“Cận Duệ! Đồ chó này! Xem xem hôm nay tớ có giết cậu không!”
Tiếng rống giận dữ của cô gái nhỏ từ dưới tầng truyền đến, Cận Duệ cười chạy vài bước sau đó dừng lại.
Vì đây là tòa nhà cũ nên không có người quản lý, khi có nắng thì tuyết trên hành lang sẽ tan ra một ít, ngẫu nhiên sẽ chảy vào hành lang lạnh lẽo kết thành miếng băng mỏng.
Anh lo lắng nếu Lê Tốc chạy quá nhanh sẽ bị trẹo chân, nhưng mới đi chậm lại thì cô gái nhỏ đã xông lên vồ lấy anh, bàn tay nhỏ đập một phát vào áo lông vũ của anh, đồng thời hét lên: “Uổng cho đôi chân dài của cậu, cậu chạy trốn chậm thật đấy.”
“…À.”
Cô nhét bàn tay lạnh lẽo của mình vào trong cổ áo của anh: “Cậu rất sợ lạnh đúng không, cho lạnh chết cậu!”
Hai người vừa đùa nhau vừa đi đến cầu thang bên cạnh.
Lê Tốc thấp hơn Cận Duệ một đoạn, hiện tại cô như treo cả người lên trên người anh.
Tới tầng 4 thì nhìn thấy có người đang xách túi rác xuống dưới tầng, tay phải của Lê Tốc bám lên vai Cận Duệ, tay trái vẫn đang duỗi vào trong cổ áo của người ta, cô không ngẩng đầu lên mà tránh sang bên cạnh cho người ta đi.
Khi đến gần, cô mấy nhận ra đó là dì Lý ở tầng dưới nhà cô.
Dì Lý há to miệng, nhưng Lê Tốc cứ vậy mà quay đầu đi coi như không nhìn thấy gì, vẫn đùa với Cận Duệ và tiếp tục đi lên lầu.
Người xuống tầng có vẻ như không muốn buông tha, giọng điệu không tốt còn cố ý không muốn điều chỉnh: “Trẻ con bây giờ không biết học ai, càng lớn càng không biết lễ phép, nhìn thấy người lớn cũng không thèm chào.”
Lê Tốc cũng không thèm nhìn xuống, giọng điệu cũng không hề khách khí: “Nhìn thấy người thì vẫn phải chào, nhìn thấy…”
Cô còn chưa kịp nói tiếp thì Cận Duệ đã che miệng cô lại, sau đó đưa cô đi khỏi nơi đó.
“Che miệng tớ làm gì?”
“Sợ cậu nói ‘nhìn thấy chó thì không muốn gọi’.”
“…Tớ không có nha!”
Thật ra thiếu chút nữa cô cũng nói như vậy, thấy dì Lý là cô lại nhớ đến những lời bịa đặt mà bà ta nói về dì tiểu Vũ, hơn nữa ban nãy bà ta có ý gì thế hả? Có phải còn muốn kẹp dao đấu kiếm làm tổn thương đến Cận Duệ không?
Lê Tốc nghe vậy thì cơn giận lập tức nổi lên.
Nhưng mà bây giờ người cũng đi xa rồi, Lê Tốc nhớ đến việc Cận Duệ gài bẫy nói cô bị bệnh rụng tóc nhiều hơn.
Lửa giận của cô lập tức thay đổi chiều hướng, cô cân nhắc suốt đường đi hai tầng lầu, cuối cùng khi đến tầng sáu mới nghẹn ra một câu: “Sao thế, chó mà tớ nói chỉ có thể là cậu thôi sao?”
Trong nháy mắt cô cảm thấy vô cùng thoải mái!
Oh yeah oh yeah oh yeah!
Ngay sau đó, Lê Kiến Quốc dường như đã nghe thấy giọng nói của bọn họ, ông đẩy cửa ra: “Biết ngay là các cháu sắp về mà.”
Ông nhiệt tình đón: “Tiểu Duệ cũng tới à, ông ngoại học làm món trộn cay, các cháu lại đây nếm thử xem.”
Lê Tốc dùng ánh mắt uy hiếp, hôm nay cậu không được tới! Cậu dám tới thử xem?
Nhưng Cận Duệ lại như không nhìn thấy, anh trả lời với Lê Kiến Quốc, nói là được ạ.
Lê Tốc thở mạnh một hơi.
Tức giận đến mức đau cả gan.
….
Bắt đầu vào tháng mười, thời tiết ở Linh Thành càng ngày càng lạnh hơn.
Sau một vài đợt tuyết rơi, tuyết trắng trên sân trường được dọn sạch và xếp thành một vòng tròn lớn giống như mọi năm.
Ngày vòi nước được mở ra, tất cả học sinh đều vô cùng hưng phấn, sau kỳ nghỉ cuối tuần quay lại trường học, nơi này đã thật sự biến thành một sân băng tự nhiên.
Tất cả mọi chuyện đều chậm rãi thay đổi, với một loại tốc độ không dễ phát hiện ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Hình như mấy hôm nay Lê Tốc đã dần quen với tóc mái mới của mình, cô không còn đội mũ trong lớp nữa.
Nếu như có bạn học hỏi “Lê Tốc cậu cắt tóc à?”, cô cũng có thể thoải mái mà trả lời: “Đúng vậy, có đẹp không?”
Thỉnh thoảng nhớ đến mẹ mình, cô cũng cảm thấy có chút buồn bã.
Đêm đến sẽ lén khóc một chút, đến ngày hôm sau lại tung tăng nhảy nhót, kéo Sở Nhất Hàm xếp hàng mua trà sữa ở cổng trường.
Mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ.
Nhưng ‘Mối thù to lớn’ vì Cận Duệ nói với thầy cô là cô bị bệnh rụng tóc vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.
Đặc biệt là khi đến giờ học của thầy Cao, cái nhìn ân cần và dịu dàng của thầy Cao làm cho Lê Tốc dựng hết cả tóc gáy, cô cảm thấy thầy Cao đang quan tâm đến ‘bệnh rụng tóc’ của cô.
Mỗi khi bị nhìn như vậy, Lê Tốc lại muốn bóp chết Cận Duệ.
Cận Duệ cũng phát hiện ra trạng thái giống như sắp bùng nổ của Lê Tốc, giống như có thể lợi dụng tất cả mọi chuyện để đối nghịch với anh vậy.
Lại một buổi tối cuối tuần, sắp đến giờ cơm chiều thì Lê Tốc đi đến gõ cửa.
Cận Duệ đang gọi video với Tào Kiệt, do anh đang đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng đập cửa.
Anh ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía cửa sổ, cuối cùng vẫn là Tào Kiệt tinh mắt nhìn thấy Lê Tốc xuất hiện bên cửa sổ.
“A Duệ, có một cô gái nhỏ đang đứng cạnh cửa sổ nhà cậu kìa, hình như cô ấy tìm cậu đấy? Đó là ai vậy?”
Cận Duệ quay đầu nhìn một chút rồi nói thẳng: “Cúp đây.”
Anh không thèm để ý đến Tào Kiệt đang kêu loạn bên kia, vô tình cúp máy rồi bỏ tai nghe xuống, sau đó ra mở cửa.
Cô gái nhỏ lười biếng xõa tung mái tóc, phần tóc mái được buộc bằng sợi thun, thắt thành bím nhỏ hướng lên trời.
Cô thấy ở trên mạng nói, làm theo cách này tóc sẽ nhanh dài hơn.
Gần đây chỉ cần ở nhà là Cận Duệ lại thấy cô để kiểu tóc này.
Cô sờ lên bím tóc nhỏ, giọng điệu lạnh lùng giống như người máy: “Ông ngoại gọi cậu qua ăn cơm.”
Cận Duệ nhìn cô, lông mi của cô khẽ chớp một cái, trên đó như viết đầy chữ “Đừng đi, đừng đi, đừng đi, đừng đi”.
Anh gằn từng chữ một: “Đến, ngay, đây.”
Quả nhiên cô gái nhỏ trước mặt bùng nổ, quay đầu bỏ đi, bước chân của cô vừa nhanh vừa mạnh giống như muốn giẫm cho hành lang xuất hiện những cái hố vậy.
Ngoài trừ việc gì cũng muốn đối đầu Cận Duệ ra, thật ra Lê Tốc có một chút thay đổi.
Khi Lê Kiến Quốc nấu cơm thì Lê Tốc sẽ đi đến phòng bếp giúp ông rửa rau, gọt vỏ, và cũng sẽ thử giúp đỡ làm cái gì đó.
Quán ăn chỗ ngã tư có đợt giảm giá, hôm nay Lê Kiến Quốc mua một suất đầu heo sốt tương.
Lê Tốc xung phong nhận việc, nói là muốn giúp ông cắt thịt.
Ông cụ ở bên cạnh liên tục lải nhải “Cẩn thận một chút”, “Đừng có làm đứt tay đấy”, “Không được thì để đó ông làm cho”, tay của Lê Tốc khẽ run lên làm một miếng thịt to rơi xuống đất.
Cô vui vẻ nhặt lên rồi chạy vào phòng khách: “Cận chó, nào, há miệng, đút cho cậu một miếng thịt heo.”
Cận Duệ vừa mới bày bát đũa ra, đang ngồi trên sô pha nhà Lê Tốc xem điện thoại.
Tào Kiệt đang spam một đống tin nhắn, nói cái gì mà “Cô gái nhỏ ở phương Bắc có thể níu chân cậu đã xuất hiện”, “Nhanh cho tớ xem rốt cuộc trông như thế nào”, “Sao cậu lại không nhắc tới cơ chứ”, “Cậu có một cô bạn thân là nữ từ bao giờ vậy, lại đến nhà cậu nữa”…
Anh không trả lời.
Vừa cất điện thoại đi thì nhìn thấy Lê Tốc vui vẻ chạy về phía anh.
Nhìn nụ cười khác thường này của cô, anh có thể đoán được cô gái nhỏ này đang có ý nghĩ xấu xa trong lòng.
Cận Duệ không phản ứng, quả nhiên nghe thấy ông cụ trong bếp quát to một tiếng: “Lê Tốc! Ném ngay miếng thịt đã rơi xuống đất đó đi cho ông, bị rơi xuống đất rồi sao lại đưa cho người ta ăn chứ.”
Thế là Lê Tốc đang vui vẻ chạy đến phải phanh lại, nghiêm mặt quay đầu đi về phía phòng bếp.
Bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu lay động theo từng động tác của cô, kiêu ngạo giống như chủ nhân của nó vậy.
Còn rất đáng yêu.
Trong mắt Cận Duệ, người thay đổi không chỉ có một mình Lê Tốc, mà còn có tên Tóc Đỏ kia.
Bây giờ người này có việc hay không đều lượn lờ qua cửa lớp 11/3, còn giả vờ như ngẫu nhiên gặp được và nói vài câu với Lê Tốc.
Triệu Hưng Vượng nhìn thấy Phương Lộc Minh cũng không cảm thấy vui vẻ cho lắm, đặc biệt là lúc Sở Nhất Hàm chào hỏi Phương Lộc Minh, Triệu Hưng Vượng nói bằng giọng chanh chua: “Mẹ kiếp, sao mỗi lần tan tiết cũng đều gặp Phương Lộc Minh xuống tầng đi vệ sinh thế? Có phải do thận của anh ta không tốt nên mới phải đi tiểu nhiều lần không?”
Phương Lộc Minh có bị yếu thận không thì Cận Duệ không biết.
Tối qua anh ngủ không được ngon cho lắm, hôm qua Tào Kiệt gửi cho anh một tin nhắn, nói là nhìn thấy Cận Hoa Dương đi đón một người phụ nữ nào đó mà không phải Cận Hoa Nỉ.
Cận Duệ không tiếp tục tra hỏi mà hỏi cậu ta, chơi LOL không?
Tào Kiệt nói, tới đây.
Anh và Tào Kiệt gần như chơi cả một đêm, nếu như đầu óc đang không quá thanh tỉnh thì Cận Duệ có thói quen không giải đề, làm hay không cũng không có gì khác biệt, bởi vì cái gì cũng không nhớ rõ.
Tiết Ngữ Văn, thầy Cao giảng bài bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng, tốc độ lại chậm chạp giống như một thứ vũ khí thôi miên sắc bén, Cận Duệ cũng chống đầu nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt thì chuông tan học đã vang lên, vừa đứng dậy thì nhìn thấy đầu tóc đỏ của Phương Lộc Minh.
Lê Tốc đang đứng bên cửa nói chuyện với anh ta, nói được vài câu thì tên Tóc Đỏ lại đưa cho Lê Tốc một thứ gì đó, còn cô thì tươi cười nhận lấy.
Sở Nhất Hàm cũng đang ở đó, không biết tên Tóc Đỏ lại nói gì mà hai cô gái nhỏ này đều cười rộ lên.
Cận Duệ vẫn chưa tỉnh ngủ, anh cụp mắt xuống, thu lại tầm nhìn.
Anh có chút mất kiên nhẫn, tính đi ra ngoài hóng gió, tiện thể hút điếu thuốc.
Triệu Hưng Vượng đi bên cạnh anh, đi đến cửa sau của lớp cách chỗ đó rất xa, cậu ta còn vô cùng bất mãn quay lại nhìn một chút: “Cái tên dễ mắc tiểu kia lại đến rồi, tớ cứ tưởng anh ta có thể đưa cho đại ca thứ gì tốt chứ, chỉ có một xấp vé của cửa hàng tiện lợi thôi mà.
Lại còn là loại bình thường nhất nữa, có thất bại không cơ chứ, thậm chí anh ta còn không bỏ công đi chọn bánh macaron màu luôn? Uổng công có nhiều bạn gái như vậy, xì, đồ keo kiệt!”
Cận Duệ liếc mắt nhìn cậu ta, thầm nói trong bụng, lúc nói người ta thì hay lắm.
Không biết là ai cầm quả trứng vịt lộn đi dọa Sở Nhất Hàm, sau đó suýt chút nữa bị đánh chết?
“Cậu không hút thuốc lá thì đi theo tớ làm gì?”
Triệu Hưng Vượng tùy tiện khoác tay lên vai Cận Duệ rồi nói: “Tớ muốn ra ngoài hít thở không khí, còn có cái này nữa.”
Cậu ta lấy một phong thư màu hồng nhạt từ trong túi ra, đưa cho Cận Duệ.
Hai người đang ngồi ở một góc cạnh phòng y tế, chơi với mấy người họ một thời gian nên Cận Duệ cũng bị lây nhiễm, bắt đầu biết nói đùa, anh ngậm thuốc lá, nhìn phong thư màu hồng nhạt trong tay của Triệu Hưng Vượng, nhướng mày cười nói: “Thì ra cậu còn có loại suy nghĩ này với tớ?”
“Không phải là tớ!”
Triệu Hưng Vượng lớn tiếng nói một câu, sau đó lại sợ giáo viên phòng y tế nghe thấy, cậu ta nhìn ngó một hồi mới hạ giọng nói: “Là bạn học cấp hai của tớ, học sinh giỏi, đang học lớp 11/1 đấy, cô ấy bảo tớ đưa cái này cho cậu, cậu mở ra đọc một chút được không?”
“Không đọc.”
“Thật sự không đọc?”
Triệu Hưng Vượng gãi đầu: “Bạn học cấp 2 của tớ trông cũng được, lại ít nói trầm mặc, không giống Sở Nhất Hàm và đại ca một chút nào, ngày nào cũng ríu ra ríu rít.
Tớ có cảm giác người này rất hợp với cậu đấy.
Thật sự không đọc à?”
“Không đọc.”
Tiết học này được nghỉ thêm 5 phút để có thêm thời gian thư giãn mắt, cho nên khi Cận Duệ và Triệu Hưng Vượng trở về thì vẫn còn vài phút nữa mới vào lớp.
Sở Nhất Hàm ngồi ở chỗ Cận Duệ nói chuyện với Lê Tốc, thấy Cận Duệ trở về thì đứng dậy: “Chính chủ đã trở lại.”
Nói xong, cô nàng bỗng nhìn thấy áo khoác của Triệu Hưng Vượng lộ ra một góc màu hồng nhạt.
Sở Nhất Hàm nhanh chóng lấy thứ đó ra, làm ra vẻ thật hiếm thấy mà trêu chọc: “Được đó Triệu Béo, thế mà lại có người viết thư tình cho cậu? Hay cái này là do cậu viết mà chưa đưa cho người ta?”
“Cái gì với cái gì thế hả, không liên quan đến tớ nhé, là người khác đưa cho sếp Duệ, nhưng mà cậu ấy không cần đó chứ.”
Sở Nhất Hàm trả lại lá thư cho Triệu Hưng Vượng, cười tủm tỉm nói: “Yo, tiết này vận đào hoa vượng thật đấy, ban nãy anh trai khóa trên Phương Lộc Minh còn hẹn Lê Tốc tối nay đi ăn lẩu nữa đấy.”
Triệu Hưng Vượng trợn mắt: “Anh trai khóa trên gì mà anh trai khóa trên, với cái đức hạnh của anh ta có khi năm sau lại cùng khối với chúng ta đấy.”
Nói xong lại hỏi: “Đại ca, cậu có đồng ý không đấy? Có đi ăn lẩu với Phương Lộc Minh không?”
Cận Duệ vốn đã về chỗ ngồi, mở một bộ đề thi ra chuẩn bị làm bài.
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Hưng Vượng, anh nhanh chóng nhìn qua.
Lê Tốc ngược lại không hề ngượng ngùng, ù ù cạc cạc nói: “Đương nhiên không có, tớ với anh ta thì ăn lẩu cái gì chứ, muốn đi thì mấy người chúng ta đi thôi.”
“Hẹn cậu là muốn hẹn hò đó.” Sở Nhất Hàm cười nói.
Cận Duệ buông bút, nghiêng nửa người qua, định nghe xem Lê Tốc sẽ nói như thế nào.
Yêu sớm không quá tốt đâu, ông ngoại mà biết thì không phải sẽ lo lắng à?
Anh phải trông chừng cô một chút.
Cũng may, cô gái nhỏ cũng không vì lời mời “hẹn hò” này mà nhảy nhót, hơn nữa còn bất mãn lẩm bẩm: “Đi ăn lẩu với bạn nam không thân lắm có gì thú vị? Còn không thể ăn tự nhiên, phải kiềm chế lại… Đi ăn với các cậu tùy tiện ăn bao nhiêu cũng được, tớ có thể đứng dậy gắp đồ ăn, còn có thể lấy muôi có lỗ vớt đồ ăn, không thích ăn đồ gì thì bỏ ra, còn có thể pha ba loại sốt chấm khác nhau rồi đổi nhau ăn…”
Nói xong cô lại phát biểu “Giá trị quan của Lê Tốc.”
Tự do!
Mới là cái tinh túy nhất của lẩu!
Nghĩ đến đây Lê Tốc lại nuốt nước miếng.
Trời lạnh giống thế này ăn lẩu đúng là hết sẩy.
Nghe thấy có tiếng cười khẽ truyền đến từ bên cạnh, cô chớp mắt quay đầu lại: “Cậu cười cái gì!”
“Không có gì.”
Buổi tối tan học, bốn người chen vào xe taxi, xe còn chưa khởi động thì nghe Cận Duệ hỏi: “Muốn ăn lẩu không?”
Anh không nhắc tên hỏi riêng ai, nhưng Lê Tốc ở bên cạnh đã giơ tay lên nói: “Muốn!”
Triệu Hưng Vượng ngồi ở ghế trước cũng lập tức quay đầu lại, đầu tiên cậu ta bị đai an toàn siết nên hét to một tiếng, sau đó nói tiếp: “Sếp Duệ thật ăn ý! Đều tại tên Phương Lộc Minh kia mà cả ngày hôm nay trong đầu tớ đều là lẩu, tớ đã sớm muốn ăn rồi, tớ muốn ăn cá viên!”
Sở Nhất Hàm cũng thở dài một hơi: “Đúng vậy, trời lạnh như vậy thật sự muốn đi ăn lẩu, cải trắng nhúng lẩu ăn ngon hơn xào.”
“Đừng nói tên đồ ăn như thế chứ, cái gì tớ cũng muốn ăn.”
Chú tài xế mỉm cười: “Thế nào, tôi đưa các cô cậu về nhà hay là đi tìm một quán lẩu để các cô cậu ăn tối đây?”
Ngoài Cận Duệ ra thì ba người còn lại đều đồng thanh nói: “Quán lẩu ạ!”
Cận Duệ tìm kiếm quán lẩu trên điện thoại, sau đó cho tài xế xem tên quán: “Phiền chú đưa chúng cháu tới đây.”
Đó là một quán lẩu khá ổn, trang hoàng đẹp mắt, chẳng qua hơi đắt một chút.
Trên mạng có đánh giá thịt dê của quán lẩu này đều được vận chuyển từ thảo nguyên đến đây bằng đường hàng không, thịt vô cùng tươi mới.
Lại là Cận Duệ mời khách, lý do là chắc chắn thành tích kỳ thi tháng được phát vào hai ngày nữa sẽ không tệ, nên đi chúc mừng trước.
Lê Tốc còn nhớ thương cái vụ rụng tóc, nên thỉnh thoảng sẽ cãi lại anh một câu: “Thế lỡ kết quả không tốt thì sao?”
“Không có lỡ như.”
Thịt dê tươi mềm, rau xanh nhúng vào nổi lẩu có váng dầu, xanh lại càng xanh.
Lê Tốc gắp một đũa tần ô, bỗng nhiên nói: “Lúc thi vào cấp 3 xong tớ có đi ăn lẩu ở Đế Đô với mẹ, bên đó người ta gọi cái này là rau cải cúc, tần ô là một loại đồ ăn khác không giống như ở Linh Thành.”
Triệu Hưng Vượng vớt được bò viên, cậu ta kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, thật hay giả vậy, tần ô mà cũng có loại này loại kia nữa à?”
Sở Nhất Hàm và Cận Duệ không nói gì.
Đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên Lê Tốc nhắc đến mẹ của mình.
Trong phòng bao hơi nước tụ lại rồi nhỏ giọt, tất cả đều bị quạt thông gió cuốn đi.
Lê Tốc chấm rau tần ô với tương mè trong đĩa, lẩm bẩm nói: “Bọn họ cũng không ăn mì bột ngô, không uống nước lẩu vì nó có purine*.”
(*Purine: hợp chất hữu cơ.)
Thấy cô nói như vậy, Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm đều không thể hiểu được.
Ở Linh Thành, thứ phối hợp với lẩu ngon nhất chính là mì bột ngô, ăn đến gần cuối dùng nước lẩu để nấu một nồi mì bột ngô, sau đó chấm với tương mè, đơn giản nhưng ngon!
Ở nhà Triệu Hưng Vượng, thậm chí có hôm ăn lẩu xong cũng không nỡ vứt nước lẩu đi, để dành sáng ngày hôm sau nấu mì ăn tiếp.
Cái gì mà purine với không purien chứ, từ trước đến giờ bọn họ đều không chú ý đến cái này.
Purine là gì, chưa từng nghe nói qua.
Lê Tốc nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm, nhớ lại lúc mình ăn lẩu ở Đế Đô cùng mẹ, lúc đang muốn múc nước lẩu ăn thì mẹ lại lấy đũa gạt xuống, có lẽ lúc đó biểu cảm của cô cũng là như vậy.
Mờ mịt, không hiểu gì cả.
Cô còn nhớ rõ khi đó mẹ còn nói, đừng mang những thói hư tật xấu ở Linh Thành tới đây.
Không được phép uống nước lẩu vì hàm lượng purine bên trong đó rất cao; rau xanh cũng không được nấu quá lâu vì lâu quá sẽ mất dinh dưỡng; không được nấu mấy loại thịt viên cá viên, bên trong toàn là hóa phẩm thôi.
“Nhưng mà như vậy ăn mới ngon chứ!”
“Đó là thói hư tật xấu.”
Bây giờ nghĩ lại, việc mẹ ghét bỏ Linh Thành không phải là không có dấu vết để tìm.
Lê Tốc nhìn về phía Cận Duệ, anh và Triệu Hưng Vượng ngồi đối diện với cô, có lẽ do ăn lẩu nóng người nên anh đã vắt áo khoác đồng phục lên ghế, tóc mái trước trán bị anh hất lên một chút, sợi tóc lưa thưa lộ ra cái trán đầy đặn.
Da của anh thật sự rất trắng, anh dùng giấy ăn lau miệng, tay áo được sắn lên, trên cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ màu đen bằng sứ.
Vừa nãy khi gọi món ăn, cô có nghe thấy Cận Duệ hỏi người phục vụ rằng ở đây có nấm măng và kim nhĩ không?
Anh nói cái gì đó mà Lê Tốc chưa từng nghe qua.
Có lẽ trước kia cô sẽ không cảm thấy chuyện này thế nào, có khi còn hỏi lại Cận Duệ là cái gì cái gì, cậu vừa nói cái gì cơ.
Nhưng gần đây vì chuyện của Lê Lệ, cho nên Lê Tốc đặc biệt mẫn cảm.
Cô bỗng nhiên có chút hâm mộ dáng vẻ cao quý trên người Cận Duệ.
Mấy ngày nay cô cũng suy nghĩ, nếu thi đại học cô sẽ chọn một trường ở Đế Đô chứ?
Mẹ làm được, vì sao cô lại không được?
Trong hơi nước, Lê Tốc cố kìm nén sự chua xót trong đôi mắt, cô bỗng nhiên nói: “Các cậu có từng nghĩ sẽ đến Đế Đô học đại học không?”
“Hả? Các trường ở Đế Đô đòi điểm cao lắm, thi không đậu đâu.”
“Nếu không thể đỗ nguyện vọng một thì còn nguyện vọng hai! Hơn nữa chúng ta còn một năm rưỡi nữa mà!”
Cận Duệ ngước mắt lên, mấy ngày nay thỉnh thoảng đôi mắt của Lê Tốc lại sưng lên, hai ba ngày gần đây mới hoàn toàn hết sưng.
Bây giờ cô gái nhỏ giống như một nhân viên tiếp thị, cô cầm điện thoại tuyên truyền với hai người bạn của mình: “Các cậu xem kiến trúc cổ ở đây rất đẹp đúng không? Đây là một quán café ở Đế Đô.
Còn đây nữa, đây là khu trò chơi ở Đế Đô, ngoài ra còn có hiệu sách lớn và công viên! Cái này là công viên đấy!”
Sở Nhất Hàm đã xem qua những tấm ảnh chụp này rồi, thực ra cô ấy không có suy nghĩ gì về việc học đại học, nếu phải nói người có khả năng đậu nguyện vọng hai nhất ở đây thì cũng chỉ có Sở Nhất Hàm cô.
Cho nên cô nàng hỏi: “Chúng ta thi cùng nhau à? Thi đến cùng một thành phố?”
Nỗi buồn bực trong lòng nhanh chóng tiêu tán, thậm chí Lê Tốc còn vắt chéo chân, tay trái kéo Sở Nhất Hàm, tay phải khoác lên vai Triệu Hưng Vượng: “Ngày mai tớ bắt đầu chăm chỉ học tập.
Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau thi đại học ở Đế Đô, sau đó cũng đưa ông ngoại đến Đế Đô sống cùng.
Hai người các cậu cũng ở bên tớ, chúng ta vẫn sẽ chơi cùng nhau, còn làm việc gần nhau, vui vui vẻ vẻ.
Tớ cũng không tin tất cả mọi người ở thành phố lớn đều bận đến mức không có thời gian nghe một cuộc điện thoại.”
Suy nghĩ một lát, cô gái nhỏ lại bổ sung một câu: “Cận Duệ cũng đi.
Nếu đến Đế Đô chi phí quá cao, không có tiền chi tiêu thì tớ sẽ mượn tiền Cận Duệ.”
Cận Duệ khẽ cười.
Khá đấy, cuối cùng anh vẫn chỉ đảm nhận nhiệm vụ làm một kẻ lắm tiền thôi à?.