Nguồn convert: Reine Dunkeln, Tử Đằng
Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72
Editor: Ốc Sên
Không có gì ngoài 2 chữ lủng củng:').
Chương 5: Giải quyết
===
Thanh âm cô không nặng, nhưng nghe vào lỗ tai Dụ Thư, lại làm cho trong lòng cô ta một trận kinh hãi, mặt cắt không còn giọt máu.
"Mày đừng có mà bậy bạ..."
Dụ Thư nuốt nước miếng, giọng khàn khàn, theo bản năng muốn đem tay phải giấu đi.
Thẩm Vụ Bắc liếc mắt một cái, tin tức tố đè trên người cô ta càng lúc càng nồng nặc thêm: "Thích táy máy tay chân như vậy, hay để tao giúp mày trị một chút thế nào?"
Dụ Thư lưng đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên dừng lại động tác, cả người gần như quỳ xuống trước mặt thiếu nữ Alpha này.
Mắt thấy Thẩm Vụ Bắc định nhấc chân đá tới, cô ta bị ép buộc đến mức cả khuôn mặt đều sụp đổ, sợ hãi rống lên với nhân viên lễ tân Beta đang đứng ngoài cửa: "Mẹ nó, cô mau đến kéo nó ra coi!"
Nhân viên lễ tân bị tiếng quát làm cho giật mình, cuối cùng mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, luống cuống tay chân chạy tới: "Đừng đánh nữa, anh trai cô bây giờ mới là người càng cần cô hơn!"
Nghe được hai chữ "Anh trai", Thẩm Vụ Bắc dừng lại một chút.
Một lát sau, cô đột nhiên buông lỏng tay ra, lùi ra sau nửa bước.
Trong lòng Dụ Thư thả lỏng ra một chút, cả người xụi lơ như vừa mới thoát chết trong gang tấc.
Thẩm Vụ Bắc đẩy ra bàn tay đang can ngăn cô lại của nhân viên lễ tân, đi tới trước mặt Yến Kinh Nhiên rồi ngồi xổm xuống, giơ tay lên muốn vén lên sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán hắn, phát hiện tay mình dính đầy máu, cô liền lập tức chà tay lên chiếc quần sạch sẽ.
Trong thoáng chốc, những sắc đỏ chói mắt này khiến cô như gặp lại cơn ác mộng kéo dài đó.
Cô gái cả người bê bết máu, tiếng rên rỉ thống khổ làm tim cô như bị một con dao nhọn đâm vào, cô gái gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi run rẩy, tựa như muốn nói điều gì đó với cô, nhưng cuối cùng còn chưa kịp nói ra, đã bị một bàn tay đầm đìa máu tươi không biết từ đâu vươn ra kéo lê đi phía trước, cơ thể cô gái vặn vẹo như một miếng vải rách.
Cô liều mạng đuổi theo.
Nhưng chỉ kịp bắt được không khí.
Chân đạp vào hư vô.
Trong nháy mắt, cánh tay của Thẩm Vụ Bắc run lên, suy nghĩ bị kéo ra khỏi bóng tối, cô đem Yến Kinh Nhiên ôm vào trong lòng như đang ôm trân bảo, cảm nhận từng hơi thở của hắn.
Cũng không biết đang nói cho nghe ai, cổ họng cô co rút lại, rốt cuộc cũng nói ra được một câu: "...!Không sao rồi."
-
Dưới sự thúc giục của nhân viên lễ tân, không lâu sau đó, giám đốc khách sạn mang theo vài bảo an nối đuôi nhau mà vào phòng.
Nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn bên trong phòng 2218, giám đốc trợn mắt há hốc mồm, phản ứng đầu tiên là đi xem Thẩm Vụ Bắc có xảy ra chuyện gì hay không, rồi sau đó mới đi đến hỗ trợ trấn an Dụ Thư, sợ cô ta làm lớn chuyện lên.
Nhân viên lễ tân Beta có thuốc an thần, pha đường glucose đưa cho Thẩm Vụ Bắc đút Yến Kinh Nhiên uống, lại đi lấy hộp y tế để cầm máu cho Dụ Thư.
Tuy nhân viên lễ tân đã dùng lực đủ nhẹ, nhưng Dụ Thư vẫn là đau đến kêu to mấy tiếng.
Không có tin tức tố Alpha áp chế, Yến Kinh Nhiên bị thanh âm ghê tởm này đánh thức, mau chóng tỉnh lại, mở mắt ra.
Mâu thuẫn vừa mới phát sinh ban nãy còn chưa ra khỏi đầu hắn, khiếp sợ, tức giận, khuất nhục,...!Những cảm xúc này khiến việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh dậy, chính là suy tính giết Dụ Thư như thế nào.
"** má mày Dụ Thư! Dám động đến bố mày, hôm nay không phải mày chết thì chính là tao bỏ mạng..."
Hắn vừa mắng vừa từ trên giường vọt dậy, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là ánh mắt phức tạp của Thẩm Vụ Bắc.
Yến Kinh Nhiên mấp máy môi, vẻ mặt kinh ngạc: "Ô Ô?"
Kêu xong, hắn mới phát hiện không chỉ có Thẩm Vụ Bắc đột nhiên xuất hiện, còn có một đám người đứng ở trong phòng, tầm mắt dời xuống, khi nhìn thấy bản thân còn đang ăn mặc chỉnh tề, hắn mới thở phào một hơi, dần dần bình tĩnh lại.
Mà bên kia Dụ Thư đang bị một vài người vây quanh, tay thì đang ấn băng gạc trên đầu, cả khuôn mặt đều sưng lên, cố tình còn dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm hắn, ngược lại còn có vẻ cực kỳ thê thảm.
Những vết thương đó hiển nhiên là không phải do hắn làm.
Suy nghĩ một chút, liền có thể đoán ra được đây là kiệt tác của ai.
Yến Kinh Nhiên không nhịn được cười lên, ánh mắt lần nữa dời lại trên người Thẩm Vụ Bắc: "Sao nhóc có thể đem người đánh thành cái đầu heo được hay vậy? Heo còn cảm thấy bị xúc phạm."
"Anh còn cười được?" Thẩm Vụ Bắc nhìn chằm chằm hắn, cau mày, "Có biết là vừa rồi, nếu em đến chậm một bước thì..."
Cô đột ngột dừng lại, như là không muốn suy nghĩ đến chuyện đó.
Nụ cười trên môi Yến Kinh Nhiên cũng không phai nhạt, một chút cũng không giống như một Omega mới vừa thoát khỏi miệng cọp, hắn mở môi, nhẹ giọng nói: "Mặc dù không biết sao nhóc có thể tìm thấy anh, nhưng nhóc có thể xuất hiện ở đây, anh rất cao hứng."
"..."
Thẩm Vụ Bắc bị ánh mắt chân thành của hắn nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, liền né tránh đi tầm mắt của hắn.
Mắt thấy hai người này nói chuyện như không coi ai ra gì, Dụ Thư cũng không muốn băng bó vết thương nữa, giận đến hai mắt trợn trừng lên, quay qua nói với giám đốc khách sạn: "Đưa điện thoại di động cho tôi, tôi phải lập tức báo cảnh sát!"
Trong nháy mắt, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Giám đốc trực tiếp bị dọa đến nơm nớp lo sợ: "Mọi người có gì thì từ từ mà nói, chúng ta cùng nhau thương lượng giải quyết, không cần phải phiền toái đi một chuyến đến đồn cảnh sát đâu..."
"Mơ đẹp quá ha!" Dụ Thư chỉ tay vào đầu mình, "Tiểu quỷ này đánh tôi thành như vậy, thương lượng cái rắm á!"
Cô ta không biết điện thoại di động của mình ném ở đâu, vì vậy lớn tiếng ra lệnh: "Ông còn đứng ngây ra đó làm gì, báo cảnh sát mau lên!"
Giám đốc vẻ mặt khó xử, toát cả mồ hôi lạnh, đang suy nghĩ nên khuyên nhủ như thế nào.
"Ngoài trường đình, bên đường cổ, Dụ Thư ngươi chính là một cây phương thảo thiên (*)."
(*) "Ngoài trường đình, bên đường cổ" xuất phát từ một bài hát bên Trung Quốc; "Phương thảo thiên": cỏ thơm, cỏ xanh nhưng theo cộng đồng mạng Trung Quốc nó cũng mang một hàm ý khác là "Không biết xấu hổ".
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Yến Kinh Nhiên liếm môi một cái, dưới cái nhìn của mọi người, cười lạnh một tiếng: "Không biết Bích Liên."
(*) "Bích Liên": bông sen xanh/ trơ trẽn; "Không biết Bích Liên": không biết xấu hổ.
Giám đốc: "..."
Thẩm Vụ Bắc: "..."
Dụ Thư sắc mặt xanh mét, ánh mắt như muốn phun ra lửa: "Yến Kinh Nhiên!"
"Kêu bố mày làm cái gì."
Vẻ lạnh lẽo lan tràn ra trên khuôn mặt Yến Kinh Nhiên, nửa là cảnh cáo nửa là uy hiếp mà nói: "Hậu quả của việc Alpha cưỡng bức Omega có bao nhiêu nghiệm trọng cô không biết sao? Cô lại còn có mặt mũi đi báo cảnh sát?"
"Cưỡng bách? Cậu có chứng cứ không?" Biểu tình Dụ Thư dữ tợn lên, "Bất luận là người trong phòng chụp hình hay camera ngoài hành lang, đều có thể thấy được cậu Yến Kinh Nhiên chủ động đến gõ cửa phòng tôi, cậu lấy đâu ra tự tin mà dám bêu xấu tôi muốn cưỡng bức cậu?"
"Cô không thừa nhận cũng chả sao." Yến Kinh Nhiên liếc nhìn cô ta một cái, "Dù sao thì tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, có làm lớn chuyện thì tôi cũng chả bị sao cả, mà ngược lại là cô nhiếp ảnh gia Dụ, có dám cùng tôi đồng quy vô tận không?"
"Làm lớn chuyện thì sao, hịch văn thì ai mà chả biết viết?" Dụ Thư hừ lạnh, "Tôi còn có thể nói cậu muốn lợi dụng tôi để thăng chức, cố ý câu dẫn tôi nữa đó!"
"Bọn họ sẽ không tin."
"Dựa vào cái gì mà không tin?"
Nhìn khuôn mặt ghê tởm dào dạt đắc ý của Dụ Thư, Yến Kinh Nhiên chậc một tiếng, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo: "Dựa vào tôi bị khuyết tật lê mũi khí, trời sinh không thể cảm nhận và phân bố tin tức tố..."
Nghe đến đây, Thẩm Vụ Bắc bỗng dưng giương mắt lên, ý thức được hắn sẽ nói ra cái gì, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng can ngăn, thì giọng nói trong trẻo của Yến Kinh Nhiên đã vang vọng khắp phòng.
Trước vẻ mặt không thể tin được của Dụ Thư, hắn cà lơ phất phơ mà cười một cái: "Bố mày vô năng thì lấy cái gì câu dẫn mày?"
Thẩm Vụ Bắc: "..."
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Yến Kinh Nhiên nói xong cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhất là còn ở trước mặt Thẩm Vụ Bắc mà nói ra lời này.
Hắn sờ chớp mũi một cái, tránh đi ánh mắt suy ngẫm của Thẩm Vụ Bắc.
Dụ Thư nghiến răng nghiến lợi, chợt hiểu ra vì sao vừa rồi Yến Kinh Nhiên không bị cô ta kích thích phát tình.
Nghĩ như vậy, sự kiêu ngạo của cô ta cũng giảm đi một nửa.
Giám đốc khách sạn cảm kích nhìn về phía Yến Kinh Nhiên, thiếu chút nữa là đã khóc.
Yến Kinh Nhiên nói một chút cũng không sai, bất kể kết quả cuối cùng có như thế nào, làm lớn chuyện lên thì đối với bên nào cũng không có lợi, không chỉ Dụ Thư gặp họa, ngay cả "bát cơm" của hắn cũng khó mà giữ lại được.
Đặc biệt là trước khi đi lên, lão bản cũng đã dặn dò, không nên làm Thẩm Vụ Bắc cảm thấy không vui.
Giám đốc dè dặt liếc nhìn thiếu nữ Alpha kia một cái, càng nhìn càng thấy kinh hãi.
Cũng không biết cô có bản lĩnh gì, mà khiến cả lão bản của bọn họ cũng phải kiêng kỵ.
Mấy giây sau, không đợi hắn mở miệng hỏi ý kiến của Thẩm Vụ Bắc, liền nghe cô nói: "Cứ làm theo lời cô ta đi."
"A?" Giám đốc cho là mình nghe nhầm, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Thấy hắn không nhúc nhích, Thẩm Vụ Bắc lặp lại lần nữa: "Tìm cho cô ta cái điện thoại, cứ để cô ta báo cảnh sát đi."
Lần này giám đốc càng chần chờ hơn.
Không phải tình huống vừa rồi đối với bản thân cô bất lợi hơn sao, sao lại nghĩ tới chuyện báo cảnh sát?
Ngay cả Yến Kinh Nhiên cũng có chút không hiểu.
Thẩm Vụ Bắc đành phải nói tiếp: "Cảnh sát mới là người chuyện nghiệp trong việc tìm chứng cứ, nghe nói gần đây phòng chụp hình Giang Thủy ký kết với rất nhiều người mới, tôi đề nghị, để cảnh sát thuận tiện tra luôn hợp đồng của bọn họ, nói không chừng sẽ thu hoạch được một số điểm không ngờ tới."
Dụ Thư vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Mà ánh mắt lãnh đạm của Thẩm Vụ Bắc, làm một số người phải khiếp sợ, không có chút nào là đang nói giỡn cả.
Dụ Thư nghĩ đi nghĩ lại, Trái Tim Vĩnh Hằng nổi tiếng là nghiêm ngặt về an ninh, đặc biệt là cô ta đã cố ý đi dặn dò nhân viên lễ tân, bình thường mà nói, Thẩm Vụ Bắc căn bản không nên xuất hiện trong căn phòng này.
Cô ta vô thức nuốt nước miếng một cái, kinh hồn bạt vía mà tìm cho mình một cái bậc thang đi xuống: "Thôi được rồi, chuyện ngày hôm nay, coi như tôi tha cho mấy người, nếu có lần sau.", vừa nói, cô ta vừa hung hăng trợn mắt lên nhìn Yến Kinh Nhiên, "Cậu hãy nghe cho kỹ, cậu có bản lĩnh cự tuyệt tôi, thì phải có bản lĩnh gánh vác hậu quả, ra khỏi cánh cửa này, tôi dám cam đoan, toàn bộ thành phố A này sẽ không có nhiếp ảnh gia nào sẽ hợp tác với cậu!"
Yến Kinh Nhiên cười cợt một tiếng: "Thế thì tôi tìm thành phố B."
"..."
Dụ Thư nổi cơn thịnh nộ, còn muốn tiếp tục đe dọa, lời còn chưa nói ra, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Vụ Bắc, cô ta nghẹn họng lại, mạc danh câm nín.
Đệt.
Đây là lần thứ hai cô ta bị một cái tiểu quỷ dọa sợ.
Nói ra thì mất mặt chết.
Có thể làm cho người khác cảm thấy bị áp bách như vậy, tuyệt đối không phải là dáng vẻ của một thiếu nữ trưởng thành nên có, mà ngược lại giống như một thú bị nhốt lẻ loi, bị vứt bỏ, là một con thú có trạng thái bất thường.
Cô ta nhất định sẽ tra ra được lại lịch rõ ràng của con tiểu quỷ này!
-
Sau khi bọn họ thương lượng xong, giám đốc khách sạn vô cùng biết ơn mà tiễn Thẩm Vụ Bắc cùng Yến Kinh Nhiên rời đi.
Hai người đón xe trở về nhà trọ, trên đường từ cửa nhà trọ đến dãy nhà trọ.
Yến Kinh Nhiên kìm nén nghi vấn trong lòng đã lâu, vào lúc này mới bộc phát ra: "Ô Ô, nhóc nói thật cho anh, làm sao một học sinh như nhóc biết được hợp đồng của phòng chụp hình Giang Thủy có vấn đề?"
"Em chỉ thuận miệng hù dọa cô ta thôi." Thẩm Vụ Bắc nói, "Không phải trong vòng bạn bè của anh thường xoay quanh thông báo tuyển dụng của bọn họ sao, em chỉ muốn thử một chút, ai ngờ cô ta có tật giật mình."
Yến Kinh Nhiên không khỏi nhìn cô bằng một con mắt khác: "Vậy thì nhóc rất biết cách lừa người đấy, anh thiếu chút nữa cũng tin theo."
"Còn nữa." Hắn dừng bước chân lại, "Làm sao mà nhóc biết chắc chắn anh đang ở khách sạn Trái Tim Vĩnh Hằng? Tại sao nhân viên lễ tân lại nguyện ý mang nhóc lên lầu?"
"Em nhờ Ân Đồ hỏi chị họ cậu ấy." Thẩm Vụ Bắc cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, "Bên kia Ân Đồ giúp em tìm chút mối quan hệ."
Yến Kinh Nhiên nửa tin nửa ngờ.
Để phòng ngừa hắn tiếp tục hỏi, Thẩm Vụ Bắc làm bộ lơ đãng nói sang chuyện khác: "Thật ra thì em cũng có một vấn đề muốn hỏi anh."
"Sao?"
"Tại sao ban nãy anh lại nói bản thân..." Dừng một chút, cô chọn từ uyển chuyển rồi mới nói, "Không thể?"
Cảm giác xấu hổ lúc trước đã qua đi, Yến Kinh Nhiên lơ đễnh nhún vai một cái, không chút do dự mà nói: "Vốn dĩ anh đã không cảm nhận được tin tức tố rồi, mặc dù lời nói có chút khoa trương, nhưng không phải chỉ để hù dọa Dụ Thư thôi sao..."
Vừa dứt lời, bên người truyền đến một tiếng cười khẽ.
Yến Kinh Nhiên nheo mắt một cái: "Không đúng, anh bị vô năng nhóc vui vẻ như vậy làm gì?"
"Không có." Thẩm Vụ Bắc trả lời có chút qua loa lấy lệ, nụ cười bên khóe miệng càng đậm hơn vài phần.
Lần đầu tiên cô có chút vui mừng vì Yến Kinh Nhiên không ngửi được tin tức tố của người khác.
Nếu không thì chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không kết thúc như thế này đâu.
Trong một giây đó, cô thực sự có ý định giết chết Dụ Thư.
Lúc này, cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra.
Đối diện bước ra một nam sinh môi đỏ răng trắng, Thẩm Vụ Bắc đứng đối diện còn chưa kịp thu hồi tầm mắt lại.
Nam sinh ngẩn người, bị nụ cười này lung lay một chút, bước chân cũng đột nhiên dừng lại.
Thẩm Vụ Bắc nghiêng người sang một bên nhường đường.
Nhưng nam sinh lại không đi, ánh mắt lập lòe một chút, ngượng ngùng cúi đầu, giống như đang đấu tranh nội tâm, mấy giây sau, hắn nhỏ giọng mở miệng: "Cái đó...!Bạn học này, trên người của cậu..."
Thẩm Vụ Bắc nghi ngờ cúi đầu.
Ngập ngừng mấy câu, nam sinh dứt khoát lấy ra chai ức chế phun sương (?) từ trong ba lô ra nhét vào trong ngực Thẩm Vụ Bắc, đỏ mặt nhắc nhở: "Mặc dù tin tức tố của cậu rất dễ nghe, nhưng nếu tràn ra ở nơi công cộng thì sẽ rất dễ gây ra những chuyện ngoài ý muốn...!Cái này cho cậu, cậu chắc sẽ cần dùng đến nó đấy!"
Nói xong cũng chạy nhanh đi mất.
Yến Kinh Nhiên thấy được toàn bộ quá trình, cảm thấy vô cùng mới lạ, hiếm khi nổi lên ý nghĩ trêu chọc.
Hắn không dùng được thuốc ức chế, cũng không biết cách sử dụng, liền cầm đến trong tay thưởng thức hai cái, trêu chọc mà đụng vào bả vai Thẩm Vụ Bắc: "Không nghĩ tới Ô Ô nhà ta còn rất đào hoa nha, đều vào đại học rồi, cũng có thể đi tìm bạn trai được rồi.
Sao, có cần anh đây giúp nhóc tìm một người không?"
Thẩm Vụ Bắc ngước mắt lên nhìn hắn một hồi, thanh âm đột nhiên phai nhạt đi: "Không cần."
"Tiếc vậy, cậu nhóc ban nãy còn rất đáng yêu..."
Thẩm Vụ Bắc cắt ngang hắn: "Em có người thích rồi."
Yến Kinh Nhiên rõ ràng sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Ai vậy? Bao lâu rồi?"
Thẩm Vụ Bắc lại không trả lời nữa.
Nhìn chằm chằm chai ức chế phun sương kia, cô trầm ngâm sờ sờ sau gáy.
Từ trước đến giờ cô thu liễm tin tức tố rất khá.
Việc tin tức tố tràn ra ngoài mà ngay cả cô cũng không biết, thì chỉ có thể có một trường hợp phát sinh là...
Kỳ mẫn cảm của cô sắp tới rồi.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp mất khống chế.
===
10/06/2023.