Lúc Tào Kiệt giao nệm đến tòa nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí vẫn chưa đến 7 giờ sáng.
Trong tòa nhà vẫn có một cảm giác yên tĩnh mà mỗi buổi sáng đều có.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một vài tiếng chim yến kêu.
Cậu ta chỉ cho những shipper đặt nệm ngoài cửa, thanh toán tiền xong, sau khi đợi shipper rời đi, Tào Kiệt đứng trước nhà của Cận Duệ, giơ tay lên, vừa chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy một tiếng hét từ bên trong vọng ra.
Là giọng của Lê Tốc, dường như còn đang khóc:
“Đau! Cận Duệ! Không được đâu, đau lắm đấy! Thật sự rất đau!”
Tào Kiệt như bị sét đánh một cái, mạnh mẽ rút tay về, liên tục lùi về sau ba bước.
Chuyện này……
Lanh lãnh càn khôn! Thanh thiên bạch nhật! A Duệ đã ra tay với Bím Tóc Nhỏ rồi sao?
Súc sinh, không phải tối qua còn thể hiện mình không có chút ham muốn như một hòa thượng sao!
Để tránh sự ngại ngùng, Tào Kiệt lấy điện thoại của mình ra, bấm vào hình đại diện của Cận Duệ, vừa suy nghĩ vừa bấm một dòng chữ:
【A Duệ, cậu ngủ dậy chưa? Tớ sắp đến nhà cậu rồi, tớ đi ăn sáng trước đây, khi nào tỉnh thì báo với tớ một tiếng.】
Tào Kiệt vô cùng vô cùng có niềm tin về tình cảm giữa Cận Duệ và Lê Tốc.
Cậu ta luôn cảm thấy rằng, cho dù Lê Tốc vừa mới trở về, cho dù hai người họ đã nhiều năm không gặp nhau, nhưng hai người họ trở về bên cạnh nhau là chuyện sớm hay muộn.
Mấy năm nay, lúc Tào Kiệt và Cận Duệ đi theo ba của cậu ta đến chùa ở Giang Thành để cúng bái, cậu ta biết Cận Duệ quỳ xuống trước Đức Phật để cầu xin điều gì.
Tính ra cậu ta cũng vô cùng thành kính, lúc đập đầu xuống, trong lòng cậu ta nghĩ:
Xin Đức Phật hãy nhận của con một lạy, hy vọng trước khi con cái nhà Cận Duệ và Lê Tốc biết chạy, con có thể gặp được cô gái đích thực của đời mình, nếu có thể thành công con sẽ vô cùng biết ơn.
Năm đó lần đầu tiên Tào Kiệt đến Giang Thành, những cẩu lương mà cậu ta đã được ăn đến bây giờ vẫn khó mà quên được.
Cậu ta đã thấy nhiều cặp yêu nhau trong trường, bọn họ đều ồn ào cãi nhau.
Chỉ có Cận Duệ và Lê Tốc không giống vậy, cậu ta luôn nhớ rằng sáng sớm hôm đó, trời vẫn chưa sáng, cậu ta ngồi trên chiếc vali ngáp một cái, nhìn Lê Tốc đứng bên cạnh cửa sổ với gương mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, đưa một hộp sữa bò Vượng Tử đã được hâm nóng cho Cận Duệ, nói với anh phải mau trở về.
Cô gái nhỏ Lê Tốc này có suy nghĩ rất thuần khiết, không ưỡn ẹo cũng không già mồm, rất dễ thương.
Cận Duệ lại là chàng trai dịu dàng và chung tình.
Trong lòng Tào Kiệt thầm nói:
Nếu như họ không thuận lợi đến với nhau, mình sẽ livestream chốc đầu xuống đất!
Vậy nên cho dù cái ngày Lê Tốc vừa trở về đã ở chung với Cận Duệ, cậu ta cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ cảm thấy rằng sớm phải là như vậy.
Hai người bọn họ nên như vậy từ sớm rồi.
Nghĩ đến đây, Tào Kiệt lại gửi tin nhắn cho Cận Duệ.
Cậu ta đứng dựa vào cửa, vừa quay điện thoại vừa nghĩ, nếu quá 2 phút mà Cận Duệ vẫn chưa trả lời thì có nghĩa là ‘chuyện tốt’ của anh em tốt của cậu ta đã thành rồi, cậu ta phải đi xuống cầu thang để mua pháo ngay lập tức.
Cái loại nổ vô cùng lớn ấy!
Đốt 3 ngày liên tiếp!
Cậu ta đang nghĩ thì cửa nhà mở ra.
Cận Duệ ăn mặc gọn gàng cầm điện thoại nhìn cậu ta: “Đây gọi là sắp đến nhà tớ sao?”
“Hả?”
Tào Kiệt đứng hình khoảng nửa giây rồi nắm lấy cổ áo của Cận Duệ, hạ thấp giọng rồi hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, tớ tưởng hai người các cậu…”
“Cậu đứng ngoài cửa nghe trộm sao?”
“Nghe trộm cái gì chứ, tiếng hét của Bím Tóc Nhỏ lớn vậy mà, tớ đứng cách cửa nửa mét còn nghe thấy được, còn tưởng rằng hai người các cậu chưa ngủ dậy nữa đó.”
Cận Duệ nhìn Tào Kiệt cười, hất cằm vào trong nhà: “Chẳng phải hôm qua đã nói là chân bị thương rồi sao, đang bôi rượu thuốc.”
“Tốc độ của hai cậu có thể nhanh hơn một chút được không vậy?!”
“Sợ dọa cậu ấy.”
Tấm nệm rất nặng, Cận Duệ và Tào Kiệt cùng nhau chuyển vào trong nhà, dựng trên tường bên cạnh phòng khách.
Tào Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy Lê Tốc ngồi trên ghế sô pha với khuôn mặt đau đớn, nâng đầu gối lên, cẩn thẩn thổi nhẹ.
Cô tranh thủ ngẩng đầu chào hỏi cậu ta: “Chào buổi sáng, Tào Kiệt.”
“Ồ, chào buổi sáng.”
Máy sưởi trong nhà bật chế độ vừa ấm, Lê Tốc chỉ mặc quần đùi, lộ ra đôi chân dài vừa trắng lại còn thẳng.
Tào Kiệt đi bên cạnh Cận Duệ, dùng khẩu hình miệng để hỏi: Người anh em, như vậy mà cậu vẫn chịu đựng được sao?
Bị Cận Duệ trừng mắt cảnh cáo một cái thì lập tức ngậm miệng.
Trong nhà tràn ngập mùi thơm của thức ăn, bụng Tào Kiệt kêu một tiếng, trực tiếp quay đầu vào nhà bếp: “Hai cậu đã ăn sáng chưa? Ăn gì vậy, có còn không? Nếu còn thì cho tớ một ít, mới sáng sớm đã phải làm nhân viên chuyển phát, tớ còn chưa ăn sáng đâu.”
Lê Tốc vui vẻ nói với cậu ta: “Tớ nấu canh rồi, còn có bánh sandwich trứng chiên, làm hơi nhiều một chút, may là có cậu đến, mau vào ăn thôi.”
Tào Kiệt đến nhà của Cận Duệ cũng giống như nhà riêng của mình, đi vào phòng bếp múc canh, lại lấy một lát bánh sandwich rồi đặt trứng chiên và thịt xông khói vào, ngồi bên bàn ăn.
Canh là một món canh trứng cà chua đơn giản, mùi vị rất ngon, Tào Kiệt ăn vài thìa, hỏi Cận Duệ: “Lúc trước Bím Tóc Nhỏ đã biết nấu ăn sao, tay nghề được đấy.”
“Không biết.”
Lúc Lê Kiến Quốc còn sống, Lê Tốc là bảo bối trong nhà.
Lúc vào nhà bếp giúp một tay, ông cụ cũng không cho cô gái nhỏ động vào dao và nước lạnh, chỉ để cô làm một số việc đơn giản.
Vào thời điểm đó, mặc dù Lê Tốc không đến nỗi cái gì cũng không biết làm, nhưng dưới sự bảo vệ của ông cụ, tay nghề thực sự có hạn, dùng dao hai lưỡi gọt vỏ khoai lang cũng bị ông cụ chọc, nói củ khoai lang bị cô gọt vỏ đã nhỏ hơn một nửa so với ban đầu.
Việc nấu ăn này có lẽ là cô học được trong những năm sống ở Đế Đô.
Cận Duệ lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, lúc nhìn thấy động tác đập trứng vào chảo vô cùng thuần thuộc của cô, anh đã vô cùng đau lòng.
Tào Kiệt nhìn thấy Cận Duệ mím môi, húp canh và thưởng thức: “Chỉ nấu canh thôi, xem cậu đau lòng kìa.”
Khi Tào Kiệt đang ăn sáng, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng cũng đến.
Sở Nhất Hàm mang máy làm móng đến, kéo Lê Tốc muốn làm móng cho cô.
Hai cô gái tụm lại một chỗ, mân mê những chiếc bình.
Còn Triệu Hưng Vượng thì ngồi cùng Tào Kiệt, ăn một bát canh.
Ăn xong thì nịnh nọt: “Ngon! Tay nghề của sếp Duệ đúng là giỏi!”
Tai của Lê Tốc rất thính, từ trong phòng ngủ đã nghe thấy, cách đó vài mét hét lên: “Canh đó là tớ nấu đấy!”
“Ai?”
Triệu Hưng Vượng vô cùng bất ngờ: “Mẹ nó, bây giờ đại ca giỏi vậy à, biết nấu canh rồi sao? Lợi hại lợi hại, quá lợi hại.”
Khen xong thì quay đầu lại nói nhỏ với Cận Duệ và Tào Kiệt: “Lúc trước đại ca không biết làm gì cả, có một lần ông ngoại cậu ấy không có ở nhà, cậu ấy dùng lò vi sóng để luộc trứng cho chúng tớ.
Nếu không phải lúc luộc quả trứng gà đó bị nứt ra thì có lẽ tớ và Sở Nhất Hàm đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.
Các cậu nói xem làm gì có ai dùng lò vi sóng để luộc trứng không chứ?”
Lê Tốc tức điên lên: “Triệu Hưng Vượng, cậu nôn hết canh ra lại cho tớ!”
Sở Nhất Hàm cũng mắng cậu ta: “Triệu Béo, cậu ngậm miệng lại, lo mà ăn canh đi.”
“Ngậm miệng lại thì sao tớ ăn canh được?”
Triệu Hưng Vượng vừa nói ra đã bị một chai nước khoáng rỗng mà Sở Nhất Hàm ném từ trong phòng ngủ ra đập trúng: “Ai da mẹ ơi! Cậu ném cũng chuẩn thật đấy.”
Sau khi ăn sáng xong, ba chàng trai chen chúc trong bếp dọn dẹp bát đũa.
Tào Kiệt mở máy hút khói dầu, đốt một điếu thuốc rồi mới hỏi chuyện chính: “A Duệ, chắc cậu cũng nghe được việc không bàn được chuyện hợp tác rồi đúng không?”
Biểu cảm của Cận Duệ rất lạnh lùng: “Nghe nói rồi.”
Tối hôm qua anh đang xem tài liệu thì có tin nhắn đến.
Có chút đáng tiếc, nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn.
Tô Thức có một câu là gì nhỉ: Thắng thì tận hưởng, thất bại cũng phải vui.
Trong phòng ngủ ở phía bên kia, Sở Nhất Hàm giúp Lê Tốc chọn một màu, nói tay của Lê Tốc trắng, sơn đỏ anh đào này nhất định sẽ rất đẹp, không thô tục, nhưng lại gợi cảm.
Cô ấy giúp Lê Tốc sơn móng, đột nhiên nhìn ra ngoài phòng ngủ, hạ thấp giọng nói: “Tốc à, cậu nghe Cận Duệ nói gì chưa?”
“Chuyện gì?”
“Cận Duệ và Tào Kiệt có một dự án, họ bận bịu mấy tháng nay nhưng không đạt được hợp tác, bị người khác cướp mất rồi.
Sáng hôm nay tớ mới nghe Triệu Hưng Vượng nói, tiếc thật đấy.
Nghe nói theo đúng dự toán, nếu hợp tác thành công, ít nhất một tháng có thể kiếm được con số này.”
Sở Nhất Hàm giơ tay lên, đưa ra số ‘2’.
Lê Tốc kinh ngạc.
Cận Duệ vung tay quá trớn như thế nào cô đều biết cả.
Lúc trước khi lên cấp 3, cô không hiểu sự xa xỉ của những hàng hiệu, chỉ cảm thấy anh khí phách, không tìm hiểu kỹ những đồ anh mặc hay thứ anh dùng mắc tiền thế nào, sau khi dần dần biết được, đoán được thu nhập của Cận Duệ chắc cũng vô cùng cao.
Nếu như mỗi tháng chỉ 2 vạn tệ thì không đủ để nói đáng tiếc.
Dù sao thì đối với Cận Duệ mà nói 2 vạn tệ thậm chí còn không đủ mua một chiếc đồng hồ.
Vậy nên Lê Tốc hỏi: “Là mỗi tháng 20 vạn tệ sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa đây chỉ là dự toán sơ lược thôi đấy, Triệu Béo nói rằng nếu thực sự có thể hợp tác, một năm được 300 vạn cũng không là vấn đề gì.”
“Sao lại bị người khác cướp mất thế nhỉ!” Lê Tốc đột nhiên lo lắng.
Vậy chẳng phải là miếng ăn đến miệng mà còn rơi sao!
Thế thì buồn biết bao nhiêu!
“Không biết nữa, bên môi giới lợi nhuận trung gian này phá hỏng rất nhiều việc rồi.”
Sở Nhất Hàm thở dài một hơi: “Dù sao cũng rất đáng tiếc, lúc nãy trên đường đến đây Triệu Hưng Vượng cũng rất buồn bã.
Cậu ấy cũng muốn cùng chia một phần lợi nhuận, giờ chẳng còn gì nữa.”
“Vậy phải làm sao…”
Lê Tốc vừa trở về, cô chỉ biết một chút về những việc bọn họ đang làm, cụ thể là gì thì cô không biết.
Nghe kể về chuyện này cô chỉ cảm thấy vừa lờ mờ vừa tức giận.
“Còn có thể làm gì, mất rồi thì mất thôi.”
Sở Nhất Hàm cũng cảm thấy đáng tiếc: “Tớ nghĩ hôm nay trực tiếp đồng ý với Triệu Béo cho rồi, nói không chừng có thể khiến cậu ấy vui một chút.
Có lẽ Cận Duệ còn buồn hơn, dù sao lần hợp tác này cũng do một tay cậu ấy phụ trách.”
Một tay của Lê Tốc được Sở Nhất Hàm sơn móng tay, một tay đang đặt trong máy chiếu tia UV để hong khô, nhưng cô đã không thể ngồi yên được nữa.
Cận Duệ là người kiêu ngạo như vậy, thất bại thì nhất định sẽ rất buồn.
Phải đến an ủi anh một chút nhỉ?
Nghĩ đến đây, tay của Lê Tốc cũng không khống chế được mà chuyển động.
Sở Nhất Hàm nhanh chóng kéo Lê Tốc xuống: “Ôi trời bảo bối của tớ, cậu khoan hãy cử động, cậu mà cử động thì tớ sẽ không sơn được.”
Nói xong, Sở Nhất Hàm nhìn khuôn mặt căng thẳng của Lê Tốc, cười nói: “Lo lắng rồi à? Không sao đâu, bọn họ nhất định cũng đang nói về chuyện này đấy, có lẽ bọn họ sẽ an ủi lẫn nhau thôi.”
Lê Tốc nhìn ra ngoài phòng ngủ.
Cả ba chàng trai đều đứng trong phòng bếp.
Tào Kiệt đang hút thuốc nhả vào máy hút khói.
Triệu Hưng Vượng cúi đầu xuống, bày ra vẻ mặt không cam tâm.
Chỉ có Cận Duệ là người duy nhất trông có vẻ bình tĩnh.
Anh dựa vào bệ dùng để nấu ăn, đang cầm điện thoại chơi, yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Tào Kiệt và Triệu Hưng Vượng.
Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ phòng bếp chiếu vào nhà, nửa người của Cận Duệ đều chìm trong ánh nắng rực rỡ.
Vào một thời khắc nào đó, anh đột nhiên ngước mắt lên và nhìn về phía phòng ngủ.
Cách cả một phòng khách, anh bắt gặp ánh mắt của Lê Tốc.
Hình như Cận Duệ có hơi sững sờ, sau đó khẽ mỉm cười với Lê Tốc.
Lê Tốc quên mất mới lúc nãy mình còn muốn an ủi anh, bối rối thu ánh mắt về.
Ban đầu cô cho rằng Cận Duệ, Triệu Hưng Vượng và Tào Kiệt đang ở cùng nhau, thế nào bọn họ cũng an ủi anh.
Nhưng sau khi Lê Tốc làm móng xong và trở lại phòng khách thì nghe Tào Kiệt nói: “Mấy lần A Duệ thất thủ đều là số nhỏ, tớ cảm thấy hôm nay đáng để kỷ niệm.
Hay là tối nay chúng ta làm chút đồ ăn, ăn mừng một chút? Lần trước ba tớ có đem cho tớ vài chai rượu vang, mở ra uống thử xem thế nào.”
Triệu Hưng Vượng hoan hô: “Được đấy, tối nay tớ đi mua ít thịt bò, nấu món thịt bò tiêu đen kết hợp với rượu vang đỏ, gọi thêm cánh gà nhé?”
Hai người họ hào hứng bàn về thực đơn bữa tối.
Đây hoàn toàn không phải là kiểu ‘an ủi’ mà Lê Tốc tưởng tượng.
Thậm chí khi Tào Kiệt đi ngang qua Lê Tốc, cô cũng nghe thấy Tào Kiệt lẩm bẩm, nói rằng muốn gọi điện thoại cho ba cậu ta, báo tin Cận Duệ đã thất thủ cho ba cậu ta nghe, A Duệ cũng không phải là người toàn năng.
Lê Tốc nắm lấy áo của Tào Kiệt, làm Tào Kiệt giật nảy mình: “Chuyện gì vậy Bím…à.”
Cậu ta ngừng một chút, sửa lại, có chút cứng nhắc: “…Lê Tốc, sao vậy?”
Cô ngồi trên ghế sô pha, ngoắc tay, ý bảo Tào Kiệt tiến lại gần.
Tào Kiệt nhìn Cận Duệ đang đứng cách đó không xa, có chút không dám đến gần, sợ bị đánh, bèn ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha.
Hai người họ giống như đang làm chuyện xấu, thì thầm với nhau:
“Tào Kiệt, Cận Duệ vẫn ổn chứ?”
“Hả? Ổn chứ, sao cậu ấy lại không ổn?”
“Tớ nghe nói cậu ấy có một dự án vừa thất bại, cậu không an ủi cậu ấy một chút sao? Sao lại còn chúc mừng?” Giọng điệu của cô gái nhỏ vô cùng bất mãn, còn có ý bảo vệ.
“Không đến nỗi vậy đâu, chút chuyện này mà còn phải an ủi…” Nói đến đây, Tào Kiệt thoáng khựng lại, nghĩ bụng đây là một cơ hội tốt để giúp đỡ anh em, bèn cưỡng ép bản thân buồn bã: “Đúng vậy! Đúng là phải an ủi! Tớ đã an ủi nhưng mà không có tác dụng gì, con trai làm gì biết cách an ủi chứ? Vẫn là suy nghĩ của con gái các cậu tinh tế hơn, hay là, cậu đi an ủi A Duệ một chút đi?”
“An ủi thế nào…”
“Cậu tùy ý nói gì đó, nếu như có thể ôm cậu ấy thì càng tốt.”
Ôm, ôm gì chứ!
Lê Tốc trừng to mắt.
Còn Tào Kiệt thì nhân cơ hội chạy mất, đến bên cạnh bàn ăn điện thoại cho ba mình.
Sắp đến 8 giờ, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng phải đi làm.
Hai người nói buổi tối sẽ đến ăn cơm, sau đó cùng nhau rời đi.
Nghe nói hôm nay Cận Duệ không ra ngoài, còn lấy chìa khóa xe của anh đi.
Lê Tốc vẫn đang suy nghĩ:
Ôm thì bỏ đi, tự nhiên lại ôm người ta, thật là kỳ cục!
Nhưng một tháng 20 vạn tệ đó, nói mất là mất thì phải buồn đến mức nào chứ?
An ủi, vẫn là nên an ủi!
Trong lòng Lê Tốc lên kế hoạch, đứng dậy, chân đi cà nhắc đến bên cạnh Cận Duệ: “Cậu, đi với tớ một chút.”
Tào Kiệt cũng đang đứng bên cạnh bàn ăn, nhưng việc an ủi này nếu bên cạnh có người sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy.
Lê Tốc mở cửa ra, chuẩn bị đứng ngoài hành lang nói chuyện với Cận Duệ.
Nhưng cánh cửa vừa mở ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đang đứng trước cửa cầu thang.
Cô vốn dĩ định hỏi tại sao hai người họ còn chưa đi.
Nhưng Lê Tốc chưa kịp hỏi, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đột nhiên ôm, sau đó hôn nhau.
Bàn tay của Triệu Hưng Vượng giữ chặt eo Sở Nhất Hàm, hôn vô cùng say đắm.
Lê Tốc giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Không thèm quan tâm đầu gối bị đau, ngay lập tức nhảy vào trong nhà, đóng cửa lại.
Cận Duệ đi theo cô đến bên cạnh cửa, còn chưa nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài đã bị Lê Tốc kéo tay đi vào phòng ngủ.
Cô gái nhỏ còn đóng cửa lại.
Ngăn cách giọng điệu cười trên nỗi đau sốc hông của Tào Kiệt khi báo cho ba mình biết Cận Duệ đã làm mất lợi ích trung tâm thương mại, không thể ngăn cách một màn mang đến sự đả kích về thị giác của Lê Tốc bên ngoài hành lang.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn người khác hôn nhau.
Trong khuôn viên trường đại học cũng có rất nhiều cặp tình nhân, nhưng lúc đó tâm trạng của Lê Tốc vẫn luôn khép kín, chìm trong đau buồn, lịch trình hàng ngày rất cố định, cũng không chú ý nhiều đến mọi người hoặc mọi thứ xung quanh.
Tự dưng nhìn thấy có người hôn nhau vô cùng tình cảm như vậy, không thể nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì.
Kinh ngạc.
Ngoài sự kinh ngạc ra còn có một loại cảm xúc không thể diễn tả, như thể ai đó đang gieo hạt giống vào lồng ngực cô, hạt giống nảy mầm, phát triển mạnh mẽ.
Cô bỗng nhớ lại cảnh tượng năm đó Cận Duệ dùng khăn choàng cổ che môi cô lại, sau đó cúi xuống hôn cô.
Như một thước phim quay chậm trong đầu cô.
Lê Tốc đứng ngây người không nói gì, Cận Duệ cười: “Đóng cửa làm gì, có chuyện muốn nói với tớ sao?”
Nghe thấy giọng nói của Cận Duệ, Lê Tốc dần dần tỉnh lại, nhưng thỉnh thoảng trong đầu cô lại hiện lên cảnh Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng hôn nhau, khiến cô quên hết những lời đã chuẩn bị từ trước.
Cô nói thẳng: “Tớ nghe nói một dự án của cậu đã thất bại, muốn an ủi cậu một chút…”
“Muốn an ủi tớ sao?”
Cận Duệ chuyển động bàn tay đang bị Lê Tốc kéo: “Tớ còn tưởng cậu muốn nhân lúc người khác gặp nguy chiếm tiện nghi của tớ đấy, tay tớ bị cậu nắm một lúc rồi.”
Lúc này Lê Tốc mới nhận ra mình đã kéo tay người ta vào phòng.
Cô lập tức buông ra: “Tớ, tớ, nói chung là cậu đừng quá đau lòng!”
Sau những lời an ủi vụng về, Lê Tốc mở cửa phòng ra, khập khiễng bỏ trốn.
Cận Duệ đứng trong phòng ngủ, cúi xuống nhìn bàn tay bị cô gái nhỏ nắm chặt đến nỗi có vết hằn đỏ, cười nhẹ một tiếng rồi hỏi cô: “Vậy là an ủi xong rồi sao? Không kéo tay nữa à?”
Hồi đáp lại anh là một cái đệm sô pha bay qua.
Được Cận Duệ nhanh nhẹn bắt lấy.
Lê Tốc cảm thấy mình phải tìm chuyện khác để làm, thế là chuyển chủ đề sang chuyển nhà, thúc giục Tào Kiệt và Cận Duệ chuyển tấm nệm mới đến nhà cô.
Ba người họ hợp lực đổi xong nệm, lại đổi thêm ra trải giường và chăn mới.
Lê Tốc nhảy lên giường lăn vài vòng: “Tấm nệm này thoải mái quá.”
Tào Kiệt nói: “Có thể không thoải mái được sao, Cận Duệ cậu ấy…”
Bị Cận Duệ dùng khuỷu tay thúc một cái, im lặng không nói nữa.
Ánh sáng rất tốt, Lê Tốc nói muốn dọn dẹp những thứ trong nhà một chút, không theo họ trở về nhà của Cận Duệ nữa.
Lúc tiễn hai người họ ra ngoài cửa, Cận Duệ đi phía sau, nghiêng người sang hỏi: “Tối nay chuyển về sao?”
Lê Tốc gật đầu: “Tất nhiên là vậy rồi.”
“Được.”
Cả ngày nay Lê Tốc rất bận rộn, đến cơm trưa cũng không sang nhà Cận Duệ ăn, cô dùng nồi điện nhỏ trong nhà nấu cho mình một phần mì ăn liền, còn mượn một quả trứng gà từ nhà Cận Duệ về.
Lúc đưa cho trứng gà cho cô, Cận Duệ dựa vào cửa: “Ý là vừa kéo tay tớ xong là muốn chạy sao? Cơm cũng không ăn chung nữa?”
Lê Tốc lấy trứng gà xong thì chạy mất, không trả lời.
Sau khi ăn trưa xong, cô tiếp tục kéo lê đôi chân chưa hết đau của mình đi dọn dẹp một lượt từ trong ra ngoài ngôi nhà, dùng điện thoại lên mạng gửi vài bản sơ yếu lý lịch.
Làm nhiều việc để phân tâm như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đang kẹt trong suy nghĩ của mình, không buông tha cho cô.
Lê Tốc ngồi cạnh bàn học quen thuộc, nhìn vào móng tay màu đỏ anh đào dưới ánh mặt trời buổi chiều.
Trong đầu bất giác lại nhớ đến Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng.
Cũng nhớ lại câu nói của Sở Nhất Hàm: “Tớ nghĩ, hôm nay trực tiếp đồng ý với Triệu Béo cho rồi, nói không chừng có thể khiến cậu ấy vui một chút.”
Còn có nụ hôn vô cùng thân mật của bọn họ.
Xem ra Triệu Hưng Vượng thực sự rất vui.
Nếu cô và Cận Duệ cũng hôn nhau, liệu Cận Duệ vui hơn không?
… Vẫn là xem thêm tin tuyển dụng thôi!
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Vừa chập tối Lê Tốc đã nghe thấy tiếng nói rất lớn của Tào Kiệt ở nhà bên cạnh, nói rằng Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng nhất định là trốn làm, sớm vậy mà đã tan làm, phải trừ tiền chuyên cần.
Triệu Hưng Vượng nói tiền chuyên cần chỉ có vài trăm tệ, còn không đắt bằng rượu vang đỏ của Tào Kiệt.
Sau đó nghe thấy tiếng Sở Nhất Hàm đang đi khắp nơi tìm cô, gọi “Tốc bảo bối” rất nhiều lần.
Lê Tốc đi ra khỏi nhà, đúng lúc gặp Sở Nhất Hàm đang ra khỏi nhà của Cận Duệ.
“Tốc à, một mình cậu ở trong nhà làm gì vậy? Chân có đỡ hơn chút nào không?”
“Đỡ nhiều rồi, tớ dọn dẹp nhà một chút.”
“Bây giờ cậu thực sự rất đảm đang, vừa biết nấu ăn, vừa biết dọn dẹp nhà.”
“Cũng không……”
Trước khi vào nhà, Sở Nhất Hàm kéo cánh tay của Lê Tốc, cười hì hì thì thầm với cô: “Sáng nay có phải là cậu không? Người nhìn thấy tớ và Triệu Béo hôn nhau, có phải cậu không?”
“… Chỉ là, vô tình nhìn thấy.”
Sở Nhất Hàm cười: “Tớ đoán chính là cậu, đóng cửa mạnh như trời sập, dọa Triệu Béo suýt chút nữa cắn lưỡi tớ.
Cậu nói xem hai đứa bọn tớ hôn nhau, cậu hoang mang cái gì chứ?”
Cô ấy véo má Lê Tốc: “Đúng lúc muốn nói với cậu, tớ và Triệu Béo chính thức ở bên nhau rồi.”
“Xin chúc mừng!” Lê Tốc nhỏ tiếng hoan hô và ôm lấy Sở Nhất Hàm.
Nhưng Sở Nhất Hàm hỏi cô: “Còn cậu và Cận Duệ thì sao? Định khi nào?”
Lê Tốc dừng lại.
Đột nhiên phản ứng lại, có lẽ đây là lý do tại sao có thứ gì đó mắc kẹt trong đầu cô cả ngày nay, khiến cô không thể yên tâm làm những việc khác.
Cô và Cận Duệ.
Cô và Cận Duệ sao?
Cô rời Giang Thành nhiều năm như vậy, Cận Duệ vẫn giống như trước đây, chăm sóc cô một cách dịu dàng.
Thậm chí anh còn giúp cô mua ngôi nhà do ông ngoại của cô để lại nữa.
Hôm đó, lúc cô lấy số điện thoại của Cận Duệ, cô đã nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của Cận Duệ, đó là một bức ảnh chụp chung của bốn người bọn họ.
Có lẽ là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh năm đó, bốn người bọn họ cùng nhau đến trung tâm thành phố chơi.
Buổi trưa, lúc ngồi trong cửa hàng thức ăn nhanh ăn trưa, Sở Nhất Hàm đã chụp lại.
Cụ thể cuộc đối thoại trong bức ảnh như thế nào, Lê Tốc đã không còn nhớ nữa.
Hình như là Sở Nhất Hàm cầm điện thoại lên nói không chụp đủ tất cả mọi người, bảo Cận Duệ sát vào giữa một chút.
Cận Duệ đang ngồi cạnh cô, vậy nên Lê Tốc không nghĩ nhiều, vươn tay kéo cổ anh về phía mình.
Vì vậy, trong bức ảnh, khoảng cách giữa cô và Cận Duệ rất gần, mọi người đều nhìn máy ảnh, còn ánh mắt của Cận Duệ lặng lẽ nhìn vào gương mặt cô.
Có lẽ một bức ảnh không đủ để nói rõ bất cứ chuyện gì.
Sau đó Tào Kiệt còn tự ghép mình vào, thế là màn hình khóa của Cận Duệ cũng được coi là một bức ảnh năm người họ chụp chung.
Không chỉ có hai người họ.
“Mau đến đây xem thịt bò tớ mua như thế nào, có phải là rất tươi không?”
“Triệu Béo, cậu điên sao, toàn là máu, ai thèm nhìn cái này chứ?!”
“Này này, đừng tức giận, à đúng rồi, tớ quên nói với các cậu, Sở Nhất Hàm đã đồng ý với tớ rồi, bắt đầu từ hôm nay, Sở Nhất Hàm là bạn gái của Triệu Hưng Vượng!”
“Cậu mau ngậm miệng lại! Nói to như vậy làm gì!”
Vừa bước vào cửa nhà của Cận Duệ, Lê Tốc được bao trùm bởi một bầu không khí vui vẻ.
Những kỷ niệm vẫn cứ nằm trong lòng cô, cũng không có thời gian để nghĩ lại.
Tào Kiệt mở hai chai rượu vang đỏ nghe nói là rất đắt tiền ra, Triệu Hưng Vượng, Sở Nhất Hàm cùng với Tào Kiệt, ba người họ uống rượu, nói rất nhiều chuyện.
Lê Tốc cũng uống nửa ly rượu, mặt bắt đầu đỏ lên, lắng nghe nguyện vọng tương lai của ba người bọn họ, cũng nghe bọn họ kể những câu chuyện đã xảy ra trong lúc cô không ở Giang Thành.
Chỉ có Cận Duệ là không uống, một mình uống nước vỏ cam nấu đường phèn, thỉnh thoảng lấy đũa gắp đồ ăn cho Lê Tốc.
Ăn uống no say, ai về nhà nấy.
Lê Tốc trở về nhà mình, nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.
Trước đây cô từng nghĩ, ít nhất là cô phải tìm một công việc, sau đó tiết kiệm kha khá tiền mua nhà, sau đó mới có can đảm hỏi Cận Duệ.
Cô muốn hỏi anh có thực sự đang đợi cô không? Có phải bây giờ vẫn còn thích cô không?
Nhưng có lẽ do tác dụng của rượu, Lê Tốc đột nhiên có một chút can đảm.
Cô đột nhiên rời khỏi giường, mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Bây giờ, chính là bây giờ.
Bây giờ cô sẽ đi hỏi anh!
—
Mấy ngày nay đều ở cùng với Lê Tốc, cô gái nhỏ đột nhiên trở về nhà mình để ngủ, Cận Duệ có chút không quen.
Anh nằm xuống giường, nhớ đến dáng vẻ Lê Tốc kéo tay anh một cách tự nhiên, khẽ cười vài tiếng trong bóng tối.
Lúc quay đầu lại nhìn thấy Lê Tốc đang nằm trên cửa sổ, Cận Duệ nhướng mày.
Dường như cảnh này đã thấy ở đâu rồi, hình như là lúc học cấp 3 cô cũng có thói quen này.
Nửa đêm tóc tai bù xù nằm dài trên kính nhà anh, giống như ma nữ đến tuần tra ban đêm, không nói một tiếng, cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Cận Duệ đứng dậy, mặc một chiếc áo ngắn tay móc trên ghế, mở cửa sổ ra rồi hỏi cô: “Sao vậy? Không ngủ được à?”
“Cậu mở cửa ra, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”
Cận Duệ mở cửa, Lê Tốc thuần thục chui vào nhà anh.
Cô đi thẳng vào trong phòng ngủ, bật chiếc đèn nhỏ, cả gương mặt cô rũ xuống, chỉ vào giường rồi nói với anh: “Cậu ngồi đi.”
Khí thế chuyển từ khách sang chủ này đã chọc Cận Duệ bật cười.
Anh cũng làm theo ý của Lê Tốc, duỗi chân ngồi trên giường, đặt hai tay lên đầu gối, khom lưng nhìn cô, chuẩn bị nghe xem rốt cuộc cô gái nhỏ muốn nói gì.
Nửa đêm không chịu ngủ, lại còn mặc ít như vậy, chạy đến đây chọc anh.
Lê Tốc nhìn xung quanh, đẩy một chiếc ghế qua, ngồi đối diện Cận Duệ.
Tư thế ngồi vô cùng ngay ngắn, giống như 5 phút sau khi được giáo viên điểm danh lúc đi học.
Cô ngồi xong, đối mắt với anh một lúc, dường như chưa nghĩ xong phải mở lời như thế nào.
Những đầu ngón tay nhỏ được sơn móng tay vô thức nắm chặt bộ đồ ngủ.
Một lúc lâu sau, Cận Duệ nghe thấy giọng nói rất nhẹ nhàng của cô: “Cận Duệ, bây giờ cậu còn hút thuốc không?”
Có lẽ cái chết của ông ngoại đã để lại cho cô quá nhiều đả kích, Lê Tốc không còn tùy tiện như trước nữa.
Năm đó bị anh hôn cách một lớp khăn quàng cổ, cho dù có chạy trốn, cô cũng sẽ quay lại ngay lập tức, nắm lấy cổ áo của anh, thẳng thắn hỏi tại sao anh lại hôn cô.
Lần này trở về cô vẫn luôn cẩn thận từng chút một.
Giống như nhìn thấy anh đã thay đổi dây đeo đồng hồ, cô cũng không hỏi.
Chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng nhìn vào cổ tay anh.
Vậy nên Cận Duệ khẳng định, cho dù lúc này anh nghe Lê Tốc hỏi “Cận Duệ, bây giờ cậu còn hút thuốc không?”, nhưng câu hỏi mà cô thực sự muốn hỏi không phải là vậy.
Cô muốn hỏi anh, Cận Duệ, cậu còn thích tớ không?
Lê Tốc rất lo lắng, thậm chí còn sợ nghe không rõ, kéo chiếc ghế về phía trước.
Cô thấy Cận Duệ nhẹ nhàng cười với cô, cũng nghe Cận Duệ nói: “Vẫn thích cậu, còn thích hơn lúc 17 tuổi.”.