21.
Tuy nhiên, lời từ chối của ta cũng không có tác dụng gì, liên tục mấy ngày hắn đều xuất hiện ở Y quán.
Bởi vì gần đây chuyện kinh doanh rất tốt, ta cũng không để ý nhiều, tùy hắn vậy.
Sau đó, chiến sự ở biên quan nguy cấp, quân đội xuất phát ngay trong đêm, hắn cố tình đến tìm ta cáo biệt.
Ánh mắt thâm trầm kia nhìn thẳng vào ta, tình cảm chân thành mà không e dè nói.
“A Lăng, chờ ta trở lại.”
Ta gật đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nói bảo trọng.
Mọi chuyện trở lại như cũ, ta vẫn bận rộn chuyện trong Y quán.
Chớp mắt, thu đi đông tới.
Một ngày nọ, trong lúc khám bệnh vô tình nghe được mọi người nói chuyện với nhau, tình hình chiến sự căng thẳng tử thương vô số.
Sau lại từ cha chỗ biết được, bởi vì điều kiện chữa trị ở biên quan có hạn, lại vừa lúc gặp lúc khí hậu giá lạnh, điều kiện cực kỳ gian nan, triều đình chuẩn bị phái nhân lực từ Thái Y viện đi biên quan chi viện.
Thời khắc đó, trong đầu ta nảy ra chủ ý riêng, ta dùng hết sức lực thuyết phục cha mẹ sau đó giao Y quán cho hai vị sư huynh, cùng đội ngũ Thái Y viện lên đường xuất phát ra biên ải.
Chắc là cha đã dặn dò, trên đường đi mọi người điều rất chiếu cố ta.
Để thuận tiện, ta chỉ đem theo vài bộ áo vải, tóc cũng vấn lên.
Khi đến khu quân y, ta mới phát hiện tình hình còn đáng sợ hơn những gì ta đã tưởng tượng.
Căn phòng toàn là những người bị đứt lìa các chi, tiếng rên rỉ kêu than từng đợt, nỗi đau chạm vào trái tim.
22.
Bên trong doanh trại, ngoài việc chẩn trị, ta cũng cố gắng tránh mặt Kỳ Tĩnh, nhưng đôi lúc cũng sẽ chạm mặt.
Sau khi tới biên quan hơn một tháng, bởi vì thiếu nhân lực, ta đã tự mình gánh nước, vừa mới vén rèm lên liền nhìn thấy hắn đứng cách đó không xa, chúng tôi đứng đối diện nhau, hắn rất sốc thật lâu không thể mở miệng.
Một lát sau hắn cũng mở miệng: “A Lăng, ta có nhìn nhầm không”
Giọng điệu run rẩy, chắc hẳn hắn đang rất kích động.
Ta gật đầu cười, hắn mới phản ứng lại, kích động mà xông lên, ánh mắt tràn đầy niềm vui được gặp lại ta sau bao ngày xa cách.
Sau khi ký hiệp định ngừng chiến, Kỳ Tĩnh liền quấn lấy ta như keo, đi theo bên ta như một trợ thủ, ánh mắt mọi người nhìn chúng ta cũng trở nên ái muội.
Trận này chiến sự giằng co một năm có thừa, đêm trước đại chiến, Kỳ Tĩnh gọi ta ra khỏi khu quân y.
Hắn cụp mắt xuống, nhìn tai với ánh mắt yêu thương không che giấu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "A Lăng, nếu ta có thể sống sót trở về, nàng có thể cho ta câu trả lời không?"
“Vương gia, chiến sự quan trọng, ngài vẫn nên nghỉ ngơi sớm, hy vọng ngài bình an trở về.”
Hắn có lẽ là nghe ra trong giọng nói của ta có ý uyển chuyển cự tuyệt, đáy mắt hiện lên chút thất vọng, nhưng trên mặt như cũ vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng cười: “A Lăng, ta sẽ trở về, tương lai còn dài.”
Cuối cùng, quân ta đại thắng, nhưng Kỳ Tĩnh cũng bị trọng thương, hôn mê một ngày một đêm.
Lúc ta giúp hắn băng bó miệng vết thương, Phó úy ở một bên thở ngắn than dài, lẩm bẩm: “Vương gia lần này không biết có thể vượt qua hay không.”
Ta vội vàng nhẹ giọng an ủi nói: “Cát nhân tự có thiên tướng, ta tin tưởng ngài sẽ không có việc gì.”
Phó úy lại thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Đường cô nương, ta nhìn ra được, Vương gia đối với cô là thiệt tình thực lòng.”
“Ngài lần trước uống say, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi cô, nhưng lại không dám đi tìm cô, sợ cô trốn tránh ngài.”
“Đường tiểu thư, cô vì cái gì chậm chạp không chấp nhận Vương gia, Vương gia tuấn tú lịch sự, kiêu dũng thiện chiến, là một nam nhân chân chính.”
Ta nhìn Kỳ Tĩnh đang nằm nhắm mắt bên cạnh, tuy rằng đã trải qua dãi nắng dầm mưa, nhưng ánh mắt vẫn tinh xảo như cũ, mặc dù chưa cạo râu, cũng không có cảm giác lôi thôi.
Ta rũ xuống mắt trầm mặc một lát, bất đắc dĩ mà nói: “Ta cũng chưa nói la không chấp nhận ngài.”
Liền thấy mắt Phó úy sáng lên, kích động mà đến bên cạnh Kỳ Tĩnh nói: “Vương gia, Đường tiểu thư nói chấp nhận ngài, ngài mau tỉnh lại đi!”
Ta tức giận trừng mắt nói: “Đừng nói nhảm.”
Phó trung úy là một kẻ buôn chuyện nổi tiếng trong quân doanh, nếu hắn truyền bá thì sẽ không thể giải thích rõ ràng trắng đen được.
Ta thấy lông mi của Kỳ Tĩnh khẽ rung lên,hắn mơ hồ mở mắt ra, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào ta, khóe miệng cong lên rất đẹp: “A Lăng, ta nghe thấy hết rồi.”
Liền thấy hắn lại vội vã giải thích nói: “Nếu.. nếu nàng không muốn, ta coi như không nghe được.”
Ta nhất thời không kịp phản ứng, buột miệng nói thẳng:: “Ngài nói như vậy, chẳng khác nói nói ta ăn nói hai lời.”
Trong khoảnh khắc, tiếng cười của Kỳ Tĩnh vang vọng khắp phòng.
Ngày thứ hai, Kỳ Tĩnh đứng ở ta trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “A Lăng, nếu đã tới biên quan, theo ta đi dạo chung quanh đi.”
Ta suy tư một lát sau gật đầu đáp ứng.
Những ngày trước khi trở về Biện Kinh, Kỳ Tĩnh mang ta đi trải nghiệm phong thổ dân tình biên quan, lôi kéo ta nằm trên đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, đếm bầu trời đầy sao.
Ở chỗ này, ta có được một con ngựa con, ở chỗ này ta học cách cười to.
Trước khi hồi kinh một ngày, Kỳ Tĩnh mang ta đi lên tường thành.
Nơi xa là tầng tầng dãy núi, cùng lớp sương mù dày đặc.
Hắn nhẹ giọng lại ôn nhu mà nói: “A Lăng, biên quan phong cảnh đẹp không?”
“ừm.”
“A Lăng, thời gian này nàng có vui vẻ không?”
“ừm
.”
“A Lăng, gả cho ta được không?”
“ừm.”
Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng ta lại ngơ ngác đáp lại.
Khi đó, làn gió thổi vào mặt, tình cảm nhiệt tình của thiếu niên chân thành tha thiết, nhất hoặc nhân tâm.