"Máu!! Cho tôi máu.." - âm thanh đau đớn vang vọng. Tôi nhìn kẻ nằm phục dưới chân, đôi mắt hằn đầy sự căm ghét, ôi, kẻ vô dụng. "Sụt!" - tiếng kiếm đâm xuyên qua đám da thịt chưa bao giờ ngọt đến thế. Bỗng từ một kẻ, nay cả đám người bò dưới chân tôi. "Máu, máu, máu của tôi.." Cái gì đây?! Lũ này đúng là phiền phức mà. Tôi bước nhẹ nhàng tiến về phía trước, không ngại ngần đâm chết những kẻ ngay dưới chân tôi.
"Tên sát nhân! Tên khát máu! Tên quái vậtt" - tiếng hét lớn xuất hiện ngay phía cuối chân trời, tôi thấy Phương. Ánh mắt cô ta đầy căm phẫn. Môi cô ta bị cắn chặt, máu từ đấy mà tuôn ra. Cô ta nghiến răng: "Tại sao! Tại sao! Tại sao! Họ là con người! Tại sao! Tại sao! Hả tên ác nhân!"
- Dunkel ơiii - nhỏ Miran hét lớn.
Cái con nhỏ hâm dở này, mới sáng sớm!
- Dậy đi sớm cái coi Dunkel - Alen kéo mạnh cái chăn ra khỏi người tôi.
Cái tên này, muốn chết à! Tôi bật dậy trừng mắt thì thấy tên Alen đã lon ton chạy ra ngoài.
Uể oải, tôi bước vào phòng tắm, cởi khăn bịt mặt và rửa qua. Tôi nghĩ về giấc mơ. "Sát nhân"? "Quái vật"? Chỉ là trò chơi. Thật tình, mọi chuyện chẳng ghê gớm đến vậy. Ai trong đây mà chẳng thế? Chỉ có kẻ ngốc như cô ta mới mềm lòng những thứ như vậy. Vỗ mặt hai cái, tôi lấy lại tinh thần, sau đó đeo khăn bịt mặt, uầy, giờ đã chỉnh chu và ngầu lòi. Hihi
Bước ra khỏi chòi, tôi liền nghe loáng thoáng hai chữ "sâu ngủ" bật ra từ cái giọng quen thuộc của đứa ai-mà-chả-biết-là-nó. Grr, sáng ra tôi không muốn gây sự đâu đó. Thấy tôi mặt hầm hầm đi ra, Alen tươi cười niềm nở tiếp đón:
- Đi thôi Dunkel ~ Mà theo tớ dự đoán á, là khi mặt trời vừa lặn, chúng ta vừa kịp đến lôi quốc đấy.
Tên nhóc này, mới hôm qua còn năn nỉ tôi không muốn vào rừng, giờ lại hớn hở. Đúng kiểu sáng nắng chiều mưa. Nó mà không thích nhỏ Dyno thì tôi đã kết luận nó gay luôn rồi ấy chứ.
- Đầy đủ rồi, ta đi thôi - Elena hất mặt về phía khu rừng.
...............
Đã gần giữa trưa. Thật chứ, tôi chẳng tin nổi hôm qua thằng Alen đã cảnh báo bao nguy hiểm nhọc nhằn luôn đấy. Sáng giờ tôi chỉ gặp những quái thú dễ giải quyết. Từ level 20-40, nhẹ nhàng bỏ xừ. Mà tôi cũng không cần đ-ng tay, chỉ cần thằng Alen dùng lôi kiếm của nó giáng xuống một đòn, lũ kia liền ngủm. Ít ra theo thằng Alen nói, tụi nó bất tỉnh rồi, chúng tôi cứ yên tâm mà đi, chẳng con nào có thể đ-ng vào người chúng tôi được cả.
Dứt dòng suy nghĩ của tôi là một tiếng động xào xạc nhẹ. Gió à? Nghe như chuyển động của một vật thể đúng hơn. Ba đứa kia có vẻ cũng đã bắt đầu chú ý, nhưng tụi nó chỉ ngưng chân lại một chút rồi cũng sải bước đi. Tôi cũng chẳng để tâm và đi tiếp. Nói về khu rừng chút đi, tôi đã nghĩ nó sẽ rậm rạp cây cối, bốc mùi ẩm thấp và khắp nơi toàn quái thú săn mồi. Nhưng không phải, khu rừng này thoáng đãng, mát mẻ và tràn ngập ánh sáng. Thiết nghĩ nó đẹp và yên bình như thế sao lại "nguy hiểm" vậy nhỉ?
- Ơ, nhà kìa, có người sống ở đây à? - Miran quay lại nhìn tụi tôi, chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ ngay trước mặt. Ngôi nhà mở của toang hoác. Đồ đạc bên trong lộn xộn. Hừm, có người từng sống ở đây sao? Khi tôi quay qua nhìn Alen, mặt nó có chút tái đi. Gì vậy?! Cảm xúc kiểu gì vậy?! Không nói không rằng, nó chạy vào khu nhà, dường như lục tung mọi thứ lên và hét to:
- Rynn! Cậu ơi! Cậu đang đâu vậy!!
Chúng tôi bước vào sau nó. Mọi thứ trong nhà như bị đập phá. Nhìn nát vãi. Bỗng từ đâu tiếng động lớn vang lên, ngôi nhà rung chuyển. Và lại thêm bất ngờ, một bạch xà lớn xác chui từ ngõ ngách nào đó xuất hiện. Cửa sau chăng? Suy nghĩ tôi vừa kịp dứt, mọi thứ tự dưng nhớp nháp và chật hẹp. Cái gì chứ.. Tôi bị nuốt à?! Sao nó có thể nhanh vậy! Aaaaaaa:v