Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Tôi cảm thấy mình đang trôi lềnh bềnh trong bóng đêm, có tiếng khóc truyền tới. Đầu óc vẫn còn choáng váng, một cậu bé mặc áo trắng đang khóc thút thít, tôi đi qua xoa đầu cậu: “Dương nhi.”

Thẳng bé ngẩng gương mặt đầy nước mắt, vui vẻ nói: “Mộc Cẩn, tỷ thực sự nhận ra ta rồi.”

Tôi cười: “Bây giờ đệ lại muốn dẫn ta đi đâu?”

Dương nhi lắc đầu cười: “Dương nhi chỉ muốn gặp Mộc Cẩn thôi.”

Cậu kéo tôi ngồi xuống dưới gốc một cây mai già, ôm cánh tay tôi thật chặt, cười ngọt ngào. Nhớ tới Nguyên Thanh Vũ và Minh Phong Dương, tôi không khỏi than thở một hơi, vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Dương nhi, mấy năm nay đệ cũng rất khổ!”

Dương nhi dùng sức lắc đầu.

Tôi lại hỏi: “Sao đệ lại biết ta?”

Cậu bé cười không đáp.

Làn gió nhẹ nhàng phất lên mặt tôi, Dương nhi lo lắng nói: “Mộc Cẩn, tỷ phải cẩn thận với tên khốn mắt tím đó.”

Nghĩ tới việc vừa mất đi trinh tiết, nói thật tôi cũng không quá coi trọng cái màng đó nhưng cho dù tôi có ngoan cường hơn nữa, cho dù thời gian có thể xóa mờ tất cả nhưng cũng không thể quên lần đầu tiên lại đem cho kẻ mà tôi căm hận nhất.

Nhất thời, tôi cảm thấy vô cùng phiền muộn, ngồi một chỗ cúi đầu trầm mặc.

Một đôi tay nhỏ bé xoa lên mặt tôi, Dương nhi bực bội nhìn tôi: “Mộc Cẩn, tỷ phải chịu uất ức đúng không?”

Nước mắt tôi rơi xuống nhưng tôi thề đó không phải vì Đoàn Nguyệt Dung. Tôi cười khổ: “Vì sao Đời đời không xa trên người ta không giết chết hắn đi, đáng ghét.”


Dương nhi nhìn thẳng vào tôi, đôi tròng mắt sáng ngời như viên bảo thạch màu đen, phản chiếu gương mặt đầy lệ của tôi. Cậu ta dịu dàng lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc Mộc Cẩn, tỷ là Mộc Cẩn dũng cảm, kiên cường nhất trong lòng Dương nhi.”

Tôi càng khóc dữ hơn, cậu ta thở dài một hơi, kéo tay tôi nói: “Ta muốn xin Mộc Cẩn đồng ý với ta một việc, được không?”

Tôi cười nói: “Chắc ta sắp phải đi gặp cha mẹ đệ rồi, không biết có thể làm gì được cho đệ?”

Cậu bé vỗ vỗ đất cát trên người, đứng dậy nói: “Ta chỉ muốn xin Mộc Cẩn đừng trách ta.”

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng lưng phóng khoáng kia biến mất trong nháy mắt.

Tôi ngẩn người nhìn về đằng xa, bên cạnh chợt như có người thổi khí vào mặt. Tôi vừa quay đầu lại đã thấy một luồng tím yêu dị nhào tới.

Tôi giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trong một căn phòng đơn sơ. Gian phòng này nhìn rất quen, chẳng phải là Bắc ốc ngày trước tôi sống khi còn ở Tây Phong uyển đó sao?

Tôi kích động nhỏm dậy, mở cửa ra rồi dụi dụi mắt. Chính là gian Bắc ốc nho nhỏ. Tôi xông ra ngoài, chạy tời vườn mai. Thực sự là Tây Phong uyển, vị trí mỗi gốc mai ở Tây Phong uyển tôi đều nhớ rất rõ. Tôi chạy tới bờ hồ Mạc Sầu, vịn vào một cành mai trông ra, quả nhiên loáng thoáng nhìn thấy mấy con rắn nước vàng lấp lánh đang bơi lội, chính là Kim Bất Ly.

Tôi hưng phấn hồi lâu, sau đó lại cảm thấy khó hiểu. Mọi người đâu rồi? Vì sao khắp Tây Phong uyển không có một ai, chẳng lẽ tôi vẫn còn ở trong mơ?

Tôi nhéo nhẹ lên mặt. Á, đau quá!

Tôi cất tiếng gọi, đúng lúc có tiếng cười truyền tới. Tôi ngoảnh mặt lại, là một cậu nhóc mặt đầy mụn. Tôi xông tôi ôm lấy cậu ta, nước mắt rơi ào ào: “Tố Huy…”

Tố Huy đẩy tôi ra, tỏ vẻ kỳ quái: “Mộc nha đầu, cô sao vậy?”

Cậu ta lui ra đằng sau vẻ chán ghét: “Cô xem cô đấy, làm quần áo tôi bẩn hết rồi.”


Tôi nín khóc mỉm cười: “Tố Huy, sao tôi lại về được tới Tây Phong uyển?”

Tố Huy khó hiểu hỏi thăm: “Hả, Mộc nha đầu, hôm nay cô cứ kỳ quái thế nào ấy? Không phải cô vẫn luôn ở Tây Phong uyển sao?”

Tôi ngây ra: “Không phải thành Tây An đã bị Nam Chiếu đánh bại sao, chúng ta phải trốn tới Ám trang? Sau đó tôi thay thế Nhị tiểu thư lao xuống núi…”

Tôi nói liên miên những việc đáng sợ đã qua nhưng Tố Huy chỉ ngơ ngơ nhìn tôi một hồi, sau đó cười to: “Mộc nha đầu, cô nằm mơ đấy à? Đừng có lừa tôi, chuyện này xảy ra khi nào chứ! Đi mau, Bạch Tam gia chờ cô tới hầu hạ đó.”

Tôi bị cậu ta kéo đi, chân như bước trên mây đi tới Thưởng Tâm các. Mèo Ba Tư đang nghiêm mặt ngồi đằng kia, một bên là Hàn tiên sinh, một bên là Tam nương đang bưng khay sứ đỏ, bên trên đặt một chén trà. Tôi chạy qua thân thiết hỏi: “Tam nương…”

Tạ Tam nương cười tủm tỉm đưa khay trà cho tôi: “Cô nương dậy rồi à. Tam gia đang không vui, cô mau bưng qua đi.”

Ặc! Tôi lại bị chặn họng, đành phải bưng khay trà đi qua. Nguyên Phi Bạch cũng không thèm liếc tôi một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Hôm nay cô dậy muộn.”

Tôi há miệng định trả lời thì Hàn tiên sinh đã cười tủm tỉm: “Tam gia, sức khỏe của Mộc cô nương không tốt, ngủ nhiều cũng là bình thường.” Dứt lời liền liếc mắt ra hiệu, ý bảo tôi đi ra.

Tôi chỉ thấy ù ù cạc cạc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Những sự việc trong đầu tôi chẳng lẽ chỉ là mơ? Đoàn Nguyệt Dung tàn sát khắp thành Tây An, Xuyên Bắc song sát, Nguyên Thanh Vũ. Rõ ràng ban nãy tôi còn mơ thấy Dương nhi. Rốt cuộc cái nào là mơ, cái nào mới là thật?

Lúc này ở đằng xa bỗng có một bóng người, chính là Vi Hổ đang đi ra. Tim tôi chợt rung lên, chạy ngày tới chuồng ngựa. Quả nhiên anh ta đang chuẩn bị xe ngựa. Tôi vừa tiến tới đã thấy anh ta cung kính khom người với tôi. Tôi túm lấy cánh tay trái của Vi Hổ, hoàn hảo không có chút tổn hao.

Tôi ngẩn người ra, ánh mắt của Vi Hổ lại có vẻ ngạc nhiên: “Cô nương làm gì vậy?”

Tôi bước tới gần Vi Hổ một bước: “Vi tráng sĩ, chẳng lẽ anh đã quên, chính anh đã dẫn tôi và Tố Huy trốn vào Ám trang?”


Vi Hổ nghiêm mặt lại: “Chắc chắn là gần đây cô nương lao lực quá. Để ta tiễn cô nương trở về trước đã.”

Tôi bị buộc quay về phòng, bình tĩnh lại một chút, nếu những việc trước kia đều chỉ là mộng thì sao tôi không đi tìm Phi Giác và Cẩm Tú nhỉ?

Thế là tôi len lén chuồn ra khỏi cửa, vừa định ra khỏi cửa thùy hoa đã thấy hai tên thị vệ mặt lạnh thình lình xuất hiện: “Tam gia có lệnh, xin Mộc cô nương về cho.”

Tôi nhìn hai thị vệ mấy lần, gật đầu một cái rồi quay về, đúng lúc đụng phải Lỗ Nguyên mặt đầy vết sẹo. Ông ta thấy tôi thì rất vui mừng: “Mộc cô nương, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi.”

Tôi mỉm cười, tiến lại gần ông: “Chào Lỗ tiên sinh.”

Ông gật đầu với tôi, trong tay là một đống bản vẽ. Tôi thành thật nói: “Lỗ tiên sinh, tôi có một giấc mộng rất kỳ lạ. Tôi mơ thấy Tây Phong uyển và Tử viên bị quân Nam Chiếu càn quét. Lúc tỉnh lại mới phát hiện mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.”

Tôi chăm chú nhìn nét mặt của ông. Quả nhiên ánh mắt của ông hơi sáng lên một chút, sau đó lại cười khà khà, nhẹ giọng nói: “Ta cũng từng mơ thấy giấc mộng như vậy, có điều đừng lo lắng, chỉ là một giấc mộng thôi mà Mộc cô nương.”

Nói xong, ông vội vàng đi lướt qua bên người tôi.

Tôi nhìn theo bóng lưng của ông, mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, vờ như không có việc gì quay về phòng.

Tới lúc ăn cơm tôi, tôi bảo Tạ Tam Nương mình không khỏe, ở lại trong phòng. Tạ tam nương bưng cho tôi một chén thuốc, nói là nhất định phải uống hết. Tôi duỗi người một cái, uống một hơi cạn sạch. Lúc này Tam nương mới hài lòng đi khỏi. Bà vừa bước ra tôi đã thấy đầu choáng vàng. Tôi cắn chặt lấy tay mới thấy tỉnh táo hơn một chút, sau đó lén lút trốn ra ngoài, đi tới phòng ở của Lỗ Nguyên. Không ngờ còn chưa tới gần, tôi đã nghe thấy tiếng của một người phụ nữ và lũ trẻ.

“Cha, A Nam ngoan mà, cha chơi với A Nam đi.” Đó là giọng của một tiểu cô nương, cực kỳ trong trẻo nhưng lại có chút quái dị không thể nói rõ, khiến tôi cảm thấy như đã bị chuyển giọng.”

“Đừng chiều nó nữa.” Lúc này lại có một giọng nữ truyền tới, nghe cũng giống bị chuyển giọng.

Lỗ Nguyên ở bên trong nói: “A Nam ngoan, cha cho con ăn kẹo.”

“Không muốn ăn.”


“Nhưng nhiều ngày rồi con có ăn gì đâu, thế sao được.” Giọng Lỗ Nguyên có chút lo lắng. Tim tôi nảy lên một cái, lấy tay thấm nước bọt đâm thủng lớp giấy trên cửa. Có một tiểu cô nương đứng quay lưng đang ra sức lắc đầu với Lỗ nguyên, bên cạnh có một nữ tử nữa quay lưng về phía tôi, thình lình nàng ta bỗng nhìn về chỗ tôi.

Đó là một gương mặt cực kỳ thanh tú nhưng lại tái nhợt như tờ giấy, hai quầng mắt thâm đen, con ngươi không có tiêu cự. Lúc này đứa bé kia cũng quay đầu sang, con bé bỗng nở một nụ cười kỳ dị, quầng mắt cũng đen sẫm, ánh mắt cực kỳ quái dị. Tôi lập tức lùi lại, ôm chặt lấy thân người đang run rẩy của mình, bụm miệng không cho mình hét toáng lên.

Cửa sổ trên đầu được mở ra, Lỗ Nguyên thắc mắc hỏi: “Nàng làm gì vậy.”

“Hình như có người đứng bên ngoài.” Nàng kia nói xong lại cười một tiếng cứng ngắc: “Chắc thiếp nhầm.”

Nàng đóng cửa sổ lại. Tôi chậm rãi bò ra xa cửa sổ chỗ Lỗ Nguyên, cả người run tới mức như muốn vỡ ra. Đến nơi cách gian nhà của Lỗ Nguyên không xa, tôi đụng phải một loại cây dây leo. Nương theo ánh trăng yếu ớt nhìn xuống, nỗi sợ hãi trong lòng tựa núi lửa phun trào, giữa hương hoa ngào ngạt, một đóa hoa lạc tiên màu tím nở rộ giống như cái miệng đang toác cười với tôi. Trong đầu vẫn hiện lên gương mặt tươi cười của A Nam, tôi còn nhớ mấy đứa nhỏ muốn bắt tôi đi ngày đó, bọn họ không phải người sống, đó là lý do vì sao giọng nói của họ có vẻ kỳ lạ. Nụ cười đó thực sự rất kinh khủng. Rốt cuộc tôi đang ở nơi nào? Tôi còn nhớ mình vừa mới đánh nhau với Đoàn Nguyệt Dung…

Đoàn Nguyệt Dung! Nhớ tới cặp mắt tím kia, tôi thấy thư thái hơn, tên yêu nghiệt này cũng bị người đó bắt được sao? Hay đây là cái bẫy do chính y lập ra? Tôi nhớ ra trước khi bị ngất đi, trong mắt y bỗng hiện lên ý cười, y cười cái gì?

Tôi nhớ Xuyên Bắc song sát đã từng nói đây là “người” của U Minh giáo, khi Lục Thủy muốn giết Đoàn Nguyệt Dung, Đoàn Nguyệt Dung cũng nói Lục Thủy là người của U Minh giáo, y còn dùng mọi cách không cho Lục Thủy tiếp cận phụ vương y. Nói cách khác, Đoàn Nguyệt Dung hẳn không phải là người của U Minh giáo.

Tôi quay về phòng, mò mẫm trên bàn, có Thù Tình ở dây nhưng lại thiếu Trường tương thủ và Hộ Cẩm. Vậy chắc Đoàn Nguyệt Dung cũng bị bắt lại rồi. Vì sao U Minh giáo kia lại muốn bắt tôi, vì sao phải dựng một cái bẫy như thế này?

Nghĩ tới đống bản vẽ mà Lỗ Nguyên cầm ban sáng, tôi chợt sáng tỏ. U Minh giáo muốn lợi dụng Lỗ Nguyên để ông chế tạo thứ gì đó. Bọn họ biết người Lỗ Nguyên yêu nhất là vợ con đã bị Đoàn Nguyệt Dung giết chết. Vì vậy chúng mới tạo ra một đôi vợ con giả để lừa Lỗ Nguyên, để ông rời lực chú ý đi. Nhưng chúng còn bắt cả tôi, định lợi dụng tôi vào việc gì đây?

Đã như vậy vì sao không dùng người thật?

Tôi bỗng nhớ ra khi chạy tới Ám trang, Nguyên Phi Bạch từng nhắc qua Nguyên Thanh Vũ có qua lại với U Minh giáo, ngày đó bà ta buộc tôi mở cửa Ám cung, nếu nói vậy đám người này cũng muốn lừa tôi đi mở cửa Ám cung sao?

Nếu thật vậy thì đây là một cái bẫy tài tình biết mấy. Giả sử Hoa Mộc Cẩn chưa từng trải qua chiến hỏa hoặc thiếu một chút kiên nhẫn thì chắc chắn sẽ muốn mở Ám cung kia ra, sau đó chủ mưu sẽ biết vị trí cụ thể của Ám cung.

Vậy Đoàn Nguyệt Dung thì sao? Tên yêu nghiệt này xấu xa như thế, nêu tôi có thể gặp được y, y đấu một trận với U Minh giáo, không chừng tôi có thể nhân lúc loạn mà trốn đi.

Nhưng ngẫm lại, mồ hôi lạnh lại chảy đầm đìa. Y đã trúng độc Đời đời không xa rồi, chính vì bị mất võ công nên mới bị bắt, rất có thể y đã bị giết rồi.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thể xin Lỗ Nguyên giúp đỡ. Tôi có một loại dự cảm, trong Tây Phong uyển này chỉ có Lỗ Nguyên là rõ ràng mọi chuyện giống tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận