Mộ Xuân Phong

11.

Một nam tử trong số họ cất lời, hướng về phía ta hành lễ, hòa thanh tế ngữ nói: “Đường tiểu thư, rất vui được gặp cô.”

“Lão sư kêu chúng tôi đến giúp đỡ, cô có gì cứ phân phó.”

Ta cười cười đáp lại: “Đều do ta bất tài, lần này được các huynh đến giúp đỡ, ta tất nhiên là vạn phần vinh hạnh.”

Hắn lại nho nhã lễ độ mà giới thiệu: “Tại hạ, họ Cố, tự Tử Diệp.”

Nói xong hắn chỉ chỉ vào vị bạch y nam tử bên canh kia, không nhanh không chậm mà nói: “Đây là sư huynh của ta, họ Tạ, tự Trọng Lăng.”

Ta mỉm cười: “Thật trùng hợp tên ta cũng có một chữ Lăng.”

Vị bạch y nam tử kia lịch sự gật đầu với ta, ta vô tình thấy được một phần dịu dàng trong đuôi mắt hắn.

Ở Biện Kinh có một thế gia họ Tạ, nhìn vài lần lại thấy hắn cùng nhị tiểu thư Tạ gia có nét giống nhau, hắn chắc là tam công tử của thiếu khanh gia Đại Lý Tự.

Ta thật không ngờ cha ta dám gửi con cháu quan gia đến phụ ta, bây giờ ta cũng không dám sai bảo gì hắn.

Sau đó ta dẫn họ đi một vòng y quán giới thiệu sơ, làm quen hoàn cảnh.

Trong lúc nói chuyện ta tìm cơ hội hỏi về xưng hô, dù sao sau này cũng là đồng nghiệp.

Vì thế ta quay đầu nhìn về phía bọn họ, mỉm cười dò hỏi: “Sau này, chúng ta gọi nhau là sư huynh, sư muội có được không?

Hai người bọn họ cũng gật đầu đồng ý hưởng ứng.


Lúc ngồi xuống, ta có chút ngượng ngùng nhìn bọn họ: ““Hai vị sư huynh, không dối gạt các huynh, ta trước đây hiểu biết về y thuật chỉ là lý thuyết suông, hiện nay mở y quán có chút không thông, ngày sau còn phải có làm phiền hai vị sư huynh chỉ điểm.”

Cố sư huynh ấm giọng mà an ủi ta: “Sư muội đừng khiêm tốn quá, cô từ nhỏ đi theo bên cạnh lão sư, lâu ngày mưa dầm thấm đất, chắc chắn có chỗ hơn người.”

“Quá khiêm nhượng, thật sự không dám nhận.”

Trải qua một buổi trưa, ta cũng hiểu ý của hai vị sư huynh này một chút, tuy hai người có tính cách khác nhau nhưng ở chung lại rất hòa hợp.

Cố sư huynh tính cách rộng rãi, hay cười hay nói, mà Tạ sư huynh mặt lạnh ít nói, nhưng là làm việc lại rất kỹ tính.

Ngày Y quán khai trương, ngoài phố rất náo nhiệt, phồn hoa ồn ào náo động, có rất nhiều người đứng xem trước cửa.

Bởi vì Tạ sư huynh diện mạo xuất chúng, đứng ngay cửa khiến biết bao nữ nhân chú ý.

Lúc bắt mạch ta ngồi cạnh huynh ấy học hỏi, đôi lúc hắn sẽ cho ta bắt mạch thử, qua tầm nửa buổi, ta có thể tự mình xử lý vài bệnh vặt.

“Có nghe tin Hung Nô đột ngột tấn công biên quan chưa?”

“Chưa nghe, kết quả thế nào?”

“Nghe nói triều đình phái thường thắng quân ra trận, không phụ sự kỳ vọng họ đã chiến thắng Hung Nô.”

Ta nghe được tiếng mọi người bàn luận, ta hơi hơi mỉm cười, trong lòng không khỏi cảm khái.

Quốc chi cường tắc dân chi phúc, một quốc gia cường đại, cần phải có người ở tiền tuyến âm thầm gìn giữ.


“Thiếu phu nhân, thiếu gia biết được người khai trương Y quán, đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn đưa tới, chúc người sinh ý thịnh vượng, phát triển không ngừng.”

Chỉ thấy quản gia Cố phủ đang đi tới, hai tay cầm lễ vật dâng trước mặt ta mà nói.

Ta nhẹ ngẩng đầu, vẫn chưa đưa tay nhận lễ, mà nhẹ nhàng nói: “Cố quản gia, nay đã khác xưa, chớ có gọi ta là thiếu phu nhân, không thích hợp lắm.”

“Giúp ta gửi lời cảm ơn, lễ vật ông cứ để bên kia!”

Lễ vật của Cố Khinh Nhu ta không quan tâm lắm.

12.

Không ngờ Y quán vừa mới khai trương vài ngày đã có kẻ đến gây chuyện.

Vì chưa đến giờ bắt mạch, nên ta và hai vị sư huynh đang kiểm kê dược liệu trong dược phòng.

Bỗng từ bên ngoài có tiếng cãi cọ ầm ĩ. Ta liền tò mò muốn đi ra hóng chuyện.

Vừa bước một chân ra khỏi bậc cửa, liền thấy tỳ nữ cận thân của ta đang vội vã chạy đến đây, nếu nàng không dừng kịp lúc không chừng đã đụng vào ta.

Khi nàng đứng vững lại, ta nghi hoặc hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sao muội lại vội vã như vậy?”

Chỉ thấy mặt nàng nôn nóng, tóc độ nói chuyện còn nhanh hơn ngày thường, lòng ta cũng không khỏi lo lắng.


“Tiểu thư, có người đến Y quán của ta gây sự.”

Nghe nói có người đến gây sự, Cố sư huynh đặt thảo dược xuống, đi nhanh ra cửa còn quay đầu lại nói với ta:

"Sư muội, muội cứ ở trong nhà đừng đi ra ngoài, những chuyện vặt vãnh như vậy ta sẽ xử lý."

Mặc dù Cố sư huynh nói như vậy, trong lòng ta vẫn có chút thấp thỏm bất an, thật sự không thể an tâm ngồi chờ ở hậu viện.

Cuối cùng Tạ sư huynh cũng cùng ta đi ra ngoài xem tình hình.

Mới ra ngoại sảnh, những người đó liền ùa lên, một đám hung thần ác sát, lúc này bọn họ chỉ vào chúng ta không ngừng tức giận mắng, vừa thấy liền biết không phải thiện nam tín nữ.

Một người nói một câu, ta nghe câu được câu không nên chưa biết rõ câu chuyện, hơn nữa ồn ào lớn như vậy, khiến cho các bá tánh đi ngang qua cũng đều dừng lại tò mò nghe ngóng.

Tạ sư huynh đang đứng bên cạnh ta, liền thấy hắn bước một bước chắn phía trước ta.

Hắn nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng có hai huynh ở đây!”

Lòng ta chợt ấm lên, khóe miệng bất giác mỉm cười, kỳ thật ta cũng không sợ hãi lắm, nhưng nếu sư huynh nói như vậy, ta cũng liền ngoan ngoãn mà ở phía sau hắn.

Trong đó một nam nhân thân hình cao to, thô thanh lệ khí mà chỉ vào chúng ta mắng: “Các ngươi là một bọn lang băm, hôm qua lấy thuốc của các ngươi, dùng xong một chút hiệu quả cũng không có, hôm nay ngược lại cảm giác càng thêm khó chịu.”

“Vị này huynh đài, trước tiên bình tĩnh một chút, nếu là Y quán của chúng tôi có vấn đề, chúng tôi tất nhiên là sẽ chịu trách nhiệm.”

Tạ sư huynh khí định thần nhàn mà ôn nhu nói, hoàn toàn không có bị tên kia dọa.

Vị kia nam nhân lại không hề bình tĩnh, như cũ tức giận mắng:

“Không biết, đền tiền đi!”


Cố sư huynh thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trong nên đứng giữa đám đông trấn an mọi người.

Cố sư huynh hảo ngôn hảo ngữ mà nói: “Từ khi Y quán chúng tôi khai trương đến nay, đều có đăng ký tư liệu bệnh nhân, xin hỏi huynh đài tên họ là gì, chúng tôi sẽ kiểm tra thông tin một chút!”

Ta nhìn lại, chỉ thấy đối phương nghe xong, ánh mắt rõ ràng có chút do dự, ấp úng mà vẫn luôn liếc ngang liếc dọc, nhất định là có ẩn tình khác, vì thế ta trực tiếp từ sau lưng Ta5su7 huynh bước ra, dùng ánh mắt quét một vòng, ngữ khí nhàn nhạt mà nói: “Các vị nếu cảm thấy không yên tâm, vậy chúng ta liền tới quan phủ nhờ phân xử đi.”

Nói xong liền gọi Hạ Hà bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Hạ Hà, gọi thêm một ít người, chúng ta cùng đi quan phủ!”

Tiếng nói vừa dứt, liền thấy trên mặt bọn họ hoảng hốt, lập tức lâm vào yên lặng, ngươi xem ta ta xem ngươi, không có một người nào dám đứng ra tỏ thái độ.

Ngay khi ta nghĩ bọn họ sẽ tiếp tục phản kháng thì tên đứng đầu bỗng nhiên đứng dậy.

Hắn không còn khí thế lúc nãy, đè thấp giọng nói: “Tự nhiên ta lại cảm thấy không khó chịu nữa, chắc là thuốc đã có tác dụng rồi.”

Hắn sờ sờ đầu, lại tiếp tục nói: “Thôi, hôm nay cũng không cùng các ngươi so đo, ta đi về trước quan sát thêm mấy ngày, loại chuyện này không cần thiết làm phiền quan phủ.”

Nói xong hắn xua xua bàn tay, cả đám người liền không thèm chào hỏi mà rời đi

Tạ sư huynh quay người lại nhìn về phía ta, tuy mặc một bộ y đơn màu, nhưng khuôn mặt thanh tuyển, tà áo bay bay, khó nén được khí chất thanh lãnh độc đáo, đặc biệt cặp mắt không gợn sóng kia.

“Sư muội lần này bị dọa sợ không?”

Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu đáp lại nói,: “Chỉ là cảm thấy có chút khó hiểu thôi.”

Hôm nay gây sự chắc chắn có nội tình, có lẽ là có người ghen tị Y quán gần đây phát triển, cố ý tới gây sự.

Ta mở Y quán chủ yếu là muốn cứu người, không thu phí xem bệnh, dược cũng bán với giá cả phải chăng, chắc chắn có người không hài lòng.

Cũng may chỉ là một trò hề, dân chúng cũng là người hiểu chuyện, nhìn ra được ai thị ai phi, việc làm của Y quán vẫn không bị ảnh hưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận