Mộ Xuân Phong

1.

Ta nép người đứng đằng sau cánh cửa, lắng nghe giọng nói cố hạ thấp của hạ nhân trong phủ.

“ Nghe nói Nguỵ tiểu thư là đứng trước mặt mọi người mà ở trong lòng thiếu gia khóc lóc đến đáng thương đó”.

“ Ài, đều đã ôm nhau rồi, chắc chắn là muốn bước chân vào phủ. Đại thiếu phu nhân và thiếu gia trước nay quan hệ đều rất tốt, đây là muốn làm cách nào mới tốt đây.”

“ Thiếu phu nhân mà biết thì không biết sẽ buồn biết bao đây”.

“ Anh hùng trước nay đều khó qua ải mỹ nhân, tháng ba này hoa đào nở, ta thấy thiếu gia lần này là vận đào hoa đến rồi”.

Hành động thân mật đó, có thể nói đã đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió.

Hắn ngày đó cũng chính là trước mặt quan khách khắp nơi đảm bảo đời này ta sẽ là người nữ nhân độc nhất của hắn.

Bây giờ trong mắt người khác, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.

Thì ra, lời thề của đàn ông dù được thời gian minh chứng quay đầu cũng chỉ là một lời hứa suông.

Có trách cũng chỉ có thể trách bản thân tự mình coi là thật mà thôi.

Những lúc như thế này ta đều chỉ muốn ở một mình, ta tuỳ ý lấy một cái cớ để đuổi nha hoàn bên cạnh đi.

Tựa lưng bên cửa sổ ngắm nhìn từng cánh hoa đào bay trong gió, lại là một năm hoa đào nở.

Bàn tay ta cố với lấy những cánh hoa đang rơi, nhưng cuối cùng cũng là tốn công vô ích.

Qua gần một canh giờ sau, ta nghe thấy phía sau truyền đến tiếng lạch cạch đẩy nhẹ cửa.

Khi ta quay đầu lại đã thấy Cố Khinh Chu đứng ở ngưỡng cửa, chỉ tiếc rằng lúc này ánh mắt ta nhìn Cố Khinh Chu đã không còn được như trước nữa.

Ta vốn biết con người hắn thiện lương, ta cũng có thể hiểu hành động anh dũng cứu người của hắn, nhưng rốt cuộc là tại sao hắn lại không màng lễ nghi quy củ mà phát sinh hành động thân mật với Nguỵ Chiêu Như đến vậy?

Ngày thường ta và Nguỵ Chiêu Như cũng tính là tiếp xúc nhiều, ta làm sao lại không biết trong lòng nàng đối với Khinh Chu có dã tâm?

“ Về rồi sao”

Ta là người mở lời trước, nhưng câu hỏi trong miệng ta lại biến thành một câu chào đơn giản.


Ta cuối cùng rốt cuộc cái gì cũng không hỏi, có lẽ, bản thân ta cũng đang chờ đợi người trước mặt sẽ tự nói ra.

“ Thanh Linh, mặc dù đang là tháng ba nhưng tiết trời vẫn có chút lạnh, nàng mặc y phục mỏng như vậy cẩn thận bị nhiễm phong hàn”.

Vừa nói, Cố Khinh Chu vừa nhấc chiếc áo choàng đặt gần đó đến bên rồi nhẹ nhàng khoác lên người ta.

Lại nói, thanh âm nhẹ nhàng đầy quan tâm như vậy, làm sao có thể không làm rung động trái tim của nữ nhân khác.

Nhưng đến khi thanh âm ấy truyền đến tai ta, cảm giác cũng đã có phần thay đổi, dù sao sự ôn nhu, ân cần ấy cũng không phải chỉ thuộc về một mình ta.

Thời điểm hiện tại cũng đã khác trước, bây giờ trong ta chỉ còn cảm giác mệt mỏi và choáng váng.

Nhìn khuôn mặt vừa thân quen vừa xa lạ như đang không có chuyện gì xảy ra này, trong mắt ta nhất thời dâng lên chút tư vị chua xót.

“ Hôm nay ta ở nhà có chút buồn chán. Không phải hôm nay chàng tham gia hội thơ sao? Trong đó có chuyện gì thú vị không? Chàng kể cho ta nghe đi, để ta giải sầu”.

Ta khẽ cười nhìn người đàn ông trước mắt, giả vờ như không biết, im lặng chờ câu trả lời từ người đối diện.

Thành thân hai năm, chắc hẳn Cố Khinh Chu cũng hiểu ý tứ của ta.

Ta thấy vẻ mặt hắn tối sầm, trong phút chốc ánh mắt có chút né tránh ta, trong nháy mắt trái tim ta cũng vì thế mà lạnh đi vài phần.

“ Ta biết nàng muốn hỏi về chuyện gì”.

“ Thanh Linh, đó toàn bộ chỉ là hiểu lầm”.

“ Chiêu Như cũng là một người đáng thương”.

Đối diện với câu trả lời như vậy, ta cũng không muốn đặt thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Cố Khinh Chu, đây là thái độ của ngươi sao?

Các người hành động thân thiết như vậy, thật sự chỉ là một hiểu lầm có thể giải thích sao?

Trong sạch của Nguỵ Chiêu Như giờ cũng vì hắn mà mất, hắn rõ ràng biết bản thân sẽ phải chịu trách nhiệm như thế nào.

Nguỵ Chiêu Như cũng là một người đáng thương?


Cố Khinh Chu, rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu chuyện còn giấu ta?

Đột nhiên, một cánh hoa đào thuận theo gió bay vào qua khung cửa sổ, chầm chậm đáp xuống tay ta.

Ta hoài niệm về lần đầu tiên gặp gỡ Cố Kinh Chu.

2.

Lần đầu ta gặp hắn là lúc ta vừa tròn bảy tuổi, bởi vì sinh non một tháng mà mạng ta và mẫu thân đều là do phụ thân ta rất cực khổ mới giữ lại được.

Ta từ nhỏ thân thể đã yếu ớt hơn những đứa trẻ bình thường nên rất ít khi ra ngoài.

Khi còn nhỏ, phần lớn thời gia ta đều để dành để học với phụ thân, học cách nhận biết các loại thảo mộc và công dụng của chúng.

Là một thái y trong Thái Y viện nên sở thích duy nhất của phụ lúc rảnh rỗi chính là đem các thảo mộc chân quý mà ông ấy coi như bảo vật phơi ngoài sân.

Có lẽ ảnh hưởng từ phụ thân mà từ nhỏ ta cũng đã rất thích mùi thảo mộc.

Ta vẫn còn nhớ lúc nhỏ, phụ thân hay thường đem ta mà bao bọc trong lòng, hỏi ta sau này lớn lên muốn làm gì.

Lúc ấy, trên khuôn mặt non nớt vẫn còn phúng phính trẻ con của ta, ta đã tự tin mà hếch cằm, ưỡn ngực nói với phụ thân: “ Sau này con nhất định sẽ trở thành một nữ lang y cứu giúp bách tính”.

Ta cũng muốn giống như phụ thân, cố gắng hết sức mình để cứu chữa cho những người khác.

Lúc ta bảy tuổi, Cố lão thái hay cảm thấy không thoải mái nên thường mời phụ thân ta đến chẩn mạch.

Sau vài ngày sắc thuốc theo đơn của phụ thân, Cố lão thái cũng đã khoẻ hơn rất nhiều.

Một tháng sau, vào ngày thọ yến thứ năm mươi của Cố Lão thái, Cố gia đã cử hạ nhân mang đến một tấm thiệp mời.

Hôm đó lúc đến thỉnh an phụ thân cùng mẫu thân, ta tình cờ bắt gặp hạ nhân chuyển thư mời, sau lại nghe thấy cha nương bàn chuyện nên ta đã xin họ dẫn ta cùng ra ngoài.

Trông thấy ánh mắt đầy mong đợi của ta, mẫu thân có chút do dự.

Cuối cùng, vì không chịu nổi sự khẩn cầu của ta mà mẫu thân cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.


Hôm đó, trên dưới Cố gia đông nghịt người, ta tò mò quan sát xung quanh, còn mẫu thân thì vẫn luôn nắm chặt tay ta như sợ ta sẽ không may mà lạc mất.

Sau đó, quản gia dẫn một nhà ba người chúng ta vào hậu viện để gặp Cố phu nhân và Cố lão thái, và họ gọi ta tiến lên trước.

Cố phu nhân mang ánh mắt ân cần nhìn ta, nói với những người xung quanh:” Nhìn xem, nữ nhi của Đường thái y thật xinh xắn, phấn điêu ngọc trác thật khiến người ta ưa thích a”.

Các vị phu nhân xung quanh cũng đều cười tủm tỉm, Cố phu nhân vừa dứt lời liền đem tháo chiếc vòng trên cổ tay mình ra rồi đặt vào lòng bàn tay ta.

Đối mặt với tình huống xa lạ như vậy, ta có chút lúng túng, ta quay đầu quan sát mẫu thân, thấy mẫu thân chỉ khẽ nhìn ta gật đầu.

Ngay lập tức, ta như đã hiểu ý của mẫu thân. Ta ngoan ngoãn tạ ơn Cố phu nhân.

Mẫu thân cùng các vị phu nhân khác đều đang tập trung hàn huyên về chuyện trong phủ ở nội viện, Cố phu nhân chắc thấy tôi buồn chán nên sai người truyền Nhị tiểu thư nhà họ Cố đến, sau đó bảo Nhị tiểu thư đưa tôi đi thăm quan Cố phủ.

Nhị tiểu thư nhà họ Cố là một người rất ôn hoà, cô ấy nắm tay ta dắt ta đi qua hành lang Cửu Khúc.

Khi tới hoa viên của Cố phủ, hoa đào trong sân đang độ nở rộ, lúc đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Cố Khinh Chu.

Hắn một thân mặc cẩm bạch bào bằng gấm thêu hoạ tiết hình nguyệt nha ( hình trăng non, trăng lưỡi liềm) đứng trong sân, bên hông còn treo một miếng ngọc bội hình mây cát tường, bỗng nhiên một cơn gió chợt quét qua, cánh hoa đào khắp sân bay xào xạc trong gió.

Lúc đó, hắn đẹp tựa thiên nhân, giống như không cẩn thận một khắc sau cũng có thể biến mất.

Cố Khinh Chu cũng vô tình nhìn thấy hai người chúng ta đang đứng trong hành lang, Cố nhị tiểu thư cũng vui vẻ chào hỏi.

Lúc Cố Khinh Chu nâng miệng cười dịu dàng, ta cảm giác những cánh hoa đào phía sau cũng ngay lập tức bị lu mờ.

Lúc đó, trong lòng ta còn thầm nghĩ, Cố đại thiếu gia thật ưa nhìn.

Nhưng ta cũng chưa bao giờ nghĩ qua, rằng cuộc gặp gỡ đầu tiên lại trở thành định mệnh trong cuộc đời ta.

3.

Bởi vì tháng nào phụ thân ta cũng đều đặn đến chẩn mạch cho Cố lão thái, nên ta cũng vì vậy mà dần trở nên thân thuộc với Cố Khinh Chu.

Bởi vẫn chỉ là những hài tử nên giữa ta và Cố Khinh Chu vẫn chưa bị những lễ nghi nam nữ trói buộc, chắc hẳn hắn cũng thương xót ta vì vẻ ngoài yếu đuối từ nhỏ đã không có bằng hữu nên mỗi lần có đồ ăn ngon, có trò gì thú vị cũng sẽ đều nghĩ đến ta.

Cố Khinh Chu chỉ lớn hơn ta hai tuổi, nhưng cách hành xử lại như một người trưởng thành.

Năm ta mười hai tuổi, vì mải chơi trong sân quá lâu nên bị mắc phong hàn dẫn đến bị cảm, phải nằm liệt trên giường mất hơn một tháng.

May mắn trời cao phù hộ, ta cuối cùng cũng bình phục trở lại, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt, cơ thể cũng yếu đi vài phần nhưng ngược lại tinh thần ta lại không tệ.

Hôm đó là ngày phụ thân đến chẩn mạch cho Cố lão thái, phụ thân và mẫu thân đều miễn cưỡng không muốn đem ta đi theo, nhưng cuối cùng, dưới sự bướng bỉnh của ta, họ vẫn là đem ta ra khỏi nhà.


Khi ra khỏi nhà, mẫu thân vẫn không ngừng nhắc nhở ta, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.

Ta tự tin vỗ ngực mà đảm bảo với mẫu thân:” Nương, người xem, Linh nhi giờ đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân rồi, người yên tâm”.

Qua một lát sau gương mặt căng thẳng của mẫu thân mới hiện ra một nụ cười, mẫu thân khẽ gật đầu với ta rồi đứng bên thềm phủ nhìn ta và phụ thân ra khỏi nhà.

Sau khi tiến vào phủ nhà họ Cố, phụ thân được người đưa đến chỗ của Cố lão thái, còn ta do thân thể vừa khỏi bệnh nên sắc mặt vẫn còn tiều tuỵ sợ làm ảnh hưởng đến Cố lão thái nên phụ thân để ta ở lại tiền viện rồi dặn dò ta không được chạy lung tung.

Thấy ta ngoan ngoãn gật đầu phụ thân mới yên tâm đi chẩn mạch.

Cố Khinh Chu đại khái là biết ta tới cho nên đến tiền viện tìm ta, lúc đến còn đem theo một bát canh táo đỏ hạt sen.

Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Cố Khinh Chu, ta mỉm cười chào hỏi:” Cố ca ca”.

“ Thanh Linh muội muội, đây là canh hạt sen mà ta dặn dò nhà bếp chuẩn bị, nhân lúc còn nóng muội mau uống đi”.

Cố Khanh Chu vẫn luôn cười dịu dàng như vậy, như thể từ trước đến giờ hắn không biết tức giận là gì, lúc nào cũng duy trì bộ dáng ôn hoà.

Hôm đó khi ta chuẩn bị hồi phủ Cố Khinh Chu nhét vào trong tay ta một lá bùa bình an:” Ta đặc biệt đến chùa xin cái này cho muội, mong cho muội không mắc bệnh, vượt qua tai ương, bình an vô sự, thuận buồm xuôi gió”.

Trên đường hồi phủ ta luôn nắm chặt lá bùa bình an trong tay, có lẽ cũng là từ lúc đó ta bắt đầu có chút cảm giác khác biệt với Cố Khinh Chu.

Những ngày sau đó, ta bắt đầu có chút lúng túng, khó xử trước mặt hắn, không giống trước đây luôn vô tư không nghĩ ngợi, ta bắt đầu cố tình giữ khoảng cách với Cố Khinh Chu.

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ rằng những cảm xúc trong mắt không cẩn thận giấu kỹ sẽ bị hắn phát hiện hiện rồi hắn sẽ xa cách ta. Dù sao ta cũng phải chú ý đến địa vị giữa hai nhà mà giữ mối quan hệ chuẩn mực.

Năm mười bốn tuổi, ta cùng mẫu thân đến Cố gia tham dự lễ xuất giá của Cố nhị tiểu thư, lúc đó, không biết Cố Khinh Chu đã dùng cách nào để lẻn vào viện trong rồi nhân lúc ta đang ở một mình kéo ta vào một góc khuất không có người.

Vì sắc trời đã tối, ta không nhìn ra là ai, vốn đang hốt hoảng định lên tiếng cầu cứu thì hắn đã vượt lên đối diện ta.

“ Là ta”.

Một giọng nói quen thuộc. như ổn định lại tâm tình hoảng loạn của ta.

“ Thanh Linh, hôm nay Nhị muội thành thân, người trong nhà cũng bắt đầu an bài hôn sự cho ta, bất giác ta nhớ đến muội”.

Nói xong, hắn nhìn sâu vào trong mắt ta, lại nói:” Năm sau, lúc đến tuổi thành thân, ta… ta muốn lấy muội”.

Giọng nói hắn rất kiềm chế cùng kiên nhẫn, ta cũng như ngay lập tức hiểu ra, thì ra hắn cũng đối với ta có cảm tình.

Lần này ta quyết định lấy hết dũng khí mà nhìn vào mắt hắn, lần này ta cảm nhận được cảm giác thân thuộc trong đôi mắt hắn.

“ Chờ muội đủ tuổi gả đi, ta nhất định sẽ cầu mẫu thân đến Đường phủ nghị thân”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận