói là nếu như chúng ta đem hết toàn bộ chân tướng nói ra thì sao?"

Thần sắc của hắn nghiêm túc: "Những người đó sở dĩ đã chú ý đến chuyện này như vậy, không phải là đang chờ xem tiết mục của người giàu sao? Mặc dù anh không muốn nói như vậy, nhưng thân phận thật sự của Thẩm Mộ Chi, có thể còn được bàn tán nhiều hơn cả vụ bắt cóc giết người năm xưa nữa, nếu không phải chuyện này có liên quan tới tập đoàn Thẩm thì độ hot đã không cao đến nhưu vậy rồi."

Thẩm Vụ Bắc muốn nói lại thôi mà nhìn hắn một cái, sâu trong con ngươi xẹt qua một tia giãy giụa: "Nếu như bọn họ biết tụi em là chị em ruột... Mắng chửi em thì không sao, nhưng nếu mắng chị em thì không được."

"Mẹ nó, tao thật sự không hiểu." Ân Đồ bỗng nhiên kích động, lớn tiếng nói, "Chị Mộ Chi chính là bị chú Thẩm phá hủy như vậy, bộ mày vẫn không nhận ra sao!"

Hắn chỉ vào Thẩm Vụ Bắc, ngực phập phồng lên xuống: "Chị ấy căn bản là không muốn bị chú Thẩm nhốt ở trong nhà giam lộng lẫy đó, trở thành một cái phế vật cái gì cũng không biết, cái gì cũng không được tiếp nhận! Ngay cả chị ấy cũng không muốn cam chịu số phận của mình, tại sao năm đó chị ấy lại phải theo mày vào công viên? Còn không phải là bởi vì chị ấy cũng muốn vùng vẫy để thoát ra sự kiểm soát của chú Thẩm sao!"

Vừa nói xong, thanh âm của hắn nháy mắt liền trở nên nghẹn ngào, rồi từ từ yếu dần: "Mày phải nhìn thẳng vào vấn đề, không nên luôn dùng loại phương thức buồn cười này mà đi bảo vệ chị ấy. Mày vì chị ấy mà mang danh tiếng xấu, vì chị ấy mà tự tra tấn mình, vậy mày có nghĩ tới... Chị ấy căn bản không cần những thứ này hay không?"

"Là mày cần." Ân Đồ gằn từng chữ, "Thẩm Vụ Bắc, từ đầu tới cuối, những cái như bảo vệ và bồi thường là những thứ mà mày cần."

Bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi.

Trên vách tường lóe lên những ánh sáng sặc sỡ, từng tia sáng thoáng qua trong mắt, chiếu vào con ngươi u ám của Thẩm Vụ Bắc.

Yến Kinh Nhiên có chút không đành lòng, nhưng Ân Đồ hoàn toàn nói ra những suy nghĩ trong lòng hắn, Thẩm Vụ Bắc cần phải vượt qua bóng ma đối với Thẩm Mộ Chi bảo vệ và bồi thường.

Hắn đứng lên, đi đến trước mặt cô: "Rõ ràng nhóc cũng là người bị hại, nhưng chỉ vì nhóc sống sót cho nên mới có thể mặc cho người khác dùng những lời lẽ ác độc chế nhạo mình sao? Nhóc cũng không phải là người có lòng gan dạ sắt, dù cho có làm lơ đi những thống khổ đó đi nữa, cũng không thể nào che giấu được sự thật có nhiều lỗ hỏng bên trong được."

"Ô Ô." Yến Kinh Nhiên cầm tay cô thật chặt, động tác nhẹ nhàng, nhưng lại ấm áp và kiên định như vậy, "Bất kể có chuyện gì phát sinh đi chăng nữa, anh cũng sẽ là người đứng bên cạnh nhóc... Đừng sợ."

Bành Bồng cũng đứng dậy: "Còn tớ nữa!"

Ân Đồ giật giật môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt đen như mực nhìn Thẩm Vụ Bắc, chờ cô đưa ra quyết định cuối cùng.

Cho đến nay, đối với Thẩm Mộ Chi, Thẩm Vụ Bắc ít nhiều gì cũng ôm một chút tâm lý trốn tránh trong lòng.

Cho dù đến hiện nay cô vẫn tin chắc rằng, những chuyện xảy ra ngay từ ban đầu không phải do lỗi của cô, nhưng hình ảnh Thẩm Mộ Chi chết ngay trước mặt cô quá mức thê thảm, nửa đêm mỗi khi nhắm mắt đi vào giấc mộng, nó lại cứ lởn vởn trong đầu cô mãi.

Thật ra cô biết rất rõ, tất cả những điều mà cô làm để đền bù và bù đắp cho Thẩm Mộ Chi, cũng là để đè xuống cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng.

Cô cho rằng bản thân vĩnh viễn sẽ không thừa nhận.

Thẩm Vụ Bắc ngẩng cằm lên nhìn Yến Kinh Nhiên.

Trong đôi mắt đen lung linh của thiếu nữ, mọi sự do dự, rụt rè, thờ ơ đều tan biến hết, hơi ấm lan tỏa, trái tim chua xót đập mạnh mẽ.

"Ca ca nói đúng."

Cô cười khẽ một tiếng, thuận tay ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn thấp giọng nói thầm: "Có anh bảo vệ, em chưa bao giờ thấy sợ cả."

Thẩm Vụ Bắc nói ra những lời này như trút được gánh nặng.

Rồi lại phát hiện thì ra đối mặt với quá khứ cũng không đến nỗi gian nan như trong tưởng tượng như vậy.

"Không phải chứ???" Bành Bồng khoa trương kêu lên, "Chỉ ôm mỗi học trưởng Yến mà không ôm tụi này sao?"

"Không ôm."

Không đợi Bành Bồng trợn mắt lên, Thẩm Vụ Bắc lại bổ sung một câu: "Nhưng... Thật sự rất cảm ơn."

Cho nên Bành Bồng liền ngượng ngùng lên.

Cho dù bất cứ lúc nào, Yến Kinh Nhiên cũng sẽ dang rộng cánh tay ra ôm Thẩm Vụ Bắc vào lòng, hắn cũng không buông tay, nâng lên cằm, cuối cùng cùng Thẩm Vụ Bắc xác định: "Vậy... liền quyết định như vậy đi ha?"


"Ừm." Thẩm Vụ Bắc gật đầu, lạnh giọng nói, "Không phải có một mình em là cảm thấy có lỗi với Thẩm Mộ Chi."

Ân Đồ rũ mắt, giờ phút này mới mỉm cười.

Trước khi đi, Thẩm Vụ Bắc cố tình đi chậm lại, sánh vai cùng Ân Đồ: "Hồi sáng, tao nhận được một thông báo từ câu lạc bộ hí kịch, họ quyết định cho tao thêm một cơ hội thi lại nữa."

Ân Đồ nhún vai, nhàn nhạt nói: "Vậy không phải là rất tốt rồi sao."

"Là mày đi xin trưởng nhóm giúp tao phải không." Thẩm Vụ Bắc nói.

Dùng câu khẳng định để nói.

Ân Đồ rũ đầu, phần ngọn tóc được buộc sau ót cũng rũ xuống, không khoe mẽ ra như bình thường, hắn chua chát mà nói: "Không cần cảm ơn tao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt hắn thi thoảng lại liếc trộm nhìn sang Thẩm Vụ Bắc.

Nhưng cố tình Thẩm Vụ Bắc lại thật sự không cùng hắn khách khí.

Cứ thế mà không cảm ơn luôn.

Ân Đồ cắn răng, đang định tức giận mà bước nhanh hơn.

"Ân Đồ." Thẩm Vụ Bắc bỗng nhiên dừng lại, trầm giọng gọi tên hắn.

Một tiếng kêu này, không khỏi làm cho Ân Đồ ngừng bước chân lại, hắn nhấp môi, mặt không cảm xúc mà nói: "Sao, muốn tìm tao tính sổ hay gì? Nói cho mày biết, những gì tao nói mấy ngày nay chẳng khác nào là tát nước ra ngoài cả, tao cũng sẽ không xin lỗi mày đâu..."

Thẩm Vụ Bắc cắt ngang lời hắn nói: "Thật xin lỗi."

Vì vậy sống lưng Ân Đồ liền cứng đờ, hoàn toàn an tĩnh lại, hắn chậm chạp quay đầu lại nhìn Thẩm Vụ Bắc, dưới đáy mắt tràn ngập vẻ không thể tin được cùng thụ sủng nhược kinh.

"Thật xin lỗi." Thẩm Vụ Bắc lặp lại lần nữa, "Mấy năm qua đã làm mày lo lắng."

Sáu năm trước lúc mới vừa chuyển nhà, Ân Đồ gần như là ngày nào cũng gửi tin nhắn cho cô, thường sẽ chia sẻ cho cô những câu chuyện cười.

Ngay cả khi biết cô sẽ không trở về nữa, cũng sẽ không la hét đến tìm cô, chỉ nói là cô phải sống cho thật tốt, hắn sẽ mãi là người bạn tốt của cô.

Khi đó Thẩm Vụ Bắc có chút không đem những cái đó ở trong lòng.

Thẩm Mộ Chi, Yến Kinh Nhiên, là hai người mà cô giành nhiều sự chú ý nhất, cuối cùng làm cho thế giới của cô không thể dung nạp thêm một người nào nữa.

Không ngờ cuối cùng người đánh thức cô lại là Ân Đồ.

Những năm tháng vô tri vô giác đó, cô đã bỏ lỡ biết bao nhiêu người thật lòng đối với cô.

Cũng vào lúc này cô mới nhận ra rằng, thì ra mỗi thời mỗi khắc, cô chưa bao giờ là cô đơn cả.

Ân Đồ ngẩn người.

Một nam sinh cao to như hắn, lại dần dần đỏ hốc mắt.

"Con mẹ mày..." Hầu kết của Ân Đồ lăn lộn, giọng nói mang theo chút ủy khuất, "Buồn nôn muốn chết."

-

Thẩm Vụ Bắc đi tính tiền, những người còn lại đứng ngoài tiệm cà phê chờ.

"Chào bạn học, em còn tấm thẻ nào khác không?"

Người phục vụ trả lại tấm thẻ cho Thẩm Vụ Bắc, rồi giải thích với cô: "Tấm thẻ này của em đã bị khóa rồi."


Nghe vậy, Thẩm Vụ Bắc hơi giương mắt.

Một lát sau, cô rút ra ba tờ tiền mặt từ trong ví tiền ra rồi trả tiền.

Thẩm Duẫn khóa thẻ của cô, cô không quá kinh ngạc khi nhận được kết quả này.

Bà nội càng ngày càng già đi, mấy năm trước còn phát sinh bệnh nặng, cuộc phẫu thuật đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của bà rồi.

Cho nên sau đó cô và bà nội vẫn luôn dựa vào sự trợ giúp của Thẩm Duẫn.

Cô biết Thẩm Duẫn cắt đứt nguồn tài chính của cô chẳng qua chỉ vì muốn ép cô khuất phục, sau đó nghe lời hắn mà ra nước ngoài.

Nhưng e rằng lần này ông ta đã tính toán sai rồi.

Suy nghĩ một lát, Thẩm Vụ Bắc mở tài khoản bồi chơi ra, đem biệt danh đổi thành "Không có tiền".

-

Làm sao để làm lộ ra thân phận của Thẩm Mộ Chi, là cả một vấn đề.

Trần Trác trong khoa báo chí, chuyện này phải làm phiền đến hắn rồi, còn Yến Kinh Nhiên thì tranh thủ đi ứng tuyển theo lời mời của《Loveher》.

Có vết xe đổ mang tên Dụ Thư, Thẩm Vụ Bắc không quá yên tâm để Yến Kinh Nhiên đi một mình, vì vậy liền lấy cớ là trợ lý để đi theo.

Địa điểm ứng tuyển là tại một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố A.

Vừa mới đến nơi, nhân viên công tác đứng chờ ở cửa liền nhiệt tình tiến lên tiếp đón.

Xác nhận thân phận xong, hai người được dẫn vào bên trong.

Đến phòng khách trên tầng hai, một người nam nhân trẻ tuổi ăn mặc thời thượng ở từ xa liền chào đón Yến Kinh Nhiên: "Bạn học Yến! Ở đây này!"

Nhân viên công tác đi cùng giải thích: "Đây là lão sư Nguyên Chu Nguyên, là nhiếp ảnh gia hôm nay đến phỏng vấn cho cậu."

Yến Kinh Nhiên liền vội vàng tiến lên vươn tay ra: "Lão sư Nguyên, tôi đã ngưỡng mộ ngài rất lâu rồi ạ."

Nguyên Chu nắm lấy tay hắn, trên khuôn mặt tròn trịa trắng nõn nở một nụ cười rạng rỡ: "Cuối cùng tôi cũng được gặp cậu! Thật ra trước kia khi cậu còn làm việc với phòng chụp ảnh studio Giang Thủy tôi đã liền chú ý tới cậu rồi, nhưng cậu vẫn còn hợp đồng bên người, nên tôi cũng không thể cuỗm đi được hahaha... Cái tên Dụ Thư này thật là không ra gì cả, nhưng cuối cùng cũng làm một chuyện có ích đó là hủy hợp đồng với cậu."

"Còn hôm nay, cậu đừng quá căng thẳng, cứ thả lỏng như trên Weibo là được, tôi rất thích trạng thái đó của cậu."

Yến Kinh Nhiên ngượng ngùng cười cười: "Mấy tấm hình trên Weibo đó chỉ là tùy tiện chụp một chút mà thôi."

"À đúng rồi đúng rồi, cái này là do cô bạn nhỏ xinh đẹp kia chụp..." Sau khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Yến Kinh Nhiên là Thẩm Vụ Bắc, Nguyên Chu không khỏi khựng lại, "Trời ạ, cô bạn nhỏ cũng tới nữa này!"

Thẩm Vụ Bắc nhíu mày, nhất thời không lên tiếng, nhưng rõ ràng nhìn cô rất bất mãn với cái danh "cô bạn nhỏ" này.

"Ha ha ha, cô bé thật là đáng yêu."

Nguyên Chu cười cong mắt, nói với Yến Kinh Nhiên: "Tôi phải nói là, kêu hai cô cậu là hai bạn nhỏ cũng không phải là quá đáng, bởi tôi cũng đã lớn hơn hai cô cậu một con giáp rồi đấy."

Yến Kinh Nhiên kinh ngạc: "Thật sự là nhìn không ra luôn ạ."

Nguyên Chu trông không hề già chút nào, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi lăm hay hai mươi sáu tuổi mà thôi.

"Coi như đây là đang khen tôi đi." Nguyên Chu bóp cằm, tầm mắt quét qua hai người một vòng, "Nếu hai cô cậu đều đã tới rồi, thì kỳ thực tôi cũng đã có một ý tưởng chụp hình mới."

"Ngài cứ nói thẳng ra, nếu làm được thì tôi sẽ tận lực."

Nguyên Chu chỉ chờ những lời này của hắn, ngầm ra hiệu: "Nếu không thì hôm nay tôi cho hai cô cậu chụp ảnh chung có được không?"

Nghe vậy, Yến Kinh Nhiên sững sốt một chút: "Con bé không nằm trong vòng người mẫu đâu ạ."

"Dĩ nhiên là tôi biết chứ." Nguyên Chu khẽ mỉm cười, "Nhưng những năm gần đây không phải tất cả những người mẫu mà tôi chụp đều chuyên nghiệp cả, chuyên nghiệp có thể rất quan trọng, nhưng với cá nhân tôi mà nói, tôi càng thích những người có thể truyền cảm hứng đến những người khác qua ống kính hơn, đây là kỹ năng mà không ai có thể sao chép được."

Dừng một lát, hắn ra sức thuyết phục: "CP của hai người rất đẹp, tin tôi đi, kỳ này chụp xong nhất định sẽ bùng nổ. Điều này không phải rất hữu ích cho cậu trong việc mở ra cánh cửa trong giới thời trang sao?"

Yến Kinh Nhiên theo bản năng liền muốn từ chối: "Hay là thôi đi ạ..."

"Có thể ạ."


Thẩm Vụ Bắc bỗng dưng lên tiếng.

Yến Kinh Nhiên theo bản năng quay qua nhìn cô, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Chẳng phải đó giờ nhóc luôn luôn không thích những thứ như này sao?"

Lúc trước kêu cô đi chụp một tấm hình không phải rất là không tình nguyện sao.

Ngay sau đó một suy đoán chợt lóe lên trong đầu hắn.

"Em không thích những thứ này thật." Thẩm Vụ Bắc nói.

Yến Kinh Nhiên gần như là cho rằng câu tiếp theo của cô sẽ là: "Nhưng chụp chung với anh thì lại rất thích", ngay cả Nguyên Chu cũng rất mong chờ mà nhìn cô, nhưng ai mà có dè lời ra khỏi miệng của Thẩm Vụ Bắc lại là...

"Thêm tiền thì có thể xem xét lại ạ."

