MOB-WORLD GAME

DUN...Đây là nỗi sợ của cậu....cậu phải tự đối mặt với nó. Cậu còn nhớ cậu đã giúp mình vượt qua làng sương mù như thế nào chứ?- Alen đỡ cổ tôi nói.

Tôi như sực tỉnh. Đúng rồi, 2 tên oắt này, sao có thể giết tôi được cơ chứ. Không, đúng hơn là tôi không thể để bị giết bởi 2 tên này. Bọn chúng thuộc lũ người đeo mặt nạ thì sao cơ chứ? Các ngươi cũng chỉ là NPC trong game mà thôi. Tay tôi run run cầm thanh Băng kiếm lên. Xin lỗi mấy đứa, để các người lo lắng rồi.

-“Kiếm hư vô”.

Tôi kéo 5 thanh kiếm lao thẳng về phía 2 đứa nó. Có vẻ cũng có tí tay nghề. Bọn nó nhảy né sang một bên. Nhưng mà đâu dễ thế. Tôi dùng “dịch chuyển hư không” đón đầu 1 tên chém bay cánh tay của hắn. Tôi vẩy máu bám trên kiếm rồi dùng “đột kích” chém thẳng vô chân tên còn lại.

-Ahhhhhhh!!!- Thằng mặt sẹo ôm chân đầy đau đớn.

-Ta...Tay của taooooo!!!!- Thằng còn lại thì cầm cánh tay bị chặt đứt lên kêu la ầm ĩ.

Haha!! Đúng vậy!! Cái ta cần chính là cái vẻ mặt hoảng sợ này. Nhìn đôi mắt chúng đang nhìn tôi như cầu xin tha mạng vậy. Để ta chọc lủng mấy con mắt của bọn ngươi nào.

Tôi chầm chậm tiến đến, chĩa kiếm thẳng vào mắt 2 đứa nó. Nói lời cuối vĩnh biệt ánh sáng đi lũ yếu đuối.

Tôi giơ cao thanh kiếm lên.....

-“Dừng lại...tha cho họ đi...cậu không phải là người như vậy mà!!”

Hả? Ai nói vậy? Đây...đây là giọng của tôi mà...

-“Đừng để sức mạnh chiếm hữu con người cậu...”- Giọng nói ấy lại vang lên trong đầu tôi.


Tên khốn kia, ngươi là ai mà dám lên mặt dạy đời ta. Tôi vung kiếm lung tung với mong muốn đuổi được tên lắm mồm ấy ra khỏi đầu.

-Xin cậu...tha mạng cho bọn tôi...bọn tôi chỉ làm theo lời thủ lĩnh thôi chứ không biết gì cả.- tên mặt sẹo khóc lóc ôm chân tôi van xin.

“Sụt....”

Tôi cắm thanh kiếm vô đỉnh đầu hắn rồi đạp cái xác văng ra xa. Đó là hậu quả của tội dám để cái thân xác bẩn thỉu đấy chạm vô người tôi.

-“Còn ngươi thì sao? Có nhớ bạn ngươi lắm không?”- Tôi nheo mắt nhìn thằng còn lại.

-Không không! Tha cho tôi đi!! Cầu xin cậu. Vợ tôi chết sớm còn mỗi đứa con nhỏ thôi. Tôi mà chết thì sẽ không ai nuôi nó mất.- Hắn dập đầu liên tục van xin tôi tha mạng.

-“Hờ!! Thương con nhỉ?! Thế thì khai mau! Thủ lĩnh của ngươi là ai?

-Dạ...tôi cũng không biết. Trừ đại ca ra thì không ai biết mặt thủ lĩnh cả...nhưng tôi nghe đồn trong nội bộ...thủ lĩnh chính là...một người thuộc tộc...ác ma.- Hắn trả lời với bộ mặt sợ sệt.

-CÁI GÌ?- Alen hét lên sửng sốt sau câu trả lời của hắn.

Gì nữa vậy? Mấy đứa vẫn bị ám ảnh câu chuyện 1000 năm trước sao? Với tôi thì nó chỉ là một lời đồn vô căn cứ do bọn làm game dựng lên để thu hút người chơi thôi. Chứ đúng là bọn nó mạnh thế ai chơi nổi nữa.

-Ngươi...nói kĩ xem...ác ma...đã hồi sinh rồi sao?- Alen phóng lại nắm cổ áo tên đó lên tra khảo.

-Tôi...không biết rõ.- Hắn lắp bắp sợ sệt.

“SỤT...”

Tôi đâm kiếm thẳng vô họng tên vô dụng đấy.

-Dun!!! Cậu làm gì vậy? Mình chưa tra khảo xong mà?- Alen hét lên giận dữ.

-“Hắn ta không biết gì đâu! Chỉ phí thời gian của chúng ta thôi...”- Tôi vừa trả lời vừa lau đống máu đóng trên thang kiếm.

Haizz!! Mệt mỏi thiệt chứ. Tự dưng xuất hiện 2 tên điên này làm trì hoãn. Cũng tối rồi chắc phải kiếm chỗ nào ngủ mới được.

-Ale...ALENNNN!!- Con nhỏ ngồi trong góc nãy giờ bỗng dưng nhảy xổ ra hú hét.

-Rynn? Là...là cậu sao? -Mặt thằng Alen cũng ra vẻ bất ngờ.

Con nhỏ nghe nó hỏi thế thì gật đầu lia lịa. Sau đó 2 đứa lao vào ôm chầm lấy nhau như là ngưu lang chức nữ lâu lâu mới gặp 1 lần vậy.

Thôi...thôi được rồi....tao cảm động rồi, tha tao đi. Chúng mày không thể chào hỏi đỡ sướt mướt hơn tí được hả?


-Sao...tớ tưởng cậu bị đám thợ săn đó bắt rồi chứ?- Mặt thằng Alen vui như tết.

-Mình bị dồn vô vách núi này rồi bị té xuống đây! May mắn là bọn chúng không tìm ra.- Con kia mặt vui không kém.

Chúng mày...có thể giải thích cho tao hiểu với được không -_-.?

-Này, giới thiệu với cậu đây mà bạn mình.- Alen hớn hở lôi con Ryn rủng gì đấy ra mắt bọn tôi.

-Đây là Miran! Là một bà chị dữ dằn nhưng lâu lâu cũng dễ thương lắm.

-Em chào chị.- Con nhỏ đon đả ra mắt chị dâu.

-Chào em! Đừng nghe lời nó. Chị dễ tính lắm hihi.- Mặt Ele bắt đầu cau có những vẫn cố tỏ ra hiền dịu.

-Đây là Miran!! Cậu ta giả trang hay lắm nhá. Bữa còn đánh lừa được mình cơ đấy.- Alen kể ra cái ngu của mình.

-Hì!! Bạn dễ thương quá! Tóc bạn đẹp thật.- Rynn cầm tóc Miran ngắm không rời mắt.

-Hì!! Thực ra...nó cũng hơi phiền phức tí.- Miran gãi đầu. Mắt nó có gì đó hơi đượm buồn.

-Đây đây!!! Cậu lại đây!! Giới thiệu với cậu, đây là Dunkelheit. Mặc dù là người đồng hành đầu tiên của mình nhưng đến giờ mình vẫn chưa biết mặt anh ta. -Alen gãi đầu cười gượng.

-Chào anh, em là Rynn.- Nhỏ cúi đầu chào lễ phép.

Tôi cũng chỉ gật đầu lại một cái đáp lễ.

-Anh hơi ít nói nhỉ?- Rynn nheo mắt nhìn tôi.


-Ahihi!! Quên mất anh ta bị câm...

-“Ai nói tôi bị câm?”- Tôi cau có

-Hả? A..anh vừa nói hả? Sao mình có cảm giác giọng nói vang vọng trong đầu chứ không phải nghe được bằng tai nhỉ?- Rynn quay qua Alen bất ngờ hỏi.

-Thì..tuy không nói được nhưng Dun có thể truyền suy nghĩ.

-Ý cậu là...”thuật di tâm”?- Rynn gãi cằm.

-Đúng rồi!- Alen gật gù.

-Vậy chắc anh mạnh lắm nhỉ?- Con nhỏ quay qua tôi cười niềm nở.

-“Có thể.”- Tôi đáp cụt lủn.

-Nào nào!! Nãy em thấy anh đánh hai tên kia ra bã cơ mà...mặc dù có hơi tàn nhẫn tí.- Mặt nó khẽ nhăn lại.

-“Thế giới này.... nếu không tàn nhẫn vậy thì cô sẽ bị người ta làm ngược lại.”- Tôi đáp rồi quay đầu bỏ đi.

Mệt ghê! Có thể rời đi nhanh được không? Hôm nay mệt mỏi quá rồi! Tôi không còn sức để tiếp ai cả.

-Khoan đã!! Anh...level 100 sao?- Giọng con nhỏ làm tôi sững người lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận