Tôi lập tức quay đầu lại rồi ngây ra. Một thiếu niên tóc đỏ đang mỉm cười, trên người mặc áo bào trắng lông chồn, gương mặt tái nhợt như cùng màu với tuyết, ẩn vào trời đất, hắn lẳng lặng đứng giữa mưa hoa, mặc cho mái tóc dài rối tung, nhìn tôi chăm chú.
Ngày mười lăm tháng giêng năm Vĩnh Nghiệp thứ ba, tết Nguyên Tiêu. Đã mấy ngày từ hôm tiễn biệt Vu Phi Yến, tôi ngồi trước bàn sách của Phi Bạch trong Thưởng Tâm các, tập trung tinh thần viết thư để bồ câu đưa tin cho Phi Bạch.
Tôi thấy hơi mệt mỏi liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những gốc mai đỏ đã nở rộ, những cánh hoa đỏ thẫm bay lượn trong làn tuyết trắng xóa. Ngẫm lại, tôi và Phi Bạch cũng phải bốn tháng rồi chưa gặp nhau.
Hai chúng tôi giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng rất cần mẫn viết thư qua lại. Anh ta kể cho tôi việc sắp xếp sự vụ của Nguyên gia, tôi nói với anh ta những kiến nghị của tôi, đối với ý kiến của anh ta thì khách sáo khen mấy câu, nhưng hai người không hề đề cập tới Đời đời không xa cùng cuộc cãi vã trước khi anh ta tới kinh thành. Anh ta đã nói sẽ sớm trở lại nhưng vì cái chết của Đậu Thái hoàng Thái hậu nên bị Nguyên Thanh Giang giữ lại kinh thành.
Hai ngày trước, tôi nhắc nhở Phi Bạch, Thái hoàng Thái hậu mất đi chính là thời điểm hai nhà ngả bài với nhau mà cung biến có lẽ là biện pháp tốt nhất. Phi Bạch trả lời rằng, anh ta đã chuẩn bị tốt cho Nguyên gia, bảo tôi không cần lo. Trong thư chúng tôi còn thảo luận về ý kiến đóng quân ở Lạc Dương mà tôi đề ra. Lạc Dương sông núi tú lệ, ruộng đất màu mỡ, địa linh nhân kiệt, vị trí kề cận Tây An lại nằm sát Trung Nguyên, phía bắc hướng về kinh thành. Nếu Nguyên gia cho quân đóng ở đây thì có thể chiếm được Tần Trung, tiến vào Trung Nguyên, lại dễ dàng lên kinh thành phía bắc, bất kể là đánh nhanh hay đánh trường kỳ thì đó đều là cứ điểm tốt nhất.
Hôm nay là ngày Đậu Thái hoàng Thái hậu phát tang, tôi không nhận được bồ câu của Phi Bạch nhưng lại nhận được thư của Tống Minh Lỗi. Tấn suất viết thư của nhị ca này về cơ bản là cao ngang bạn học Nguyên Phi Bạch, huynh ấy kể cho tôi, hiện nay ở kinh thành vũ khí tua tủa, tình hình hai nhà Đậu, Nguyên vô cùng căng thẳng. Có điều Tống Minh Lỗi thường xuyên tựa như vô tình nhắc tới việc Nguyên Phi Bạch không chỉ trở thành trợ thủ đắc lực của Nguyên Thanh Giang mà còn trở thành đối tượng được đám mỹ nữ ở kinh thành tranh nhau săn đón, hết lên thuyền hoa dạo hồ lại phẩm trà ngâm thơ. Nhưng trong số những người đẹp ấy, Nguyên Phi Bạch tựa hồ đối với Hiên Viên Thục Nghi là gần gũi hơn cả, liên tục ra vào Tịnh Hạ vương phủ.
Sườn trái chợt đau buốt khiến tôi phải ngưng mạch suy nghĩ. Tôi thở dài, xoa nhẹ lên bên ngực trái, thời tiết lạnh lẽo khiến vết thương cũ lại đau lâm râm. Mặc dù sau khi trở về từ kinh thành, Phi Bạch và Tống Minh Lỗi đều mang theo rất nhiều thuốc bổ, Triệu Mạnh Lâm cũng tới khám nhiều lần nhưng vẫn không thấy hiệu quả, ánh mắt ông ta nhìn tôi mỗi lúc một sầu lo.
Không hiểu sao tim cứ đập thình thịch, tôi đành tự an ủi chính mình, có lẽ là do vết thương cũ lại tái phát thôi. Tôi kiểm tra thư viết cho Phi Bạch một lần nữa rồi mới đặt vào ống trúc.
Tôi điều hòa hơi thở, tự mình tới chuồng bồ câu chọn một chú thật béo rồi buộc thư vào chân nó. Sau đó tôi dùng sức tung con bầu câu lên trời, Vi Hổ mỉm cười đứng một bên.
Thấy con bồ câu dần biến mất giữa trời tuyết, tôi ngáp một cái, khoác thêm áo choàng bằng the mỏng đỏ sẫm, bên trên phủ lông cáo trắng muốt. Nhìn cả vườn mai đỏ tỏa hương, tâm trạng của tôi mới dịu xuống một chút.
Thời gian thấm thoát, giữa cơn mưa tuyết, một mùa mai đỏ nở lại tới, không ngờ tôi vào Tây Phong Uyển đã tròn một năm rồi…
Tôi vươn tay đón lấy một cánh mai đỏ lẫn trong hoa tuyết, nhìn bông tuyết dần tan trên cánh hoa khiến màu hoa càng thêm tươi đẹp, tôi không khỏi nhớ tới mái tóc đỏ của Phi Giác, không biết hắn thế nào rồi, có còn hận tôi không chờ hắn nữa không, hay là vì Đời đời không xa mà đã ghét bỏ tôi rồi…
Tôi tư lự một hồi không để ý tới Tề Phóng đang khom lưng, đưa lên một chiếc khăn choàng cổ bằng lông chồn bạc, “Cô nương, xin choàng lên đi, Triệu đại phu đã dặn người tuyệt đối không được hứng gió lạnh nữa.”
Tôi hồi phục tinh thần, tiếp lấy chiếc khăn đang muốn quay về thì một tiếng kêu nhẹ nhàng truyền đến: “Mộc nha đầu!”
Tôi lập tức quay đầu lại rồi ngây ra. Một thiếu niên tóc đỏ đang mỉm cười, trên người mặc áo bào trắng lông chồn, gương mặt tái nhợt như cùng màu với tuyết, ẩn vào trời đất, hắn lẳng lặng đứng giữa mưa hoa, mặc cho mái tóc dài rối tung, nhìn tôi chăm chú.
Hoa mai muốn kể tương tư ý, lệ tương tư rơi xuống mưa hoa.
Tôi không nói gì, chỉ tham lam nhìn nụ cười bình thản của hắn thật chăm chú rồi cũng khẽ mỉm cười.
Tề Phóng chưa từng gặp Nguyên Phi Giác nhưng dù sao cũng là người thông minh, có thể im hơi lặng tiếng thoát khỏi Mai hoa thất tinh trận chắc chắn phải là cao thủ tuyệt thế. Cậu ta đánh một phát nhanh như chớp về phía Phi Giác nhưng Phi Giác chỉ nhẹ nhàng nghiêng người đã tránh khỏi đòn tấn công kia. Chớp mắt, hắn đã tới trước mặt tôi, chỉ thấy từng sợ tóc đỏ bị thổi lên chóp mũi tôi.
Hắn dịu dàng cười với tôi, không hề để ý tới Tề Phóng đang tấn công đằng sau. Hắn không quay đầu lại mà ôm gọn lấy tôi, vụt ra khỏi Tây Phong Uyển.
Tôi ôm chặt lấy Phi Giác, mặt chôn sâu vào lòng hắn, giờ khắc này, tôi mặc kệ hắn muốn mang tôi đi đâu, mặc kệ hắn định làm gì tôi, tôi đều không oán không hối, chỉ cần được ở chung với hắn là tốt rồi.
Một lát sau, Phi Giác ôm tôi hạ xuống một chỗ rất huyên náo. Mở mắt ra thì mới phát hiện chúng tôi đã tới thành Tây An ở dưới chân núi rồi, trong thành đèn hoa rực rỡ, đoàn người tấp nập qua lại. Tôi nhớ ra rồi, hôm nay là tết Nguyên Tiêu!
Tuy giờ đang là quốc tang, quy mô của ngày lễ so với thường lệ đã giảm bớt rất nhiều nhưng không khí vui mừng vẫn nhuốm vào lòng người. Những ngọn đuốc kia như muốn tưới nước lên mỗi trái tim khô cạn, sưởi ấm cho mỗi thân người lạnh lẽo trên khắp thế gian. Tôi nhìn về phía Phi Giác, hắn dịu dàng mỉm cười: “Mộc nha đầu, nàng quên rồi sao? Hôm nay là tết Nguyên tiêu,” hắn buộc lại khăn choàng giúp tôi, nhẹ nhàng nói: “Ta rất thích bài Thanh Ngọc Án – Rằm tháng giêng của nàng nên mới muốn dẫn nàng đi ngắm đèn.”
Tôi không đưa tay chỉnh lại khăn quàng bị Phi Giác làm lệch mà chỉ nắm tay hắn thật chặt, mỉm cười gật đầu nói được. Tôi kéo hắn đi bộ dọc theo con đường Chu Tước, nơi có đèn hoa sáng nhất.
Đèn hoa giăng rực rỡ
Khóa Tinh kiều mở rồi
Ngàn cột đèn tỏa sáng
Trăng sáng theo bóng người
Cô đào tô son điểm phấn
Ca bài tẫn lạc mai
Đêm nay không cấm lối
Giọt ngọc chẳng thúc giờ qua(*)
Hai chúng tôi tựa như đều quên đi Đời đời không xa đáng sợ kia, trở thành một đôi tình nhân bình thường tay nắm tay, vai kề vai, ung dung đi dạo trong tết Nguyên Tiêu.
Tôi bảo Phi Giác mua cho một xâu mứt quả nhưng lại khiến hắn phát hiện ra một món ngon khác hẳn thịt cừu nướng. Thế là hắn không chỉ ăn sạch sẽ xâu mứt quả của mình mà còn chảy nước dãi, tha thiết nhìn xâu quả mới ăn được một nửa trên tay tôi. Tôi dịu dàng đưa xâu quả của mình ra, nhìn hắn ăn mà cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Tôi một chiếc đai bằng gấm trắng, buộc mái tóc đỏ mềm như lụa kia lên, để lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, phấn chấn dạt dào.
Ăn bánh trôi xong, chúng tôi đi tới trước mặt một tòa lầu lớn, rộng cỡ hai mươi gian, cao tầm một trăm năm mươi thước, ánh vàng rực rỡ, cực kỳ tráng lệ.
Tòa lầu này đẹp đẽ tinh xảo, minh họa cảnh tiên ở Bồng Lai, cùng với đội bát tiên phía dưới chiếu rọi lẫn nhau. Tâm trí mỗi người tựa như đều lạc vào tiên cảnh ở nhân gian này.
Tôi và Phi Giác mỉm cười chỉ trỏ một hồi, hắn mở miệng ngâm: “Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở. Rụng như mưa, sao rực rỡ. Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ. Phụng tiêu uyển chuyển, ánh trăng lay động, suốt đêm rồng cá rộn…”
Đúng lúc đó tiếng chiêng trống nổi lên thùng thùng, đội múa sư tử nhảy ra từ lầu đèn, chen vào giữa đoàn người. Tôi chưa kịp nắm lấy tay Phi Giác, thoáng cái đã bị đám người đẩy ra xa.
Mắt Phi Giác không tốt, liệu có bị mọi người đẩy đi xa không? Tôi bắt đầu lo lắng, lớn tiếng gọi tên Phi Giác nhưng lại bị nhấn chìm trong tiếng huyên náo, ồn ào.
Nửa nén hương trôi qua, đội múa sư tử đã biểu diễn đến đoạn cao trào. Tôi sốt ruột tới mức muốn nhảy, trong đầu bỗng nảy ra một kế. Tôi dùng khinh công nhảy lên lầu Bồng Lai, cũng không để ý tới tiếng hô kinh ngạc rồi tới tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tên công tử nhà giàu cùng mấy cơ thiếp của hắn. Tôi đứng trên cao nhìn xuống, nôn nóng tìm Phi Giác.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ, phảng phất hương bay, cười nói rộ. Giữa đám tìm người trăm ngàn lượt. Bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó.
Mắt tôi dừng lại ở ngôi lầu phía đối diện, một dáng hình màu đỏ tiến vào mắt tôi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng thả xuống được.
Thế nhưng cảnh đẹp xung quanh tôi bỗng nhiên mất hết màu sắc, tiếng hoan hô ồn ào cũng bị đánh tan, chỉ còn lại bóng dáng cô đơn đang đứng trên con phố đối diện.
Phi Giác bình tĩnh ngồi trên ngôi lầu phía đối diện, hai tay ôm lấy chân, tóc đỏ có vài sợi hơi rối, bị gió đêm phất lên mặt, đôi mắt màu rượu sáng ngời có chút thê lương, buồn bã và bất lực nhìn về phía tôi, tựa như chú chó nhỏ bị lạc đường, đang không biết phải làm sao, khiến người ta thương xót.
Từ nay về sau, hình ảnh này sẽ vĩnh viễn khắc vào đầu tôi, cả đời cũng không gạt đi được.
Cuối cùng đội múa sư tử cũng đi qua, hàng người rồng rắn dần chen về phía trước, sân bãi trước ngôi lầu đã thoáng hơn, tôi nhảy xuống, chạy chậm sang bên kia đường. Ánh mắt Phi Giác vẫn khóa chặt tôi, thấy tôi ngẩng đầu lên lay tay hắn thì hắn mới nở nụ cười nhẹ nhõm, nhảy xuống ôm chầm lấy tôi, sau đó còn òa khóc rất thương tâm: “Mộc nha đầu, ta còn tưởng không tìm được nàng nữa.”
“Sao thế được? Ta tìm huynh khắp nơi mà, huynh quên rồi sao, ta có pháp bảo huynh đưa cho mà,” tôi tháo chiếc vòng bạc vẫn đeo trên cổ ra, nắm chặt lấy tay hắn, khẽ vuốt lên mặt bạc, dịu dàng an ủi: “Chỉ cần ta đeo chiếc vòng này thì cho dù ta đi tới đâu, biến thành thế nào, chúng ta đều có thể nhận ra đối phương.”
Phi Giác nức nở mấy tiếng rồi mới hài lòng mỉm cười, sau đó hắn ngưng cười, nhìn tôi một hồi, tựa như đang cố gắng lấy hết dũng khí, nghiêm túc nói: “Mộc nha đầu, sắp khai chiến rồi, nàng theo ta quay về Tây Vực đi.”
Hả?! Tôi ngạc nhiên hỏi: “Khai chiến gì cơ?” Đang muốn hỏi cho rõ thì Phi Giác đã nắm vai tôi, nói: “Nếu nàng còn ngại “Đời đời không xa” kia thì đừng sợ, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách tìm ra giải dược.”
Tôi rưng rưng đáp: “Nếu không tìm được thì sao?”
“Ta…” Phi Giác còn chưa nói hết thì một tiếng nổ lớn đã truyền tới, mặt đất bắt đầu rung theo. Mọi người đều thấy khó hiểu nhưng tiếng nổ vẫn không ngừng truyền tới, mỗi lần tiếng nổ vang lên, mặt đất lại rung mạnh, đoàn người bắt đầu rối loạn.
Tôi kinh hãi, đó không phải tiếng pháo công thành sao? Đúng lúc đó, một nhóm lính vọt vào từ cửa nam, nôn nóng hô lớn: “Vương Tổng binh đại nhân có lệnh, quân Nam Chiếu đã đánh vào tới nơi, mọi người mau trốn đi.”
Tổ tiên của Nguyên gia là công thần khai quốc, Tây An chính là đất phong mà Thái tổ Hoàng đế ban tặng cho. Người dân ở Tây An được đặt trong vòng bảo vệ mạnh mẽ của nhà họ Nguyên, hơn trăm năm rồi chưa từng trải qua tàn phá của chiến tranh. Vẻ không tin nổi hiển hiện trên mặt mỗi người dân Tây An, nỗi sợ hãi lan truyền trong lòng mỗi người.
Hông của tôi bỗng bị siết chặt, Phi Giác ôm tôi nhảy lên lầu: “Không ngờ quân Nam Chiếu tới nhanh như vậy.”
Mọi người bắt đầu thét chói tai, xung quanh tiếng kêu gào thảm thiết dần nổi lên, thay thế tiếng đàn sáo một cách tuyệt tình. Trẻ con khóc gọi mẫu thân, trượng phu gọi thê tử bị lạc mất, nô bộc thì tìm kiếm chủ nhân. Mọi người ra sức đùn đẩy nhau, tựa như những con cá vừa bị mắc lưới, hoảng loạn không tìm được đường ra. Chỉ trong giây lát, cảnh đẹp đêm rằm tháng giêng đã biến thành địa ngục Tu La, cả đoàn người dẫm đạp lên nhau.
Đám người tụ về từ bốn phương tám hướng, rồi lại chen chúc đi khỏi con đường đã từng rất huyên náo này. Tôi và Phi Giác nhảy xuống, sắc mặt Phi Giác có vẻ rất nghiêm trọng: “Mật thám của ta ở Nam Chiếu đã nói cho ta biết, mười ngày trước Tả tướng Tô Dung đã bị xử tử vì tội phản nghịch, Dự Cương thân vương đứng đầu phái chủ chiến có qua lại với Đậu gia. Trước khi ta tới tìm nàng, Quả Nhĩ Nhân đã nói, vào buổi sáng Đậu Thái hoàng Thái hậu được nhập liệm, Đậu gia đã phát động cung biến, Trưởng công chúa bị bức tử. Biến cố hiện tại chắc chắn là do Đậu gia bảo Nam Chiếu đánh úp thành Tây An, nhân tiện mượn đao giết người, diệt trừ hang ổ của Nguyên gia.”
Tôi cực kỳ sợ hãi: “Vậy giờ phải làm sao, chúng ta phải trở về báo cho người trong Tử Tê sơn trang chuẩn bị khai chiến.”
Phi Giác nhìn tôi, thở dài một hơi: “Quá muộn rồi, Mộc…”
Tiếng pháo một trận lại một trận truyền tới, mặt đất rung chuyển, lại có một đám dân chạy nạn vọt tới. Phi Giác che cho tôi, lui sang bên cạnh. Một đội kỵ binh mặc giáp đen xuất hiện từ trong đám người, dẫn đầu là một người mặt che khăn đen, thân hình cường tráng. Vừa đi tới gần, người ngồi trên lưng ngựa hơi khom lưng làm lễ của người Đột Quyết rồi mới tháo khăn che mặt, hai mắt sáng như đuốc, hưng phấn nhìn chúng tôi: “Thiếu chủ, Hầu gia đã gửi kim bài khẩn cấp cho Vu Phi Yến, triệu hắn về Lạc Dương hội họp. Bây giờ Hà Sóc canh phòng thưa thớt, Đông Đột Quyết chắc chắn sẽ thừa cơ đánh Đông Đình. Đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta quay về Tây Đột Quyết.”
Lão vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt lại trầm xuống: “Lão nô tìm thiếu chủ khắp nơi, hóa ra là đang đi hội đèn lồng với Mộc cô nương.”
Phi Giác kéo tôi tới trước mặt Quả Nhĩ Nhân, kiên định nói: “Quả Nhĩ Nhân, ta muốn dẫn Mộc nha đầu quay về Đột Quyết.”
Quả Nhĩ Nhân lạnh lùng nói: “Thiếu chủ đừng quên Mộc cô nướng đã trúng phải “Đời đời không xa”, kiếp này đã được định là người của Tam gia.
“Thế thì sao, người mà ta đã nhìn trúng, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng tranh giành.”
Sắc mặt Quả Nhĩ Nhân càng thêm khó coi, lão nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn Bích Oánh ngồi đằng sau, đôi mắt màu tro liếc về phía tôi: “Thiếu chủ, ngài muốn dẫn Mộc cô nương về Đột Quyết cũng không phải chuyện khó, chỉ là ngài đã hỏi Mộc cô nương rằng nàng ta có muốn đi cùng ngài chưa?”
Tiếng pháo đã gần hơn so với lúc nãy. Con ngựa dưới thân Quả Nhĩ Nhân bắt đầu không nhịn được mà động đậy, thỉnh thoảng lại hí một tiếng.
“Mộc cô nương, hôm nay Hầu gia khởi sự ở Lạc Dương. Muội muội cùng nghĩa huynh Tống Minh Lỗi của cô gấp rút quay về, trên đường chết mất mấy con thiên lý mã, khó khăn lắm mới về tới Tây An cứu viện Nhị tiểu thư. Nhưng theo lão phu thấy, bọn họ trở về chủ yếu là để đón cô thôi. Cô muốn theo bọn ta về Đột Quyết thì cũng được thôi nhưng cô phải nhớ, từ nay về sau không được gặp bất cứ ai trong tiểu ngũ nghĩa nữa.” Đôi mắt màu tro của Quả Nhĩ Nhân lạnh buốt, lão cúi người nghiêm nghị nói với tôi: “Cô muốn theo hầu thiếu chủ cũng được nhưng phải thề độc, trừ khi giúp ta đánh vào Trung Nguyên còn không thì suốt đời không được bước vào Trung Nguyên nửa bước, nếu trái lời thề sẽ bị loạn tiễn xuyên tim.”
Lời thề thật độc! Tôi thầm nghĩ, nhưng nếu có thể theo Phi Giác tới Tây Vực, thoát khỏi xiềng xích của Nguyên, ở cùng một chỗ với Phi Giác, thực hiện ước mơ bên nhau trọn đời của tôi thì thật quá tốt. Nhìn gương mặt tha thiết của Phi Giác, tôi thoáng động lòng, tôi cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc chứ.
“Mộc Cẩn.” Giọng nói của Bích Oánh truyền tới, nàng ngồi trên lưng ngựa, lo lắng nhìn tôi. Trong giây lát, tôi đã phục hồi tinh thần, nhớ tới Vu Phi Yến có thể vì tôi mà không từ quan, vứt bỏ cuộc sống lênh đênh thuyền nước, còn muội muội duy nhất và Tống Minh Lỗi liều chết chạy về Tây An cứu tôi nữa… Mộc Cẩn à, Mộc Cẩn, sao mày có thể ích kỷ như thế, lẽ nào mày đã quên ân nghĩa của Tiểu ngũ nghĩa đối với mày sao?
Tôi buông tay Phi Giác, cười nói: “Phi Giác, Quả tiên sinh nói rất đúng, ta không thể trở về cùng huynh bởi vì ta không thể bỏ Cẩm Tú và Tống nhị ca được.”
Phi Giác bắt lấy tay tôi: “Nàng đừng nói nhảm nữa, bây giờ quân Nam Chiếu đã trên đường tới Tử Tê sơn trang rồi, nàng mà quay về không phải là đi chịu chết sao?”
Tôi gượng cười, cố gắng khiến giọng nói của mình tự tin thêm một chút: “Huynh yên tâm, ta biết một con đường bí mật để quay về sơn trang, với cả huynh cũng không cần lo lắng. Ta là Hoa Mộc Cẩn mà, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách sống sót, lại có bảo bối của huynh bảo vệ ta, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.”
Tiếng pháo càng lúc càng gần, có rất nhiều mũi tên đang bắn về phía này. Mười ba thiếu niên đi theo Quả Nhĩ Nhân vung đao chặn lại, tay Phi Giác buông lỏng rồi rời ra, hắn quả quyết nói: “Vậy… ta quay lại cùng nàng.”
“Tuyệt đối không được, thiếu chủ, ngài đã quên nữ hoàng bệ hạ đang mạo hiểm tới thành Khách Thập chờ ngài sao? Chúng ta không còn thời gian nữa đâu, mau đi thôi.” Quả Nhĩ Nhân tiến lên, kéo theo một con ngựa lớn đen bóng, nhét dây cương vào tay Phi Giác. Phi Giác nhếch môi, ánh mắt đau khổ đấu tranh.
Hồi lâu sau, Phi Giác mới chạy tới nhưng lại đặt dây cương vào tay tôi: “Mộc nha đầu, nó tên Ô Lạp, về sau nó là của nàng. Nàng nhất định phải cưỡi nó tới Tây Vực tìm ta.”
Tôi nắm chặt dây cương, dùng sức gật đầu, nước mắt trào ra, lòng đau như dao cắt. Bích Oánh cho ngựa chạy tới: “Mộc Cẩn, ta quay về cùng muội.”
Tôi lắc đầu: “Không, Bích Oánh, tỷ không có võ công, quay về cùng muội sẽ rất nguy hiểm. Tỷ theo tứ gia về Tây Vực trước đi, qua đợt này, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Bích Oánh vừa định cãi lại tôi đã lớn tiếng ngăn lại. Nàng rơi nước mắt, không chịu buông tay. Tôi kéo nàng tới chỗ Quả Nhĩ Nhân, nhìn vào mắt lão nói rằng: “Tam tỷ của ta xin… xin nhờ tiên sinh chăm sóc.”
Quả Nhĩ Nhân kinh ngạc nhìn tôi: “Mộc cô nương đúng là gan dạ sáng suốt, xin yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Oánh cô nương an toàn.”
Tôi thoáng nhìn Bích Oánh lần nữa rồi dằn lòng đẩy tay nàng ra, xoay người nhảy lên ngựa đi khỏi, không dám quay đầu thêm lần nào nữa.
Tôi đi ngược lại dòng người chạy nạn được một quãng mới lặng lẽ ngoảnh đầu, chỉ thấy đoàn người của Phi Giác cũng bắt đầu đi. Hai vai Bích Oánh run run, nàng ngồi trên lưng ngựa che miệng khóc. Dải lụa trắng tôi mua cho Phi Giác chẳng biết đã rơi ra từ lúc nào, mái tóc đỏ phất phơ trong gió đêm. Phi Giác quay người, hai mắt nhìn tôi vừa hoảng loạn vừa đau lòng, không hề có tiêu cự. Cảnh tượng đó trong lúc loạn lạc này căn bản không an ủi tôi được chút nào, trái lại khiến lòng tôi càng thêm khó chịu.
Ô Lạp dễ bảo hơn tôi tưởng, không hổ là ngựa tốt của Đại Uyển, chạy rất nhanh. Tôi cưỡi nó đi vào một con đường nhỏ, đi qua Tây lâm trở về. Từ rất xa tôi đã nhìn thấy làn khói đậm ở đằng trước, tim lạnh hẳn. Tới lúc chạy về tới sơn trang, tôi chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tử Tê sơn trang, nơi tôi đã sống sáu năm, một Tử Tê sơn trang có màn rồng, rèm phượng, vàng bạc lấp lánh, châu báu rực rỡ, vô cùng phú quý chỉ trong một đêm đã biển thành địa ngục đầy biển lửa, khói đặc, xác chết. Binh sĩ của các viện đang chiến đấu với lính Nam Chiếu nhưng phần đông binh lính Nam Chiếu đang cướp đoạt châu báu và tỳ nữ. Ngọc vụn rơi đầy đất, tiếng hét kinh hoàng tràn ngập màng tai. Một tên lính Nam Chiếu vừa nhìn thấy tôi liền nhe răng cười đi tới. Tôi vung tay phải về phía người đó, hắn hét lên rồi ngã ra. Nhân lúc mấy tên lính khác còn đang ngơ ngác, tôi nhảy lên Ô Lạp, phi như bay về Tây Phong Uyển.
Về tới gần Tây Phong Uyển đã thấy xác của Thất tinh hạc ngổn ngang bên bờ hồ Mạc Sầu, thân cắm đầy tên. Hơn mười xác chết binh lính Nam Chiếu nổi phềnh trên mặt nước. Hồ nước vốn trong suốt đã bị máu nhuộm đỏ, nước im lặng chảy, tỏa ra mùi máu tanh gay mũi. Tiếng đánh nhau từ vườn truyền ra, tôi gọi to: “Tố Huy, Tam nương.” Vừa vọt vào Tây Phong Uyển đã thấy hai thị vệ mặt lạnh đang chiến đấu với quân Nam Chiếu, Lỗ Nguyên dùng cung nỏ đã cải tiến bắn vào quân Nam Chiếu, trong đôi mắt đầy tơ máu có chút điên cuồng không gì sánh được.
Ngoài dự liệu của tôi, Tạ tam nương đang xoay hai chiếc búa, mặt dính đầy máu, lạnh lùng chém quân địch. Rắc một cái, quân nam chiếu hộc máu ngã ra đất như đống củi đốt. Thân hình luôn mập mạp của bà bỗng lả lướt dị thường, nhanh nhẹn chuyển động. Bà nhìn thấy tôi thì hơi chấn động, điên cuồng hô: “Vi Hổ, Mộc cô nương về rồi, mau dẫn nàng và Tố Huy đi đi.”
Rất nhiều lính Nam Chiếu vọt về phía tôi nhưng lập tức đã có hai bóng người bay qua, múa một đường kiếm chặn chúng lại. Là Tố Huy và Vi Hổ người đầy máu. Tố Huy thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng u ám, vừa khua kiếm vừa mừng rỡ nói: “Mộc nha đầu, cô về rồi, Tề Phóng đi tìm cô, đến giờ vẫn chưa về.”
Tôi nhìn về phía Vi Hổ thì mới kinh hãi phát hiện ra tay trái của anh ta đã bị chặt đứt, máu chảy không ngừng, máu trên người anh ta chính là từ chỗ cụt tay này. Vi Hổ bảo Tố Huy nhảy lên Ô Lạp của tôi, sau đó đi trước mở đường, dẫn chúng tôi chạy vội tới Thưởng Tâm các. Anh ta đá văng cửa lớn, bảo chúng tôi bước vào rồi cắn răng khóa chặt cửa phòng. Anh ta bước tới trước bức vẽ Tạ phu nhân ở điện thờ, di động cơ quan đằng sau bài vị. Thoắt cái, bức tranh Tạ phu nhân đã được kéo lên, để lộ ra cửa ngầm. Vi Hổ mở cửa ngầm để tôi và Tố Huy đi vào. Tôi còn tưởng Ô Lạp chui không lọt, không ngờ đường hầm bên trong cực kỳ rộng. Ô Lạp ngoan ngoãn tiến vào, Vi Hổ mới đóng cửa ngầm lại, giục chúng tôi chạy nhanh về phía trước. Ngay sau đó chúng tôi rơi vào bóng tối.
Tố Huy kéo tay tôi, khóc nhỏ: “Mộc cô nương, liệu tôi có còn được gặp lại mẹ không?”
May mà ánh sáng trong địa đạo rất mờ, cậu ta không nhìn thấy nước mắt dàn dụa trên mặt tôi. Tôi khích lệ Tố Huy, nhất định sẽ còn gặp lại, rồi sợ hãi hỏi: “Vi tráng sĩ, huynh có sao không? Huynh phải đắp thuốc ngay bây giờ.”
Trong bóng tôi, tôi không nghe thấy câu trả lời của Vi Hổ, chỉ còn tiếng thở nặng nề của anh ta. Lát sau, một tia sáng xuất hiện, Vi Hổ trầm giọng nói: “Tới rồi, Mộc cô nương, địa đạo này dẫn thẳng tới ám trang của Nguyên gia ở Hoa Sơn. Nhị tiểu thư và Cẩm phu nhân đều ở đó, chúng ta an toàn rồi.”
Dứt lời, người anh ta đã như cột sắt đổ xuống. Tôi và Tố Huy kinh hãi khóc hô khiến một dáng người quen thuộc đi tới, chính là Tống Minh Lỗi, vẻ mặt uể oải tuyệt vọng. Huynh ấy nhìn thấy chúng tôi thì không nén được mừng rỡ.
Tống Minh Lỗi điểm liên tiếp mấy đại huyệt trên người Vi Hổ để cầm máu, sau đó ba người chúng tôi vội vàng khiêng Vi Hổ về ám trang.
-*-*-*-*-*-*-
(*)Bài thơ Chính nguyệt thập ngũ nhật dạ – Đêm mười lăm tháng giêng của Tô Vị Đạo. Bài thơ miêu tả cảnh sắc đêm rằm tháng giêng trong thành Trường An, buổi tối ngày này hàng năm, trong thành Trường An đều có thả đèn hoa đăng, ba đêm này sẽ không bị giới nghiêm như thường lệ, mọi người ra đường rất đông, huyên náo đến hết đêm.