Yến Kinh Nhiên: "..."

Nguyên Chu: "..."

Con ngươi của Nguyên Chu trợn to ra như sắp muốn lồi ra ngoài: "Con bé là thẳng (*) A à."

(*) thẳng: thẳng thắn.

Thẩm Vụ Bắc: "?"

Nguyên Chu thương xót mà nhìn Yến Kinh Nhiên một cái, sau đó liền phất tay với Thẩm Vụ Bắc: "Nếu biểu hiện tốt thì sẽ không thiếu nhóc đâu."

"Chuẩn bị làm việc!"

Chụp ảnh CP cho tạp chí còn phải xem xét tình huống của hai bên, nếu như lúc trước Yến Kinh Nhiên đăng những tấm ảnh chụp đó lên Weibo, ghi lại vẻ đẹp của tình yêu thầm kín và thuần khiết.

Vậy thì Nguyên Chu sẽ đưa cho hắn với Thẩm Vụ Bắc trang phục và bối cảnh hoàn toàn mang phong cách thuần khiết.

Không cần quần áo nửa hở, cũng không cần mấy động tác mị hoặc.

Hai người chỉ cần mặc áo sơ mi trắng đơn giản và ngồi trước bàn học thôi, là có thể hiểu được như thế nào gọi là 'hoạt sắc sinh hương' (*) rồi.

(*) hoạt sắc sinh hương: đại loại là mô tả khung cảnh sống động như thật. (còn có các nghĩa khác như: miêu tả sự diễm lệ xinh đẹp và hương thơm của hoa hay miêu tả nhan sắc diễm lệ xinh đẹp của một người phụ nữ.)

Yến Kinh Nhiên tựa vào cánh tay của Thẩm Vụ Bắc, ánh sáng vàng xuyên qua bức màn cửa sổ trắng tinh được làm bằng lụa mỏng, chiếu vào xương quai xanh tinh xảo bằng phẳng của cô, rồi tia sáng thong thả di chuyển lên theo tầm mắt của Yến Kinh Nhiên, chiếc cổ thon dài căng chặt của cô, chiếc cằm rõ ràng và gợi cảm, đôi môi mỏng và tươi ngon... Tia sáng nhạt say mê soi chiếu từng đường nét trên cơ thể không ai bì lại của cô.

Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, Yến Kinh Nhiên ngẩng đầu lên, hôn lên gò má của cô.

Rồi sau đó đến lỗ tai phiếm hồng ấm áp của cô.

Hô hấp của Alpha rõ ràng trở nên nặng nề hơn, ngay sau đó bên tai liền truyền đến tiếng cười khẽ đắc ý tựa như đang phục thù.

Thẩm Vụ Bắc không khỏi siết chặt hai tay, đường cong cơ bắp thật mỏng trên cánh tay căng chặt lại, như vậy mới có thể kiềm chế được bản thân đang bị trêu ghẹo đến mức khó mà có thể cầm cự được.

Nguyên Chu chỉ kêu cô với Yến Kinh Nhiên nhìn nhau mà thôi, cũng không có nói làm mấy động tác đụng chạm thân thể như hôn môi gì cả.

Nhưng dưới ánh mắt của mọi người Yến Kinh Nhiên lại làm như vậy, thế nhưng Nguyên Chu cũng không có kêu dừng, tiếng chụp hình của máy ảnh vang lên liên tục, Nguyên Chu còn ra hiệu thúc giục hai người đổi tư thế nữa.

Cô hít sâu một hơi, thật sự là có chút không nhịn được.

Yến Kinh Nhiên rõ ràng là cố ý.

Nhưng mới vừa rồi vẫn còn tốt chán mà, sao bỗng nhiên lại giận dỗi cô vậy nhỉ?

Thẩm Vụ Bắc không thể hiểu được, nhưng điều đó không ngăn cản cô thỏa hiệp.

Cô đột nhiên đứng dậy, hai tay siết chặt eo của Yến Kinh Nhiên, đặt người ngồi lên trên bàn học.

Yến Kinh Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Vụ Bắc lại lần nữa đến gần, đẩy hai chân đang lơ lửng của hắn ra, đứng ở trước mặt hắn.

Hắn nghe thấy chất giọng khàn khàn vừa khắc chế vừa bất dĩ của thiếu nữ lướt qua vành tai của hắn.

"Ca ca, tha cho em đi."

===

22/12/2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận