Đối với Liễu Vong Cơ, nội dung trên tờ giấy Triệu Tử Dung để lại không khác gì sấm sét giữa trời quang. Y cứng đờ đứng tại chỗ một lúc lâu, chỉ trong một lát đó, ý niệm trong đầu y đã xoay chuyển cả ngàn lần.
Bữa sáng ngày hôm nay thì sao đây? Cơm trưa cơm chiều nữa? Sáng nay Triệu Tử Dung không luyện kiếm sao? Buổi chiều hắn không học y sao?
Suy nghĩ hồi lâu, Liễu Vong Cơ đột nhiên cảm thấy có chút tức giận.
Từ khi tiểu đồ đệ đi theo y, vốn chưa từng tách ra khỏi y quá nửa ngày, vậy mà hiện giờ không kêu tiếng nào đã đi rồi?
“Được lắm Triệu Tử Dung, dám ngang nhiên trái môn quy tự ý rời đảo. Cánh cứng rồi liền vô pháp vô thiên”
Liễu Vong Cơ nói thầm một câu, đem trường kiếm xách lên, phất tay áo lập tức rời khỏi, một lát sau đến sân viện của Linh Cửu và Thượng Quan Quyết.
Lúc này, họ đang tập thể dục buổi sáng, thấy Liễu Vong Cơ mang theo vẻ mặt vội vàng nhảy qua tường vây xông vào.
“Tiểu Liễu, tật xấu thích trèo tường của ngươi sao vẫn mãi không thay đổi?”
Liễu Vong Cơ nói: “Đi cửa chính lòng vòng, tốn thời gian.”. Đọc 𝐭𝑟uyện hay, 𝐭𝑟uy cập ngay ﹛ TR UMTRUYỆN.VN ﹜
Linh Cửu trực tiếp hỏi y: “Khó có lúc ngươi tới đây, có việc?”
Bụng Liễu Vong Cơ phối hợp mà kêu một tiếng. Y chợt nhớ ra mình chưa ăn sáng.
“Hai vị sư tôn, có cơm sáng không? Cho ta một phần.”
Linh Cửu: “…”
Đúng là phu phu Linh Cửu đang chuẩn bị dùng bữa sáng, chỗ bọn họ cũng không lo thiếu một miệng ăn của Liễu Vong Cơ.
Bất quá, Liễu Vong Cơ còn nhớ tới sự tình của đồ đệ mình, ăn cái gì cũng tùy tiện nhanh chóng nuốt xuống, rất nhanh đã thấy no, cũng vì ăn quá nhanh mà bị nấc cụt.
“…Sư tôn…”
Y trưng ra vẻ mặt thanh tú lạn lùng nhưng lại không ngừng phát ra âm thanh ngại ngùng không chút hình tượng, hình ảnh này quả thực có chút kỳ dị. Linh Cửu cảm thấy đồ đệ của mình ngày càng phế đi,ghét bỏ tống cổ y: “Câm miệng, trở về viện của ngươi đi.”
Liễu Vong Cơ mạnh mẽ nhịn xuống: “Ta có việc, người nghe, ta nói, Triệu Tử Dung chạy, ta chuẩn bị rời đảo đi bắt hắn, chính là muốn nhờ vả hai người.”
Thượng Quan Quyết khó hiểu liếc y: “Đang êm đẹp ngươi muốn bắt hắn làm cái gì?”
“Hắn chưa báo với ta một tiếng đã tự mình rời đảo, vi phạm môn quy, không nên trở về chịu phạt sao?”
Thượng Quan Quyết: “Tiểu Liễu, cha mẹ hắn khỏe mạnh, huynh đệ có đủ, hắn rời nhà nhiều năm khó tránh khỏi nhớ mong, trở về thăm người thân cũng là lẽ đương nhiên.”
Liễu Vong Cơ nhịn xuống một cái nấc: “Sư tôn a Quyết biết chuyện này sao?”
Linh Cửu không nhìn nổi nữa, vỗ vài cái sau lưng Liễu Vong Cơ, vừa vỗ vừa nói: “Đương nhiên biết, Tiểu Triệu tới cáo biệt chúng ta từ rất sớm.”
Sắc mặt Liễu Vong Cơ trầm xuống, nghĩ Triệu Tử Dung căn bản là không để vị sư tôn là y vào mắt, giáp mặt cáo biệt với sư công, lại chỉ để cho y một mẩu giấy không hề có thành ý. Nếu y không bắt tiểu tử kia về đánh mông thì không trôi được cục tức này.”
Dù sao y cũng là đại hài tử Linh Cửu đem về, Linh Cửu nhìn sắc mặt Liễu VOng Cơ liền biết y muốn làm cái gì: “Đi làm gì? Thành thật trở về viện tử đợi đi.”
Liễu Vong Cơ đương nhiên sẽ không nghe theo: “Mặc kệ, ta muốn bắt hắn về.”
Linh Cửu nhướn mày, đè lại bả vai y: “Tuy ngươi thiên phú dị bẩm nhưng hiện tại cũng chẳng phải đối thủ của ta, đừng ép ta đánh ngươi trước.”
Thượng Quan Quyết cũng nói: “Tiểu Liễu nghe lời chút, tiểu nha đầu Doanh Doanh kia còn đang ở đây, chừng nào nàng còn ở trên đảo, ngươi cần phải bồi nàng chừng đó ngày.”
Liễu Vong Cơ cực kỳ bực bội, lạnh lùng nói: “ Mặc kệ vàng bạc gì đó, liên quan gì tới ta?” Dứt lời, y tránh khỉ bàn tay Linh Cửu, rời khỏi.
Linh Cửu thấy y như thế cũng giận tái mặt, thầy trò hai người một lời không hợp liền lao vào giao chiến.
Thượng Quan Quyết cũng không ngăn cản, dù bận vẫn ung dung ngồi ở một bên xem nào nhiệt, thậm chí còn đem hạt dưa ra cắn.
Nhưng mà hai vị kia cũng không diễn trò lâu cho hắn xem. Chỉ bằng thời gian một chung trà, Linh Cửu đã đánh ngã Liễu Vong Cơ, xách gáy hắn ném tới ên chân Thượng Quan Quyết.
Không phải Liễu Vong Cơ lui bước, mà là Linh Cửu hạ dược y.
Thượng Quan Quyết nhìn đồ đệ không thể động đậy bên chân mình, có chút tiếc nuối nói: “Nghe Tiểu Triệu nói Vong Cơ đã lĩnh ngộ được bộ tân kiếm pháp, ta còn chưa kịp nhìn một chút.”
Linh Cửu nói: “Lãng phí thời gian.”
Toàn thân trên dưới Liễu Vong Cơ chỉ còn miệng là có thể cử động, nghĩ gì liền nói nấy: “Sư tôn, năm đó không phải người nói đã khử trùng y phục của ta rồi sao? Không phải là bách độc bất xâm sao? Người quả thực rất mâu thuẫn.”
Linh Cửu không tiếp lời y, ngồi xổm xuống dí ngón tay vào trán y: “Liễu Vong Cơ, ta nói ngươi là chày gỗ quả không sai, với cái đầu bằng hạt dưa của ngươi, có khi còn chẳng rõ mình tức giận vì cái gì. Ta hỏi ngươi, ngươi muốn đuổi theo Tiểu Triệu như vậy, thật sự chỉ để đánh hắn một trận thôi sao?”
Liễu Vong Cơ nhấp môi, hiện giờ chân tay không thể cử động nhưng đầu óc thật ra lại rất thanh tỉnh, nghĩ đến gương mặt nhỏ xinh đẹp nũng nịu của Triệu Tử Dung, sau một lúc mới biệt nữu nói: “Thật ra cũng có chút không nỡ đánh hắn.’
Linh Cửu lại nói: “Ta hỏi lại ngươi, nếu không đánh hắn, sau khi đuổi theo được hắn, ngươi định làm cái gì?”
Liễu Vong Cơ đáp: “Tất nhiên là dẫn hắn trở về, làm ba bữa cơm cho ta. Nói thật, sư tôn người làm cơm còn không ngon bằng đệ tử của ta. Còn có…’
Còn có, còn có cái gì? Liễu Vong Cơ nói không nên lời, nhưng lại hiểu rõ trong lòng, y muốn Triệu Tử Dung trở về, không chỉ bởi vì hắn nấu ăn ngon.
“Tiểu Triệu có phụ mẫu huynh đệ, có gia đình của chính mình, mặc dù không phải hiện tại, sớm muộn gì hắn cũng phải trở về nhà.” Linh Cửu kiên nhẫn giải thích: “Tương lai hắn còn phải cưới thê tử, phải sinh con, chẳng lẽ ngươi muốn hắn vứt bỏ hết thảy, phải ở lại đảo nhỏ này với ngươi cả đời? Liễu Vong Cơ, dù ngươi là sư tôn của y thì cũng không thể có cái đạo lý như vậy.”
Cưới vợ? Sinh hài tử? Đầu Liễu Vong Cơ ong ong, trong đầu xuất hiện hình ảnh Triệu Tử Dung nắm tay kiều thê, một tay ôm hài tử, hài tử kia còn kêu y là sư công.
Liễu Vong Cơ nhăn mày, ánh mắt lạnh lùng, kiên quyết nói: “Không được.”
Thấy y có phản ứng như vậy, khóe miệng Linh Cửu kín đáo cong lên một chút, lại rất bình tĩnh nói: “A? Ngươi có tư cách gì nói không được?”
Thần sắc lạnh băng trong mắt Liễu Vong Cơ nhất thời biến thành mù mịt.
Thượng Quan Quyết ở một bên thêm mắm dặm muối: ‘Tiểu Liễu, ngươi cũng biết nhân duyên trên thế gian này, ngoại trừ người được cha mẹ mai mối, thì chỉ người lưỡng tình tương duyệt mới có tư cách xen vào.”
“ Lưỡng tình…tương duyệt?” Liễu Vong Cơ lẩm nhẩm bốn chữ này, thần sắc càng thêm mờ mịt.
Dù y là chày gỗ thì y cũng hiểu được lời này có ý tứ gì. Nhưng chưa nói đến tột cùng Triệu Tử Dung có thích y hay không, đến chính y có thích Triệu Tử Dung hay không y cũng không chắc lắm.
Một lát sau, Linh Cửu thấy Liễu Vong Cơ không nói lời nào, thần sắc lại rối rắm, liền nói với Thượng Quan Quyết: “Thông suốt, nhưng không hoàn toàn thông suốt.”
Ai ngờ, đúng vào lúc này Liễu Vong Cơ lại xoay người ngồi dậy, đầu ngón tay thon dài của y vuốt vuốt vạt áo, bình tĩnh thốt ra lời khiến người khác kinh hãi: “Ta đã bái đường cũng hắn rồi, bảy năm trước.”
Thượng Quan Quyết: “!!!”
Linh Cửu: “???”
Liễu Vong Cơ: “Cho nên, nếu ta lấy tư cách là trượng phu của hắn, liệu có thể ngăn cản hắn thành hôn cùng người khác?’
Hơn nửa ngày, Linh Cửu mới nói: “Ngươi đang nói chuyện quỷ quái gì?”