Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Tôi nhìn viên thuốc đen sẫm đặt trong khăn lụa, nỗi sợ hãi trong lòng dâng trào như sóng biển cuồn cuộn.

Đời đời không xa, đời đời không xa? Một cái tên tình cảm như thế, giống như ảo tượng đẹp đẽ nhất trong lòng mỗi cặp tình nhân, nhưng một khi ăn vào, ngoại trừ người có giải dược thì không thể giao hợp cũng bất kỳ nam tử nào khác. Nếu người mang giải dược không phải là người mình yêu, thì thậm chí còn vĩnh viễn mất đi quyền lợi được yêu, hơn nữa còn đoạt đi quyền lợi thiêng liêng nhất của người phụ nữ – sinh con. Cái tên Đời đời không xa uyển chuyển hàm xúc đến vậy mà lại hết sức vô tình, tàn nhẫn, thế này có khác gì bệnh AIDS ở cổ đại.

Tôi bỗng nhớ tới viên tuyết châu đan được giấu trong khuyên tai điểm ngọc bích mà Tống Minh Lỗi đưa cho. Chẳng lẽ hồi đó huynh ấy đã sợ rằng Nguyên Phi Bạch sẽ hạ độc tôi bằng “Đời đời không xa” sao?

Chẳng lẽ trong thư, Phi Bạch còn bảo Nguyên Thanh Giang chuẩn bị “Đời đời không xa” cho tôi ư?

Phi Bạch à, Phi Bạch, ngài và Cẩm Tú hợp lại lừa dối tôi, tôi còn có thể nể mặt Cẩm Tú tha thứ cho ngài, nhưng nếu ngài muốn dùng loại độc vô sỉ này để khống chế tôi thì dù phải bỏ mình, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ngài.

Nếu không theo, Cẩm Tú sẽ bị ông ta bỏ thuốc bức điên. Cho dù Nguyên Thanh Giang không sát hại Cẩm Tú thì bất cứ ai trong tiểu ngũ nghĩa cũng có thể trở thành con bài để khống chế tôi, tình thế ngày hôm nay, tôi không muốn cũng phải uống.

Tôi cố gắng đè nén tâm trạng căm phẫn, bộ não bắt đầu suy nghĩ thật nhanh. Sau đó tôi chậm rãi quỳ sụp hai chân, ngẩng đầu, từ từ thốt ra: “Mộc Cẩn nguyện ý uống viên Đời đời không xa này, cũng nguyện ý phụ tá Tam gia đoạt được Trung Nguyên, nhưng cũng xin Hầu gia đồng ý với tiểu nữ mấy điều kiện? Nếu không cho dù Mộc Cẩn ăn viên Đời đời không xa kia, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đi theo giúp Tam gia.”

Phụng Định đứng một bên quát lớn: “Hoa Mộc Cẩn to gan, đến lúc này mà ngươi còn cho rằng mình có tư cách bàn chuyện điều kiện với Hầu gia ư?”

“Phụng Định!” Nguyên Thanh Giang bắt đầu cười ha hả, ông ta nhìn tôi, tựa như đang nhìn một con cá sắp chết nằm trên thớt gỗ: “Thật thú vị, Hoa Mộc Cẩn quả nhiên gan dạ sáng suốt hơn người, chẳng trách Phi Bạch coi trọng cô đến vậy. Vậy cô thử nói điều kiện của mình xem.”

Tôi hít sâu một hơi, lớn tiếng đáp: “Tiểu nữ xin Hầu gia đồng ý cho ba chuyện.”

“Ba chuyện gì?” Ông ta ngồi trên cao nhìn xuống, hứng thú trong mắt dạt dào, đúng là lão già biến thái.

“Điều đầu tiên, Cẩm Tú nhà tiểu nữ vô cùng trung thành với Hầu gia, xin Hầu gia đối xử tốt với Cẩm Tú, bất kể nàng chọn lựa thế nào, ngài tuyệt đối không được hãm hại nàng.”

Nguyên Thanh Giang cười ngạo nghễ: “Được, ta đồng ý với cô, bản hầu gia chưa bao giờ cự tuyệt nữ tử nhảy vào lòng, hơn nữa chưa từng dùng sức mạnh để bức bách phụ nữ…” Nói tới đây, giọng điệu ông ta có chút buồn bã: “Ngoại trừ… Mai Hương.”

“Thứ hai, đến khi Tam gia đoạt được ngôi báu, ngài và Tam gia có thể không cần đưa giải dược cho tiểu nữ, tiểu nữ cũng không cần được phong vương bái tướng, vinh hoa phú quý gì cả, chỉ mong ngài thả tự do cho Mộc Cẩn. Mộc Cẩn muốn được chèo thuyền du ngoạn khắp nơi, sống thế đến hết đời.”

Nguyên Thanh Giang hơi sửng sốt nhìn tôi, chậm rãi đáp: “Nếu lúc đó cô quả thực quyết ý như vậy, ta sẽ không để Phi Bạch làm cô khó xử.”

“Mộc Cẩn tạ ơn Hầu gia, thứ ba… Điều thứ ba, Liễu Ngôn Sinh ở Tử viên ức hiếp trẻ nhỏ, coi mạng người cỏ rác, gây chuyện với tiểu ngũ nghĩa khắp nơi, cầu xin tướng quân giết đi để an lòng tiểu ngũ nghĩa.”

Nguyên Thanh Giang trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Việc thứ ba bản hầu không thể đáp ứng với cô.”

“Vì sao vậy?” Tôi căng thẳng hỏi.

“Giờ đang là lúc Nguyên gia cần dùng người, bản hầu chỉ có thể đồng ý với cô, tới lúc Nguyên thị quyền khuynh thiên hạ, ta sẽ cho cô giết Liễu Ngôn Sinh.” Đôi mắt phượng của Nguyên Thanh Giang lạnh lùng tàn nhẫn lại sáng ngời, giống hệt Phi Bạch lúc tức giận.

Đúng là nhìn xa trông rộng, tôi thầm nói trong lòng: “Được, Mộc Cẩn xin ghi nhớ lời của Hầu gia.” Tôi tiến lên một bước, run rẩy vươn tay về phía viên “Đời đời không xa”.



Tôi run rẩy bước ra khỏi Mai Hương tiểu trúc, Phụng Định đi đằng sau cũng chẳng quản, chỉ hừ khẽ một tiếng, khinh miệt liếc tôi một cái rồi xoay người trở lại tiểu trúc.

Tôi thấy bóng dáng của hắn vừa biến mất thì cố gắng đi nhanh hơn, tìm tới một chỗ vắng lặng, tháo hoa tai xuống, vặn cơ quan rồi đổ tuyết châu đan Tống Minh Lỗi đưa cho ra, vội vàng cho vào miệng nuốt xuống. Sau đó tôi không nhịn được mà ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy như phiến lá khô trong gió bão, đầu nhức như búa bổ, không thể suy nghĩ được gì.

“Mộc Cẩn, muội….” Một giọng nam trầm truyền tới, tôi quay đầu lại, thì ra là Tống Minh Lỗi. Huynh ấy thấy là tôi, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, bước nhanh tới, ngồi xuống đất rồi nhìn thẳng vào tôi: “Muội, muội sao vậy, Phụng Định mang muội đi gặp tướng quân rồi sao?”

Tôi gật đầu, mặt không chút biểu cảm, muốn mở miệng nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Tống Minh Lỗi xoa nhẹ tay lên mặt tôi, lòng bàn tay đã ươn ướt.

“Muội, sao muội lại sợ thành thế này, ông ta đã, đã làm gì muội?” Ánh mắt Tống Minh Lỗi có chút sợ hãi dị thường, thấy tôi đờ đẫn lắc đầu thì thoáng thở dài một hơi, sau đó tay huynh ấy sờ qua tai phải không có gì của tôi: “Muội đã ăn tuyết châu đan ta cho rồi sao?”

Tôi lại ngơ ngác gật đầu. Sắc mặt Tống Minh Lỗi lập tức thay đổi: “Là… ông ta, ông ta, có đúng không, có phải ông ta đã bắt muội ăn “Đời đời không xa”?” Giọng điệu của Tống Minh Lỗi cũng thay đổi, sắc mặt trắng bệch, mà một câu “Đời đời không xa” kia cũng khiến tôi trở lại hiện thực. Sự căng thẳng, sợ hãi xen lẫn nhục nhã tràn vào lòng tôi, mạnh mẽ tiến vào trong óc, tôi không nhịn nữa, nước mắt tuôn như đê vỡ, tôi nhào vào lòng Tống Minh Lỗi, khóc òa lên: “Nhị ca, muội sợ lắm.”

Tống Minh Lỗi ôm tôi thật chặt, khuôn mặt tuấn tú hơi biến dạng, ánh mắt lóe ra tia thù hận mà tôi chưa từng nhìn thấy, đáng sợ hệt như đến từ địa ngục, khiến người khác đóng băng trong nháy mắt: “Quả nhiên Nguyên gia này chẳng có thứ gì tốt đẹp.”

“Mộc Cẩn đừng sợ, huynh cho muội tuyết châu đan mang theo bên mình chính là vì loại độc này.” Một lát sau Tống Minh Lỗi bình tĩnh trở lại, huynh ấy vỗ nhẹ lên vai tôi: “Nhị ca còn chưa thực sự dùng thử viên tuyết châu đan, không biết có thể giải được tất cả mọi loại độc hay không, có lẽ không sao đâu.”

Tim tôi như rớt xuống thêm chút nữa, thầm kêu khổ trong lòng, thì ra còn chưa trải qua thí nghiệm lâm sàng nữa.

“Muội còn trụ được nữa không, nhị ca dẫn muội quay về Tử viên.” Tôi sợ hãi nhìn Tống Minh Lỗi mà huynh ấy lại nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng và kiên định: “Mộc Cẩn, dũng cảm lên, đừng bao giờ tỏ ra yếu thế trước mặt người hại muội, bởi vì đó là bước đầu tiên để muội có thể đứng dậy.”

Lời nói của huynh ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp một cách thần kỳ, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn hẳn, dũng khí giống như cỏ dại mọc lên, tôi lau khô nước mắt, quật cường gật đầu. Ánh mắt Tống Minh Lỗi tỏ vẻ khen ngợi, gật đầu với tôi: “Muội muội tốt.”

Tôi quay lại bên cạnh Nguyên Phi Bạch như trước. Nguyên Phi Bạch bình tĩnh ngồi đó, vừa nhìn tôi thì như thở phào một hơi: “Nàng đi đâu vậy, để ta chờ lâu quá.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một hồi rồi mỉm cười: “Chưa ăn bánh hoa quế nào ngon như vậy, bị đau bụng thôi.”

Lúc này Phi Bạch mới nở nụ cười thư thái, sau đó lại lo lắng âm thầm bắt mạch cho tôi dưới bàn. Tôi giương mắt nhìn lên thì thấy bên cạnh Hiên Viên Bản Tự đã có thêm một thiếu niên anh tuấn tóc đỏ, chính là Phi Giác. Lòng tôi đau xót vô cùng mà hắn cũng ngơ ngác nhìn về phía này.

Hiên Viên Bản Tự có chút buồn cười nói với hắn: “Ta nói này Phi Giác, mới vừa rồi đệ bảo về mặc thêm áo, sao ta thấy bây giờ còn mặc ít hơn thế này, tuy võ công của đệ cao cường nhưng giờ cũng sắp vào đông rồi, cẩn thận cảm lạnh.”

Phi Giác nhìn tôi, dốc xuống từng ngụm từng ngụm rượu, cũng không thèm quay đầu mà đáp: “Bản thiếu gia cam tâm tình nguyện.”

Lúc này tôi mới để ý hắn chỉ mặc áo trong bằng lụa trắng, với tiết thu thì quả thật là hơi ít, nhớ tới trước lúc chia tay ở Nguyệt Quế viên, hắn đã nói phải đi chuẩn bị, chắc chắn hắn đã đi tắm rửa tế thần xong, đặc biệt chuẩn bị để đi gặp Chu Công cùng với tôi. Tôi không kìm được muốn bật cười lại vừa muốn khóc nhưng chỉ có thể mạnh mẽ nuốt nước mắt xuống, cúi đầu né tránh ánh mắt đầy nghi ngờ của hắn.

Phi Bạch thu bàn tay đang đặt trên cổ tay tôi lại, ánh mắt nhìn tôi sâu không thể lường.

Anh ta nhìn tôi, chần chờ đang muốn mở miệng thì bỗng một tiểu thái giám vội vàng chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa dùng chất giọng lanh lảnh bẩm báo: “Bẩm Hầu gia, Vương gia, Trưởng công chúa, phò mã gia, tin tức từ trong cung truyền tới, Thái hoàng Thái hậu bị trượt chân ngã, đang bệnh nặng nguy cấp.”

Mọi người ngồi ở bàn đều kinh hãi, diễn viên đứng trên đài cũng ngừng diễn, đứng đơ ra một chỗ. Sắc mặt Nguyên Thanh Giang cũng trầm xuống, lớn tiếng hô hủy bỏ yến tiệc, tỏ ý bảo Nguyên Phi Thanh và Nguyên Phi Bạch cùng ông ta quay lại Tử viên.

Phi Bạch nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng bảo: “Mạch tượng của nàng có chút kỳ quái, về nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa ta sẽ về.”

Trước lúc theo Phi Bạch quay về Tử viên, Tống Minh Lỗi lo lắng quay đầu nhìn tôi, tôi hơi mỉm cười thì huynh ấy mới giãn lông mày, quay trở vào.

Tố Huy và Vi Hổ đã chạy tới, Tố Huy nhìn tôi, cười hì hì: “Mộc cô nương, tôi vừa nghe Phụng Định công tử nói cô lén chạy vào Tử viên để đưa thuốc cho thiếu gia, bị Hầu gia bắt gặp, ngài ấy còn hứa hôn cho cô và Tam gia nữa.

Tôi mỉm cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc. Tố Huy hơi sửng sốt: “Cô sao vậy, về sau cô sẽ trở thành vợ của chủ nhân, phải vui vẻ mới đúng, sao mặt mày bí xị vậy?”

Vi Hổ ho khan một tiếng: “Tố Huy, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta nên đưa cô nương về Tây Phong Uyển thôi.” Dứt lời liền đưa mắt về phái Phi Giác ngồi ở đối diện, Tố Huy lập tức gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, đúng vậy, Mộc cô nương, chúng ta đi thôi.”

Tố Huy kéo tôi chạy về phía cổng vòm, lúc tôi quay đầu lại thì thấy Phi Giác đứng bật dậy định đuổi theo tôi nhưng Quả Nhĩ Nhân bỗng xuất hiện kéo hắn lại, sau đó nghiêm mặt ghé vào tai hắn nói gì đó, mặt Phi Giác có vẻ biến sắc, ngẩn người ra, sau đó chỉ đau đớn nhìn tôi, không nói lời nào.

Tôi nhìn cặp mắt màu rượu tràn ngập hối hận lẫn căm phẫn kia, đứng giữa gió thu lạnh lẽo, tôi những muốn chạy qua choàng thêm áo khoác cho Phi Giác, sợ hắn bị cảm lạnh nhưng hai chân như bị mọc rễ, không cách nào chuyển động được nửa phân. Phi Giác, Phi Giác, ta và huynh đến cuối cùng vẫn là có duyên mà không có phận, ngay từ lúc ta bước vào Tây Phong Uyển thì đã định trước là kiếp này không thể ở bên cạnh huynh, hôm nay lại uống phải “Đời đời không xa”, sợ rằng càng không thể tới gần huynh.

Tôi đứng trong đình, buồn bã nhìn người trong lòng đang đứng ở xa, nước mắt tuôn rơi, chỉ gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời, trong lòng đau đớn hệt như dao cắt.

Tố Huy lôi tôi lên xe ngựa, Vi Hổ ngồi trước đánh xe. Tôi ngồi ôm chân trong xe, không ngừng rơi nước mắt. Tố Huy lén nhìn tôi, thỉnh thoảng lại đưa khăn cho tôi lau nước mắt, có lẽ cậu ta còn định nói gì đó để an ủi tôi nhưng rồi lại không biêt làm thế nào đành nhắm mắt lại.

Trở lại Tây Phong Uyển, tôi về phòng của mình nhưng lại phát hiện trong phòng trống không, chẳng có một thứ gì. Tố Huy nói cho tôi biết, Tam nương đã dọn hết đồ của tôi sang Thưởng Tâm các. Vì vậy tôi như cái xác không hồn, nặng nề đi về phía Thưởng Tâm các. Đồ đạc của tôi đều được đặt ở gian ngoài, phòng trong chính là “khuê phòng” của Nguyên Phi Bạch. Tam nương không ngừng niệm A di đà phật, bảo rằng tướng quân đã hứa gả tôi cho Tam gia, cuối cùng Tam gia và Tạ phu nhân cũng hoàn thành được tâm nguyện, còn nói tôi rất may mắn, đêm nay phải chuẩn bị cho tôi và Phi Bạch viên phòng gì đó. Tôi ngơ ngác ngồi bên mép giường lắng nghe, sau cùng cái gì cũng nghe không thấy, ngay cả Tam nương ra khỏi phòng lúc nào tôi cũng không biết. Nhìn ánh nắng chiều rạng rỡ ở cuối trời, tôi nhớ tới nụ cười hồn nhiên của Phi Giác, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Tới giờ Thân, trời đã tối sầm. Tam nương đặc biệt thay cho tôi một bộ áo cưới mới, đèn lồng trong phòng cũng đổi thành màu đỏ rực, giường chiếu được thay mới hết, kết quả Nguyên Phi Bạch không về ăn cơm tối, chỉ cho người truyền lời lại, anh ta phải bàn bạc chuyện quan trọng với Hầu gia, về muộn một chút. Tam nương hơi thất vọng nhưng vẫn an ủi tôi không nên để bụng, bây giờ nam nhi phải lấy sự nghiệp làm trọng, ngày lành của tôi và Tam gia vẫn còn rất dài. Tôi gật đầu khen phải, chờ Tam nương quay đầu đi là lẻn về phòng luôn, thay lại bộ quần áo thường ngày, trong lòng thầm thở phào một hơi.

Tôi muốn nói chuyện với Phi Bạch một chút, dù sao mọi người đều là người văn minh, tuy tôi bị lão già biến thái nhà anh ta hạ độc nhưng tình yêu vốn không thể miễn cưỡng. Tôi ngồi thẳng lưng, khí thế bừng bừng tựa như Bao Thanh Thiên sắp lên công đường thẩm vấn phạm nhân, cứ thế chờ, chờ mãi…

Đáng tiếc tôi đợi đến tận canh ba vẫn chưa thấy bóng dáng anh ta đâu. Cuối cùng tôi thực sự không chống đỡ được nữa đành ghé mặt xuống bàn sách mà bình thường anh ta vẫn viết văn rồi ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, mùi long tiên hương bỗng thoang thoảng trong mũi, có người đang nhẹ nhàng chùi lên khóe miệng tôi. Tôi giật mình tỉnh lại đã thấy Nguyên Phi Bạch đứng bên cạnh, lại còn mỉm cười lau nước miếng ở khóe miệng cho tôi. Tôi nhảy bật dậy như bị điện giật, vội vàng dùng tay áo lau mép mấy cái rồi mới nhìn anh ta, định mở miệng nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Tôi phải nói thẳng với anh ta, tuy tôi trúng độc của cha anh, trên đời này trừ anh ra, tôi không thể lên giường với bất cứ ai, nhưng người tôi yêu là tiểu tử ngốc Nguyên Phi Giác kia, hơn nữa anh lại có tư tình với muội muội tôi, khả năng tôi cam tâm tình nguyện lên giường cùng anh là bằng không…

Ngọn lửa đèn dầu nhỏ như hạt đậu, yếu ớt rung rinh, ánh sáng êm dịu chiếu lên gương mặt tuyệt thế của Nguyên Phi Bạch, vẻ đẹp của anh ta tạo ra một bầu không khí tản mát khắp các góc của căn phòng, rõ ràng tôi rất hận anh ta, hận anh ta liên thủ với Cẩm Tú lừa tôi, hận anh ta giam giữ tự do của tôi, hận anh ta chia rẽ tôi và Phi Giác, hận anh ta khiến tôi phải uống “Đời đời không xa”, nhưng mỗi khi nhìn vào nụ cười nhàn nhạt ấy, tâm trạng lại mềm lại như cũ. Không được, Hoa Mộc Cẩn, cô không thể ngu xuẩn như thế, tôi hận, hận, tôi hận anh ta…

Vì vậy tôi trừng mắt nhìn anh ta sao cho thật hung dữ, thật oán hận, nhưng Nguyên Phi Bạch bỗng thu ánh mắt lại, quay mặt sáng chỗ khác, có chút xấu hổ mà lẩm bẩm: “Nha đầu này sao nhìn ta chằm chằm như thế, cứ như ta không mặc quần áo gì vậy, khiến ta thân làm nam nhi mà cũng thấy xấu hổ.”

Tôi… cười ngất mất… Aiz! Chẳng lẽ thường ngày tôi nhìn Nguyên Phi Bạch một cách rất trần trụi sao? Thảo nào người ta toàn bảo tôi là nữ sắc ma…

Không đúng, tôi chợt nhớ ra anh bạn này rất có bản lĩnh nói lung tung mà Hoa Mộc Cẩn tôi đã từng được lĩnh hội, đặc biệt là lúc ở sơn động gặp phải Ngọc Lang Quân kia, chính anh ta đã khiến mạng nhỏ của tôi suýt mất.

“Ngài…” Tôi vung ngón tay như củ cải của mình lên, run run chỉ về phía anh ta, quả nhiên anh ta cười rất xấu xa, thoắt một cái đã đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, nghiêm mặt nói: “Ta biết hôm nay nàng đã phải chịu uất ức rồi, cảm ơn nàng đã bảo vệ ta.”

Tôi khẽ đẩy anh ta ra, lạnh lùng đáp: “Bạch Tam gia, ngài đừng hiểu lầm, tôi làm như vậy chỉ vì Cẩm Tú thôi.”

Nghe xong lời này, bàn tay đang vươn ra của Phi Bạch có chút lúng túng mà ngừng lại, lát sau, anh ta tỏ vẻ đau khổ rồi thu tay lại. Nguyên Phi Bạch nhìn tôi chăm chú rồi lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm lấy giá nên nhẹ nhàng đặt vào tay tôi: “Sáng sớm mai ta phải về kinh thành cùng tướng quân, hôm nay nàng cũng mệt rồi, đi ngủ sớm chút.”

Lòng tôi tràn ngập uất ức, giỏi cho Nguyên Phi Bạch, đã để cha ngài hạ độc tôi lại còn không giải thích chuyện của ngài với Cẩm Tú. Quả nhiên từ xưa tới nay, đàn ông toàn dùng biện pháp qua loa để đối phó với mấy chuyện phong lưu, hoàn toàn không để ý tới nỗi đau khổ của phụ nữ.

Tôi oán hận giật lấy giá cắm nến, xoay người bước thẳng ra gian ngoài rồi nằm xuống, không thèm liếc anh ta một cái.

Tôi có thói quen lạ giường, hơn nữa hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nằm thế nào cũng không ngủ được, thỉnh thoảng trong đầu lại hiện lên nụ cười rạng rỡ của Phi Giác, nụ cười đó giống như thứ tốt đẹp nhất trong trời đất này.

Tiếng hô hấp của Phi Bạch trong phòng đã đều đặn nhưng anh ta vẫn trở mình không ngừng.

Hai người chúng tôi đều có tâm sự của riêng mình, lăn lăn lộn lộn đến tận canh bốn, Phi Bạch ở phòng trong mới kêu khát nước. Tôi không muốn nhưng cũng phải thắp đèn lên, rót một chén trà bưng vào. Mái tóc đen của anh ta chẳng biết đã thả xuống từ lúc nào, gương mặt trắng bệch, đôi mày nhíu chặt, anh ta tiến sát đến tay tôi uống mấy ngụm trà rồi nặng nề ngã xuống. Tôi nghĩ anh ta có chút không thoải mái: “Tam gia, ngài sao vậy?”

Nhà cửa ở cổ đại yên tĩnh không tiếng động. Anh ta nửa dựa nửa ngồi, một thân áo trong màu tuyết trắng, mái tóc dài đen nhánh tôi lên ngũ quan tuyệt thế có chút tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm nhìn chằm chằm vào tôi, dưới ánh nến chập chờn tạo nên một vẻ đẹp rất yêu dị như có như không. Anh ta nắm chặt tay tôi không buông, lòng bàn tay ẩm ướt mà lạnh toát, còn khẽ run lên nữa. Tôi hơi sợ hãi, định đi tìm Hàn tiên sinh tới xem nhưng anh ta lại kéo tay tôi, vừa thở vừa nói: “Chỉ là lúc ban ngày ta bị phò mã rót thêm cho chút rượu, chân bị chuột rút thôi. Đã khuya thế này đừng làm kinh động đến mọi người, nàng xoa bóp cho ta một lúc là được.”

Tôi nghĩ trong lòng, tôi còn tưởng ngài hổ thẹn không ngủ được, thì ra là bệnh cũ tái phát. May mà ánh đèn hơi mờ nên không thấy được nét mặt nhăn nhó của tôi. Vì vậy tôi đành mếu máo trèo lên giường, nhẹ nhàng bóp chân cho anh ta.”

Một lát sau, sắc mặt anh ta dần trở lại bình thường, hơi thở cũng lặng xuống, bắp thịt ở chân cũng thả lỏng hơn. Anh ta nhìn tôi thương xót, cầm khăn lau mồ hôi trên trán tôi: “Nàng vất vả rồi, nào, nằm xuống nghỉ ngơi một lát.”

Tôi đã mệt lử, không còn sức chống cự mà bị anh ta kéo vào lòng. Mùi hương trên người anh ta thoang thoảng quanh tôi, cho dù tôi từ từ nhắm mắt rồi quay lưng lại nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực đằng sau. Hơi thở nhè nhẹ của Phi Bạch phà lên tai tôi, hơi âm ấm lại ngưa ngứa. Tay anh ta nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, kéo tôi sát vào lòng, tôi bực bội quay người lại: “Ngài muốn làm gì? Đêm nay ngài đừng mơ tưởng…”

Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương(1). Ánh trắng trong veo chiếu lên mặt Phi Bạch, đôi mắt đen của anh ta lóe ánh bạc, nhìn thẳng vào tôi, giọng nói cay đắng khó chịu nổi: “Vào ngày thứ hai nhóm của nàng vào sơn trang, ta đã biết Cẩm Tú.”

Tim tôi như bị đánh một đòn, anh ta kéo chăn giúp tôi, nắm lấy tay tôi nói tiếp: “Bọn ta thường xuyên đánh đàn vẽ tranh, ôn văn luyện võ cùng nhau, ta thương muội ấy trời sinh có đôi mắt tím, bị người ta khinh bỉ, muội ấy thương ta hai chân tàn tật, cô đơn qua ngày. Muội ấy vẫn thường nhắc tới nàng trước mặt ta, nói nàng tài trí hơn người, học vấn uyên bác, là nhân vật quan trọng nhất trong tiểu ngũ nghĩa.”

“Võ công của Cẩm Tú dưới sự chỉ dẫn của ta dần có thành tựu, phu nhân và nhị tỷ cũng dần tin tưởng muội ấy. Dần dần muội ấy trở nên bận rộn, không thể thường xuyên tới Tây Phong Uyển. Lúc ấy bọn ta bèn dùng bồ câu để thư từ qua lại, về sau ngay cả thư cũng càng ngày càng ít. Ta sai người đi tìm hiểu tin tức của muội ấy, mật thám về nói lại rằng ánh mắt Hầu gia nhìn Cẩm Tú càng lúc càng khác.” Giọng nói của anh trầm dần, ánh mắt cũng càng lạnh hơn.

“Khi đó ta vô cùng giận dữ nhưng Hàn tiên sinh lại nói, đó là ông trời đang phù hộ Nguyên Phi Bạch ta, chẳng phải vẫn nghe Câu Tiễn dâng Tây Thi cho Phù Sai, đánh bại nước Ngô, Vương Vân Chi dùng Điêu Thuyền để diệt Đổng Trác, Lã Bất Bi tặng thiếp yêu cho người khác mà quyền khuynh cả nước Tần. Hầu gia đã không nạp thiếp nhiều năm, Khưu đạo trưởng lại từng phán Cẩm Tú có tướng quý nhân, hẳn người đã động tâm rồi, nếu ta xin Hầu gia trả lại Cẩm Tú, cho dù người có đáp ứng thì giữa cha con cũng sẽ nảy sinh hiềm khích, đó chính là hạ sách. Nếu đặt Cẩm Tú vào bên cạnh tướng quân làm tai mắt mới là trung sách. Với vẻ đẹp của Cẩm Tú nếu có thể được sủng át cả hậu cung, khiến Hầu gia thương yêu, nằm bên gối tiến cử thì việc lớn sớm muộn gì cũng thành.”

Tôi nghe xong chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, lát lâu sau mới lạnh lùng nói được một câu: “Vậy nên ngài mới xui Cẩm Tú gả cho lão già nhà ngài….”

Anh ta ngồi bật dậy, từ trên cao nhìn xuống, có vẻ vô cùng giận dữ: “Ở trong lòng nàng, ta là người không biết xấu hổ dùng phụ nữ để đổi lấy thiên hạ sao?”

Tôi cũng nhỏm dậy, ngồi đối diện với anh ta, oán hận đáp: “Vậy ngài thử nói xem, vì sao Cẩm Tú lại tới bên cạnh Hầu gia.”

“Là tự Cẩm Tú nguyện ý làm như vậy…” Gương mặt của anh ta thoáng trắng bệch: “Khi đó Hàn tiên sinh còn đang nói thì đúng lúc Cẩm Tú bưng trà bước vào, muội ấy đứng ngoài cửa nghe rõ tất cả, không đợi ta trả lời thì đã xông tới nói rằng muội ấy bằng lòng tới bên cạnh Hầu gia, giúp ta đoạt thiên hạ. Ta vốn không đồng ý, lúc đó Hàn tiên sinh còn bực bội thở dài, bảo không ngờ ta không bị Thanh Đại gia hay Giác Tứ gia diệt mà lại chết vào tay một người đàn bà…”

“Ngài nói bậy, ngài nói bậy, tôi không tin, tôi không tin muội muội tôi lại như vậy. Nhất định là ngài đã bức muội ấy, tên khốn này.” Nước mắt tôi tuôn như suối, che hai tay lại rồi điên cuồng lắc đầu, khước từ sự thật làm tan vỡ tất cả can đảm này, sau đó tôi giận dữ đấm vào ngực anh ta: “Sao ngài có thể làm thế với muội ấy! Sao ngài có thể làm thế với muội ấy! Ngài có biết muội ấy khổ thế nào…”

Phi Bạch cũng không đánh trả, chỉ đau khổ nhắm mắt lại, chờ tôi đánh mệt liền nắm lấy tay tôi, giọng điệu chợt biến đổi, lạnh lùng nói: “Ta chưa từng bức bách muội muội tốt của nàng.”

Ánh mắt sáng ngời của anh ta chiếu thẳng vào tôi: “Đêm đó, ta nhẹ nhàng an ủi Cẩm Tú, tất cả đều là ý trời, nếu chỉ dựa vào muội ấy mà có thể đoạt được thiên hạ thì sao có thể khiến anh hùng trong thiên hạ đều khom lưng, nhưng ngày hôm sau, muội ấy đã biến mất. Ta cố gắng dò la tin tức của Cẩm Tú nhưng bặt vô âm tín. Sau biến Tư Mã môn, muội ấy trở thành bảo tiêu bên cạnh Hầu gia, mỗi ngày đều cùng Hầu gia như hình với bóng. Sau đó Cẩm Tú gửi cho ta một bức thư, nói rằng muội ấy và ta có duyên nhưng vô phận, đời này người muội ấy bận lòng nhất là ta, người muội ấy lo lắng nhất chính là Hoa Mộc Cẩn nàng, muốn ta chăm sóc nàng cho tốt. Tống Minh Lỗi trở thành môn khách của ta, cũng đem nàng giao phó cho ta. Mặc dù thu nhận nàng nhưng khi đó ta vẫn còn giận Cẩm Tú nên không hề để ý tới tài hoa của nàng, cũng chưa chăm sóc chu toàn cho nàng…”

Anh ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Về sau chẳng biết Hầu gia nghe từ đâu rằng ta và Cẩm Tú từng bí mật gặp gỡ, vì vậy ta phải gặp gỡ nhiều nữ tử khác, nhằm di họa Giang Đông…”

“Sau đó, ngài để ý tới tôi bởi tôi là tỷ tỷ của Cẩm Tú, ngài có thể tùy thời trả thù muội ấy, còn nghĩ rằng, nhỡ đâu Cẩm Tú thật sự yêu tướng quân rồi phản bội ngài thì ngài cũng có thể dùng ta để uy hiếp muội ấy. Cái này phải gọi là một mũi tên trúng hai đích, về sau ngài lại phát hiện ra nha đầu vừa xấu vừa khùng này cũng có mấy phần bản lĩnh giúp ngài đoạt thiên hạ nên mới giả vờ cầu cha ngài đem tôi hứa gả cho. Ngài lại sợ tôi và Phi Giác vương vấn không dứt nên mới dứt khoát bảo cha ngài hạ cái loại độc Đời đời không xa giống hệt bệnh AIDS lên người tôi, khiến tôi cả đời với Phi Giác chỉ có thể trông mơ giải khát(2), Nguyên Phi Bạch, ngài giỏi thật….” Tôi giận dữ vung tay anh ta ra, cười nhạt.

Đồng tử của anh ta thoáng co lại, khuôn mặt nhăn nhó: “AIDS là cái gì, nàng chỉ nói bừa…, nàng trúng “Đời đời không xa” từ lúc nào? Nàng, nàng cho rằng ta xin Hầu gia cho nàng uống “Đời đời không xa”? Còn nữa, từ lúc nào mà ta muốn lợi dụng nàng để trả thù, uy hiếp Cẩm Tú, trong lòng nàng, ta kinh khủng đến thế sao….”

Lúc này, toàn bộ khổ đau của tôi đã bị phát động hết, nỗi chua xót, uất ức cùng bi phẫn không ngừng bốc lên trong lòng tôi, kèm theo nỗi đau đớn đến từ kiếp trước. Đầu còn chưa kịp suy nghĩ thì miệng đã thốt ra: “Đâu chỉ kinh khủng, ngài còn không xứng làm đàn ông. Để đạt được công danh lợi lộc, hi sinh người con gái mình thích, để nàng lấy thân đãi sói, lại còn vờ như không có chuyện gì mà liếc mắt đưa tình với tôi, dỗ tôi bán mạng cho ngài, bây giờ lại còn hạ độc hại tôi không thể sinh con với nam nhân mình yêu, chia rẽ tôi và Phi Giác. Nguyên Phi Bạch, ngài dám làm mà không dám nhận, loại đàn ông như thế, nếu tôi là Cẩm Tú, tôi cũng sẽ khinh thường ngài, căm thù ngài từ đáy lòng, vĩnh viễn rời xa ngài….”

Sắc mặt Phi Bạch vô cùng tái nhợt, trong lúc lạnh lùng âm trầm cực độ, anh ta giơ tay tát tôi một cái. Cái bạt tai này còn nặng hơn cả tưởng tượng của tôi. Nhoáng một cái, tôi bị đẩy ngã xuống giường, khóe miệng ứa máu. Anh ta lập tức tỏ vẻ hối hận, muốn kéo tôi lại nhưng tôi đã rút Thù tình ra theo bản năng,  ánh bạc lóe lên, vài sợi tóc thong thả rơi xuống, nhẹ như lông vũ. Trên cổ họng của Phi Bạch xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, trong nháy mắt, từng giọt máu thong thả mà đều đặn chảy dọc theo cần cổ anh ta, tựa như từng hạt rèm châu đang rụng xuống.

Gương mặt tái nhợt cùng thân thể cao lớn yếu ớt của anh dưới ánh trắng bàng bạc, đôi mắt phượng ánh lên tia u tối, lành lạnh đến kì lạ. Giữa tôi và anh vốn như ngắm hoa trong sương mù thì giờ khắc này đã như cách xa cả ngàn sông vạn núi, vĩnh viễn không thể lành lại.

Tôi dùng một tay lau máu ở khóe miệng, một tay cầm Thù tình chỉ vào cổ họng Phi Bạch, cơn giận trong lồng ngực dâng lên cuồn cuộn, tôi cười lạnh: “Nguyên Phi Bạch thiếu gia, đây là lần thứ hai ngài bạt tai tôi, không tệ…” Tôi cố nén mùi máu tanh trong họng xuống, mỗi câu mỗi chữ đều phải cắn chặt răng mà gằn ra: “Có điều tôi nói cho ngài biết, đây nhất định sẽ là lần cuối, cho dù tôi trúng Đời đời không xa, cho dù tôi phải cô độc suốt quãng đời còn lại…,  thì ngài cũng đừng hòng chạm vào tôi.”

Đôi mắt anh ta sâu như hồ nước, nhìn có vẻ không hề bận tâm nhưng thực ra là tràn đầy gió to sóng lớn, lửa giận ngút trời, nhưng trong đó còn có một chút đau đớn và tuyệt vọng mà tôi không hiểu nổi. Anh ta không tới gần tôi nữa, cũng chẳng thèm nói gì, chỉ mím chặt hai môi, mắt nhìn thẳng vào tôi, vừa chậm rãi lau vết máu trên cổ họng.

Đêm đó, tôi và Phi Bạch giống như hai con thú đánh nhau cùng bị thương, mỗi người chiếm giữ một góc giường, lạnh lùng nhìn nhau, trong lòng đều nảy lên hai ý niệm giãy thoát và đánh chiếm trái ngược nhưng mạnh mẽ không gì sánh được.

-*-*-*-*-*-*-

(1)Trích Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch, bản dịch của Tương Như.

(2)Trông mơ giải khát: ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi xuất phát từ tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui