Năm 200X, lúc nửa đêm.
Mạnh Dĩnh đứng lẻ loi trong thang máy của khu nhà, trong gương phản
chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mệt mỏi vì đi công tác của cô. Cái hộp sắt di động vốn chật hẹp không ngờ lúc này lại thấy có chút trống trải.
“Đinh” Thang máy đưa cô đến thẳng nhà, ngọn đèn trước cửa tỏa ra ánh
sáng ảm đạm. Cô hít sâu một hơi, gượng cười. Cô không muốn vì công tác
của mình không thuận lợi mà ảnh hưởng đến Du Trường An, người chồng dịu
dàng, luôn quan tâm đến cô. Bọn cô đã kết hôn được năm năm.
Đang định nhấn chuông thì sực nhớ giờ đã là nửa đêm, cô liền khẽ
khàng rút chìa khóa ra, nhẹ chân bước vào. Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn mờ, từ cửa phòng ngủ để ngỏ có tiếng nhạc truyền ra. Cô hơi
kinh ngạc. Tuy rằng bình thường khi cô tăng ca về muộn Trường An vẫn
luôn để lại một ngọn đèn nhưng anh rất ít nghe nhạc khuya như vậy. Hơn
nữa lần này vì cô ký kết thất bại nên mới trở về sớm, anh ấy hẳn không
biết cô về nhanh như vậy. Cô vốn muốn khiến anh bất ngờ nhưng nhớ tới
hành trình từ Vũ Hán, tiền hoa hồng đột nhiên bị tên phó tổng mới tới
sửa thành tiền cung ứng cho Trường Sa, lòng lại nặng trĩu.
Cô buồn bực nghĩ rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Sau đó, chân cô chững lại, nét cười trên mặt trở nên cứng ngắc.
Trên chiếc giường lớn, một cô gái trẻ hơn cô rất nhiều, xinh đẹp vô
cùng nhưng toàn thân lại trần trụi, hai tay nắm chặt ga giường, cặp môi
anh đào thốt ra những tiếng rên rỉ sảng khoái… Ánh sáng làm mắt Mạnh
Dĩnh đau nhói. Hai chân cô ta bị một người đàn ông cường tráng nắm lấy,
mà tên đàn ông kia lại chính là Trường An của cô.
Thình lình, Mạnh Dĩnh tưởng như máu huyết toàn thân đều chảy đi hết,
chỉ cảm thấy cả người lạnh giá nhìn đôi nam nữ kia hét lên, hoảng loạn
trái che phải đậy…
Trường An luôn luôn nói với cô, anh thích lặng lẽ tìm kiếm cô trong
bóng đêm, nhóm lên lửa lòng của cô, Trường An luôn dịu dàng dày vò cô
trên giường, không, đây không phải Trường An.
Trường An luôn luôn nói với cô, ham muốn của anh không quá mạnh, chỉ cần có mình cô, không, đây không phải Trường An…
Trường An luôn nói, anh thích ga trải giường tơ tằm cô chọn vậy mà lúc này lại đang lăn lộn trên giường với cô gái khác
Không, không phải…
Vậy mà Trường An lại khoác áo ngủ, lúng túng đi tới trước mặt cô: “Dĩnh, em, sao hôm nay em….”
Anh cười cười lấy lòng với cô. Trước đây cô rất thích nhìn anh cười
nhưng bây giờ chỉ cảm thấy dáng vẻ tươi cười này thật sự rất chướng mắt. Cô cười nhạt: “Các người…”
Sau đó cô xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô không nhớ nổi mình
vào thang máy bằng cách nào, làm thế nào chạy được tới cổng lớn của tiểu khu. Rồi còn khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của anh bảo an.
Đến tận lúc làn mưa lạnh buốt rơi lên khuôn mặt đầy lệ, cô mới nhận ra mình đang đứng giữa đường cái không bóng người.
Tiếng phanh xe chói tai truyền tới, ánh đèn xe sáng chói khiến cô
theo bản năng nâng tay lên che mắt, rồi tiếng kêu điên cuồng của Trường
An nhưng cô chỉ thấy bóng tối vô tận đang tràn tới.
————————————–
Hoa bỉ ngạn nở đỏ rực ở hai bên đường dẫn tới hoàng tuyền tựa như một tấm thảm làm từ máu, trải rộng ra vô cùng. Mãi đến khi tới được đầu
cuối của địa phủ, bầu trời màu đỏ u ám nhưng mỹ lệ kia mới trở nên tươi
sáng, cảnh sắc địa phủ cũng dần hiện ra.
Tôi ngẩn ngơ phiêu dạt trên đường xuống hoàng tuyền,
đi đằng trước là hai anh chàng tuấn tú vận áo đen, cũng chính là hai
công sai tiếng tăm lẫy lừng của địa phủ, – Ngưu đầu Mã diện (Đầu trâu, Mặt ngựa). Hai người đang thi nhau bàn luận về chiếc Rolex trên tay, hình như là bản mới nhất GMT116710(1). Hương hoa bỉ ngạn thổi tới mũi tôi, đủ loại sự kiện lúc sinh tiền đều
hiện lên trước mắt, kể cả tình cảnh cực kỳ lâm li trước lúc tôi chết.
Mặc dù chồng tôi cùng một đứa con gái còn chưa trưởng thành đóng vai
chính, dám làm tôi đội nón xanh nhưng lúc này lòng tôi lại không có chút phẫn nộ nào. Lẽ nào hương bỉ ngạn này có thể làm mơ hồ cảm nhận của
tôi, hay là phàm là người đã xuống hoàng tuyền đều buông hết chuyện xưa, khiến lòng yên tĩnh, không dao động, lòng trầm như đá?
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, người tới nơi này muôn hình muôn vẻ, có già
có trẻ, có xưa có nay, có trong có ngoài, có người đờ đẫn, có người bình tĩnh, lại có người dữ tợn, có sợ hãi, cố gắng chống cự, có kêu cha gọi
mẹ, thậm chí còn có người cười ha hả, hài lòng vô cùng. Tất cả đều bị
những công sai kéo đi.
Tôi đang định mở miệng hỏi quãng đường này sắp kết thúc chưa thì phát hiện hai vị đẹp trai trước mặt đã ngừng lại, kéo tôi lùi sang một bên.
Một sai nha địa phủ khác cũng kéo các hồn phách dừng sang hai bên, khuôn mặt trang nghiêm.
Một lát sau, trên bầu trời xuất hiện một toán kỵ binh cưỡi những con
ngựa phun lửa. Tiếng móng ngựa thật lớn chấn động màng nhĩ của tôi. Kỵ
binh vừa đi qua, một con trâu thần đã phi như bay tới kéo theo một cũi
giam khổng lồ làm bằng sắt. Bốn nam tử vô cùng tuấn tú lần lượt mặc khôi giáp màu đỏ, lục, lam, trắng, cầm vũ khí bay quanh chiếc cũi, trên trán đeo một miếng đá quý cùng màu với áo giáp, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh
sáng tỏa ra lấp lánh quanh thân.
Oa! Thật lạnh lùng, nước bọt của tôi bắt đầu tứa ra, ánh mắt lại dời
về trong cũi. Tên tù nhân kia mặc áo đen phong phanh, người bị quấn tầng tầng xiềng xích, tay chân còn bị xích chặt hơn, nhưng cũng không che
được thần thái của hắn, tóc dài đen xõa xuống đến gối, phất phơ theo
gió, khuôn mặt anh tuấn khó ai sánh được. Mặc dù dáng vẻ của hắn có chút gầy ốm, uể oải nhưng sóng mắt màu tím yêu dị kia vừa chuyển sẽ khiến
người ta khó thở, hồn phách chớp mắt như bị đoạt mất bảy phần. Một luồng sáng thần thánh thanh khiết hòa lẫn luồng yêu khí đen nhánh không ngừng tỏa ra từ người hắn, bất cứ nơi nào mà hắn đi qua, hoa bỉ ngạn đều
nhanh chóng nở rộ mà những loài khác tức khắc đều héo rũ.
Ngưu đầu đứng trước mặt tôi khẽ khàng nói: “Ôi, kia không phải tứ đại thần tướng Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ trên thiên giới sao? Xem ra rốt cục cũng bắt được hắn rồi.”
Mã diện kéo hắn một cái: “Nghe nói tứ đại thần tướng phải mất gần một trăm năm mới bắt được tên yêu nghiệt mắt tím trốn ở nhân gian này.”
“Ta đã nói rồi mà, đừng học cái đột biến gien gì đó ở trần gian, nhìn hắn coi, yêu không ra yêu, tiên không ra tiên, đương nhiên không thể
kiểm soát được rồi.”
“Suỵt, đừng nói nữa, chờ tên Tử Phù kia qua cầu Nại Hà, chúng ta cũng nên đi chúc mừng.”
Bầu trời đang u ám vì vị khách không mời này mà sáng sủa hơn, còn tôi vì người này mà quên sạch bộ dáng của Du Trường An. Bỗng mắt người kia
chợt lóe, liếc về phía tôi, sau đó hắn quay đầu lại mỉm cười với tôi.
Nụ cười này tựa như khi Napoleon mỉm cười với dân chúng đón chào bên đường trong khoảnh khắc khải hoàn.
Nụ cười này tựa như Brad Pitt tao nhã mỉm cười với cánh truyền thông khi đứng trên thảm đỏ ở Hollywood.
Lại tựa như David Beckham đang nhiệt tình vẫy chào các fan hâm mộ.
Tựa như hắn vốn không phải là tên tội phạm đang đợi phán quyết bị bắt đi diễu phố. Nụ cười điên đảo chúng sinh kia cũng khiến tứ đại thần
tướng đứng cạnh hắn nghi ngờ mà liếc về phía tôi một cái. Tôi lập tức
nuốt nước bọt, mặt cũng nghiêm lại, cúi đầu xuống.
Xe tù từ từ đi qua, mọi người đều ngẩng lên. Tôi hiểu kỳ hỏi mấy viên quan sai: “Hai vị quan gia, xin hỏi người nọ là ai vậy, vì sao lại cần
đến cả Tứ đại Thần tướng tới áp giải?”
Không có ai trả lời, tôi nghĩ nghĩ rồi cởi sợi dây chuyền bạch kim xuống, đưa lên.
Cái máy phát thanh được dịp phát công suất(2), vị áo đen đẹp trai kia lập tức cướp lời: “Vị này chính là Tử Vi Thiên
vương lừng lẫy trên thiên giới, là đệ nhất chiến tướng của thiên giới.
chỉ tiếc hắn lại là tiên yêu kết hợp…”
“Cô có thấy đôi mắt tím của hắn không, chỉ có đại yêu quái huyết thống thuần khiết mới mang mắt tím.”
Ồ, thì ra là vậy! Trong đầu tôi hiện lên một bộ manga, cha của
Inuyasha rõ ràng là một đại yêu quái nhưng sao con ngươi của hắn lại màu xám? Có điều hình như đồng tử của Sesshoumaru có màu tím đỏ thật.
“Vì vậy hắn không cách nào khống chế được yêu tính, lại còn phản bội
thiên đế, huyết tẩy cung đình. Hắn đã giết rất nhiều thượng tiên, chiếm
đoạt rất nhiều tiên tử, còn muốn tự xưng vương, ngang hàng với thiên
đế.”
“Oa! Thế thì giống Tôn Ngộ Không năm xưa ha!”
“So với Đấu Chiến Thánh Phật ngày trước, vị này chỉ có hơn chứ không
kém, hơn nữa khi ở trần gian hắn còn làm rất nhiều việc ác, giết người
cướp của, gây ra thiên tai nguy hại đến nhân gian, như trận bệnh dịch ở
Bắc Kinh với cơn bão tràn vào nước Mỹ năm kia chẳng hạn.”
“Dịch SARS(3), cơn bão Katrina(4) sao?”
“Đúng vậy, hồi đó nhân gian thật thê thảm. Chúng ta cũng bị thiếu
người, mỗi quan sai phải dẫn chừng hơn chục hồn phách, mệt vô cùng.”
Ngưu đầu nặng nề nói.
Mã diện cũng ngửa mặt lên trời thở dài, nhẫn bảo thạch trên năm ngón tay tỏa sáng rực rỡ.
Lúc tới phòng chung thẩm thì đã tới lượt tôi. Tôi quỳ ở bên dưới, Diêm Vương nghiêm túc tuyên đọc đủ loại sự tình lúc sinh
tiền, kết luận kiếp này tôi làm nhiều việc thiện, cho nên phán tôi được
bước lên cầu ngọc trong lục đạo luân hồi(5). Cầu ngọc này chỉ dành cho những người thường xuyên tích công đức đi
qua, sau khi chuyển thế sẽ trở thành người quyền quý, suốt đời hưởng
vinh hoa phú quý.
Tôi thẫn thờ đứng lên, theo Ngưu đầu Mã diện đi về phía một cây cầu – cầu Nại Hà(6).
Dưới cầu, nước đỏ chảy tràn khe núi, sáu xoáy nước lớn điên cuồng
chảy, trên mỏm đá đỏ ở bờ bên kia có bốn hàng chữ phấn trắng thật lớn,
viết rằng:
Vi nhân dung dị tố nhân nan; tái yếu vi nhân khủng canh nan.
Dục sinh phúc địa vô nan xử, khẩu dữ tâm đồng khước bất nan.
(Dịch: Xưa dễ làm người, nay khó bì,
Mong làm người nữa khó nhiều khi,
Muốn sang phú quí không chi lạ:
Lòng miệng như nhau chẳng khó gì)(7)
Một bà cụ hạc phát đồng nhan(8) đứng trên cầu, khuôn mặt điềm tĩnh lần lượt đưa cho chúng quỷ một chén
thuốc. Tôi thầm nghĩ, người kia nhất định là Mạnh bà và chén canh của bà rồi.
Một giọng hát nho nhỏ vọng từ cầu Nại Hà, đó là tiếng ca của những
vong hồn, kéo dài hết ngày này qua ngày khác. Lòng tôi có chút u oán,
đời này của tôi sẽ kết thúc như vậy sao? Cha mẹ nhìn thấy thi thể của
tôi sẽ đau lòng thế nào, còn Trường An, liệu hắn có chút thương tâm nào
không? Hay là lại cùng tình nhân của hắn vui vẻ, ngọt ngào?
Những quỷ hồn xếp trước tôi, người lưỡng lự, người thì run lẩy bẩy,
có người lại hào khí ngút trời, bưng lấy canh Mạnh bà cạn sạch một hơi.
Thỉnh thoảng có mấy quỷ hồn gian xảo, không chịu nuốt canh, dưới chân sẽ hiện ra đao nhọn cản lại, Ngưu đầu Mã diện đứng hai bên tức khắc lao đến chặn họng bắt hắn nuốt xuống.
Tôi cùng chúng quỷ nhìn mà kinh hồn bạt vía, còn mặt Mạnh bà vẫn
không biến sắc. Tiếp đó tới lượt tôi, tôi đang định vươn tay nhận lấy
bát canh nhưng vừa nhìn vào đôi mắt lạnh giá sâu thẳm của Mạnh bà, cả
người không kềm được run lên.
Bỗng chúng quỷ rẽ ra, chỉ thấy bốn vị thần tướng quanh thân tỏa sáng
áp giải cái tên người trời tại tam giới không chuyện ác nào không làm
nhưng lại chói mắt đến kỳ quái kia đi tới.
Sau đó cả bốn vị thần tướng và Mạnh bà đều quỳ sụp xuống, Mạnh bà hết sức cung kính dâng lên một bát canh.
Vị thần tướng áo đỏ cao giọng nói: “Cung tống Tử Vi Thiên vương nhập
nẻo luân hồi thứ sáu, mong Thiên vương tu thành chính quả, sớm ngày hồi
Thiên cung.”
Ố! Nẻo thứ sáu chính là cầu tre, dành cho những người tội ác chồng
chất, thương thiên hại lý đi qua, được chia làm bốn loại đầu thân: một
là loài “thai” như trâu, chó, lợn; hai là “noãn” như rắn, gà; ba là
“thấp”, tức là tôm, cua, cá; bốn là “hóa” như muỗi, ruồi, kiến.
Đây là hình phạt cực nặng, tôi khó mà tưởng tượng nổi một người đẹp
trai như thế khi biến thành con ruồi, hoặc hải sâm hay thậm chí là con
kiến,… sẽ thế nào, không chừng còn xuất hiện đột biến gen ấy chứ.
Tử Vi Thiên vương nhận lấy chén canh, cười lạnh: “Thiên đế thật nhân
từ với ta, không những không bắt ta phải hồn phi phách tán lại còn cho
ta cơ hội biến thành súc vật để tu hành. Ngươi thay ta bẩm lại với Thiên đế, Tử Phù tạ ơn tái tạo của ngài.” Giọng nói của hắn mang chút trào
phúng nhưng Tứ đại Thần tướng kia cũng chỉ vâng một tiếng, không có phản ứng nào khác. Tử Phù nâng tay một hơi uống sạch bát canh rồi khảng khái bước về phía cầu Nại Hà. Tôi nghe rõ bốn vị thiên vương đều thở phào
một tiếng.
Cuộc gián đoạn kết thúc, tôi nuốt xuống một ngụm canh tựa rượu mà
không phải rượu kia, một ngụm này đủ hết ngũ vị chua cay ngọt đắng. Tôi
thầm nghĩ liệu có phải bát canh này khiến người ta nhìn thấu hết ngũ vị
của đời người, tất cả đều bắt đầu lại. Tôi ngộ ra, liền quay sang chúng
quỷ la lên: “Các đồng chí, tôi muốn đi. Tôi quyết định phải quên hết
những chuyện không vui của kiếp này, kiếp sau vui vẻ làm tất cả những
việc mình muốn làm.”
Xem ra tuyên ngôn kiểu này các nhân viên địa phủ cũng đã nghe nhiều,
mà chúng quỷ ai nấy đều đang sầu não, căn bản không có ai để ý tới tôi.
Mặc kệ đi, tôi muốn trở thành thiên kim nhà quý tộc, tận hưởng hết vinh
hoa phú quý của kiếp sau này.
Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh lướt đến, nháy mắt tôi đã bị một cánh
tay rắn chắc chẹn họng kéo về phía sau. Khó chịu quá, tôi cố gắng quay
đầu lại thì đụng phải đôi mắt tím diễm lệ kia, hắn đang quỷ dị cười với
tôi. Lúc này tôi mới hiểu được bản tính yêu quái của hắn. Hắn rốt cục
muốn làm gì?
Hắn không quay lại mà lôi tôi lên cầu Nại Hà, cái bát trong tay tôi
sớm đã bị vứt ở đâu đó. Tứ đại Thần tướng thất kinh, Thần tướng Bạch Hổ
rút kiếm ra: “Tử Phù, ngươi đã uống canh Mạnh bà, sao còn muốn hại
người?
Đoán chừng hắn chợt ngẫm ra, ở đây chỉ có quỷ, không có người, liền
đổi thành: “Trời cao có đức hiếu sinh, tội gì ngươi lại biến kiếp của cô gái này. Cô ấy có vận mệnh riêng. Ngươi phải hạ thế làm súc vật là ý
chỉ của Thiên đế có quan hệ gì với cô ta đâu, đừng gây tội nghiệt nữa.”
“Đúng vậy, có quan hệ gì với ta đâu….” Tay hắn siết chặt lại khiến tôi không thốt ra lời.
Hắn liếc mắt nhìn tôi, cười cười: “Kiếp sau tịch mịch quá, dù sao
cũng nên tìm một người theo hầu hạ ta.” Dứt lời liền kéo tôi nhảy xuống. Trời ạ! Tôi không muốn thành ruồi đâu, không muốn làm bào ngư, lại càng không muốn một con hải sâm mập mạp, còn phải hầu hạ một con… hải sâm
khác nữa,… trời ơi, hầu hạ thế nào đây…
Trong khoảnh khắc nhảy xuống, hắn cười ha hả: “Ai nói ta muốn thành súc sinh chứ.”
Bỗng một quầng sáng bay từ phía sau bắn trúng người hắn, khiến hắn
lệch khỏi đường tới cầu ngọc. Tôi nghe thấy hắn giận dữ hét: “Chết
tiệt….”
Tôi không biết rốt cuộc hắn đã nhảy vào nẻo luân hồi nào, nhưng ngay
trước lúc bước vào thế gian, tôi chợt nghĩ ra một vấn đề cực kỳ nghiêm
trọng, trên tờ hướng dẫn sử dụng có viết rõ: Canh Mạnh bà, nếu lúc tại
thế làm việc thiện, uống vào khiến mắt mũi tai miệng và tứ chi thêm sáng tỏ, khỏe mạnh. Nếu là ác nhân, uống vào sẽ khiến thần trí, giọng nói,
hồn phách suy nhược, mệt mỏi, bắt người đó phải sám hối, lần nữa trở nên thiện lương.
Tử Vi Thiên Vương kia uống hết một bát canh Mạnh bà mà tôi mới chỉ được uống một ngụm, còn lại đều bị hắn hất đổ.
————————————–
Chú (của tác giả):
Lục đạo luân hồi là chỉ cầu vàng, cầu bạc, cầu ngọc, cầu đá, cầu gỗ, cầu tre:
1. Cây Cầu Vàng: Phàm tại thế gian có công lớn tu nhân tích đức, sau
khi đi thăm các ngục, được âm phủ phê chuẩn cho băng qua cầu này lên
thiên đường. Nếu như công quả tròn đầy, là kẻ sĩ chân tu sau khi chết,
có người chỉ mới tới âm dương giới (biên giới âm phủ và dương gian) là
lên thiên đường cực lạc ngay, không phải đi qua cầu này.
2. Cây Cầu Bạc: Phàm tại thế tu nhân tích đức đạt mức trung, sau khi
chết tới Sở Tu Thiện tu luyện, thời kỳ khảo hạch thông thuộc kinh điển,
nếu trúng tuyển được tới “Cửu Tuyền Bộc Bố” (Thác Cửu Tuyền) thanh tẩy
tính linh, qua cầu này lên dương thế nhậm chức thần, tiếp nhận sự sùng
bái của cả hàng vạn người, nhang khói không dứt.
3. Cây Cầu Ngọc: Phàm tại thế có công tích thiện, sau khi trải qua sự thẩm xét của các điện xong được đầu thai nơi nhà kẻ phú quí chốn phúc
địa ở cõi dương gian, sẽ qua cầu này mà vào đài chuyển kiếp luân hồi đầu thai.
4. Cây Cầu Đá: Phàm tại thế công tội ngang nhau đầu thai làm thường dân, qua cầu này vào đài chuyển kiếp luân hồi.
5. Cây Cầu Gỗ: Phàm tại thế tội nhiều hơn công sẽ đầu thai làm giới
bần tiện hạ cấp, chịu nghèo khổ cô quả, sẽ qua cầu này mà vào đài chuyển kiếp luân hồi.
6. Cây Cầu Tre: Phàm tại thế phạm tội ác quá lớn, phản bội thiên lý
nhân luân, trộm cướp giết người dâm loạn ác nghiệp tràn đầy, sẽ đầu thai làm loài thai ( súc vật) noãn (chim muông) thấp (cá tôm cua) hoá (côn
trùng) qua cầu này mà vào đài chuyển kiếp luân hồi.