Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Phong Tùy Hổ che miệng cười khanh khách: “Ai, tiểu tử này nóng tính thế, heo chó gì chứ, ta và Tiểu Long cũng không hiểu đâu, hai chúng ta chỉ thay người giải trừ tai họa thôi. Về phần Đậu gia hay là Thái gia, bọn ta cũng chẳng quan tâm.”

Trong lều chỉ còn lại mình tôi. Tôi lập tức nhịn đau ngồi dậy, tìm kiếm xung quanh xem có vật nào để phòng thân lúc chạy trốn không. Một trận gió cổ quái thổi qua cổ tôi, đèn dầu đặt trong lều tắt ngấm, giữa bóng tối, tôi vội vã quay người lại, chỉ thấy một bóng trắng lướt qua trước mặt, chiếc mặt nạ màu trắng quen thuộc hiện lên trước mắt tôi. Tôi còn đang nghi hoặc thì đã có tiếng loảng xoảng đao kiếm từ bên ngoài truyền tới. Tôi len lén vén rèm ra nhìn, ở đằng xa ánh lửa cao ngất trời, quân Nam Chiếu chạy tán loạn, hô to ‘kho lương cháy rồi, mau đi dập lửa’.

Báo ứng tới nhanh thật! Hay lắm! Đối với một đội quân đang ra trận kho lương quan trọng đến cỡ nào chứ, chắc chắn là có người ngầm phá hoại, chẳng lẽ là nội ứng của Nguyên gia, nếu vậy không chừng ngay tối nay viện quân của đại ca sẽ tới.

Tôi phấn chấn hẳn, đi tìm một thanh đao ngắn rồi len lén nhấc tấm cửa lều ra. Ơ, quái lạ, hai binh sĩ canh ở ngoài cửa không biết đã đâu mất, chắc là đi dập lửa rồi.

Tôi đánh bạo chạy ra ngoài, lẩn vào chỗ tối thì liếc thấy một tiểu binh đang vội vã đi tới. Tôi cố sức đập một cái lên đầu hắn, không ngờ hắn chỉ lảo đảo một chút rồi xoay người lại trừng mắt nhìn tôi. Tôi đang định đánh thêm thì bỗng thấy một tên lính Nam Chiếu khác vọt tới.

Tôi thầm kêu không ổn, chẳng ngờ tên lính kia lại vung kiếm, tiểu binh trước mặt tôi đã ngã xuống đất. Trong lúc tôi vẫn còn kinh ngạc, tên lính Nam Chiếu vừa ra tay kia đã tháo mũ sắt xuống, để lộ ra hai má lúm đồng tiền. Người kia thấp giọng bảo tôi: “Tiểu thư đừng sợ, là tôi đây.”

Tôi căng mắt ra nhìn, thì ra đúng là Tề Phóng thất lạc bấy lâu. Tôi vui mừng khôn xiết, Tề Phóng nhanh nhẹn cởi giáp của tiểu binh kia ra: “Tiểu thư, mau thay áo giáp này vào. Nam Chiếu đã xảy ra chuyện lớn, Quang Nghĩa vương đang tra xét việc Dự Cương thân vương mưu phản. Thế tử Dự Cương cũng bị liên lụy, khâm sai vừa tới, còn đang tuyên chỉ lệnh thay tướng soái. Tôi nhân cơ hội đốt kho lương, dứt khoát nháo chết bọn chó Nam Chiếu, cũng nhân lúc hỗn loạn cứu tiểu thư ra.”

Tôi gật đầu hỏi: “Tiểu Phóng, cậu trốn ở đâu vậy, làm sao biết được chuyện này?”

“Tiểu nhân không tìm được tiểu thư ở thành Tây An, lúc quay về Tây Phong Uyển cũng chẳng thấy một bóng người nên mới đi mấy đêm liền tới Lạc Dương. Nguyên Hầu gia trấn an tôi rằng mọi người vẫn an toàn, đang trốn trong ám trang cùng con gái ông ta, mấy ngày nữa sẽ bình an quay lại Lạc Dương. Tôi trở về tìm đại ca định bảo huynh ấy tới Lạc Dương trước, không ngờ huynh ấy và khách sạn Phúc Cư đều biến mất không chút tăm hơi. Tôi gặp được một vị giáo đầu họ Đới, đang náu bên sườn núi Lan Lăng ở ngoài thành cùng các huynh đệ Đông doanh. Lúc Đoàn Nguyệt Dung tới giết các huynh đệ Đông doanh, tôi mới biết thì ra tiểu thư làm thế thân cho Nguyên Phi Yên, căn bản chưa từng rời khỏi Tây An.”


Nhớ lại cảnh Đới Băng Hải và Tống Minh Lỗi chết thảm, mũi không khỏi thấy cay cay. Tôi nhanh chóng thay binh phục, Tề Phóng cầm trường kiếm mở đường ở phía trước, chúng tôi chạy về phía Tây lâm. Còn chưa kịp chạy tới đã thấy đèn đuốc thắp sáng rực, quân Nam Chiếu đứng đông nghịt trước Tây lâm. Lớp tuyết dày gần như bị quân Nam Chiếu đạp bằng, giữa lúc trời đông tuyết phủ, hơi nóng của đám đàn ông kia thở ra suýt thì hòa tan cả tuyết, quân Nam Chiếu chia làm hai phe còn đang giằng co, một bên là Đoàn Nguyệt Dung, một bên là Hồ Dung mặt mày dữ tợn.

Tôi và Tề Phóng trốn vào một góc tối, nghe thấy Hồ Dũng hò hét dẹp đường: “Đại vương đã ban hổ phù xuống lệnh đổi chủ soái, Đoàn Nguyệt Dung ngươi còn không mau quăng kiếm đầu hàng, lên xe tù theo khâm sai quay về Đại Lý nhận tội?”

Đoàn Nguyệt Dung cười lạnh: “Hồ Dũng, ngươi hận ta đoạt binh quyền của ngươi, cố gắng quay về Nam Chiếu, định oán trách với phụ vương. Vốn phụ vương  đối với ngươi cũng không tệ, không ngờ ngươi táng tận lương tâm, giúp Quang Nghĩa vương quay lại hại ta.”

Hồ Dũng cười hung ác: “Đoàn Nguyệt Dung, lão vương gia đối đãi ta không tệ, chỉ tiếc tuổi lớn, già đến hồ đồ rồi. Hồ đồ tới mức cho một tiểu tử còn chưa dứt sữa như ngươi nắm ấn soái đi chinh phạt Tây An, thậm chí còn định phản lại Quang Nghĩa đại vương vì ngươi!”

“Ta trên có mẹ già, dưới có vợ con, nếu không quy phục Quang Nghĩa vương, tới lúc ngươi lên ngôi ắt sẽ xét nhà diệt tộc ta. Trách qua trách lại cũng chỉ trách sao phụ vương ngươi lại nuôi ra cái đứa yêu nghiệt mắt tím này. Hôm nay cha ngươi đã bị bỏ tù, đại vương phân phó rằng ‘sống phải thấy người, chết phải thấy xác’, ngươi thức thời một chút, lão tử còn có thể cho ngươi chết toàn thây.”

Ánh mắt Đoàn Nguyệt Dung toát ra tia nguy hiểm, quát lớn: “Binh sĩ Dự Cương gia, nếu còn muốn sống thì mau giết tên phản bội Hồ Dũng, theo bản cung chạy trốn.”

Lính Nam Chiếu ở hai phe bắt đầu động đao kiếm, ánh lửa rọi sáng, tiếng hô giết vang lên, những sinh mệnh trẻ tuổi giày xéo lên nhau, đêm nay tắm máu đồng bào, vong hồn tha hương!

Tề Phóng che chở cho tôi, lặng lẽ tránh khỏi vòng chiến, tôi quay đầu nhìn lại, mũ sắt của Đoàn Nguyệt Dung đã bị đánh rơi, mái tóc rối tung xõa trên bộ giáp nhiễm máu, đôi mắt tím lạnh lẽo, hung tàn trong đêm tối tựa như ác quỷ khát máu, không ai dám tới gần. Đại đao vung một cái mở đường máu xông ra, đôi mắt y chợt lóe, liếc về phía tôi, ánh mắt vô cùng âm trầm. Y hô lớn: “Hoa Mộc Cẩn.”


Tiếng quát đó chìm trong tiếng hô hào của binh sĩ nhưng vẫn xông vào tai tôi một cách rõ ràng. Tôi cười lạnh, đứng trên một bãi đất cách xa nơi đó, liếc y một cái cực khiêu khích, ngươi đi chết đi, yêu nghiệt!

Không ngờ sắc mặt y càng thêm u ám, vung yển nguyệt đao điên cuồng chém giết, định xông về phía tôi. Mồ hôi tôi chảy ướt ròng, y, y muốn làm gì vậy? Tôi vội vàng dùng khinh công đuổi theo Tề Phóng, đám người kia dần khuất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.

Cảm giác sợ hãi gây bởi đôi mắt tím hung ác kia dần biến mất trong nỗi vui mừng sắp được tự do. Chúng tôi tiến vào sâu trong Tây lâm, tuyết rơi trong gió. Tôi chợt dừng bước: “Tiểu Phóng, Sơ Họa và đám người Trân Châu vẫn còn ở Tử viên, bọn họ biết làm sao bây giờ?”

Tề Phóng đi đằng trước cùng dừng lại, nói: “Tiểu thư đừng lo, chỉ cần tiểu thư bình an thoát khỏi móng vuốt của Nam Chiếu, Bạch Tam gia sẽ công thành ngay lập tức.”

Tôi vui vẻ hỏi: “Binh mã của Tam gia đã ở ngoài thành rồi sao?”

Tề Phóng gật đầu: “Đúng vậy, binh mã của Tam gia do Đại gia dẫn đầu, hôm nay đã bí mật tới cổng thành Tây An. Tiểu nhân đã hẹn trước với Vi Hổ sẽ gặp mặt trong thành. Sở dĩ Quang Nghĩa vương tống giam Dự Cương thân vương, đổi chủ soái ngay trước mặt binh sĩ đều là do sắp xếp của Tam gia. Tiểu thư chắc vẫn nhớ mười nàng cơ thiếp xinh đẹp mà Nguyên gia tặng cho Quang Nghĩa vương. Trong đó có một cô tên Thiền Thiền được Quang Nghĩa vương vô cùng sủng ái. Tam gia bí mật truyền tin cho Quang Nghĩa vương, đem chứng cứ việc Dự Cương thân vương lén rèn binh khí, chiêu mộ dũng sĩ giao cho Quang Nghĩa vương. Thế nên Quang Nghĩa vương mới giận dữ, quyết tâm tiêu diệt phiên bang trong nước.”

Tôi gật đầu, thầm nghĩ nếu có thể sớm gặp Phi Bạch, Trân Châu và Sơ Họa cũng sẽ sớm được cứu ra, hơn nữa quân Nam Chiếu còn đang tranh chấp, với sự điềm tĩnh của Trân Châu, hẳn họ có thể giữ được an toàn.

Đang định đi tiếp thì đằng trước bỗng xuất hiện tuyết lớn và sương mù. Sắc mặt Tề Phóng cũng trầm xuống, “Tiểu thư theo sau Tề Phóng, tuyệt đối đừng để lạc nhau.”


Tôi và Tề Phóng chạy thật nhanh, không biết đã bao lâu, từ đầu đến cuối Tề Phóng vẫn không hề buông tay tôi, nhưng một mùi hương kỳ dị lẩn quất trong làn sương mù xung quanh đang từ từ đậm hơn.

“Tiểu Phóng, không ổn rồi.” Tôi thở hổn hển, nói với Tề Phóng: “Chúng ta hẳn phải ra khỏi Tây lâm rồi chứ, tại sao vẫn không thấy ai.”

Tề Phóng cũng dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xung quanh: “Tiểu thư, cái này không phải sương mù thông thường. Chúng ta rơi vào trận thế của người ta rồi.” Bong bóng hi vọng vừa mới nổi lên đã từng bước bị vỡ nát.

Tôi ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ, chỉ cần tôi mở mắt là sẽ nhìn thấy trời quang mây tạnh, Phi Giác kêu tên Mộc nha đầu, Phi Bạch nghiêm mặt cùng Hàn Tu Trúc chỉ điểm giang sơn, Tam nương dạy bảo Tố Huy, Bích Oánh đàn Việt nhân khúc, Vu Phi Yến và Tống Minh Lỗi cùng uống rượu, còn tôi và Cẩm Tú thì ngồi bên bờ suối đếm hoa mai trong Tây Phong Uyển.

“Tiểu Phóng, cậu giết chết tên lính Nam Chiếu canh ngoài lều của tôi sao?” Tề Phóng lắc đầu: “Tôi mới chỉ kịp châm lửa đốt kho lương, định dẫn Đoàn Nguyệt Dung rời đi để còn vào lều cứu tiểu thư. Không ngờ trên đường lại gặp được tiểu thư, sao tiểu thư lại hỏi vậy?”

Nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên, tôi chợt nhớ tới Ám thần mà Trân Châu từng nhắc. Không phải Ám thần kia đã tới chứ, lại nghĩ tới người đeo mặt nạ trắng, liệu có phải người đó muốn nhân lúc hỗn loạn chạy tới giết tôi?

Tôi đang muốn trả lời thì đã có hai bóng đen bay tới, trong bóng đêm, binh khí lóe ra ánh bạc, một luồng gió mạnh mang chút sắc bén hướng về chúng tôi. Tề Phóng vung kiếm chém văng thứ gì đó. Tôi cố gắng né tránh, thứ kia bay sát qua mắt tôi, một mùi hương thơm ngát trộn lẫn với mùi máu tanh tràn ra. Tôi cúi đầu, mượn ánh bạc lóe từ thanh kiếm của Tề Phóng nhìn xuống đất, thì ra là một chiếc lá liễu.

Tôi thầm hoảng sợ, người kia từ phương nào mà có võ công cao cường như vậy, có thể dùng lá liễu mềm dẻo làm thành ám khí phóng ra. Tiếng cười khanh khách kia ngày càng gần, cho thấy khinh công của người kia vô cùng xuất sắc.

“Tiểu Long, chàng già thật rồi, chỉ có hai đứa nhỏ mà cũng không cản được.” Một mỹ nữ trẻ tuổi bước ra khỏi sương mù, vạt áo mở rộng để lộ hơn nửa bộ ngực, cảnh sắc trêu ngươi.

“Nàng đừng đứng đó nói mát nữa, phải biết cậu ta là quan môn đệ tử của Kim Cốc chân nhân. Nếu là người bình thường thì hai ta cần gì phải ra tay.” Một nam tử dáng người cao lớn ngang tàng ẩn trong bóng tối, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sắc bén như chim ưng, nhìn chằm vào tôi và Tề Phóng như đang nhìn con mồi.


Tề Phóng chắn trước tôi: “Xin hỏi hai vị cao nhân có gì chỉ giáo, cớ sao lại cản trở ta và tiểu thư.”

Mỹ nữ kia vừa muốn đáp lời thì nam tử đã mở miệng nói: “Xin hỏi hai vị có phải Tề Phóng công tử và Hoa Mộc Cẩn tiểu thư không?”

Mỹ nữ kia hơi dẩu môi, khó chịu lườm nam tử một cái nhưng mặt người kia không hề đổi sắc. Tề Phóng lạnh lùng đáp: “Nếu đúng là vậy thì sao?”

Mỹ nữ lại muốn mở miệng thì nam tử đã chắp tay, giành nói trước: “Có vị nhã nhân ở kinh thành ngưỡng mộ Hoa Mộc Cẩn tiểu thư đã lâu, muốn mời Hoa tiểu thư tới thành Cẩm Quan một lần.” Da mặt mỹ nữ kia hơi giật giật. Thành Cẩm Quan? Đó không phải là địa bàn của Đậu gia sao?

Tôi còn chưa trả lời, Tề Phóng đã lạnh lùng nói: “Nếu Phóng đoán không sai, hai vị hẳn là đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc, Vân Tòng Long, Phong Tùy Hổ tiền bối?”

“Sai rồi, phải là đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc, Phong Tùy Hổ, Vân Tòng Long.” Mỹ nữ kia ngạo nghễ đáp, còn nam tử chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, không nói gì thêm. Nàng đổi lại vị trí tên của hai người, tôi và Tề Phóng đều sửng sốt, thế thì có gì khác nhau?

“Vậy xin hỏi Phong tiền bối, từ bao giờ mà người và Vân tiền bối lại trở thành chó săn cho Đậu gia?” Tôi cảm thấy cơ bắp trên người Tề Phóng căng hết lên, xem ra hai người kia là những nhân vật rất khó giải quyết.

Phong Tùy Hổ che miệng cười khanh khách: “Ai, tiểu tử này nóng tính thế, heo chó gì chứ, ta và Tiểu Long cũng không hiểu đâu, hai chúng ta chỉ thay người giải trừ tai họa thôi. Về phần Đậu gia hay là Thái gia(*), bọn ta cũng chẳng quan tâm.”

-*-*-*-*-*-*-

(*) Chữ Đậu (豆) này khác chữ Đậu (窦) trong Đậu gia nhắc tới trong truyện, có nghĩa hạt đậu, chữ Thái nghĩa là rau cải


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận